Chương 41-Chương 50
Chương 41: Cuộc sống của người máy
Nhiều đêm nằm trên giường bệnh trằn trọc khó ngủ, nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, biết anh ở bên kia bán cầu đang bận rộn. Học tập và làm việc ở nước ngoài có lẽ rất bận, cho nên anh không có thời gian gọi điện thoại cho mình. Cô luôn tự lừa mình dối người như vậy để an ủi bản thân.
Nhưng trong thâm tâm cô vẫn chắc chắn với suy nghĩ của mình, cô hiểu rõ, chỉ là anh bận để không nhớ tới cô ấy mà thôi.
Nhớ khi anh còn ở trong nước, khi anh dồn hết tâm trí để tăng ca và làm thí nghiệm suốt đêm, anh vẫn có thời gian âm thầm quan tâm Đổng Miêu Miêu, còn có thể biết được thông tin Đổng Miêu Miêu muốn bán nhà từ thị trường bất động sản mênh mông .....
Không phải cô muốn so sánh, trước giờ cô cũng không nghĩ muốn so sánh với ai, chỉ là rất nhiều lúc hiện thực quá rõ ràng, thì trái tim sẽ chịu đựng không nổi mà trở nên lạnh lẽo.
Sau khi xuất viện, cô không tiếp tục chờ đợi điện thoại của anh nữa, bởi vì biết đợi cũng không được, cô đã tính ra rồi, có lẽ phải đến tết Trung thu anh mới gọi điện về, thời gian này đều không có ngày nào quan trọng.
Tính toán của cô quả nhiên chính xác.
Sau hai tháng vẫn bặt vô âm tín, mười giờ sáng ngày tết Trung thu đó, điện thoại của cô đổ chuông đúng giờ.
Tính toán chính xác cuộc gọi này như vậy, khiến cho lúc cô cầm điện thoại lên lại không còn sự vui mừng và hồi hộp vốn dĩ nên có, chỉ còn một giọng nói bình thản, "Alo, học trưởng."
"Lưu Tranh." Giọng nói của anh từ bên kia truyền đến, hình như trên đường nhiễm phải nước biển của Thái Bình Dương, vừa mát lạnh lại ẩm ướt, "Tết Trung thu vui vẻ."
Cô muốn cười, ngay cả lời thoại cũng giống y như trong dự đoán của cô, "Vâng, cảm ơn anh, Trung thu vui vẻ."
Hình như không còn gì để nói nữa rồi nhỉ?
Từ trước tới giờ anh luôn trầm mặc kiệm lời, đều là cô quấn quýt nói chuyện với anh, làm cho anh phải nói, nếu như cô không nói, thì còn gì có thể nói nữa đây?
Có lẽ anh cũng cảm thấy cuộc điện thoại này có điểm gì đó không thích hợp, sau khi cả hai bên đều im lặng, anh lại hỏi, "Gần đây tốt không?
"Vẫn tốt." Cô vẫn đơn giản đáp lại hai chữ.
Bầu không khí lại một lần nữa ngưng đọng.
Cô dự đoán tiếp theo anh muốn hỏi bố mẹ cô khỏe không, liền lập tức nói, "Bố mẹ vẫn khỏe, bố mẹ em cũng khỏe, Nguyễn Lãng cũng tốt."
Đoán chừng anh ở đầu bên kia lại sững sờ.....
Cô cười, "Có phải muốn hỏi sao em biết anh muốn nói gì không?"
Mặc dù anh không tiện thừa nhận, nhưng mà trầm mặc cũng chính là ngầm đồng ý.
Cô lại cười, "Em còn biết anh nhất định không nhớ hôm nay là tết Trung thu, là phần nhắc nhở trong điện thoại của anh báo cho anh."
Cô lại một lần nữa đoán đúng.
Không, căn bản là không cần đoán, từ trước tới nay anh đều làm như vậy. Tất cả những ngày quan trọng, bao gồm thời gian kiểm tra của Nguyễn Lãng, anh đều thiết lập vào trong phần nhắc nhở của điện thoại, tất cả mới có thể làm đến mức hoàn mỹ không chút sơ xuất. Mỗi ngày anh và cô trải qua, giống như một công việc, mỗi việc mỗi chuyện đều hoàn thành đâu vào đấy, có kế hoạch, có sự chuẩn bị, từ trước đến nay không xảy ra sai sót.
Có lúc cô thực sự hy vọng anh có thể sai một lần, để cô có thể có cơ hội tức giận một lần, nhưng mà tuyệt đối không.
Tuyệt đối không có sai lầm, thì lại đâu đâu cũng là sai lầm.
Đây là chân dung cuộc sống của họ. Giống với một người máy, cuộc sống dựa vào một chương trình đã được lập trình sẵn, nhưng lại không thể hy vọng trao đổi tình cảm với người máy, trong chương trình của người máy cũng không viết chức năng chủ động quan tâm hay hỏi han ân cần, cho dù cô cố ý để mình lạnh đến mức bị cảm, anh cũng sẽ không phát hiện ra trước khi bị cảm cô đã chịu lạnh, chỉ sau khi bị ốm mới sử dụng đến chức năng bác sĩ của anh.
Hết chương 41.
Chương 42: I do
Mà tất cả người trên thế giới, bao gồm cả bố mẹ cô lại chỉ nhìn thấy sau khi cô bị cảm bác sĩ Ninh đối xử với cô tốt như thế nào.
"Đích thân bón cho con ăn cháo!"
"Người lớn như thế kia vẫn phải cần chồng con dỗ dành uống thuốc!"
"Đêm qua Chí Khiêm thức suốt đêm không ngủ để trông coi nhiệt độ cơ thể của con!"
Đây là cuộc hôn nhân trong mắt người khác và cuộc hôn nhân trong mắt bản thân mình.
Cuộc điện thoại vượt đại dương này đến khi trái tim cô hoang vắng, cuối cùng vẫn là kết thúc bằng một loạt dặn dò của cô, anh không nói chuyện, cô tiếp tục nói xong, như vậy cũng gọi là đến nơi đến chốn.
"Học trưởng, nhớ mang theo bên người một chút bánh quy hay bánh mì nhỏ, khi nào đói có thể ăn mấy cái, đừng lúc nào cũng để dạ dày trống rỗng."
"Học trưởng, anh ở bên ngoài một mình, chú ý thời tiết, đừng để bị bệnh."
"Còn nữa, đồ ăn bên đó anh ăn không quen, anh lại không có thời gian đi siêu thị, em gửi cho anh mấy thứ nguyên liệu thực phẩm, anh chỉ cần tự mua nồi hầm điện ninh cháo, buổi tối từ bệnh viện trở về bỏ một ít gạo vào trong là được, sáng hôm sau có thể uống, học trưởng, dạ dày anh không tốt, uống nhiều cháo tốt hơn."
Cô nói, anh đồng ý từng điều một, ở đầu bên này điện thoại, cô vừa nói nước mắt vừa trào ra.
Đây là lần đầu tiên cô rơi nước mắt khi nói chuyện với anh, có lẽ cũng là một lần cuối cùng, chỉ may mắn, từ đầu đến cuối không để anh nhìn thấy nước mắt của cô.
Khóc, chung quy lại vẫn là vì đau. Bất luận như thế nào, đây cũng là một lần cô dùng toàn bộ sức lực để yêu say đắm, bây giờ coi như là hạ quyết tâm với anh, cũng là nói tạm biệt với tình yêu lớn nhất trong sinh mệnh cô, thứ cảm giác này giống như lấy ngón tay véo mạnh lên trái tim, hy vọng xé đứt một miếng trên đỉnh tim mềm mại nhất, nhưng đã từng tiếp xúc thân thể khó mà cắt đứt được, trong lòng bất giác mềm xuống, đau đớn không thể nói ra.
Cô che miệng lại, trong khi nước mắt rơi tới tấp không thể nói ra một câu tạm biệt, chỉ sợ ở đầu bên kia anh nghe được tiếng khóc của cô, cuối cùng cô vội vàng cúp điện thoại, sau đó ngã nhào lên giường, che kín chăn lên khóc một cách thảm thiết.
Tất cả nước mắt chỉ vì hai chữ: không nỡ. Cô yêu anh như vậy, cho dù đi đến điểm cuối cùng của số phận thì cô vẫn không nỡ như vậy!
Sau đó bố mẹ lần lượt nói với cô, lúc sinh nhật họ Chí Khiêm có gọi điện thoại về, còn gửi tiền đến biếu họ, bảo cô chuyển lời cho Chí Khiêm, ở nước ngoài an tâm học tập và làm việc, không cần bận tâm thêm đến việc trong nhà.
Cô đã từng khóc, sẽ không tiếp tục khóc nữa, cũng không chuyển những lời này cho anh.
Ban đầu trong cuộc hôn nhân này, anh đã nói sẽ đối xử tốt với cô.
Cô biết, anh rất cố gắng làm, nhìn ra xung quanh có rất nhiều cặp vợ chồng như vậy, có thể một người chồng một người con rể giống như anh thực sự không nhiều, về phần không thể yêu thì không thể cưỡng cầu, ngay từ đầu cô cũng đã biết, chẳng qua là vẫn ôm một chút ảo tưởng hy vọng.
Không có hối hận, không có oán trách.
Thời gian sống cùng với anh, cô cũng từng thu được rất nhiều niềm vui. Anh từng cõng cô về nhà, anh cắt móng tay cho cô, anh nhớ cô thích ăn tất cả đồ ăn vặt, anh kiên nhẫn hướng dẫn giải thích môn chuyên ngành cho cô, anh ôm cô trải qua mỗi một ngày lễ rực rỡ ánh sáng, trong những ngày đó, nụ cười của cô là chân thật.
Cô cẩn thận suy nghĩ lại, nếu như thời gian quay trở về ba năm trước, khi anh hỏi cô đồng ý không, cô vẫn sẽ trả lời: I Do.
Hết chương 42.
Chương 43: Trở về
Trong cuộc sống của một người sẽ có rất nhiều bản nhạc đẹp đẽ và rực rỡ, đúng vào những năm tháng thanh xuân tươi đẹp, cô đã yêu một người được coi là người đáng để yêu nhất, bản thân người đó chính là đoạn nhạc đẹp nhất trong sinh mệnh của cô, cho dù có lật sang trang khác, cô vẫn sẽ khắc ghi trong lòng.
Một lần nữa nhận được điện thoại của anh là lúc đăng ký thi nghiên cứu sinh.
Anh gọi đến hỏi cô đăng ký có tốt hay không, lần này chuẩn bị đầy đủ chưa?
Cô trả lời từng câu một. Quả thực cô đã đăng ký rồi, chẳng qua là đăng ký ở một trường đại học nào đó ở phương Nam. Nhưng không phải hoàn toàn vì muốn chạy trốn, mà là sau khi suy xét tổng hợp tất cả tình hình của bản thân và trường học, cảm thấy ngôi trường này chắc chắn đỗ hơn, cô không muốn lại phải trì hoãn thêm một năm nữa.
Anh dặn đi dặn lại cô ở trong điện thoại, muốn cô chú ý thân thể trước khi thi, đừng ôn tập quá khuya.
Cô "dạ dạ vâng vâng" đáp lại, cũng giống như lúc trước anh còn ở trong nước.
Lần này, cuối cùng cô cũng thi đỗ, chỉ có điều lúc cầm được giấy thông báo khiến mẹ chồng và mẹ cô kinh ngạc không ít, mọi người đều không hiểu vì sao cô muốn chạy đến nơi cách nhà hai ngàn cây số để học tập, mẹ chồng còn hỏi cô, có bàn bạc qua với Chí Khiêm hay không, Chí Khiêm có biết không.
Cô chỉ có thể trả lời, anh biết, cô sẽ báo cho anh.
Đương nhiên cô sẽ báo với anh, chỉ có điều đó là khi anh về nước.
Vốn là anh sẽ ra nước ngoài một năm, kết quả lại đi một năm rưỡi, lúc quay về đã là tết âm lịch, cô đã học nghiên cứu sinh được một học kỳ.
Ngày anh về nước, cô ra sân bay đón anh.
Cô điềm tĩnh mỉm cười, nhìn anh dần dần đi vào trong tầm mắt của mình.
Anh vẫn gầy như thế, dáng người cao cao, diện mạo xuất chúng, toàn thân mang theo khí chất thanh lạnh, khiến anh đặc biệt dễ nhận ra ở giữa đám người, muốn để người khác không chú ý đến cũng khó.
Nếu như là trước kia, cô nhất định sẽ xông lên phía trước bổ nhào vào lòng anh, nói không chừng còn sẽ đu lên cổ anh in lên mặt anh một nụ hôn. Nhưng mà, lần này cô đứng ở cửa ra, đôi chân như dính tại chỗ, một bước cũng không động.
Đương nhiên anh cũng nhìn thấy cô, cô mặc áo khoác màu đỏ, dường như đặc biệt nổi bật.
Anh đi đến trước mặt cô, bốn mắt đối diện nhau, có lẽ là chia cách quá lâu, hai người đều nhất thời tìm không được lời nào để nói.
Cô cười cười, "Học trưởng, chào mừng trở về nhà."
Trong mắt anh, ánh sáng trong suốt, phản chiếu chiếc áo màu đỏ của cô, như ngọn lửa đang nhảy múa.
Cuối cùng, anh vươn tay ra sờ mái tóc cô, dường như thương hại cô giống với lúc trước.
Cô cười hì hì một tiếng, lại nghiêng đầu né tránh, "Học trưởng, đi thôi."
Cô tự mình lái xe đến, không gọi tài xế. Vì muốn trước khi về đến nhà có cơ hội nói chuyện riêng với anh.
Cho nên, sau khi lên xe, đổi cho anh lái xe, cô ngồi ở bên ghế lái phụ, cảm thấy thời gian như quay ngược lại, hình như lại về đến một năm rưỡi trước....
Trong lòng cô chua xót khổ sở, cuối cùng vẫn phải nói câu đó ra, anh vừa thắt xong dây an toàn, trước khi chưa khởi động xe.
"Học trưởng, chúng ta ly hôn đi."
Một câu nói nhẹ nhàng, anh đang chuẩn bị lái đi, xe đột nhiên giật lại, dừng ngay tại chỗ.
Anh nhìn cô, âm thanh trong trẻo có chút khàn khàn, ngữ điệu mang theo nghi vấn, hơi lên cao, "Lưu Tranh?"
Cô cảm thấy có lẽ anh không nghe rõ hoặc là cho rằng bản thân anh nghe nhầm, cô lặp lại, "Học trưởng, em mới nói, chúng ta ly hôn đi."
Hết chương 43.
Chương 44: Mắc nợ
Khoảng khắc đó, ánh mắt của anh sáng như lửa đốt tập trung nhìn tới, trong lòng cô hơi hoảng sợ, nhìn về phía trước né tránh ánh mắt đó của anh, những chiếc đèn lồng đỏ trên phố tràn đầy không khí vui mừng hớn hở.
Vẫn còn nhớ Tết âm lịch đầu tiên sau khi cô lấy anh, bố mẹ chuyển vào nhà mới, Nguyễn Lãng và anh cùng nhau treo đèn lồng đỏ trước cổng, cô cũng chạy lên chung vui, lại không cẩn thận bị lật móng tay, đau đến nỗi suýt chút nữa cô rơi nước mắt. Anh thuần thục xử lý vết thương cho cô, thuận tiện cắt sạch sẽ những chiếc móng tay còn lại của cô, vừa cắt vừa nhẹ nhàng trách mắng: Còn là sinh viên y đó! Sơn móng tay có hại cũng không biết? Để móng tay dài như vậy cũng không vệ sinh!
Ngay sau đó bộ móng tay mới làm xong của cô bị anh cắt cho bằng sạch, màu sơn cũng bị anh tẩy đi toàn bộ.
Hiển nhiên cô biết những điều này, nhưng có đôi khi cũng muốn làm đẹp một chút, dù sao bây giờ cô cũng đang ôn thi ở nhà. Không biết vì sao, cô đặc biệt hưởng thụ anh của lúc này, cô thích thỉnh thoảng phạm phải một vài lỗi nhỏ, sau đó lắng nghe âm thanh dễ nghe của anh thấp giọng căn dặn hoặc trách mắng cô, mỗi lúc như vậy, cô sẽ lén lút quan sát góc nghiêng hoàn mỹ của anh, say đắm trong âm thanh như tiếng suối róc rách của anh, mà chẳng nghe thấy anh đang nói cái gì. Đặc biệt là lúc cô ôn tập chuyên ngành, thường thường gặp vấn đề cũng cầm đi hỏi anh, mỗi lần còn đều tỏ vẻ không hiểu, không phải vì cần được giải thích, chỉ vì để nghe tiếng anh lặp đi lặp lại giải thích cho cô, lúc đó anh phát huy hai từ "kiên nhẫn" đến trình độ cực cao.
Liếc mắt có thể nhìn thấy đôi tay anh đang đặt trên vô-lăng, cô cười, trong hồi tưởng chất đầy ký ức.
Anh không vội lái xe, sau một hồi im lặng, nhẹ nhàng nói, "Lưu Tranh, những gì anh làm không tốt em có thể nói với anh, anh sẽ thay đổi."
Cô biết anh sẽ nói như vậy.
Anh lấy cô là nhất thời kích động, tuy nhiên lại cũng là dự định một đời.
Từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, hơn nữa còn coi cô là trách nhiệm của anh, cô hiểu.
Cô vẫn nhìn về phía trước mỉm cười, những lời muốn nói, sớm đã lăn lộn trong lòng trăm ngàn lần, không cần tiếp tục suy nghĩ, "Học trưởng, vấn đề không phải tại anh, anh đã làm rất tốt rồi, em biết anh luôn luôn rất cố gắng muốn đối xử tốt với em, anh đã làm đến trình độ cao nhất của anh rồi, vấn đề là ở bản thân em."
"Lưu Tranh." Tay anh rời khỏi vô-lăng , nắm chặt lấy tay cô, "Nguyên nhân thực sự là gì?"
Tay anh vẫn hơi lạnh.
Cô không rút tay ra, để mặc cho anh nắm, "Học trưởng, anh biết không? Lúc anh hỏi em đồng ý lấy anh hay không, em đã xin được offer ra nước ngoài du học."
Cô luôn cho rằng anh không biết, không ngờ rằng anh lại gật đầu, nói, "Biết."
Lần này người vô cùng kinh ngạc là cô, "Anh biết? Biết lúc nào? Ai nói cho anh?"
Anh chỉ nói, "Tổ y học lớn bao nhiêu? Ngày tuyết đầu mùa năm đầu tiên chúng ta kết hôn anh đã biết rồi."
Ngày tuyết đầu mùa?
Cô nhớ lại, ngày hôm đó anh quay về có chút bất thường, đòi hỏi cô rất nhiều, cuối cùng còn ôm lấy cô và nói, "Lưu Tranh, anh sẽ mãi mãi sống cùng em."
Lúc đó cô còn cảm thấy rất ngạc nhiên, hóa ra là vì việc này.....
"Học trưởng, không phải anh cảm thấy có lỗi với em đó chứ?" Cô nghiêng đầu hỏi anh.
Anh im lặng một chút, "Lưu Tranh, là anh mắc nợ em quá nhiều."
Hết chương 44.
Chương 45: Xin lỗi
Cô thở dài, "Học trưởng à, em nói với anh chuyện này không phải để khiến anh có cảm giác mắc nợ em, mà là muốn để anh biết, em cố gắng như vậy cũng không thể mang lại hạnh phúc cho anh, em nghĩ là em không còn cách nào nữa rồi. Em biết anh không đồng ý ly hôn, bởi vì em là cây thánh giá của anh, anh cảm thấy bản thân mình phạm phải sai lầm, kéo một người vô tội như em vào cuộc sống của anh, chỉ có thể cõng theo cây thánh giá là em thì lương tâm anh mới thanh thản, nhưng mà học trưởng à, cuộc sống kiểu này quá mệt rồi, nhiều năm như vậy, anh hao phí toàn bộ tâm sức để chăm sóc em chăm sóc người nhà em, không mệt sao?"
Anh nhẹ nhàng lắc đầu, "Không mệt, Lưu Tranh, anh đã nói rồi sẽ luôn chăm sóc em."
Cô lại cười lắc đầu, "Nhưng mà đây không phải là cuộc sống mà em mong muốn! Em hy vọng nỗi buồn của anh và sự vui vẻ của em có thể phát sinh phản ứng hóa học, sản sinh ra một thứ vật chất gọi là hạnh phúc, nhưng mà em thất bại rồi, không những không mang lại hạnh phúc cho anh, mà còn khiến bản thân mình cũng bị nỗi buồn xâm chiếm, học trưởng, em không muốn tiếp tục nữa."
Cô biết, nếu như chỉ có anh không hạnh phúc, anh tuyệt đối sẽ không ly hôn, nhưng mà hạnh phúc là chuyện của hai người....
"Học trưởng." Cô dừng lại, làm cho bản thân dũng cảm lên thấp giọng gọi, "Tưởng Tưởng...."
Cô rõ ràng cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay cô của anh nhẹ nhàng giật giật một chút.
"Lưu Tranh....." Anh vội vàng, dường như muốn giải thích cái gì đó.
Cô quay người qua, tay phải che kín môi anh, "Học trưởng, không cần giải thích, em hiểu, tất cả em đều hiểu, nếu như em không hiểu anh, làm sao xứng đáng làm một fan hâm mộ nhỏ ngoan cố của anh. Chỉ có điều, đã trải qua mấy năm này, em nghĩ, thứ anh cần không phải là một fan hâm mộ, mà là một người có thể khiến anh trở thành Tưởng Tưởng trước đây, mà em, cũng muốn có Tưởng Tưởng của riêng mình, cho nên, học trưởng à, chúng ta nên kết thúc ở đây thôi, cho nhau một cơ hội bắt đầu cuộc sống mới, được không?"
Trên khuôn mặt của anh từ đầu đến cuối đều viết đầy sự không đồng ý và áy náy.
Nhưng mà, con người không thể sống trong áy náy cả đời, như vậy bất luận đối với ai mà nói cũng đều là gánh nặng và dày vò.
"Học trưởng, nếu như chúng ta ở bên nhau là một sự sai lầm, vậy thì chỉ có sửa chữa sai lầm này mới là biện pháp căn bản để giải quyết vấn đề, chứ không phải là sai lại tiếp tục sai thêm. Anh cũng không cần áy náy, lúc anh cầu hôn là đã cho em lựa chọn, em có thể chọn không, nhưng em lại lựa chọn đồng ý, em sẽ chịu trách nhiệm vì sự lựa chọn của mình, bây giờ là đến lúc thanh toán cuối cùng, học trưởng, lúc đó em nguyện ý, là vì em yêu anh, hôm nay muốn chia tay, là vì tình yêu của em không thể tiếp tục chống đỡ được cuộc sống của chúng ta sau này, hoặc là nói, tình yêu của em đã kiệt sức rồi, không có cách nào để tiếp tục yêu giống như trước đây nữa."
Cô nhìn vào khuôn mặt trước mắt, con ngươi sáng say mê, giống như quay về thời gian đại học, khi cô vẫn là một fan hâm mộ nhỏ điên cuồng, mỉm cười dịu dàng, "Học trưởng, trong quá trình em yêu anh, vui vẻ nhất chính là bốn năm đại học, mỗi ngày đều lén lút thích anh, toàn tâm toàn ý, không lo không sợ. Học trưởng, anh xứng đáng để em yêu, cũng xứng đáng để em tiếp tục yêu, chỉ có điều để em quay lại thân phận của một fan hâm mộ lúc trước thôi, như vậy em sẽ càng vui vẻ hơn."
Nhân sinh không có đường quay lại, cô cũng không thể lại quay về làm người hâm mộ của anh sau khi đã trở thành vợ anh, tuy nhiên, chỉ có phủ nhận cuộc sống sau khi kết hôn anh mới đồng ý ly hôn.
Hết chương 45.
Chương 46: Không phải người bình thường
Cô vui vẻ không? Quả thực, cô luôn luôn rất vui vẻ, bất luận là thời gian đại học hay cuộc sống sau hôn nhân, và mấy năm sau này một mình ở bên ngoài, đương nhiên, cũng đã từng có lúc chán nản rơi lệ, cũng từng nếm qua mùi vị của sự khó khăn gian khổ, nhưng mà, nếu không tự tiếp cho mình năng lượng tích cực, thì làm sao mới có đủ sức lực ngăn cản những giọt nước mắt chảy xuống?
Mỗi ngày đều là một sự khởi đầu mới, tuyệt đối không để những giọt nước mắt đêm qua thống trị cuộc sống ngày hôm nay của mình. Đây là nguyên tắc của cô.
Cho nên, Lưu Tranh, phải tiếp tục mãi mãi vui vẻ!
---------------------------------
Bệnh viện Bắc Nhã.
Không khí mùa thu dần mát mẻ, Nguyễn Lưu Tranh đang trên đường trở về văn phòng khoa, cô vừa mới cùng anh làm xong một ca phẫu thuật, trong lúc cô đang rửa tay thì anh đã đi trước rồi.
Đây là lần đầu tiên cô làm trợ lý của anh, trước khi lên bàn mổ vốn cho rằng tim mình sẽ đập loạn nhịp, rốt cuộc, không quan tâm thời gian lãng phí như thế nào, cô vẫn là fan hâm mộ của anh giống như ban đầu, đặc biệt là sau khi vào Bắc Nhã đến nay cùng anh vào phòng phẫu thuật nhiều lần như vậy, cô càng thêm bái phục anh, phục sát đất, anh chính là một bác sĩ ngoại khoa trời sinh, mỗi một ca phẫu thuật đều hoàn mỹ đẹp đẽ có thể xứng lấy làm điển hình, khó trách tuổi còn trẻ như vậy đã được xưng là "đệ nhất đao" ngoại khoa thần kinh của Bắc Nhã.
Nhưng mà, dường như cô đã đánh giá thấp bản thân mình.
Không sai, cho dù cô không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng lúc cô đối diện với anh tim vẫn cứ đập nhanh, vẫn tiếp tục ngưỡng mộ anh giống như thời đại học, cô thực sự lo lắng bản thân mình sẽ sai xót trên bàn mổ, tuy nhiên cô không hề như vậy.
Cô đứng đối diện anh, đối diện với đôi mắt đẹp của anh, nhưng trong một chớp mắt khi cô đứng bên bàn phẫu thuật, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên bàn mổ, thậm chí quên luôn người đang đứng trước mặt cô là người cô rất yêu, ngay cả âm thanh dễ nghe của anh trong quá trình phẫu thuật cô cũng tự động bỏ qua.
Cuối cùng ca phẫu thuật kết thúc, anh ngẩng đầu, đối diện cô nói một câu, "Vất vả rồi."
Cô mới bừng tỉnh, câu "vất vả rồi" này càng thấm vào lòng người.
Mỗi người đều mệt mỏi, vẻn vẹn một câu nói của anh, có chút bất ngờ, y tá dụng cụ Lưu Đồng nhìn cô, nháy mắt vài cái với cô.
Ý tứ này cô hiểu, Lưu Đồng quen cô...
Nếu nói anh đặc biệt khác thường đối với cô, hình như cũng không phải, bởi vì trước giờ anh đều lạnh nhạt, thái độ khi nói chuyện với cô và đối với Đinh Ý Viên cũng không hề có gì khác biệt.
Đã là giờ tan ca, cô đi đến cửa văn phòng khoa, nghe thấy ở bên trong có người nói chuyện, hình như nhắc đến mình, không nhịn được mà dừng chân lại.
"Này, tôi nói này bác sĩ Ninh, cậu suy nghĩ như thế nào? Để hai học trò của cậu cùng trợ giúp như nhau? Chẳng lẽ còn dự định để cho họ mổ chính sao? Đinh Ý Viên đó còn được, dẫu sao cũng là nhảy dù đến, nói không chừng còn ở lại bệnh viện, còn Nguyễn Lưu Tranh thì sao? Cô ta học tốt cũng không phải là người của bệnh viện chúng ta, nếu xảy ra chuyện lại cần cậu gánh vác, cậu đừng có ngu ngốc, cho một bài học, để cô ta sống tạm qua ngày đến khi trở về được rồi."
Đây hình như là giọng của bác sĩ Ngô trong khoa.
"Không xảy ra chuyện đâu, tôi sẽ theo dõi." Giọng của anh không cao không thấp, trong trẻo nhẹ nhàng vang lên.
"Cái gì? Ý trong lời nói của cậu là thực sự tính không lâu sau này để cho cô ta mổ chính?" Bác sĩ Ngô kinh ngạc
.
"Ừm. Bác sĩ Nguyễn rất tốt, táo bạo và thận trọng, là một hạt giống tốt, giả sử có thời gian, cô ấy sẽ không quá chênh lệch so với anh và tôi."
Nghe thấy anh khen ngợi mình, trong lòng Nguyễn Lưu Tranh vẫn rất sung sướng, ai biết tiếp theo lại vang lên một giọng nói khác, mang theo mấy phần trêu chọc và pha trò, "Bác sĩ Ngô, chuyện này anh lại không biết rồi, bác sĩ Nguyễn không phải là người bình thường đâu, đặc biệt là đối với bác sĩ Ninh ."
Hết chương 46.
Chương 47: Bức tranh
Lòng cô siết lại, bác sĩ Trình vừa nói ra câu này là người cùng đến Bắc Nhã làm việc với anh, những chuyện năm đó của cô căn bản anh ta đều rõ ràng, bình thường trước mặt cô anh ta không thể hiện khác thường, nhưng ở sau lưng lại mang ra trêu đùa sao?
"Có gì không bình thường?" Bác sĩ Ngô thích thú, truy hỏi đến cùng.
Bên trong im lặng vài giây, bác sĩ Trình cười ha ha: "Họ đã từng học cùng một trường, bạn học."
Câu nói này không thể lừa được bác sĩ Ngô, anh ta hừ một tiếng, "Phần lớn bác sĩ ở bệnh viện chúng ta đều học cùng một trường không phải sao?"
Cuối cùng anh cũng mở miệng, rõ ràng êm dịu, "Kỹ thuật không phân biệt bệnh viện, không phải của cá nhân hoặc là bệnh viện nào sở hữu, kỹ thuật là của mọi người."
"Ôi chao!" Bác sĩ Ngô kêu lên một tiếng kỳ quái, "Bác sĩ Ninh, hai người chúng ta cũng là bạn học đó! Khi nào thì cậu chiếu cố đến tôi?"
"Thôi đi, cậu đừng có kêu gào!" Bác sĩ Trình đánh một cái cười ha ha nói.
Cô đứng ở bên ngoài một lúc, cảm thấy bây giờ đi vào không thích hợp, hay là đi vòng vòng rồi lại vào.
Đi một vòng lại gặp Đinh Ý Viên, ca phẫu thuật của hôm nay Đinh Ý Viên không được làm, cả ngày hôm nay cô ta không vui vẻ gì, do có mặt Ninh Chí Khiêm nên không dám thể hiện ra, hiện tại chỉ có hai người nên khó có thể buông tha cô, Đinh Ý Viên ngay lập tức hừ một tiếng.
Cô cảm thấy không đáng phải giải thích gì với Đinh Ý Viên, coi như không nghe thấy, dự định sẽ đi lướt qua người cô ta, lại bị Đinh Ý Viên gọi giật lại.
"Tôi nói này có phải cô giở trò gì sau lưng không?" Đinh Ý Viên hùng hổ chất vấn.
Cô không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Đinh Ý Viên, trong lòng biết Đinh Ý Viên sẽ nói gì.
"Dựa vào cái gì? Cô dựa vào cái gì được mổ chính?" Ánh mắt của Đinh Ý Viên như hận không thể nuốt chửng cô, "Chẳng qua cô chỉ là một nghiên cứu sinh thôi! Còn lớn tuổi nữa! Thế mà lại mổ chính ở trước mặt tôi! Cô cho thầy Ninh lợi ích gì đúng không hả?"
"Mổ chính?" Cô không hiểu Đinh Ý Viên đang nói cái gì.
"Đừng giả vờ! Phẫu thuật tuần sau! Phẫu thuật mở hộp sọ phải cắt bỏ khối u màng não cô mổ chính! Cô dựa vào cái gì? Không phải là hối lộ thầy Ninh thì anh ấy sẽ cho cô thử sao?" Trong ngữ khí của Đinh Ý Viên mang theo sự ghen ghét nồng đậm.
Dựa vào cái gì để cô mổ chính? Cô suy nghĩ, phẫu thuật này cô đã từng làm trợ lý một số lần, vô cùng quen thuộc quy trình kỹ thuật khi mổ, cô được mổ chính, mà còn có anh ở một bên theo dõi, cô nắm chắc phần thắng!
Còn việc nghi ngờ có phải anh thực sự chiếu cố cô hay không, cô không rõ, nhưng mà, chuyện này không quan trọng, quan trọng là cô có năng lực này! Năng lực lâm sàng ở bệnh viện của bác sĩ với trình độ học vấn không phải là một quan hệ tỷ lệ thuận tuyệt đối, trình độ học vấn cao tất nhiên là tốt, nhưng kinh nghiệm cũng rất quan trọng!
Cô không giải thích nhiều với Đinh Ý Viên, chỉ nói một câu, "Cô nói như vậy là bôi nhọ nhân cách đạo đức của thầy Ninh, anh ấy là người chính trực như vậy cô cho rằng tôi có thể hối lộ không?"
Đinh Ý Viên nghe xong câu này của cô sắc mặt hơi hoang mang.
Trong nháy mắt nhân lúc cô ta đang mơ màng, Nguyễn Lưu Tranh quay người trở về.
Giữa đường gặp bác sĩ Ngô ca đêm, cô nhàn nhạt cười, đoán là "cuộc thảo luận nhỏ" liên quan đến cô ở văn phòng khoa đã kết thúc rồi, cô mới quay về.
Đi vào văn phòng, quả nhiên bên trong không có một bóng người.
Cô đi thẳng về phía bàn làm việc của anh, phát hiện trên bàn đặt một bức tranh, trong tranh là một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang dắt một đứa trẻ.
Hết chương 47.
Chương 48: Cô là mẹ con sao?
Một bức tranh vẽ bằng bút màu của trẻ con, nét vẽ nguệch ngoạc, rất non nớt, nhưng lại có thể thấy được vẽ rất nghiêm túc, cũng rất kỹ càng tỉ mỉ, ở một vài chi tiết nhỏ có thể nhìn ra người vẽ đã thả vào bức tranh này toàn bộ tình cảm.
Tạm thời chưa nói đến kiểu tóc hay quần áo đều hoàn toàn chính xác, ống nghe khám bệnh chuyên dụng của bác sĩ ở trên cổ người trong tranh, bảng tên trên ngực áo blouse cũng đều vẽ ra hết, nắn nót viết ba chữ Hán "Ninh Chí Khiêm" (宁至谦) trên đó, bởi vì chữ "Khiêm" quá nhiều nét, nên được viết to nhất trong ba chữ, còn sắp viết cả ra ngoài bảng tên, khiến không gian còn lại cho các chữ khác trước tên nhỏ đi rất nhiều, bốn chữ "bác sĩ chủ nhiệm" chen chúc nhau bên trái, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cô nhìn, không nhịn được mà mỉm cười, đứa trẻ thú vị này quả thực rất làm vừa lòng người khác.
Lại nhìn đến cậu nhóc trong tranh, cũng mặc một chiếc áo blouse cỡ nhỏ, trên cổ cũng treo một chiếc ống nghe như vậy, ngay cả bảng tên cũng giống y hệt, trên đó cũng viết một cái tên ngay ngắn: Ninh Tưởng.
Trong tay Ninh Tưởng còn nắm mấy quả bóng bay, trên mỗi quả bóng bay đều được viết một chữ, nối lại chính là: Con yêu bố.
Đúng rồi, yêu, mỗi một nét trong bức tranh đều thể hiện ra chữ này, đứa trẻ Ninh Tưởng này thực sự yêu anh, chẳng những yêu mà còn kính trọng, sùng bái, bằng không làm sao lại nuôi ý chí trở thành một bác sĩ giống như anh?
Cô đang xem đến xuất thần, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng nói trong trẻo của trẻ con, "Cô là ai?"
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một cậu nhóc đang rụt rè nhìn cô.
Khuôn mặt tròn tròn trắng trắng non nớt, đôi mắt cũng vừa to vừa sáng, lúc này giống như một quả nho đã bóc vỏ, ươn ướt, dường như có chất lỏng muốn chảy ra.
Đại khái cô đã đoán được cậu bé là ai, cười cười, "Con là Ninh Tưởng đúng không?"
Cậu bé chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên ửng hồng, lộ ra mấy phần bối rối và bất an, hình như muốn nói cái gì đó, lại vừa giống như không dám.
"Đây là bức tranh con vẽ sao? Vẽ thực sự rất đẹp." Cô chỉ chỉ bức tranh trên bàn, cười nói.
Nhắc đến bức tranh, cậu bé mới thay đổi sự chú ý, hoạt bát chạy đến trước mặt cô, trong đôi mắt lấp lánh lấp lánh toàn là hưng phấn và nhiệt tình, "Vâng ạ! Bài tập của con ở trường mẫu giáo, vẽ bố, cô giáo nói con vẽ rất tốt, cho con ngôi sao nhỏ."
Ngón tay nhỏ mũm mĩm của thằng bé chỉ vào một ngôi sao dán trên bức tranh.
"Cô giáo nhận xét đúng lắm! Từ bức tranh này có thể nhìn ra Ninh Tưởng rất yêu bố!" Cô cũng khen ngợi từ tận đáy lòng.
Ninh Tưởng cào cào mái tóc, lại có chút ngượng ngùng, sau đó, hình như tích lũy đủ dũng khí, chớp mắt hỏi, "Cô làm sao lại biết con tên Ninh Tưởng? Cô còn chưa gặp con mà."
"Bởi vì......"
Cô hoàn toàn dựa vào suy đoán, đang suy nghĩ làm sao dùng một câu trả lời tương đối thú vị để chọc cười cậu bé, còn chưa nghĩ ra, thì nghe thấy cậu nhóc đỏ mặt nói, "Bởi vì cô là mẹ con đúng không?"
Cô sững sờ. Câu trả lời này thực sự đã vượt qua phạm vi suy đoán của cô.
"Con biết cô, trong nhà có hình của cô và bố, bà nội nói, mẹ đến một nơi rất xa để học tập, quay về thì có thể làm việc ở bệnh viện lớn giống như bố , đúng không ạ?" Ninh Tưởng chớp mắt, khuôn mặt giống một con quỷ nhỏ lanh lợi, trong đôi mắt lại chứa đầy kỳ vọng.
"Chuyện này....." Cô không biết nên nói như thế nào, cô nên giải thích với cậu bé, cô không phải mẹ của nó, nhưng lại sợ làm tổn thương trái tim của cậu bé, không biết vì sao Ôn Nghi lại giải thích với cậu bé như vậy, cô và anh đã ly hôn rồi, không phải sao?
Hết chương 48.
Chương 49: Thầy? Chồng?
Cô đang không biết trả lời như thế nào cho tốt, thì ngoài cửa truyền đến một giọng nói khác, "Ninh Tưởng! Tưởng Tưởng! Con chạy nhanh như thế làm gì hả? Lưu Tranh!"
Người tới là Ôn Nghi.
Đã rất nhiều năm không nghe thấy ai gọi Tưởng Tưởng rồi....
Tưởng Tưởng này không phải Tưởng Tưởng ấy, có lẽ Ôn Nghi cũng không biết nguồn gốc của cái tên Tưởng Tưởng này, trong số những người xung quanh, người từng nghe Miêu Miêu gọi Tưởng Tưởng chỉ có một mình cô.
Mặc dù đã gác lại cái tên này trong tim, nó vẫn cứ giống như một nốt mụn nhỏ, nhưng cô đã không còn hồn bay phách lạc như lần đầu tiên nghe mẹ nói ra, đối diện với Ôn Nghi cười dịu dàng ấm áp, trong lòng cô đang chần chừ không biết nên xưng hô như thế nào.
Anh vẫn cứ gọi bố mẹ cô là bố mẹ, nhưng mà cô gọi không được.
Lưỡng lự chốc lát, cô nhẹ nhàng mà rõ ràng gọi, "Bác gái."
Ôn Nghi lại nhìn cô, kinh ngạc và vui mừng khác thường, bà không chú ý đến cách xưng hô của cô, trực tiếp tiến lên nắm lấy tay cô, quan sát cô từ trên xuống dưới, "Lưu Tranh! Con quay về rồi? Cũng làm việc ở Bắc Nhã sao?"
Ôn Nghi nhiệt tình như vậy ngược lại khiến cô cảm thấy lúng túng.
Mặc dù trước giờ Ôn Nghi đối xử với cô quả thực rất tốt, nhưng mà thái độ bây giờ của Ôn Nghi lại giống hệt như lúc cô vẫn đang làm con dâu nhà họ Ninh, ngay cả ánh mắt và ngữ khí nói chuyện không có khác biệt, cô nhận không nổi.
Nhưng bất luận như thế nào cũng không tiện rút tay từ tay của Ôn Nghi ra, cô mỉm cười giải thích, "Không phải, chỉ là đến bồi dưỡng thôi ạ."
"Bồi dưỡng?" Ôn Nghi nhìn vị trí cô đang đứng, ý tứ sâu xa cười nói, "Ai nhận con?"
Trên mặt cô trông thể trả vờ cười điềm nhiên như không được nữa, vừa không thoải mái vừa bất đắc dĩ nặn ra một nụ cười, "Là......thầy Ninh."
"Thầy Ninh?" Ôn Nghi bị cách xưng hô của cô làm cho sững sờ một chút, sau đó lại cười, "Thầy Ninh! Ha ha ha! Hay! Thầy Ninh!"
"Bà nội!" Ninh Tưởng luôn ở một bên nghe hai người nói chuyện, nhìn trái nhìn phải, lúc này nhịn không được, hỏi, "Bà Nội, thầy Ninh là ai?"
"Là bố đó!" Ôn Nghi nghiêm túc giải thích cho thằng bé, nhưng mà, lập tức kìm nén không được lại cười.
Ninh Tưởng vẫn không hiểu, "Sao mẹ lại gọi bố là thầy ạ?"
"Mẹ?" Bản thân Ôn Nghi cũng đã quen với cách xưng hô của Ninh Tưởng từ trước đến giờ, có điều là lại cười ha ha, không chút phản đối Ninh Tưởng gọi như vậy.
Chỉ nghe Ôn Nghi hỏi tiếp, "Vậy không gọi là thầy thì gọi là gì?"
Con ngươi Ninh Tưởng đảo đi đảo lại một vòng, chớp mắt đã nhìn thấy bố nó xuất hiện ở cửa, lập tức di chuyển đôi chân vừa bé vừa ngắn chạy qua đó, trực tiếp hỏi người có liên quan, "Bố bố! Vì sao mẹ lại gọi bố là thầy thế? Mẹ của Nhụy Nhụy gọi bố bạn ấy là chồng mà!"
Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy mình có thể tìm một khe hở nào đó để chui vào, cô chỉ có thể may mắn vì các bác sĩ và y tá đều đang bận rộn, bây giờ trong văn phòng không có người nào khác, có điều, cô cũng không có cách nào ở lại đây thêm nữa.
Cô cầm túi xách, nói với Ôn Nghi và anh, "Bác gái, thầy Ninh, con đi trước ạ, tạm biệt."
Đôi mắt đen như quả nho của Ninh Tưởng nhìn cô, trong mắt ướt ướt, như sắp khóc.
Trái tim của cô thực ra rất mềm, nhìn thấy biểu cảm này của Ninh Tưởng, lại liên tưởng đến thân thế của cậu bé, trong lòng có chút khó chịu, cũng không biết bé có biết nó không phải là con đẻ của nhà họ Ninh hay không.
Hết chương 49.
Chương 50: Lãng quên
Nhưng mà, cô không thể là mẹ của cậu bé!
Nghĩ đến việc này, tim cô hơi siết lại, cúi đầu muốn đi qua trước mặt anh và Ninh Tưởng, sau đó, một cánh tay nhỏ bé túm lấy góc áo cô.
"Mẹ." Ninh Tưởng cố chấp gọi, giọt lệ xoay tròn trong mắt, "Có phải Tưởng Tưởng không ngoan nên mẹ không cần Tưởng Tưởng đúng không?"
Khó khăn lắm cô mới khiến lòng dạ trở nên cứng rắn, vì câu nói này mà lại mềm nhũn ra, dừng chân, nhất thời không biết xoay sở ra sao.
Đành phải ngẩng đầu nhìn anh, hy vọng anh giải quyết vấn đề này, tình huống trước mắt này không phải do cô tạo ra.
Đôi mắt anh trong veo và gợn sóng, mặt không biểu cảm gì, hoàn toàn không bất an vì sự cố này giống như cô, chỉ nói với Ôn Nghi, "Mẹ, mẹ đưa Ninh Tưởng ra xe trước đi."
Ôn Nghi không quan tâm đến sự khó xử của hai người họ, vẫn vô cùng vui vẻ, bà đi đến trước mặt ba người, đặc biệt dặn dò Nguyễn Lưu Tranh, "Lưu Tranh, có thời gian rảnh thì đến nhà chơi nhé!" Sau đó mới dắt tay Ninh Tưởng, "Tưởng Tưởng, chúng ta đi ra ngoài đợi bố, không thể quấy rầy bố làm việc."
Mặc dù Ninh Tưởng vẫn không cam lòng, nhưng cậu bé luôn luôn hiểu chuyện lại coi công việc của bác sỹ là vô cùng cao quý nên cậu bé vẫn mếu máo để cho bà nội nắm lấy bàn tay nhỏ bé.
Vừa muốn đi, lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lạch bạch chạy về bàn làm việc của Ninh Chí Khiêm, cầm lấy bức tranh trên bàn, bảo vệ ở trước ngực giống như bảo bối, tủi thân đi theo bà nội.
Đợi hai bà cháu đi xa rồi anh mới thu hồi ánh mắt, rời lên mặt cô, nghiêm túc nói một câu, "Xin lỗi, lại tạo thêm rắc rối cho em."
Ngữ khí trước sau như một, bình tĩnh giống hệt như lúc ở trên bàn mổ nói với cô "Điện đông cắt đứt"*.
* Electrocoagulation - điện đông: ngưng đông các mô bằng dòng điện có tần số cao tập trung ở một điểm. Đây là một trong những phương pháp mới trong phẫu thuật tâm thần.
Về cơ bản xin lỗi không quan trọng.
Cô còn có thể nói gì đây?
Chỉ có thể mỉm cười lắc lắc đầu, "Không sao". Nhưng mà sau này, nếu như thỉnh thoảng củ cải nhỏ này lại bất thình lình xuất hiện, đến văn phòng gọi cô một tiếng "mẹ", thì cô phải giải quyết thế nào?
"Sau này sẽ không có sự hiểu lầm như vậy nữa." Âm thanh nhàn nhạt của anh lại một lần nữa vang lên, "Đứa trẻ này luôn muốn mẹ, có vài thứ chắc hẳn phải vậy, trở về tôi sẽ nói rõ ràng với nó."
"Ừm, vậy thì tốt." Cô gật gật đầu, " Vậy em đi trước, ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp." Anh nghiêng người để cho cô đi qua.
Sau khi cô đi qua, anh đột nhiên lại gọi cô, "Lưu Tranh."
"Dạ?" Cô quay đầu.
Anh nhìn chằm chằm cô mấy giây, sau đó nói, "Phẫu thuật mở hộp sọ phải cắt khối u màng não tuần sau em làm, quay về suy nghĩ kỹ càng phương án phẫu thuật, chúng ta sẽ họp nghiên cứu."
"Vâng!" Cô thẳng thắn nhận lời, không hỏi vì sao, cũng không cần hỏi.
Cô tương đối thích hình thức chung sống giữa cô với anh bây giờ.
Từ lần trước trời mưa anh đưa cô về nhà, sau khi hai người nói chuyện đơn giản nửa đường, gặp lại luôn là kiểu hình thức cố định này.
Ngoài công việc ra hai người sẽ không nói đến vấn đề khác, thật giống với cuộc sống của vài năm trước, cuộc sống đã họ bị bỏ lại, cô tốt nghiệp khóa chính quy, nghiên cứu, luân chuyển, làm việc, về nhà, lại đến Bắc Nhã bồi dưỡng.
Cô là học muội của anh, là người sùng bái của anh, hôm nay là học trò của anh, vẻn vẹn thế thôi. Quá trình từ quen thuộc đến bao dung lẫn nhau ở giữa đó, họ đều lựa chọn chủ động lãng quên.
Hết chương 50.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com