LB - Lá Bàng
Sau lễ tốt nghiệp, chúng tôi không cưới ngay.
Không nhẫn cưới. Không giấy đăng ký kết hôn. Không ảnh cưới treo tường.
Chúng tôi đơn giản chỉ là... hai người yêu nhau, sống dưới một mái nhà.
Tôi thuê một căn hộ nhỏ ở gần trung tâm, đủ hai phòng, một bếp, một ban công trồng cây.
Anh chuyển đến sau khi trả nhà trọ.
Không ai nói ra, nhưng cả hai đều hiểu: đây là khởi đầu cho một điều gì đó nghiêm túc.
⸻
Khởi đầu: Một văn phòng 15m², hai con người, một giấc mơ
Chúng tôi quyết định không xin vào các công ty lớn, dù lời mời phỏng vấn gửi về không ít.
– "Anh không muốn làm bánh răng cho cỗ máy người khác," anh nói.
– "Và em cũng không sinh ra để làm nền cho ai."
Chúng tôi thành lập một công ty nhỏ.
Tên công ty là: Tán Bàng.
Không phải vì gốc bàng nơi anh cầu hôn tôi, mà là vì dưới tán bàng năm đó, chúng tôi bắt đầu tin tưởng vào chính mình.
Anh phụ trách mảng kỹ thuật – phát triển giải pháp phần mềm cho doanh nghiệp vừa và nhỏ.
Tôi phụ trách vận hành – xây dựng đội ngũ, tìm khách hàng, chốt đơn hàng, gọi vốn, mở rộng thị trường.
Chúng tôi thuê một văn phòng bé xíu trong một tòa nhà cũ, tường bong tróc, trần thấp, chỉ đủ kê hai chiếc bàn làm việc và một cái bảng trắng.
Ngày đầu tiên, tôi viết lên bảng:
"Sẽ có một ngày, chính nơi này sẽ là bước chân đầu tiên của một đế chế."
Chúng tôi cười. Nhưng không ai thấy đó là chuyện đùa.
⸻
Năm đầu tiên – Lỗ nặng, thiếu khách, áp lực đè ngực
Tôi đi rao dịch vụ khắp nơi.
Duy ngồi thức đêm sửa lỗi phần mềm.
Có tháng chúng tôi không đủ tiền trả mặt bằng, phải mượn bạn bè.
Có lúc cãi nhau đến bật khóc vì khác ý tưởng, vì stress, vì mệt mỏi.
Có những buổi tối, tôi ngồi bệt dưới sàn nhà, ăn mì tôm, còn Duy thì nằm gục trên bàn ngủ quên trong tiếng gõ phím dở dang.
Nhưng chưa một lần tôi nghĩ đến việc bỏ cuộc.
Vì tôi biết: chúng tôi đã từng bước ra khỏi địa ngục, chẳng còn gì đáng sợ nữa.
⸻
Năm thứ hai – Có khách hàng lớn đầu tiên
Chúng tôi nhận được hợp đồng từ một chuỗi cửa hàng mỹ phẩm cần hệ thống quản lý dữ liệu.
Duy làm như điên trong 3 tuần, tôi trực tiếp đàm phán, sửa hợp đồng, chăm sóc khách hàng sát sao.
Khi nhận được khoản thanh toán đầu tiên có sáu con số, tôi đã bật khóc.
Duy không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cầm tay tôi siết chặt.
– "Chúng ta làm được rồi, Ái."
Từ đó, từng bước nhỏ bắt đầu mở ra.
Khách hàng truyền miệng. Đội ngũ từ hai người lên năm người.
Chúng tôi thuê được văn phòng lớn hơn. Có bộ phận kỹ thuật, có kế toán, có trợ lý.
Nhưng dù có bao nhiêu người, mọi sáng, tôi và Duy vẫn cùng nhau lau dọn, pha cà phê, mở cửa văn phòng sớm nhất.
⸻
Năm thứ ba – Cú hích vốn đầu tư
Một quỹ đầu tư ở Singapore chú ý đến chúng tôi.
Sau 4 vòng trình bày, họ đồng ý rót vốn 1,5 triệu USD.
Tôi được mời làm đại diện dự hội nghị startup quốc tế.
Duy được báo nước ngoài gọi là "Bộ óc kỹ thuật của Việt Nam".
Tên công ty Tán Bàng được nhắc trên nhiều mặt báo, không còn là "đứa bé mới lớn" nữa.
Anh bắt đầu được gọi là Chủ tịch Duy Lê, CEO của LB Group – viết tắt của Leaf Bough (Tán Lá).
Tôi... chính thức trở thành Phu nhân LB trong cách gọi thân thương của cả công ty.
Không ai trong công ty biết...
chúng tôi vẫn chưa đăng ký kết hôn.
Không ai biết...
tôi từng sống 12 năm trong bóng tối không một tiếng gọi tên.
Tôi đã bước đi quá xa so với nơi mình bắt đầu.
⸻
Năm thứ tư – Đế chế đứng vững
Doanh thu tăng gấp 40 lần.
Sản phẩm được dùng bởi hơn 300 doanh nghiệp trong nước và Đông Nam Á.
LB Group được định giá hơn 50 triệu USD.
Chúng tôi có một tòa nhà riêng – 7 tầng kính xanh giữa lòng thành phố.
Trên tầng cao nhất là văn phòng chủ tịch – nơi Duy vẫn hay đùa:
– "Ghế này là của anh, nhưng ghế kế bên là của em."
Mỗi sáng tôi bước vào tòa nhà ấy, nhìn logo "LB" trên sảnh chính, tôi lại nhớ đến mùi lá bàng năm nào.
Nhớ đến chiếc ghế đá.
Nhớ đến ánh mắt dịu dàng hôm anh ngỏ lời cầu hôn.
Và nhớ đến chính mình – một cô gái từng sống trong căn nhà kho không có tiếng cười.
Tôi đã tự đi ra khỏi địa ngục.
Tự nắm lấy tay một người không hỏi về quá khứ.
Tự dựng nên một tương lai đủ rộng để không còn ai bị bỏ lại phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com