Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17.

Àn nhon mọi người!

Cảm ơn tất cả các cậu đã chịu khó đồng hành bên tui suốt một chặng đường dài, chờ dài cổ mỗi một tập cứ hai ba tháng là tùy hứng đăng vô ý.

Nhưng đối đáp lại toàn bộ sự chân thành của mọi người, hôm nay tui chính thức thông báo một tin khá là buồn :(

Đó là tui quyết định sẽ drop vĩnh viễn cái bộ truyện này, lí do là đã không còn hứng thú và chả có ý tưởng để dẫn dắt tình tiết câu truyện nữa.

Song cũng không thể để cái tình tiết lợn cợn thế này làm khó hiểu đọc giả, tác giả tui sẽ tung cái kết đã định sẵn ra trước khi bắt tay làm bộ truyện.

Coi như đây là món quà cuối cùng để chia tay bộ truyện drop dang dở này 。・゜゜(ノД')

--------------

Trận chiến Chén Thánh.

Cuối cùng cũng đi vào di vãng.

Lẽ ra chính thời khắc này vang dội lòng ngực, bỗng tất thảy đều nhuốm một màu đơn sắc bạc bẽo.

Hai tay chàng thơ khẽ siết chặt tấm thân người con gái trong lòng sớm chết lặng, mãi vân vê ánh nhìn đục ngầu về phía lệnh chú đã tan tành mây khói.

"Người ơi...?"

Y biết.

Y thừa sức biết mà...

"Không vui đâu người ơi..."

Trước sau gì, kết cục vẫn mãi chẳng vui vẻ được gì.

"Đ-... đừng ngủ nữa... còn cả bữa xế chiều anh làm cho người ở nhà, sẽ nguội mất..."

Một khi đã thua trận chiến, người mất người còn, y đi nàng ở, hay là nàng buông y níu.

Thậm chí nếu hai người thắng trận này, Chitose và Enkidu vĩnh viễn sẽ chẳng còn gặp nhau lần nào nữa.

"..."

Trừ phi thiếu nữ hèn mọt ích kỉ một điều ước, cầu xin Chén Thánh hãy cho y được bên mình suốt quãng đời còn lại.

"Nhưng dù thế nào đi nữa... tại sao người lại nhất quyết bảo vệ anh chứ?..."

Thiếu nam màu cổ thụ khẽ vùi dung nhan lên đỉnh đầu nàng nhỏ, lần đầu tiên trong suốt cả quá trình tồn tại cõi đời với tư cách là thứ đất sét vô tri vô giác.

Enkidu một lúc phải nếm trải hỉ nộ ái ố như một con người, vỏn vẹn một năm ngắn ngủi.

Và thật đáng sợ làm sao, kết thúc cho những ngày vui vẻ thoáng mây bay mà chàng thơ một mực trân quý trong lòng.

Điểm đến cuối cùng của cuộc chiến, đó là y bị ép buộc phải đối diện người mình thương... đã về với vòng tay thượng đế...

"Người là vì ngốc, hay là vì bị cái thứ tình yêu nhân loại che mờ lí trí?..."

Nàng ngốc lắm.

Thực sự rất ngốc.

Đồng thời cũng ngông cuồng, cứng đầu cứng cổ không kém...

Đã biết y là vũ khí một tay thần linh nhào nặn, sức mạnh gần như ngang ngửa với vị đế vương Gilgamesh.

Enkidu dư sức che chở nàng biết bao là giông tố, và việc của Chitose cần làm là ngồi yên một chỗ. Ra lệnh, hoặc để y toàn quyền viết nên phương án tốt nhất để giành lấy Chén Thánh cho riêng thiếu nữ.

Cớ sao ngu ngốc đến mức... lại hoang phí một lệnh chú, chỉ duy nhất là kêu chàng trai này hãy trốn đi, trốn đến khi nào trận chiến kết thúc thì hẳn tìm về bên nàng?...

"Thà rằng anh nằm đây, anh gục ngã trước..."

Nếu Enkidu thua trận chiến, cùng lắm y chỉ việc quay về nơi an nghỉ. Chờ đợi đến khi nào một vị chủ nhân thích hợp xuất hiện, lúc đó y vẫn còn có cách để trở lại.

Vẫn còn cách quay về, và sẽ tìm đến Chitose thêm lần nữa.

Cũng đâu có quá khó khăn đâu?...

"Chitose, thời gian anh không còn nhiều nữa..."

Ánh sáng li ti vàng nhỏ bay lơ lửng.

Báo hiệu rằng y chẳng còn nhiều thời giờ để lưu luyến nhân gian, một mảnh đất tồn đọng sự đổ vỡ của xung đột mang đến.

Phớt một nụ hôn êm ái trên đỉnh đầu thiếu nữ, mãn nhãn màu cổ thụ nhắm ghiền đau đớn.

"Người biết không... anh không muốn đi cả, anh không muốn rời xa người..."

Siết chặt, cảm nhận hơi lạnh thiếu sức sống từ chính tấm thân thiếu nữ.

Enkidu bất lực đay nghiến hàm răng đến tê tái.

Té ra đây là xúc cảm tiêu cực của con người hay sao?...

"Anh vẫn còn muốn dắt người đi ngắm sao trên hiên nhà... anh có rất nhiều thứ muốn đưa người đến muôn nơi..."

Nếu đây là thứ con người phải trải, vài lần trong cuộc đời họ.

Thì chung quy mà nói...

Y bắt đầu cảm thấy tiếc nuối.

Tiếc nuối vì nhiều chuyện suy tính cho tương lai hai người còn lở dở.

Ray rứt vì khoảng thời gian bên Chitose chàng thơ thương nhớ còn quá hạn hẹp...

Hối hận vì chẳng thể nhận thức sớm hơn một bước, thì nào đã dẫn đến kết cục bi thương như này.

Song càng cảm nhận bao nhiêu, càng làm y thổn thức và nức nở.

"Anh thương người, Chitose..."

Vì thế, khẩn cầu các vị thần y một lòng phò trợ...

Hãy đem nàng về đi...

Hãy trả nàng ấy về với y đi...

Dẫu cái giá là y mất đi xúc cảm của nhân loại, hay đơn thuần là bán đi kí ức Enkidu trân trọng hết mực trong lòng, với cái giá rẻ mạt chưa bằng một đồng ngoài chợ.

Tất thảy đối với y đều là đáng giá, chỉ để đổi lấy một lần cải tử hoàn sinh cho người mình quá yêu bằng cả con tim.

Nhưng Enkidu biết.

Y sớm biết.

Càng hi vọng bao nhiêu, thì càng ngã đau bấy nhiêu.

"Enkidu..."

Khựng người, bốn bề là bức tường màu lạnh trắng dã.

Lung lay gió phả, giọng nói cứ vang vọng.

Duy nhất một khóm hoa xanh bé bỏng nở rộ, khiến tầm nhìn chàng thơ bỗng tối sầm đột ngột.

Chung quanh triệt để đen kịt.

"Enkidu..."

Lại là giọng nói nàng gọi đến, hơi ấm muôn thuở chạm nhẹ lên bàn tay cứng đờ vì buốt giá của Enkidu.

Dẫn dắt y đến tầm nhìn sáng hơn bao giờ hết.

Một lần nữa đón nhận khung cảnh quá đỗi quen thuộc.

Cũng là khu nhà trọ tồi tàn, căn phòng bé xíu lộ liễu những vành nắng yếu ớt qua khe hở cửa sổ.

Nhất thời làm y bối rối...

Đồng thời cũng cảm nhận được sự yên bình vốn có mà Enkidu thổn thức đợi chờ.

Lóng ngóng nhìn đôi bàn tay và bộ quần áo, tươm tất với sạch sẽ. Chưa kịp định thần là phải đối mặt thêm những chuyện li kì mới, trùng lặp không sai một li.

Tiếng chai sạn ổ khóa va chạm bên ngoài cánh cửa.

Đón nhận đôi màu xanh lục kiều diễm là bóng hình thiếu nữ y hết lòng che chở.

Hai người trân trân nhìn vào nhau, nhất thời không nói được nhau một lời nào ra hồn. Chỉ biết Chitose cơ mặt điềm tĩnh hết mức có thể, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Thất than gào thét, cho tất cả mọi người trong xóm hù ra săn đón.

Riêng y thì vẫn ngờ nghệch đến khó hiểu, sửng sốt không thể nói nên lời...

Há phải...

Nàng còn trong lòng y, đã về với vòng tay thượng đế rồi sao?...

Thần linh y thờ phụng, có phải là vì món nợ giết chết thần thú của các vị thần hết mực yêu mến, nên nỡ lòng nào trừng phạt khắc nghiệt với y và nàng?...

Song như có công tắc được bật phải, dưới sự điều khiển của dòng chảy thời gian quy thuận, Enkidu nghiễm nhiên cũng vài giây sau, liền quên sạch tất cả.

Treo trên khuôn mặt mĩ miều của y là nụ cười êm đềm khuynh nước khuynh thành.

Ôn tồn hỏi thẻ một câu ngọt ngào, mềm mại và bình tĩnh.

"Chủ nhân, người cuối cùng cũng về rồi à?"

Đối diện sự điềm tĩnh của Enkidu, Chitose run rẩy lôi con dao rọc giấy nhỏ trong túi xách.

Trân trân cặp mắt bồ câu bủn rủn, gồng mình đối đáp kẻ lạ mặt.

"ĐỨNG ĐẤY! TUI CÓ CON DAO ĐÓ, LẠI GẦN LÀ TUI GIẾT CHẾT ANH!! TUI KHÔNG ĐÙA ĐÂU!!"

Và một lần nữa.

Toàn bộ trải nghiệm y đã cùng sánh vai với Chitose, đối với vòng lặp vô số lần này là vô phương cứu chữa...

Tất cả vòng lặp vô thời hạn, cũng chỉ vì hai thứ lệnh chú Chitose đã vô ý xài phải.

"Enkidu, sẽ còn cơ hội gặp lại chứ?..."

"Enkidu, gặp anh ở điểm xuất phát"

----------------

Ngày đào hố: 16/4/2020.

Ngày miễn cưỡng lấp hố: 8/4/2021.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com