Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43: Đứng Trước Ngã Rẽ Cuối Cùng

Oanh không thể ngủ được trong suốt đêm hôm đó. Cảm giác lo lắng, mơ hồ vẫn luôn đeo bám cô. Những lời nói của Hoàng và Huy cứ xoay vòng trong đầu cô, khiến trái tim cô như bị xé ra từng mảnh. Mỗi người đều mang lại cho cô những cảm xúc khác nhau, nhưng cô lại không thể tìm thấy câu trả lời rõ ràng.

Khi trời sáng, Oanh cảm thấy kiệt sức. Cô biết mình không thể tiếp tục sống trong sự phân vân này. Cô đã quyết định rằng, hôm nay, cô phải có một câu trả lời cho cả Hoàng và Huy, và quan trọng nhất là cho chính bản thân mình.

Cả buổi sáng, Oanh chỉ biết ngồi lặng lẽ trong lớp học, nhưng tâm trí cô hoàn toàn không thể tập trung. Những bài giảng, những câu hỏi của giáo viên đều trôi qua mà không để lại dấu vết gì trong tâm trí cô. Cô không thể ngừng nghĩ về những quyết định sắp tới, về Hoàng, về Huy, về những cảm xúc mà cô đã che giấu quá lâu.

Giờ nghỉ trưa, Oanh một mình bước ra sân trường. Cô đi dọc theo con đường mòn quen thuộc, lòng nặng trĩu. Trái tim cô lúc này không còn đập theo nhịp của những suy nghĩ mông lung nữa, mà là một quyết tâm mới. Cô cần phải đối diện với thực tế.

Bất chợt, Oanh nhìn thấy Hoàng đang đứng một mình dưới bóng cây bàng, như thể cậu đã đợi cô từ lâu. Ánh mắt Hoàng không còn nghịch ngợm hay bất cần nữa, mà thay vào đó là sự kiên nhẫn, sự chờ đợi mà cậu đã giấu kín bấy lâu nay. Cô không thể trốn tránh thêm nữa.

Oanh bước lại gần Hoàng, rồi dừng lại vài bước trước mặt cậu. Lúc này, Hoàng nhìn cô một cách chăm chú, như thể cậu đã biết cô sẽ đến. Cậu mỉm cười nhẹ, không nói gì, chỉ đứng im chờ đợi.

Oanh cảm nhận được sự ấm áp trong ánh mắt của Hoàng. Cô hít một hơi thật sâu, rồi lên tiếng: "Hoàng, mình đã suy nghĩ rất nhiều. Mình biết, mình không thể tiếp tục sống trong sự phân vân này. Mình cần phải quyết định rõ ràng."

Hoàng không vội đáp lại, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt vẫn lắng nghe từng lời của cô.

Oanh tiếp tục: "Mình... mình đã dành rất nhiều thời gian để nghĩ về tình cảm của mình. Và mình nhận ra rằng, dù mình có cố gắng thế nào, thì tình cảm mà mình dành cho cậu là thật. Cậu là người khiến trái tim mình đập loạn nhịp, là người khiến mình cảm thấy an toàn và hiểu mình hơn bất kỳ ai."

Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Nhưng không phải lúc nào mọi chuyện cũng dễ dàng. Mình cũng có tình cảm với Huy, và điều đó khiến mình đau đầu không ít. Nhưng khi đứng trước sự lựa chọn, mình biết rõ rằng trái tim mình không thể thuộc về ai khác ngoài cậu."

Hoàng không nói gì ngay lập tức, chỉ nhìn Oanh với ánh mắt dịu dàng và đầy kiên nhẫn. Cậu biết, dù Oanh có nói gì, thì đây cũng là một quyết định quan trọng trong cuộc đời cô.

Oanh nhìn vào mắt Hoàng, cảm nhận được sự chân thành trong mỗi lời nói của mình. Cô không thể nói dối bản thân thêm nữa. "Mình quyết định, mình sẽ chọn cậu, Hoàng."

Hoàng cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm ấm và đầy tình cảm: "Cảm ơn Oanh. Mình biết, cậu đã suy nghĩ rất nhiều về điều này. Mình sẽ không bao giờ ép cậu, nhưng mình vui vì cậu đã chọn mình."

Ánh mắt của Hoàng sáng lên, và Oanh cảm nhận được một làn sóng ấm áp lan tỏa trong lòng mình. Cô biết, quyết định này không chỉ là sự kết thúc của sự phân vân mà còn là khởi đầu cho một chương mới trong cuộc đời mình.

Cả hai đứng lặng yên một lúc, không cần thêm lời nói nào. Mọi thứ dường như đã rõ ràng. Oanh cảm thấy nhẹ nhõm, như thể cả bầu trời vừa được giải tỏa khỏi một đám mây đen. Hoàng là người cô yêu, và cuối cùng, cô đã có đủ dũng khí để thừa nhận điều đó.

Nhưng khi họ chuẩn bị quay lại lớp học, Oanh nhận ra mình không thể chỉ nghĩ đến mình. Cô cần phải nói với Huy, người con trai đã dành hết tình cảm cho cô, dù cho tình cảm đó không được cô đáp lại. Oanh biết rằng mình không thể bỏ qua cậu ấy như vậy, ít nhất là không để cậu cảm thấy bị bỏ rơi.

Cô hẹn Huy ở một quán cà phê nhỏ trong khu phố. Khi Huy đến, cậu mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không che giấu được sự chờ đợi trong ánh mắt. Oanh hít một hơi thật sâu trước khi bắt đầu câu chuyện.

"Huy, mình đã nghĩ rất nhiều về chúng ta, về những cảm xúc của mình. Mình biết cậu đã luôn ở bên cạnh và quan tâm đến mình, nhưng mình không thể tiếp tục mơ hồ được nữa." Oanh ngừng một chút, rồi nhìn thẳng vào mắt Huy. "Mình... không thể yêu cậu, Huy. Tình cảm mình dành cho cậu chỉ là tình bạn, chứ không phải tình yêu."

Ánh mắt của Huy không thay đổi, nhưng Oanh có thể cảm nhận được sự thất vọng trong lòng cậu. Cậu không nói gì ngay, chỉ gật đầu nhẹ nhàng. "Mình hiểu, Oanh. Mình biết cậu có những cảm xúc khác, và mình tôn trọng điều đó."

Câu trả lời của Huy khiến Oanh cảm thấy đau lòng, nhưng cô biết mình đã làm đúng. Cô không thể tiếp tục lừa dối cả Huy và bản thân mình.

Khi Oanh bước ra khỏi quán cà phê, trái tim cô nặng trĩu. Cô đã chọn Hoàng, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không cảm thấy đau lòng vì Huy. Tuy nhiên, cô biết rằng tình yêu không thể được ép buộc, và cô cần phải sống thật với chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com