Kịp Thời
Anh im lặng núp sau thùng chứa rác xem xét kẻ đột nhập "Hèn gì lại thiếu nhiều vệ sĩ đứng canh đến thế, ra là có sắp đặt cả, thú vị đấy. Mà... Hắn ta muốn gì ở đây? Muốn ăn trộm? Hay là... Muốn... ám sát?" Khóe miệng Tiêu Chiến không tự chủ nhếch cao "Không ngờ có ngày lại được gặp "đồng nghiệp" ở đây, vậy chắc 90% mục tiêu là cậu ta rồi."
Kẻ đột nhập sau khi xác định không còn ai mới tiếp tục di chuyển, Tiêu Chiến cẩn thận khom người bước nhẹ chân theo sát phía sau. Dừng chân dưới góc tối, lợi dụng bóng cây che khuất bản thân, hắn tiếp đó ngẩng đầu nhìn lên cao. Anh núp đằng sau gốc cây gần đấy cũng đưa mắt dõi theo. Điểm mà hai người hướng tới, chính là phía trên ban công lầu ba, cũng chính là phòng của Vương tổng! Trùng hợp hiện tại Vương Nhất Bác cũng ở đó. Tiết trời đêm lành lạnh, cậu ta cư nhiên chỉ khoác một cái áo choàng ngủ cùng chiếc quần dài mỏng đứng bên ngoài, dây áo cũng không thèm cột để lộ cơ bụng sáu múi rắn chắc. Tay anh không hiểu sao vô thức đặt lên bụng xoa xoa ".... Cậu ta gầy vậy vẫn có cơ, còn mình..." Chấp niệm sâu sắc về việc điên cuồng luyện tập nhưng vẫn chẳng khấm khá bắt đầu nổi dậy, một phút mặc niệm cho cái bụng phẳng. Cậu chống một tay trên lan can, mái tóc ướt mềm rũ xuống tán loạn che đi nửa khuôn mặt nhỏ. Nhất Bác lắc nhẹ cái đầu rồi làm một cú hất mạnh khiến tóc mái gọn gàng nằm ngược ra đằng sau ót, đưa tay tùy tiện vuốt vuốt thêm vài cái cho đỡ rối, tất tần tật động tác đều được thu hết vào mắt anh trai họ Tiêu. Khiến anh có hơi nghi ngờ nhận thức của bản thân, rốt cuộc là ánh trăng sáng hay Vương Nhất Bác đang phát sáng? "Chỉnh tóc thôi mà, có cần soái khí hơn người thế không đại ca?" Mỹ nam họ Vương một vẻ ung dung ngửa cổ nhấp một ngụm rượu, mi mắt nhắm hờ tận hưởng làn gió nhẹ về đêm. Cảnh đẹp kết hợp cùng người đẹp, vô tình khiến anh trai họ Tiêu nổi hứng muốn cầm máy ảnh chụp hình, nếu được chắc chắn đó sẽ là tấm ảnh suất sắc nhất từ trước tới nay anh từng chụp.
- "Cạch"
Tiêu Chiến hơi giật mình chuyển ánh nhìn về phía tên sát thủ đã bị lãng quên vài phút trước. Từ lúc nào hắn đã gỡ bỏ chiếc túi đen xuống, lấy ra một khẩu súng dài. Tiêu Chiến không rành về súng lắm nhưng vẫn có thể nhận dạng được đó là loại nào, dường như là khẩu M4 Carbine. Nó trông hơi khác có lẽ đã qua cải tiến một số bộ phận. Chứng tỏ tên này không tới nỗi xếp vào hạng gà mơ phất phơ đâu, vở kịch này đúng là rất đáng để chờ đợi! Bên đây tên sát thủ sau khi chuẩn bị xong, đeo vào chiếc kính đêm, nâng ống ngắm ngang tầm mắt, bắt đầu tập trung cao độ nhắm con mồi. Anh thì vẫn vô cùng thản nhiên ngắm nhìn hắn ta làm việc, giống như đang ngồi ở nhà xem một bộ phim hành động Hollywood, có thêm hai ba bịch snack khoai tây ở đây nữa thì y chang chứ chả khác đâu. Do lần này anh tự nhận thức được tác hại của lo việc bao đồng rồi, lần trước đánh đổi bằng nguy cơ cả đời quét rác lần này nhất định không ngốc nghếch thế nữa. Huống hồ gì nếu vụ này thành công có khi anh và Trác Thành lại được tự do, lại trở về cuộc sống mới ấy chứ. Thêm nữa vị chủ tịch này cũng vừa lấy sợi dây của anh, anh chưa oán là may mắn cho cậu ta lắm rồi. Nhưng nhắc đến sợi dây... Cậu ta cầm sợi dây đó... vậy nếu cậu ta chết thật thì chắc chắn cái hiện trường này sẽ bị phong tỏa, mấy ngày à không mấy tháng tới... có thể sẽ bị người người bao vây điều tra đi. Xong sau khi vụ này được giải quyết xong chưa chắc gì anh còn làm ở đây, vậy cơ hội lấy lại sợi dây không phải càng giảm xuống à !? Đã vậy hiện tại còn chưa biết cậu ta cất nó ở đâu, vậy lỡ... Ây! Thế thì mất toi bảo vật của anh sao!? Bỗng nhiên trong đầu anh chợt nảy lên câu nói buổi chiều hôm nay.
"- Ừm là của anh, tôi giữ hộ. Khi nào anh còn tôi còn thì nó vẫn sẽ an toàn. Anh yên tâm."
"Toi rồi!! " Tới bây giờ anh mới cuống quýt bật dậy chạy thẳng về phía tên sát thủ nhưng dường như không còn kịp nữa. Tất cả đã chuẩn bị xong, ngón tay của hắn bắt đầu nhúc nhích, co lại đè nặng vào cò súng. Chỉ cần dùng lực thêm một chút, một chút nữa thôi thì có thể kết thúc được một sinh mạng, chấm dứt hy vọng của anh trai ngốc nào đó. Cơ hội cuối cùng lấy lại vật quan trọng nhất của anh, da đầu căng lên tê dại, anh như dùng hết tất cả sức lực mà bản thân tích góp 28 năm sống trên đời gào lên !!!
- Vương Nhất Bác!!! Mau nhắm mắt lại!!!
BOOM!!!
- Aaaaaa !!
ĐOÀNG!!!
.
.
.
Cả một bầu trời rực sáng ! Âm thanh lớn thức tỉnh tất cả mọi người xung quanh cả trong lẫn ngoài khu biệt thự!
Tên sát thủ hoảng loạn vứt vũ khí xuống đất, tháo phăng chiếc kính qua một bên, hai tay ôm lấy đôi mắt chặt chẽ nhắm không mở. Tiêu Chiến vừa chạy đến vội dùng chân đá văng khẩu súng bay ra xa.
Nghe thấy tiếng động hắn ta cố gắng mở mí mắt nhưng lại chỉ thấy được không gian trắng xóa cùng bóng hình mờ mờ ảo ảo trước mặt. Hắn ngay lập tức lấy ra một khẩu súng ngắn được giấu bên hông từ trước, kích động bắn bừa hai phát cảnh cáo người phía trước.
- Khôn hồn thì tránh xa tao ra!!
Anh thật không ngờ hắn lại còn vũ khí giấu trong người phản xạ không kịp liền bị trúng đạn vào tay phải, đành phải nhẫn nhịn đứng im tại chỗ. Ngay lúc đó từ xa có mấy người mặc đồ đen kéo đến.
- Bên đó, mau qua bên đó!!
Mắt thì không thể nhìn rõ đường, người kéo đến ngày càng đông, biết rõ bản thân lần này thoát không khỏi hắn một phát súng tự kết liễu đời mình. Tiêu Chiến thật hơi bất ngờ vì hành động dại dột này của hắn nhưng cũng thật vô phương cứu giúp rồi, coi như lần này xui xẻo gặp phải anh đi.
Chưa đầy một phút tới, xung quanh anh những người là người bao vây. Ai nấy đều nhốn nháo một mặt không hiểu sự tình, xôn xao thủ thỉ.
- Tiếng động vừa nãy là gì vậy? Cậu lao công kia sao lại ở đó? Tên nằm kia là ai? Còn có súng nữa!? Tay cậu lao công cũng bị thương rồi, rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra ?
Trong đầu ai cũng một dấu chấm hỏi to đùng, mấy anh vệ sĩ nhìn có vẻ chuyên nghiệp hơn. Tuy chưa biết rõ tình hình nhưng vẫn giữ được trật tự, chủ động chia ra thành nhiều nhóm xử lý vụ việc. Một tốp phong tỏa hiện trường, một tốp đi xem xét xem còn kẻ lạ mặt nào không, một tốp chạy vào nhà thông báo tình hình. Thật sự đây là lần đầu tiên anh thấy cảnh mất trật tự như vầy từ khi bước vào dinh thự này.
Máu trên cánh tay chảy xuống càng lúc càng nhiều, sắc mặt anh xem ra có chút khó coi nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ đi mấy phần. Nhìn tới vật nhỏ màu trắng dưới nền cỏ, trong đầu anh bắt đầu hồi tưởng lại đoạn nguy cấp ban nãy. May là anh vẫn còn mang theo quả bom sáng đặc chế dưới dạng đồng hồ đeo tay mà Cổ Lực cho anh. Lúc nãy tình huống cấp bách, sờ tới nó liền không chần chừ giựt phăng ra khỏi tay, nhấn mạnh lên nút tròn thường dùng để chỉnh kim giờ rồi ném vào không trung. Vì tên sát thủ ấy đeo kính đêm có thể nhìn thấy rõ vật trong bóng tối thì ngược lại trước ánh sáng hắn ta cư nhiên như kẻ mù. Bom sáng được kích hoạt biến cả vùng trời tối thành ban ngày đến mắt thường còn khó tránh khỏi tác hại của nó. Anh sợ tên Vương Bát Đản kia không chết mà bị mù sẽ hỏi tội anh nên đành báo trước cho hắn một tiếng, bản thân thì tự dùng tay che mắt để tránh tổn thương tới.
Vào phút cuối sắp hoàn thành nhiệm vụ thì bị ánh sáng tấn công không thấy rõ mục tiêu, ngón tay vẫn theo quán tính bóp cò, viên đạn lao ra chệch phương hướng. Vương tổng ở phía trên đang thoải mái hóng gió chợt nghe thấy tiếng la lớn, tiếp đến là một loạt âm thanh ồn ào phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, quá nhanh khiến não bộ cậu cũng không xử lý kịp, chỉ biết rằng, cậu đã nghe thấy giọng nói lớn của một người sau đó như trao hết cả bản thân lập tức làm theo lời nói đó, tiếp đến là tiếng nổ lớn cùng một luồng khí mạnh mẽ xẹt ngang qua sống mũi thẳng tắp của cậu. Đến khi cậu tỉnh ngộ mở mắt ra thì lần nữa lại nghe thấy tiếng súng nổ phát ra ở khuôn viên bên dưới. Khi ấy cậu không hiểu sao trong lòng lại có một cỗ cảm giác bất an kỳ quái, nó thúc giục cậu phải đi xuống dưới, tới nơi có tiếng súng nổ. Đến khi tận mắt chứng kiến hiện trường hỗn loạn, bắt gặp tấm lưng gầy cùng với cánh tay vì bị thương mà chảy máu không ngừng, trong lòng cậu lại trỗi dậy thứ cảm xúc vô cùng khó chịu.
Cậu đang lo lắng ư? Vì điều gì? Vì anh ấy sao? Anh ấy liệu có phải chủ nhân thực sự của sợi dây? ... Cậu không biết cậu chỉ biết nếu lúc này không xử lý cái hiện trường kia nhanh chóng thì có lẽ còn lâu anh ta mới thoát ra được mà đi chữa thương.
Nghĩ là làm, chất giọng trầm thấp kiên định cất lên khiến bao nhiêu con người đang lao nhao này cũng phải dẹp qua một bên, tự biết thân biết phận im lặng bảo toàn tính mạng.
- Trật tự!
Vẫn giữ bộ mặt cùng thần thái lạnh như tảng băng bước qua đoàn người. Ngỡ tưởng Vương tổng đầu tiên sẽ đi xem xét kẻ đang nằm la liệt dưới đất trên vũng máu nhưng cậu lại bước thẳng đến chỗ người lao công, dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm cánh tay phải chảy máy không ngừng của anh. Không chỉ mọi người thấy kỳ quái, cả Tiêu Chiến cũng thấy lạnh người vì cái ánh mắt của Vương tổng. " Sao nào!? Vì cứu cậu mới bị thương đấy, muốn cảm ơn thì mau quỳ xuống, lão tử không nhận lời cảm ơn xuông đâu."
Chịu không được bầu không khí ngột ngạt này, một chú vệ sĩ can đảm lên tiếng thức tỉnh con người kỳ lạ kia.
- Vương tổng, việc này...
- Tử Nghĩa đâu?
Đáng thương cho anh vệ sĩ có lòng nhưng lại trực tiếp bị Vương tổng cho ăn bơ, không thèm để ý đến. Bác quản gia vì phải tập hợp bên nhân viên y tế nên tới muộn, ông bước đến phía sau Nhất Bác từ tốn trả lời..
- Thưa Vương thiếu, cô ấy hiện đang cùng Hạo Hiên tới chỗ Vu Bân xử lý một số công việc, bây giờ chỉ còn lại vài học trò của cô ấy, liệu ngài có muốn...?
- Công việc!? Chuyện gì cơ ?
Bác quản gia bước đến gần cậu, hạ âm giọng xuống nói chỉ đủ để hai người biết.
Càng nghe sắc mặt Nhất Bác càng khó coi, Tiêu Chiến đứng đối diện cũng cảm thấy sắp bị hàn khí quanh người cậu hun cho đóng băng rồi, tốt nhất nên chuồn lẹ mắc công lại bị giận vô cớ thì xui xẻo. Vết thương trên tay anh cũng không thể kéo dài nữa, đám người cứu hộ đã kéo tới, còn đang xem xét thi thể đẫm máu bên kia khó khăn lắm mới có một người chú ý đến vết thương của anh mà quan tâm.
- Tay cậu bị thương rồi, có đau lắm không? Để tôi giúp.
Tiêu Chiến dù sắc mặt xanh xao nhưng vẫn cố gắng kiên cường mỉm cười lắc đầu.
- Không đau lắm, nếu được thì giúp tôi một chút.
Người y tá tốt bụng toan đi lại chỗ anh thì bị bóng lưng ai kia chặn đứng. Tiêu Chiến cũng không ngờ rằng có một tổng tài cao lãnh bỗng nhiên nổi hứng một hơi nhấc bổng anh lên trước bao nhiêu con mắt trợn tròn vì bất ngờ của thiên hạ.
" Vương... Vương... Vương tổng !???"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com