Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1 vali, 1 túi, 1 balo


Góc nhìn của Kiều Ái

Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ.
Mọi thứ... trắng toát, im lặng đến đáng sợ.

Trần nhà cao, có máy điều hòa thổi gió đều đều.
Cửa sổ bên phải mở rèm nửa chừng, ánh sáng hắt vào giường bệnh.
Chăn bông dày, ga trải giường tinh tươm, lọ hoa lan trắng cắm bên bàn.

Một tấm biển nhỏ gắn trên tường:

"Phòng V.I.P – Dành cho bệnh nhân hồi phục đặc biệt."

Tôi mất vài phút để nhớ ra chuyện gì đã xảy ra.

Tôi đã uống thuốc ngủ.
Một vỉ, đúng 12 viên –
Tượng trưng cho 12 năm sống như địa ngục trong chính căn nhà mình.
Không ai đẩy tôi đến đó cả.
Tôi tự chọn, tự uống, và... tự muốn ngủ một giấc thật dài.

Trước khi nhắm mắt, tôi nhớ... mình đã khóc rất nhiều.

Không vì đau, mà vì mệt.
Mệt đến mức không gắng gượng nổi nữa.

Khi mở mắt ra – tôi vẫn còn sống.
Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy, là... mẹ tôi.

Bà chạy vào, ôm chặt lấy tôi, nói gì đó rất nhiều, rất nhanh.
Giọng bà run, khóc, lặp lại "mẹ xin lỗi" vài lần.

Nhưng...
Tôi không lọt tai được chữ nào.

Tôi chỉ... nhẹ nhàng đưa tay đẩy bà ra.
Không mạnh. Không giận.

Rồi tôi nói – bằng một giọng rất khẽ, nhưng rõ ràng:

"Tưởng bà muốn tôi chết."

Câu nói ấy không phải để trách.
Chỉ là... tôi đã nghĩ như vậy thật.

Hai ngày sau, tôi xuất viện.

Không nước mắt. Không ôm hôn.
Tôi chỉ cúi đầu cảm ơn y tá và bác sĩ.
Rồi lên xe, về căn biệt thự trắng mà...
tôi đã bị gạch tên khỏi gia đình ấy từ mười hai năm trước.

Khi xe vừa dừng, mẹ tôi bước ra.
Ánh mắt bà đỏ hoe, gương mặt tiều tụy thấy rõ.

Bà nói, bằng giọng dịu dàng lần đầu tiên sau rất lâu:

– Con... chuyển về phòng cũ đi.
– Mẹ đã cho người dọn dẹp rồi.
– Đừng ở ký túc xá, để mẹ cho xe đưa đón con đi học mỗi ngày.

Tôi không đáp.
Không gật, không lắc.

Chỉ... đi thẳng lên tầng hai.
Căn phòng cũ – hay đúng hơn, "nhà kho" tôi từng sống suốt 12 năm – vẫn nguyên vẹn.

Tôi mở cửa.
Ánh sáng mờ chiếu lên từng món đồ cũ kỹ, đơn sơ.
Tôi ngồi xuống, tay khẽ chạm vào chiếc bàn học nhỏ.
Góc bàn có vết mẻ tôi tự làm khi 15 tuổi vì bị bắt nạt về.

Tôi vuốt nhẹ lên từng món đồ, như nói lời tạm biệt.

Lần đầu tiên sau mười hai năm, tôi bước lên tầng ba – nơi từng được gọi là "khu vực riêng của chị gái."

Tôi đi ngang qua căn phòng chị – được sơn mới, sắp xếp lại từng năm.
Còn phòng của tôi...
Vẫn vậy.
Vẫn là căn phòng công chúa bị phủ bụi, đóng cửa im lìm như một nấm mồ ký ức.

Tôi mở cửa.

Bên trong...
không còn đồ của tôi.
Mẹ nói đã dọn, đúng là đã dọn thật.
Sạch sẽ, lạnh lẽo, xa lạ.

Tôi quay trở lại tầng hai, bắt đầu xếp đồ.
Quần áo, sách vở, giày dép, sổ tay, tài liệu học tập...
Tất cả những gì gọi là "tài sản" của tôi,
vỏn vẹn vừa đủ một vali, một túi xách, và một balo.

Thứ duy nhất tôi mang thêm, là một trái tim đã chai lì cảm xúc.

Tôi kéo vali đi qua hành lang tầng hai.
Mẹ tôi đứng ở đầu cầu thang.
Muốn nói gì đó, nhưng không nói.
Chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi cũng không dừng lại.
Không oán hận. Không trách cứ.
Cũng chẳng tha thứ.

Tôi đi ngang qua bà.
Tay nắm chắc vali, đầu ngẩng cao.

Mở cửa.
Đứng trước ánh sáng ban trưa.

Tôi hít một hơi thật sâu,
Rồi bước ra khỏi căn nhà ấy...
bằng tất cả sự tự tin còn sót lại của mình.

Không phải tôi chưa từng yêu gia đình ấy.
Chỉ là... suốt mười hai năm, tôi luôn đi về trong vai người lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com