Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4.

Hôm nay...

Là ngày tuyệt vời trên cả tuyệt vời của Chitose.

Trên tay được đếm tiền, ngược lại rất nhiều là đằng khác!

Sáng nay rủ y đi làm là chuyện đỉnh của đỉnh, nhờ vào sắc đẹp và sức khỏe không bao giờ cạn kiệt của Enkidu. Y đã giúp đỡ nàng một khoản không hề nhỏ.

Lau chùi ly, bưng chén bưng bát phát bàn?

Để đó cho Enkidu, y một tay có thể nâng gần cả tấn không cần lo lắng gì.

Đứng bàn, đứng nước rất mệt mỏi?

Enkidu sẽ làm hết phần cho nàng. Hiển nhiên nếu bị quản lí la mắng vì chứng mắt, y sẽ đứng ra che chở Chitose. Miệng cười, mắt tươi, giọng ngọt ngào mát lạnh. Nhưng sát ý thì gần như muốn đối phương kiểm định chặt chẽ cái đầu mình.

Dọn tàn cuộc, xử lí những thứ ăn khách hàng đã dùng qua?

Enkidu, Enkidu và Enkidu.

Trên hết, nhờ vào cái vẻ đẹp mê ly phi giới tính của y. Vô tình đã được rất nhiều khách hàng boa thêm túi tiền. Cộng thêm mấy bà quản lí hám trai hám lấy hám để, bài trừ đi một số miễn dịch thiết yếu.

Cuối cùng nguyên cả ngày này Chitose rất rỗi việc.

Còn được đếm tiền rất chi là khoái trá.

Làm lòng người ta muốn phi phi phi.

Enkidu đằng sau không nói điều gì, chỉ im lặng nhìn cô chủ nhân bé bỏng hí hửng đếm tiền. Cũng đủ để y vui lây thêm. Trên tay cầm giùm nàng những túi xách đồ đạc mua cho y, cảm thấy rất cồng cà cồng kềnh.

Tại sao bao nhiêu đồ đạc thế này, sáng nay nàng lại không dám để y xách kia chứ?

"À, Enkidu. Anh đưa cho tôi mấy đống đó được không? Tự tôi cầm được"

Sựt nhớ bản thân suýt chút nữa lợi dụng Enkidu. Chitose mới luống cuống nhớ tiền vào cái túi nhỏ. Vì sợ rớt mất, nên nàng buộc nó vào cái gói giấy cỡ lớn, cột thêm mấy dây nhợ đủ điều và nhét trong ngực.

Nhìn thấy cái hành động: tiền chính là lẽ sống, là chân lí ánh ban mai.

Y chỉ biết cười khúc khích và lắc đầu từ chối.

"Không cần đâu, chủ nhân. Mấy cái đồ nặng này, sao tôi dám để người cầm được?"

"Nhưng nó rất nhẹ, chỉ là mấy đống đồ thôi mà"

Chitose bĩu môi, thầm phỉ nhổ bản thân mình là đứa tồi tệ.

Đã bốc lột sức lao động người ta, cắp tiền người ta vào ngực mình, còn ép người ta mang những đống túi xách đồ đạc trong khi người đang mệt nữa...

Nếu nàng không phải là quỷ, thì đích thị nàng là súc sinh.

"Bản thân tôi là đất sét, là công cụ để người muốn dùng thì dùng. Tôi không cần người phải lo này nọ, để rồi đặt tình cảm phí sức lên tôi"

"Anh nói cái gì thế?! Đất sét tôi học trong sách rất mềm và yếu! Vì thế tôi mới không dám để anh đụng đến đồ nặng đấy"

Chitose không nhân từ, giật hết mấy cái đống đồ đó ra khỏi tay y. Giành đường đi trước những hai ba bước, bỏ mặc Enkidu hấp ta hấp tấp theo chân nối sau.

"Nhưng chủ nhân, người là con gái. Không thể bưng đồ nặng được, bản thân tôi dẫu gì cũng là đất sét đã qua lửa, nên rất bền và rắn chắn!"

"Đất sét tôi học qua sau khi nung lửa là sẽ cứng đờ, rất dễ vỡ khi bị áp lực đánh vào"

"..."

Vâng, Enkidu chúng ta bất lực á khẩu.

Cô gái này... làm người ta câm nín không hề chút nhân nhượng.

Về phòng trọ, mở khóa bước vào. Nàng sẵn tiện vứt đống đồ mua vào bên trong, chân này víu chân nọ giục giày dép bừa bộn. Không thèm để ngay ngắn trên giá để giày, khiến Enkidu người sau cùng bước vào phòng. Bất lực sắp xếp chúng cho gọn gàng lối đi.

Lôi mấy bộ đồ mới ra: áo thun trắng, quần đùi màu đen.

Nàng nhét chúng vào trong ngực y, chỉ vào phòng tắm và nhắc nhở.

"Anh tranh thủ đi tắm đi, tôi đi nấu bữa tối cho cả hai"

"Nhưng tô-..."

Thiếu nữ từ tốn nhón chân lên, dùng một tay vuốt ve đầu Enkidu. Cười khổ sở lẫn mệt mỏi, ôi trời ơi... sáng hôm nay đến giờ toàn nghe câu: 'tôi là đất sét'. Mà đến phát mệt luôn.

Y giờ là người một nhà với Chitose rồi, còn đóng vai trò là người kiếm thu nhập tiền giùm mình nữa.

Thì chẳng có lí do gì mình đối xử tệ bạc với người ta, đúng chứ?

"Ngoan, cứ nghe lời tôi. Dù gì anh sau này sống chung một nhà với tôi rồi, không lí nào tôi lại đối xử anh còn thua hơn cả một con cẩu, phải không?"

Đẩy Enkidu vào phòng tắm, nàng đóng cửa và nói vọng vào.

"Cứ xài thoải mái! Tôi không có tiếc rẻ tiền nước đâu!"

Dù nói vậy, nhưng vẫn xót cho tiền nước.

Enkidu bần thần vài giây, sau đó bắt đầu dò la mọi thứ trong phòng. Tò mò xem sơ qua mấy cái công cụ này dùng để làm gì.

Bản thân chẳng có mùi hôi, cũng chẳng có thể nếm vị đồ ăn.

Lí do gì tại sao chủ nhân đối xử mình...

Cứ như là con người đồng loại với nàng chứ?...

Bên ngoài, thiếu nữ hí hửng nấu ăn. Ngân nga đi ngân nga lại bài hát không thấy chán, đột nhiên nghe tiếng cửa phòng tắm mở cái két. Ngoái đầu ra sau tính để hỏi thì phát hiện y lòi cái đầu be bé ra, cặp mắt cổ thụ chớp chớp, cứ như cầu cứu sự giúp đỡ.

"Tôi... không biết dùng cái vòi nước nóng..."

"Đợi tôi tí! Anh dùng khăn tạm bợ quấn quanh người đi, tôi vào xem liền"

Nàng tắt lửa bếp, đeo luôn cái tạp dề không cần bỏ xuống. Tiến về phòng tắm và chỉ dẫn y cách dùng, ấy nhưng vừa mở cửa. Đã phát hiện bóng dáng y lờ mờ sau tắm màn che, thiếu điều Chitose xịt máu mũi chết tại chỗ.

Bình tĩnh!

Bình tĩnh lại nào, Katsuki Chitose!

Hãy tích lũy liêm sỉ, và đừng để nó rớt lung tung nữa!!

Ho khan vài cái, nàng đáo để liếc cái vòi nước nóng ngay bên cạnh y đang đứng sau màn trướng. Muốn vào đấy thì phải báo cho đối phương biết, để họ còn che những nơi cần che.

"Enkidu này, tôi vào đấy. Anh để ý kĩ cách sử dụng vòi nha?..."

"Được, người cứ việc, chủ nhân"

Nuốt ực nước bọt, tay nàng kéo màn ra. Thò vào bên trong, nhắm tịt con mắt lại và chỉ dẫn Enkidu cách xài.

"Anh cứ vặn vòi thế này, sau đó nhấn nút màu đỏ. Tự động nó sẽ chảy ra nước nóng, nhấn nút xanh là nước lạnh. Tùy anh điều chỉnh nóng, ấm, lạnh"

"Vậy để tôi thử"

Y cúi người xuống, thử cái vòi. Ngay khi thử xong, thấy mình sử dụng thành thục rồi, liền cười vui vẻ báo cho nàng biết.

"Xem này chủ nhân, tôi làm được rồi"

"Òa! Mới đó mà xài được, hảo hảo nha!"

Theo quán tính, nàng mở hai con mắt đen láy. Trầm trồ về vụ y xài được cái vòi, tốt hơn so với lần nàng dùng nhiều. Chitose trước đó mất cả tuần mới mò được, và xuyên suốt trong cái giai đoạn mò ấy...

Nàng phải tắm nước lạnh, lạnh đến mức muốn teo người lại về đêm khuya.

Nghĩ đến thôi đã muốn chết đi sống lại rồi.

Vừa hay xéo con mắt sang để nhìn y, phát hiện trên người Enkidu chỉ vỏn vẹn cái lớp khăn tắm che bên dưới. Hiển nhiên lần đầu thấy được phần trên của đàn ông (?), Chitose bật ngửa ra đằng sau.

Mặt đỏ như trái gấc, lật đật chạy ra khỏi phòng tắm và gào thét bên ngoài.

"ANH LO ĐI TẮM ĐI, TÔI CÒN LO BẾP NÚC NỮA CƠ!!!"

Enkidu đứng chết lặng, lấy ngón trỏ và ngón cái bàn tay phải xoa cằm. Nghiêng đầu một bên khó hiểu, phản ứng khi nãy của chủ nhân rốt cuộc là vì cái gì? Tại sao lại đỏ mặt đến thế? Sốt hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com