Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 86- Chương 90

Chương 86: Em không đồng ý à

Cô nên đi làm như thế nào tiếp đây?

Đầu ngón tay xuống chút nữa là xúc cảm lông xù, mà trên thực tế, rìa của chiếc quần nhỏ cũng đã không che nổi những vật nhỏ nghịch ngợm đó lộ ra bên ngoài....

Cô là một bác sĩ trưởng thành, không nên có suy nghĩ khác lúc đối mặt với bệnh nhân, thời điểm luân chuyển khoa liên tục thì khoa nào chẳng phải đi, có gì chưa từng nhìn? Nhưng bệnh nhân là anh thì tình hình lại khác....

Cô cảm thấy lúc này cô phải giữ bình tĩnh, phải đối đãi với anh như đối đãi với một bệnh nhân mới được, nếu không sẽ ra vẻ mình chột dạ.

Cho nên mặc dù trong tim đang đánh trống thình thịch, mặt cũng bắt đầu nóng bừng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh tiếp tục ấn xuống.

Ấn ấn, lại cảm thấy bụng anh có một đang chống đối cô, như vậy cô làm sao ấn được? Vì vậy cô vỗ nhè nhẹ, "Đừng dùng sức, thả lỏng đi!"

Anh nghe lời thả lỏng một chút, nhưng được một lát, lực này lại xuất hiện.

"Anh có thể ngoan ngoãn tí không?" Cô oán trách một câu.

Bỗng nhiên lại bị anh nắm được cổ tay.

"Đừng ấn nữa..." Anh nói.

"...." Cô chợt hiểu ra cái gì, theo bản năng nhìn xuống bụng dưới của anh, mặt nóng như lửa đỏ, lập tức dừng tay.

Cổ tay vẫn nằm trong tay anh, anh ho nhẹ một tiếng, ngược lại bình tĩnh như thường, "Tốt hơn nhiều rồi."

Cô dùng sức rút cổ tay về, thẹn quá hóa giận, "Anh là bác sĩ! Một chút giác ngộ cũng không có! Làm sao có thể làm thầy hướng dẫn cho đông đảo sinh viên y được?"

Anh nằm trên giường, chân mày vẫn hơi nhíu lại, áo ngủ sửa sang lại đâu vào đấy, kéo chăn đắp lên cơ thể mình.

Nguyễn Lưu Tranh xoay người, âm thầm cắn răng, loại điệu bộ này, nói dễ nghe thì gọi là không sợ sóng lớn, nói khó nghe thì gọi là không biết xấu hổ!

Đương nhiên, cô vẫn không đến nỗi cho rằng đây là tình cảm của anh khó tự kiềm chế, chỉ có điều ham muốn khó tự kiềm chế thôi, phản ứng sinh lý và tình cảm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, trước đây thời điểm cô và anh vẫn đang trong thời kỳ hôn nhân, nhu cầu sinh lý của anh còn thiếu sao?

Nếu đã có thể cứng lên thì hẳn không đau rồi chứ?! Cô cầm điện thoại, nhanh chân đi ra ngoài, "Em đi đây!"

Anh không lên tiếng.

Không nhịn được quay đầu nhìn một cái, anh cũng nhìn cô, trong mắt là một mảnh dịu dàng.

Nhớ tới anh vừa đau ra mồ hôi khắp người, lại lo lắng anh nằm như vậy sẽ bị cảm, trong lòng cuối cùng không nỡ, lại quay về, "Rốt cuộc còn đau nữa không? Không đau thì đi tắm! Đừng có để chưa hết đau dạ dày lại bị cảm!"

Anh chỉ nằm đó, lắc lắc đầu, hơi nước trong mắt mông lung, màu môi đỏ tươi khác thường, "Không muốn đi."

Gặp ma rồi! Cô lại cảm thấy bộ dạng này của anh cực kỳ giống tiểu thụ da dẻ trắng nõn nhẵn nhụi làm cho người ta yêu thích trong mấy tiểu thuyết cổ đại! Đâu còn nửa điểm khí phách của "Ninh Nhất Đao"!

Nhìn vẻ mặt đó của anh, quả thực vẫn còn vô cùng đau đớn, nếu không sẽ không có cái bộ dạng này, do dự một chút, cuối vẫn cam chịu số phận đi vào phòng tắm bưng ra cho anh một chậu nước nóng, dùng khăn bông nóng lau người cho anh, đương nhiên, không nói đến trong giọng nói không có nửa điểm dịu dàng, còn gần như là thô bạo.

"Được rồi! Xoay người!" Cô cau mày lau xong cho anh phần trước ngực, gầm nhẹ.

Anh buồn bực không nói, nghiêng người cho cô chà lưng, lau xong lại nằm.

"Mặc áo ngủ xong! Đắp chăn kín vào!" Sau khi vừa mới lau xong trên người sẽ lạnh, càng phải chú ý giữ ấm hơn! Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, mãi đến khi anh làm theo lời cô xong, cô mới đi trở lại phòng tắm.

Trở về lần nữa phát hiện anh đang yên lặng nằm đó, nhắm mắt đang ngủ.

Không quấy rầy anh nữa, nhưng vẫn không yên tâm rời đi, vì vậy ngồi ở trên ghế sofa cạnh giường nghịch điện thoại.

"Thái độ bác sĩ này của em, nếu như tôi mà là bệnh nhân thì đã sớm đi khiếu nại rồi." Bỗng nhiên trên giường truyền đến giọng nói của anh.

Cô sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nhìn thấy anh vẫn đang nhắm mắt, ngược lại vẻ mặt rất nghiêm túc.

Vừa nhớ lại, thực sự cảm thấy thái độ của mình vừa nãy rất không tốt, Cô cũng không biết vì sao mình biến thành như vậy? Thời điểm cô chăm sóc anh trước kia thực sự vô cùng dịu dàng, e sợ sẽ đụng đau anh. Nghĩ tới đây, thật đúng là phát hiện khoảng thời gian này mình ở trước mặt anh trở thành càng này càng không biết thu liễm, tính khí quả thực cũng càng ngày càng lớn, khó trách hôm đó còn nói, tính cách này anh cũng sắp không nhận ra.

Cô phân tích một chút, cảm thấy có lẽ trước kia mình quá quan tâm đoạn hôn nhân đó, chỉ muốn khiến anh vui vẻ, chỉ muốn che chở cuộc hôn nhân của họ thật tốt, bây giờ không cần bảo vệ mối quan hệ đó, tự nhiên cũng không cần cẩn thận từng li từng tí như vậy.

Có điều, bây giờ anh là thầy của cô, mình đối xử với anh như vậy hình như có chút quá đáng, cũng may anh là một người tính tình chính trực, nếu không nói không chừng đã đắc tội anh rồi.

Nhưng mà, bất kể như thế nào, cô cũng vừa chăm sóc anh một hồi rồi? Măc dù thái độ không tốt anh cũng không nhất thiết phải dùng hai chữ "khiếu nại" để áp chế cô chứ?

Ngay sau đó liếc anh một cái, "Nếu đã cảm thấy thái độ em không tốt, vậy anh cũng không nên để cho người bạn học lúc nãy của anh đi chứ? Nếu như anh đối với cô ấy tốt một chút, tối nay cô ấy phục vụ còn chu đáo hơn em nhiều, nói không chừng còn toàn diện luôn!"

Sau đó, anh lại không nói.

Đáy lòng cô hừ lạnh, oán thầm, nói không chừng vấn đề bạn nhỏ kia của anh ý chí chiến đấu sục sôi cũng sẽ được giải quyết! Đương nhiên, lời này không dám nói ra miệng, yên lặng cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại, Tiểu Nghiên vừa gửi qua tấm ảnh chụp lúc trước.

Cô lật xem từng tấm từng tấm, không ngờ rằng chụp dưới pháo hoa cũng khá đẹp, mặc dù những người xung quanh khá nhiều, nhưng ảnh Tiểu Nghiên chỉnh sửa tốt, cả trời pháo hoa, rất nhiều người nhưng vẫn có đủ chất nghệ thuật.

Nhưng tấm này là thế nào?

Cô ngây người nhìn chằm chằm bức hình trước mặt.

Cái này cũng quá trùng hợp! Quá có cảm xúc nghệ thuật chứ?

Chính là bức ảnh cô nghiêng mặt chu môi chụp một mình! Vì sao trong đám người lại xuất hiện mặt anh? Hạc giữa bầy gà giống như đều cao hơn những người xung quanh một đoạn! Trọng điểm là, đây là cái góc độ gì? Rõ ràng anh cách cô một khoảng rất xa, nhưng hiệu quả bức này Tiểu Nghiên chụp lại giống như môi cô vừa vặn hôn lên mặt anh!

Cô đã nhìn thấy mấy loại ảnh kiểu này ở trên mạng, ví dụ có người vừa vặn dùng ngón tay nắm được trăng trên trời, cô cũng đã từng nghĩ tới, ảnh kiểu này chụp như thế nào, chụp quá thú vị, không ngờ rằng Tiểu Nghiên lại chụp cho cô một tấm như vậy!

"Đang xem gì vậy?"

Có lẽ biểu cảm sững sờ của cô có chút ngốc nghếch, hấp dẫn sự chú ý của anh.

Cô lập tức đóng album, "Không có gì! Anh yên tâm ngủ đi!"

"Đổi cho tôi ly nước nóng, muốn uống nước."Anh nói.

Cô đặt điện thoại xuống đứng dậy, nhưng nghĩ một chút, anh có tiền án nhìn trộm album của cô, vẫn nên cầm điện thoại theo thì hơn, cho nên, cầm điện thoại đi rót nước.

Đợi anh uống nước xong, cô nhìn thời gian, đã qua 0 giờ rồi, không nhịn được ngáp một cái, vặn đèn tối lại, "Anh ngủ đi, em đợi anh không đau nữa, ngủ yên sẽ đi về."

Cô nghĩ, nói thế nào anh cũng đã uống thuốc rồi, dược liệu cũng không thể nhanh như vậy, nhưng chưa tới một tiếng nữa cũng sẽ tốt hơn, cho nên quya lại sofa ngồi xuống, lười biếng dựa vào, lấy điện thoại xem một chút tin tức.

Nhưng có thể do mấy hôm nay quá mệt, buổi chiều tọa đàm toàn thân lại căng thẳng, bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, đặc biệt cảm thấy mệt mỏi, dựa vào sofa không ngừng ngáp ngắn ngáp dài, không lâu sau lại ngủ thiếp đi.

Vì vậy, tỉnh lại đã là ngày hôm sau, bị tiếng vo ve của dao cạo râu đánh thức...

Lại một lần nữa, đầu óc cô lúc mới dậy mơ màng.

Cô lại ngủ trên giường!

Trong phòng có tiếng máy cạo râu!

Cho nên, tối qua cô ngủ trên giường của anh?

Vậy anh ngủ ở đâu?

Hai tay cô nắm mép chăn, hoàn toàn không cần nhìn cũng tin quần áo ngủ của mình vẫn đang mặc trên người, anh là một chính nhân quân tử, sẽ không làm chuyện không nên làm, nhưng mà, loại chuyện sáng sớm tỉnh dậy trên giường chồng cũ, có phải quá hoang đường không?

Đang xoắn xuýt, có người đến gần, cũng phát hiện cô đã tỉnh, liền chào hỏi cô, "Tỉnh rồi?"

Mặt cô đỏ bừng, một đôi mắt long lanh nước, trừng anh một cái, "Sau này em ngủ có thể phiền anh đánh thức em không?"

Tật xấu ngủ đến mức sấm đánh không tỉnh này, cô thực sự phải sửa! Lúc còn nhỏ mẹ nói, giống như cô chỉ cần ngủ thì sẽ ngủ như chết, bị người ta vác đi cúng không biết. Không ngờ lời của mẹ thành một lời tiên tri, cô đã bị chuyển đi hai lần rồi....

Nhìn dáng vẻ anh bây giờ rất bình thường, sắc mặt cũng không tệ lắm, màu môi cũng không đỏ như tối qua, lại trở về dáng vẻ nhàn nhạt của "Ninh Nhất Đao" ngày bình thường, nhìn cũng không nhìn cô, nói một câu, "Yên tâm, tôi ngủ ở ghế sofa ngoài phòng khách."

"....." Trực tiếp như vậy làm gì! Nói giống như cô đang nghĩ nhiều.

Tự cảm thấy rất mất mặt, bò từ trong chăn ra, trực tiếp chạy về phòng mình, mới vừa mở cửa, đột nhiên nhớ ra lúc mình đi ra vội quá quên mang thẻ phòng, nhất thời ủ rũ.

"Sao thế? Không mang thẻ phòng?" Sau lưng truyền tới giọng nói của anh.

Có cần phải nhìn thấu tất cả như vậy không?

Cô vô lực gật gật đầu.

Ngay sau đó anh liền gọi điện thoại cho bộ phận phòng, bảo nhân viên phục vụ mang thẻ phòng tới.

Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy mình lúng túng muốn chui vào khe hở nào đó!

Nhân viên phục vụ đương nhiên sẽ mang thẻ phòng đến phòng anh, trái lại khá có trách nhiệm, vẫn cùng cô đối chiếu tư liệu, hỏi cô số chứng minh nhân dân, đến khi thông tin cô báo ra trùng khớp với thông tin trong tay phục vụ, họ mới mở cửa cho cô, ánh mắt lúc mở cửa, giống như đang nói, nếu đã như vậy các người còn thuê hai phòng làm gì?

Ngoại trừ trừng mắt nhìn anh cô có thể làm gì khác? Đều là lỗi của anh!

"Thay quần áo, đi ăn sáng! Đừng tới muộn!" Anh nhắm mắt làm ngơ với màn trợn mắt của cô, thúc giục.

Cô không dám trì hoãn thêm, hội giao lưu diễn ra trong hai ngày, hôm nay là hai bệnh viện khác làm tọa đàm, cô không thể làm gì khác ngoài việc thu hồi ánh mắt ai oán, vội vàng rửa mặt.

Cô cho rằng ăn sáng ở phòng ăn của khách sạn, không ngờ anh lại mang cô xuống lầu, còn đi dạo vào hẻm nhỏ cạnh khách sạn, bên trong hẻm toàn là người bản địa đang ăn sáng, cửa hàng bột gạo từng nhà từng nhà nối tiếp.

"Úi! Sao anh tìm được chỗ này?" Cô không nhịn được hỏi.

Anh hướng vào cửa hàng nhiều người nhất đi tới, "Hôm qua không phải em đi chơi cùng bạn học sao? Tôi đi dạo khắp nơi, tìm được chỗ này."

"...." Đi dạo khắp nơi? "Đi dạo cùng với bạn học nữ kia của anh?"

"Ừm." Anh lại thẳng thắn thừa nhận như vậy....

"Cô ấy thích anh!?" Sáng sớm hóng hớt một chút, thuận tiện trả thù sáng nay bị ánh mắt của nhân viên phục vụ coi thường.

"Ừm."

"Vẫn ngay thẳng như vây! Ngay thẳng khiến người ta không đỡ nổi!

Đi thẳng đến cửa hàng bột, cô nín nhịn không đáp lại một câu, cảm giác giống như bất luận nói gì cũng sẽ tỏ ra vợ cũ là cô vẫn đang để ý.

Khi cô ra quyết định không nói gì nữa, anh bỗng nhiên lại nói, "Có phải em không đồng ý không?"

"...." Cái gì không đồng ý? Trong đầu cô xoay máy vòng mới hiểu được, anh đang nói cô không đồng ý anh với người phụ nữ kia ở bên nhau.... Không khỏi làm miệng mếu, "Anh cùng ai ở bên nhau liên quan gì đến em!"

"Em muốn ăn loại nào?" Anh đứng trước menu hỏi cô.

Đề tài này nhảy thật nhanh...

Cô nhanh chóng nhìn lướt qua, "Bột thịt bò rau thơm! Không, hay là thịt xào ớt trắng!"

"Rốt cuộc là loại nào?"

"Bột cá đi...."

Lúc này đến lượt anh trừng cô.

"Xong rồi! Bột cá!" Cô chắc chắn, sau đó tìm chỗ ngồi, đợi.

Cuối cùng, nhân viên phục vụ bưng ba bát tới...

Thịt bò rau thơm, thịt xào ớt trắng, bột cá, có đủ.

"Anh nuôi heo sao?" Cô kinh ngạc, tới giờ chưa thấy người nào ăn như vậy.

Anh nhìn cô một cái, "Tôi không ngại."

"...." Anh không ngại nuôi heo? Cho nên cô tự mắng mình là heo?

"Ăn đi, mỗi sáng ăn một loại nhất định không thể, buổi chiều chúng ta nghe xong tọa đàm thì phải quay về, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, mỗi loại thử một chút."

"Lãng phí thật đáng xấu hổ! Ninh đại thiếu gia!" Loại phong cách cường hào này thực sự không đáng tôn sùng.

"Không biết, mỗi loại chia cho tôi một nửa."

"..." Một lần nữa kinh ngạc, vốn dĩ cái gì anh đều không có một chút. Nếu như cô không phải vợ cũ của anh, nhất định sẽ bị anh làm cho cảm động, thực sự, người này thật tốt, có lúc tốt đến mức không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, nhất là đối với cô, đã nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn giống như trước đây, chỉ cần cô muốn, anh nhất định sẽ làm thỏa mãn.

"Đừng lườm tôi! Chia cho tôi trước khi em rắc hạt tiêu." Anh tìm phục vụ yêu cầu ba cái bát không.

Khóe mắt cô lại ướt, "Thầy Ninh, anh lấy thái độ đối xử với em tùy tiện đối xử với một cô gái khác thì Ninh Tưởng đã sớm có mẹ rồi."

Anh nhìn cô một cái, "Tôi lại không ăn hết ba bát bột gạo."

"....." Có ý gì? Trong mắt cô mơ màng.

"Ăn no căng mất!"

Hết chương 86.

Chương 87: Bố trở nên ngoan ngoãn thì mẹ có thể tha thứ cho bố không?

Những lời này lọt vào tai, Nguyễn Lưu Tranh ngẩn người.

Quả thực, ăn no căng mới có thể đối xử với người khác tốt như vậy. Cả đời này có lẽ anh sẽ không đối xử với người phụ nữ khác tốt như vậy nữa, cô cũng không hy vọng, không phải bởi vì điều gì khác, mà là vì như vậy anh sẽ quá mệt mỏi.

Người đó của tương lai, bất kể là của cô, hay là của anh, đều khiến người ta ấm áp, để người ta hưởng thụ, để người ta thoải mái cười lớn, anh không cần tiếp tục khổ như vậy...

Sau đó nghe tọa đàm, lại lần nữa gặp bác sĩ tóc xoăn đó, lúc ăn cơm hội nghị, cô ấy vẫn ngồi bên cạnh Ninh Chí Khiêm, đương nhiên, Nguyễn Lưu Tranh ngồi ở một bên khác của anh, cũng lúc này, mới tính là Nguyễn Lưu Tranh chân chính quen biết cô ấy, họ Doãn, Nguyễn Lưu Tranh khách khí gọi là cô Doãn.

Trước khi cô và Ninh Chí Khiêm rời khỏi Tinh Sa, cô Doãn còn tới tiễn họ, hơn nữa còn tặng cho họ một chút đặc sản địa phương.

Một đại mỹ nữ, xách nhiều đồ như vậy tới tiễn người, Nguyễn Lưu Tranh thấy, từ chối cũng ngại, dù sao cũng nặng như vậy, không lẽ để người ta mang về nhà lần nữa?

Không biết Ninh Chí Khiêm nghĩ như thế nào, dù sao cũng nhận rồi.

Nhưng nhận thì nhận đi, lại còn chuyển tay giao cho cô, "Cô Doãn mang cho tổ đề tài của chúng ta, mai em nhớ mang tới văn phòng cho mọi người ăn thử."

"..." Được rồi, cô đành nhẫn nhịn chịu khó làm trợ lý quèn yên trước ngựa sau vậy, cô nhận, nhưng cô Doãn nhà người ta rõ ràng là tặng cho anh mà...

Mọi người không phải thạc sĩ thì là tiến sĩ, IQ của ai cũng cao, ý thầy Ninh là gì, trong lòng cũng biết rõ, tóm lại nụ cười của cô Doãn có hơi miễn cưỡng.

Mà cái người trợ lý quèn là cô còn mỉm cười nói cảm ơn cô Doãn, thực sự là nợ phong lưu của thầy còn muốn học sinh như cô phối hợp trả tiền....

Lên máy bay, về Kinh.

------

Lúc máy bay đến Bắc Kinh đã là buổi tối, không ngờ Ôn Nghi còn đưa Ninh Tưởng đến sân bay đón.

"Mẹ..." Cục thịt nhỏ Ninh Tưởng vừa thấy cô liền lăn tới, xông vào lòng cô.

Kết quả, nửa đường thì bị người ta chặn lại, túm lấy cổ áo nhỏ.

"Bố!" Ninh Tưởng cười hì hì, ôm lấy chân Ninh Chí Khiêm.

"Muộn như vậy sao còn ra ngoài? Ngày mai không phải còn đi nhà trẻ sao?" Anh xách cổ áo Ninh Tưởng hỏi.

Ninh Tưởng giãy trái giãy phải, thoát không khỏi tay anh, cuối cùng thỏa hiệp, dẹt dẹt miệng. "Con muốn đến đón bố, rất lâu rồi không gặp bố..." Vừa nói, ánh mắt vừa không ngừng liếc về phía Nguyễn Lưu Tranh.

Đương nhiên Ninh Chí Khiêm biết thừa suy nghĩ của nó, cũng không vạch trần, buông lỏng tay, lúc này Ninh Tưởng mới có thể thuận lợi nắm tay Nguyễn Lưu Tranh, khuôn mặt tươi cười áp má vào mu bàn tay cô, ngọt ngào gọi một tiếng, "Mẹ."

"Ninh Tưởng ngoan." Một tay khác của cô xoa xoa đầu thằng bé, đối với tiểu tử cả ngày không muốn rời xa mình này trong lòng luôn mềm mại.

Sau đó chào hỏi Ôn Nghi, "Con chào bác gái."

"Về rồi, vất vả rồi, đi thôi, xe đang đợi." Ôn Nghi cũng cười ấm áp với cô.

Vì xe Ninh Chí Khiêm đỗ ở sân bay, nên lúc về, Ôn Nghi với tài xế ngồi một xe, Nguyễn Lưu Tranh vẫn ngồi xe anh, đương nhiên còn thêm một Ninh Tưởng, bất kể nói thế nào Ninh Tưởng cũng muốn ngồi xe bố, mặc dù Ninh Chí Khiêm lấy lý do xe mình không có ghế an toàn mà nghiêm túc không cho phép, nhưng nhìn biểu cảm tủi thân của Ninh Tưởng, mọi người đều mềm lòng.

"Để em ôm." Nguyễn Lưu Tranh không đành lòng đẩy tiểu tử đang dính chặt này ra.

Ôn Nghi cũng nói, đủ bốn tuổi rồi, không sao.

Rốt cuộc Ninh Chí Khiêm mới đồng ý.

Ninh Tưởng rất lanh lợi dắt tay Nguyễn Lưu Tranh, "Cảm ơn mẹ."

"Đi thôi, lên xe thôi." Cô cười.

Ninh Tưởng leo lên xe, lấy một quyển sổ nhỏ trong cặp sách ra, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại dựa vào người Nguyễn Lưu Tranh, nói thầm bên tai cô, "Mẹ, mẹ giúp con điền vào chỗ này."

Nguyễn Lưu Tranh rất ngạc nhiên, đây là thứ gì?

Nhìn kỹ lại lần nữa, lại là quyển sổ nhỏ ghi chép mỗi ngày bình thường của Ninh Chí Khiêm, hơn nữa đã ghi được một chồng rất dày.

"Sao phải viết cái này?" Cô hỏi Ninh Tưởng.

Ninh Tưởng lại chỉ quyển sổ, "Mẹ, mẹ viết." Cuối cùng lại dán vào tai cô nói, "Mẹ, viết trước đi, lát nữa Tưởng Tưởng nói với mẹ."

Nguyễn Lưu Tranh cho rằng là bài tập nhà trẻ sắp xếp, vì vậy nghiêm túc giúp cậu bé điền xong hai ngày làm việc và nghỉ ngơi của Ninh Chí Khiêm ở Tinh Sa, ví dụ như, lúc nào thức dậy, lúc nào ngủ, thởi gian một ngày ba bữa.

Năng lực Ninh Tưởng có hạn, còn không thể viết tất cả nội dung bằng chữ Hán, liền vẽ tranh, nhìn đặc biệt đáng yêu.

Có ý nghĩa nhất là, còn làm khoanh tròn trọng điểm, nội dung là bố không thể ăn, phía dưới vẽ ớt, kem ly vân vân. mấy thứ đồ kích thích dạ dày, cuối mỗi bức vẽ đều vẽ thêm một ô vuông, muốn đánh tích và X.

Nguyễn Lưu Tranh suy nghĩ, quyết định thực sự cầu thị, phía dưới phần ớt đánh một dấu tích.

Sau khi điền xong liền trả lại quyển sổ cho Ninh Tưởng, cậu nhóc xem xong, khuôn mặt nhỏ bé toàn bộ xìu xuống, biểu cảm muốn khóc.

"Sao vậy? Tưởng Tưởng?" Cô không hiểu, có nghiêm trọng vậy không?

Ninh Tưởng lắc lắc đầu, nhìn bố đang lái xe phía trước, không chịu nói, yên lặng cất quyển sổ nhỏ vào trong cặp sách.

Là đau lòng vì bố ăn cay đau dạ dày sao? Nguyễn Lưu Tranh suy đoán, thấp giọng xin lỗi, "Xin lỗi mà, Tưởng Tưởng, là cô(*) đưa bố đi ăn cay, cô không đúng, sau này không vậy nữa."

(*) Trong bản Trung là 我 ai hiểu là cô cũng được là mẹ cũng được nhé!

Ninh Tưởng lại lắc đầu lần nữa, "Nam tử hán đại trượng phu, tự làm tự chịu, không thể trách một cô gái."

"..." Nhỏ như vậy, còn tự làm tự chịu, gia giáo quá nghiêm khắc, liếc nhìn người đang lái xe phía trước, thấp giọng hỏi, "Là bố dạy sao?"

Ninh Tưởng gật đầu thật mạnh.

Hóa ra Ninh Tưởng thực sự không vui vì chuyện này, hơn nữa sau nỗi buồn này cũng không vui vẻ lại được, chỉ ngoan ngoan dính bên cạnh cô. Điều này khiến Nguyễn Lưu Tranh hơi bối rối.

Sau đó, Nguyễn Lưu Tranh đến nhà, vỗ vỗ Ninh Tưởng, "Ninh Tưởng, cô xuống xe đây, bai bai."

Ninh Tưởng lại nói với Ninh Chí Khiêm, "Bố, con xuống nói chuyện với mẹ."

Nói xong, theo Nguyễn Lưu Tranh xuống xe.

Kéo vạt áo cô, Ninh Tưởng cúi đầu gọi, "Mẹ..."

Cô cười, ngồi xổm xuống, vuốt đầu nhỏ của thằng bé, "Ninh Tưởng có chuyện gì muốn nói với cô sao?"

"Mẹ..." Ninh Tưởng lại dẹt dẹt miệng, "Con bảo bố bắt đầu biểu hiện tốt lần nữa, được không?"

Nguyễn Lưu Tranh không hiểu ý cậu, "Ninh Tưởng đang nói gì? Có thể nói rõ hơn không?"

"Con đã hỏi bố, sao mẹ và bố muốn ly hôn, bố nói vì bố không ngoan, con muốn bố ngoan một chút. Cô giáo nói, biết sai mà sửa mới là đứa trẻ ngoan, vậy biết sai mà sửa cũng là bố ngoan, mẹ, đợi bố trở nên ngoan ngoãn mẹ sẽ tha thứ cho bố chứ?" Biểu cảm của Ninh Tưởng rất nghiêm túc.

"Cho nên con ghi lại tất cả sinh hoạt của bố?" Cô rất kinh ngạc, đồng thời cũng rất đau lòng, suy nghĩ của đứa trẻ vẫn đơn giản, nhưng cũng lại rất có lòng.

"Vâng." Ninh Tưởng gật đầu, "Nhà trẻ cũng bảo phụ huynh ghi lại của các bạn nhỏ, cô giáo muốn bọn con nuôi dưỡng thói quen tốt, làm một đứa trẻ ngoan, bố nói, bố cũng muốn làm một người bố tốt. Bạn nhỏ nào biểu hiện tốt, một tuần cô giáo phát cho một ngôi sao, bố biểu hiện tốt, con cũng sẽ phát ngôi sao cho bố, đợi đến khi nào bố có thật nhiều thật nhiều ngôi sao, bố liền biến thành bố ngoan! Thì mẹ có thể về nhà đúng không?"

"..." Cô ngơ ngác, "Đây là suy nghĩ của một mình Tưởng Tưởng?"

"Vâng." Ninh Tưởng gật đầu, vẻ mặt xị xuống, "Tuần này bố cũng sắp có ngôi sao, nhưng đã ăn ớt...."

Xem ra Ninh Chí Khiêm thực sự không biết của mục đích con trai anh tập hợp ngôi sao cho anh để đổi mẹ, có lẽ vẫn còn cho rằng là trò chơi của trẻ con.

"Tưởng Tưởng, bố vẫn luôn rất ngoan, bố không có gì không tốt, đó là một người bố tốt, cũng là một bác sĩ giỏi, con quên rồi sao?" Cô không thể cho Ninh Tưởng cam kết quay về nhà này, nhưng lại không thể nhìn Ninh Tưởng đau lòng.

"Vậy vì sao bố mẹ phải ly hôn?" Ninh Tưởng chớp mắt hỏi.

Cô rất muốn kéo người trong xe kia ra hành hạ ba lần! Sao vấn đề này của Ninh Tưởng đổi thành cô trả lời!

Mặc dù trong lòng gào thét, nhưng đối mặt với Ninh Tưởng chỉ có thể dịu dàng dịu dàng và dịu dàng hơn nữa, "Ninh Tưởng, vấn đề này rất phức tạp, sau này Tưởng Tưởng lớn sẽ hiểu, nhưng mà cái này không hề thể hiện bố không tốt, anh ấy là ông bố tốt nhất trên thế giới, cũng là một người con yêu nhất, còn cô, mặc dù không sống cùng mọi người, nhưng vẫn luôn yêu Ninh Tưởng."

Nếu như những lời này mà để người lớn nghe, thực sự lộ ra mười phần dối trá, bởi vì trước năm nay, căn bản cô còn không biết mình có một đứa "con trai" như vậy, càng chưa từng nói "yêu" nó, nhưng trẻ con nghe lại rất thỏa mãn, con mắt đen láy của Ninh Tưởng trong đêm tối lóe sáng giống anh, "Thật sao? Mẹ?"

"Thật." Cô chỉ có thể gật đầu.

"Mẹ..." Ninh Tưởng ôm cô, khuôn mặt mềm mại dán vào cô, "Mẹ, Tưởng Tưởng cũng rất rất yêu mẹ."

Cô nhẹ nhàng ôm lấy thằng bé, không nhịn được hôn một cái lên mặt nó, "Ninh Tưởng thật ngoan."

"Vâng, mẹ, Tưởng Tưởng về nhà đây, mẹ ngủ ngoan." Ninh Tưởng vểnh môi nhỏ, hôn hôn lên mặt cô, "Mẹ, Tưởng Tưởng phải làm đứa trẻ ngoan, Tưởng Tưởng về tự mình ngồi, mẹ, bai bai."

Nói xong, vẫy tay nhỏ, chạy về xe Ôn Nghi tự mình ngồi vào chỗ.

Rất lâu sau trên mặt Nguyễn Lưu Tranh vẫn còn sót lại cảm giác Ninh Tưởng hôn lên mặt mình, đứa trẻ này, cũng coi như là có duyên với cô, nhưng phần duyên này cuối cùng sẽ mang tới thay đổi như thế nào trong cuộc sống, vẫn thật sự không thể phỏng đoán...

Hết chương 87.

Chương 88: Có một bí mật chỉ có tôi và em biết

Bệnh viện.

Sáng sớm, Nguyễn Lưu Tranh đã được chìm trong con mắt oán hận của Đinh Ý Viên, có lẽ đã biết chuyện cô cùng thầy Ninh đi Tinh Sa, cái này cũng không giấu giếm được, tuần này còn phải mở họp đề tài, cô và Ninh Chí Khiêm phải truyền đạt lại nội dung hội giao lưu, đương nhiên, thầy Ninh lại vẫn đem nhiệm vụ này giao cho tay sai quèn là cô.

Trước khi kiểm tra phòng, cô lại lần nữa bị Đinh Ý Viên gọi tới một góc một mình.

"Nguyễn Lưu Tranh, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao thầy Ninh lại gọi cô vào tổ đề tài? Vì sao lại đưa cô đi Tinh Sa?" Đinh Ý Viên xưa nay vẫn luôn thẳng thắn như vậy, có gì nói nấy.

Vấn đề này thực sự khiến cô rất khó xử, lẽ nào cô phải nói, vì cô là vợ cũ của anh, anh tràn đầy áy náy với cô, cho nên mới nâng đỡ cô một chút sao?

Cô không có nghĩa vụ phải trả lời kiểu cá nhân đó với một người không thân quen, đối diện với sự hùng hổ dọa người của Đinh Ý Viên, chỉ cẩn thận đáp, "Có lẽ là vì tôi đã từng ở ngoại thần kinh hơn một năm, coi như có chút kinh nghiệm lâm sàng đi."

"Được rồi!" Đinh Ý Viên khịt mũi coi thường, "Một thạc sĩ như cô còn tự cho là giỏi lắm! Kính nhờ cô nhìn xem ngoại thần kinh của Bắc Nhã, toàn là tiến sĩ! Thực sự không biết cô lên chức dựa vào cái gì!"

Lần này Đinh Ý Viên nhìn cô khinh bỉ sau đó lại không lập tức rời đi, lần đầu tiên Nguyễn Lưu Tranh có thời gian phản bác, cũng chưa coi là phản bác, chỉ chẳng qua là tỏ rõ thái độ của mình thôi, "Không sai, tôi chỉ là một thạc sĩ, căn bản không có địa vị ở Bắc Nhã, cũng chưa nói tới lên chức cái gì. Tôi đến từ bệnh viện Tây Thành, bệnh viện chúng tôi không cao to như Bắc Nhã, có thể có cơ hội đến Bắc Nhã học tập là do bệnh viện Tây Thành cất nhắc tôi, càng vì đây là cơ hội hiếm có, cho nên tôi càng quý trọng hơn so với người khác, càng cố gắng hơn, chỉ vậy thôi."

Đinh Ý Viên nghe xong "ồ" lên một tiếng, "Được thôi, đừng nói mình cao thượng như vậy! Cho rằng tôi không biết hả? Có điều, tôi nói cho cô một bí mật, có lẽ cô nghe xong có thể buông bỏ ảo tưởng, thầy Ninh không tốt như cô nghĩ đâu, đã từng ly hôn, còn có một con trai! Cô muốn làm mẹ kế sao? Cứ cho là cô muốn làm, cũng không chắc chắn có thể qua được cửa ải của con trai người ta, mẹ kế khó khăn lắm!"

"..." Ợ, nói giống như tự Đinh Ý Viên làm mẹ kế thì nhất định qua cửa vậy.

Có điều, cô không cần thảo luận tiếp vấn đề này với Đinh Ý Viên, bởi vì cô nhìn thấy vai nam chính trong đàm luận của các cô đang đi tới, ở chỗ không xa sau lưng Đinh Ý Viên.

Cô cười hì hì, "Đúng đó, thầy Ninh không tốt như thế, tôi đã sớm biết rồi! Tôi là bạn cùng trường với anh ấy đó, cô quên rồi sao? Tin vỉa hè nghe được nhiều lắm."

"Tin...tin đồn gì?" Rõ ràng Đinh Ý Viên không ngờ cô nói như vậy.

Thầy Ninh đã dừng bước, nhìn cô từ xa, cũng đang nghe cô nói chuyện.

Cô ho khan hai tiếng, cố làm ra vẻ thần bí, "Đây là bí mật nha, cô nhất định đừng nói với người khác. Tôi nghe nói thầy Ninh đã ly hôn sáu năm rồi, trong sáu năm này không hề qua lại với phụ nữ, càng không có scandal, cái này..."

Sắc mặt Đinh Ý Viên trắng bệch, "Có ý gì?"

Cô liếc mắt nhìn chằm chằm thầy Ninh phía sau Đinh Ý Viên, càng làm ra một dáng vẻ thần bí hơn, "Cái này... không cần tôi phải nói rõ chứ? Cô nghĩ xem đi, thầy Ninh ưu tú như vậy, vợ trước của anh ấy còn muốn ly hôn?"

Đinh Ý Viên chợt nắm lấy cổ tay cô, "Ý cô là.... về mặt sinh lý anh ấy...."

"Khụ khụ, tôi không nói, tôi không nói gì cả..." Cô kéo tay Đinh Ý Viên xuống.

"Cô nói rõ ràng đi, rốt cuộc là yếu hay là đồng?" Giọng Đinh Ý Viên đột ngột to lên, "Chúng ta đều là người học y, đừng che che giấu giấu như vậy được không? Nếu như yếu thì đi khám nam khoa là được! Có bệnh thì phải chữa!"

Nguyễn Lưu Tranh nhịn cười rất khổ sở, chắp tay lạy cô ấy, "Không phải! Không phải! Nhỏ thôi! Nhỏ thôi! Ngàn vạn lần đừng nói lung tung!"

Nói xông chuẩn bị từ bên cạnh Đinh Ý Viên chạy ra.

Đinh Ý Viên đâu thể buông tha cô, xoay người gọi to, "Nguyễn Lưu Tranh, cô đứng lại cho tôi...."(*)

Hai chữ "đứng lại" còn chưa nói xong, liền nhìn thấy thầy Ninh, mặt Đinh Ý Viên hết đỏ lại trắng, hết trắng lại đỏ, "Thầy.... thầy Ninh, là cô ta nói..."

(*) Trong tiếng Trung trật tự câu là "Cô cho tôi đứng lại."

Nguyễn Lưu Tranh bày ra vẻ mặt vô tội, "Tôi nói cái gì? Tôi nói thầy Ninh nhớ mãi không quên vợ cũ, tình sâu ý trọng! Cho nên sáu năm anh ấy mới chưa có bạn gái."

Ừm! Mặt nghiêm túc!

Trên mặt nghiêm túc nhưng trong tim lại có chút chua xót, nhớ mãi không quên? Tình sâu ý trọng? Truyện cười thôi, nhưng, khi cô có thể đem quá khứ ra nói như một truyện cười, có phải thể hiện đó đã chỉ còn là truyện cười thôi không?

Đinh Ý Viên bị chọc tức, "Nguyễn Lưu Tranh, cô trêu chọc tôi!?"

Sắc mặt thầy Ninh âm u trầm tĩnh, "Chuẩn bị kiểm tra phòng!"

Đinh Ý Viên tức giận vượt qua Nguyễn Lưu Tranh, giận đùng đùng bỏ đi.

Cô cũng ngoan ngoãn, chuẩn bị lách người đi theo Đinh Ý Viên, lại bị người nào đó túm lấy cổ áo phía sau, giống như Ninh Tưởng bị xách vậy.

"Làm gì! Có gì từ từ nói, đừng đụng chân đụng tay!" Cô giải cứu cổ áo từ trong tay anh ra.

"Có triển vọng đấy!" Anh ôn nhu nói một câu, "Bao nhiêu năm như vậy cũng không nhận ra, em là người như thế."

"..." Cô luôn là như vậy, lúc sống cùng anh không phải thường xuyên chọc cho anh cười sao? Chỉ có điều, người chưa từng đặt cô trong lòng, sao có thể để tâm?

"Em nói tôi nhớ mãi không quên vợ cũ, tình sâu ý trọng?'

Rõ ràng là giọng nói êm ái, đáng lẽ phải như tắm gió xuân mới đúng,sao Nguyễn Lưu Tranh cảm nhận được hơi thở của mùa đông.

"Cái này, em tùy tiện nói thôi, giúp anh giải quyết phiền phức, Đinh Ý Viên... Anh cũng nhìn ra được đó, đương nhiên, nếu như anh cảm thấy cô ấy là lựa chọn thích hợp, em lại giúp anh giải thích rõ ràng là được." Cô bê bản ghi chép, rất cản thận nói.

"Không cần!" Anh nói.

"Vậy... em đi trước đây, chuẩn bị kiểm tra phòng rồi..." Cô lại lần nữa chạy đi.

Đi được hai bước, lại nghe thấy người nào đó gọi cô sau lưng, "Lưu Tranh."

"Á?" Ôm chặt bản ghi chép, có một loại dự cảm bất thường.

Tiếng bước chân đang đến gần bên cạnh cô, đồng thời, "từng trận gió lạnh" quét qua bên tai, "Có một bí mật chỉ có tôi và em biết."

"Cái.... cái bí mật nào?"

"Em nói xem?" Anh đi về phía trước, vừa đi vừa ném lại một câu, "Có điều, tôi không ngại em nói cho người khác."

"...." Một mình cô đứng im tại chỗ rất lâu. Bí mật? Chỉ có anh và cô biết? Lúc cô nhắc đến chữ bí mật này, chính là lúc Đinh Ý Viên đoán anh không "cứng", cũng là lúc này cô dặn dò ngàn lần không để Đinh Ý Viên nói với người khác, cho nên, bí mật anh nói chính là, quả thực anh không những không yếu, còn rất mạnh mẽ? Sau đó, còn không ngại cô nói cho người khác?

Trong đầu cô xuất hiện vô số dấu chấm than!

Chơi với lửa có ngày chết cháy!

"Còn không đến kiểm tra phòng!" Anh đã đi rất xa, truyền đến tiếng quát của anh.

Cô lập tức ôm bản ghi chép điên cuồng đuổi theo.

Chồng trước, thật là một từ khó xử, đặc biệt là thời điểm đề cập đến vấn đề bí mật nào đó....

Vốn dĩ cho rằng sau khi đuổi theo lên đối mặt với anh, cô vẫn sẽ tiếp tục lúng túng, nhưng mà cô nghĩ nhiều rồi, lúc thầy Ninh nghiêm trang dẫn một đoàn người đi kiểm tra phòng bệnh, giống như chưa từng nói tới bí mật nào.

Cô cũng ổn định tinh thần, nghiêm túc làm ghi chép.

Bệnh nhân giường 46 tuần này phẫu thuật, cô mổ chính, đã nghiên cứu xong, đường vào pterion(*), bệnh nhân và người nhà đều cắng thẳng, hỏi cô rất nhiều vấn đề, cô giải đáp cặn kẽ từng cái, cũng bao gồm động viên người bệnh.

(*) Pterion:Vùng hội tụ các xương trán,đỉnh,thái dương, cánh lớn xương bướm. Điểm này nằm trên cung gò má 2 khoát ngón tay và phía sau củ trán của xương gò má một khoát ngón cái.

Giường 15 của bà Thái, bởi vì năm lần bảy lượt từ chối phẫu thuật, thời gian phẫu thuật lại trì hoãn, hơn nữa sáng nay tới làm, còn nghe nói hai ngày trước bà ấy ầm ĩ muốn ra viện.

Hai ngày trước cô và Ninh Chí Khiêm ở Tinh Sa, đối với tình hình bên này hoàn toàn không biết, chỉ biết con trai bà Thái vì đã tụ tập gây rối còn làm ảnh hưởng lớn mà bị tạm giam, còn Ninh Chí Khiêm kiện hắn ta tội tung tin đồn nhảm và xâm phạm quyền danh dự cá nhân đã đệ đơn kiện nhưng chưa mở phiên tòa.

Lúc tiến vào phòng bệnh, phát hiện bên cạnh bà Thái có hai người phụ nữ, một người là con dâu bà ấy, còn người kia hoàn toàn xa lạ.

Vừa thấy bọn họ tiến vào, con dâu bà Thái đã đến van xin, đâu còn dáng vẻ kiêu căng phách lối ngang ngược ngày đó.

"Bác sĩ Ninh, bác sĩ Ninh à, ngài là người tốt! Đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho vị kia nhà chúng tôi đi! Ông ấy đã bị bắt rồi, phải ngồi tù..."Vừa nói vừa nắm lấy ống tay áo của anh cầu xin.

Ngược lại Ninh Chí Khiêm tính tình tốt cố gắng nhẫn nhịn, "Xin chào, có thể cô nghĩ sai rồi, tạm giam không phải ngồi tù, còn nữa, anh ta bị bên chấp pháp đưa đi, không có liên quan tới tôi, tôi chỉ là một bác sĩ, chỉ biết chữa bệnh cứu người, không có quyền lực can thiệp vào việc thi hành của bên chấp pháp."

Người phụ nữ đó còn kéo anh không buông, Đinh Ý Viên nổi nóng, "Phiền cô nhường một chút được không? Chúng tôi đến kiểm tra phòng bệnh, không phải đến xử lý tranh chấp, cô có ý kiến, thì trực tiếp đi tìm văn phòng bệnh viện là được, không nên cản trở chúng tôi khám bệnh cho bệnh nhân, chữa bệnh là chuyện liên quan đến mạng người, làm chậm trễ cô phụ trách nhé?"

Lúc này, người phụ nữ còn lại kéo con dâu bà Thái ra, "Được rồi! Còn mất mặt chưa đủ sao? Để bác sĩ qua khám cho mẹ đi!"

Cô ấy cũng gọi mẹ? Lẽ nào là con gái bà Thái?

Hết chương 88.

Chương 89: Tính tình của bác sĩ Ninh

Con dâu bà Thái bị người đó trách móc như vậy, tính nết la lối om sòm lại nổi lên, "Tôi biết cô ghi hận Lỗi Tử, chỉ mong ông ấy ngồi trong đó vĩnh viễn không ra!"

Hóa ra con trai bà Thái tên là Lỗi Tử.

Người phụ nữ đó lại chỉ liếc ngang bà ta một cái, "Chị yên lặng chút cho tôi!"

"Quyên Tử! Tôi là chị dâu cô! Cô nói chuyện với chị dâu mình như thế hả?" Con dâu bà Thái nổi giận đùng đùng kéo người phụ nữ qua một bên.

Hóa ra người phụ nữ này thực sự là con gái bà Thái.

Ánh mắt Quyên Tử lại rất lạnh, lời nói ra cũng vô tình, "Chị xứng sao?"

Con dâu bà Thái bị chọc giận, "Cô vẫn nhớ chút tiền đó! Không phải chỉ là mấy đồng tiền thôi sao? Đến nỗi để Lỗi Tử ngồi trong tù sao? Hai người vẫn là anh em đó! Nói tình cảm anh em không?"

Nguyễn Lưu Tranh chỉ cảm thấy trên thế giới này có người có logic không thể tưởng tượng nổi, người con dâu thành như thế này còn có mặt mũi nói về hai chữ "tình cảm" sao? Có điều chỗ này là bệnh viện, không phải nơi gây gổ, cô nhìn về hướng Ninh Chí Khiêm, thấy anh đưa mắt với bác sĩ nam trong bệnh viện đứng bên cạnh.

Bác sĩ nam liền tiến lên ngăn cản màn cãi vã của hai người này, Ninh Chí Khiêm lướt qua bọn họ trực tiến đến kiểm tra bà Thái.

"Bà Thái, hai ngày nay cảm thấy thể nào? Có chỗ nào không thoải mái không ạ?" Anh bắt đầu hỏi han trước.

Nguyễn Lưu Tranh nghe thấy giọng anh vẫn ôn hòa như cũ, trong lòng ấm áp, không chỉ bởi vì anh như vậy, cũng bởi vì toàn bộ khoa ngoại thần kinh, sau khi chuyện đánh người ồn ào xôn xao, đặc biệt là sau khi bà Thái giúp con trai nói dối gây bất lợi cho Ninh Chí Khiêm, toàn bộ người trong khoa vẫn đối xử với bà Thái không có gì khác biệt, bất kể là bác sĩ hay là y tá, ngay cả người tính cách nóng nảy như Đinh Ý Viên cũng không ngoại lệ.

Ngược lại chính bà Thái có lẽ cảm thấy không có mặt mũi nào đối diện với Ninh Chí Khiêm, luôn né tránh câu hỏi của anh, nhưng anh cũng không mất kiên nhẫn, từ từ dẫn dắt bà ấy nói.

Bên này vẫn đang hỏi thăm bệnh tình, bên kia lại ầm ĩ.

Căn bản bác sĩ nam không khuyên can được hai người phụ nữ đó, hai người cũng không quan tâm bà Thái, cãi nhau lớn tiếng trong bệnh viện.

Quyên Tử lên án mạnh mẽ tình cảm mà chị dâu nhắc tới, "Tình cảm? Chị còn không biết xấu hổ nói chuyện tình cảm với tôi? Chị và anh tôi để mẹ sống trong nhà củi nhặt rác sống qua ngày, các người còn có mặt mũi nói tình cảm với tôi? Các người không sợ bị sét đánh sao?"

Người phụ nữ cười lạnh, "Cô hiếu thảo? Cô không sợ sét đánh? Sao cô không tự chăm sóc bà ấy? Cô tự do tự tại bên ngoài, ném bà già rác rưởi này cho chúng tôi, cô thì có mặt mũi nói?"

"Tôi tự do bên ngoài? Ban đầu là ai vỗ ngực nói với tôi sẽ chăm sóc bà cụ thật tốt? Là ai nói chỉ cần tôi gửi tiền sinh hoạt phí về là được? Tiền mỗi tháng tôi gửi về đều đi đâu hết rồi? Một chút mẹ cũng không được cầm? Cuối cùng còn phải nhặt rác để duy trì cuộc sống, các người còn có mặt mũi ruồng bỏ sao?" Quyên Tử nói, vừa tức vừa khổ sở, nước mắt cũng đã chảy.

Người nhà này, đã diễn quá nhiều kịch lớn ở bệnh viện, hai người phụ nữ cũng đã cãi lộn hai ngày, người xem náo nhiệt cũng ngại vở kịch này không đủ mới mẻ, người ở giường bệnh bên cạnh khuyên hai người họ đừng ầm ĩ, bệnh tình của bà lão là quan trọng nhất, nhưng không sao khuyên nổi, chị dâu em chồng câu qua câu lại, ngay cả Nguyễn Lưu Tranh cũng cảm thấy ồn ào đau đầu.

Ninh Chí Khiêm đã hỏi xong, xoay người lại, gương mặt lạnh lùng đi tới trước mặt hai người.

Có lẽ trước đó lúc anh dạy dỗ Lỗi Tử quá lợi hại, nên lúc đối mặt với anh, trên mặt con dâu bà Thái hiện ra chút vẻ sợ hãi, rụt rè, vô thức lùi về sau, khóe miệng giật giật, lại không phát ra âm thanh.

Không ai tranh cãi, đương nhiên Quyên tử cũng không nói thêm nữa.

"Cãi nhau xong chưa?" Trước giờ anh nói chuyện đều như vậy, ngữ khí nhàn nhạt, thậm chí là thân thiện, nhưng phối hợp với ánh mắt đó lại vô cớ khiến người khác rụt rè, thậm chí trên mặt con dâu bà Thái Nguyễn Lưu Tranh còn nhìn thấy sự sợ hãi.

Thấy hai người đó lại không nói gì, Ninh Chí Khiêm chỉ lên chữ "im lặng" trên tường: "Đây là bệnh viện, nếu như không biết chữ này đợi lát nữa tôi bảo ý tá dạy các người, nếu biết thì mời lên sân thượng cãi nhau xong thì quay lại."

Nói xong, nói với bác sĩ nam khuyên can hai người lúc trước, "Hễ là quấy nhiễu trật tự bệnh viện, trực tiếp gọi bảo vệ, hoặc là gọi điện thoại báo cảnh sát."

Bởi vì có một Lỗi Tử đã bị nhốt nên câu này rất có lực uy hiếp, con dâu bà Thái không dám nói bậy nửa chữ.

Cuối cùng anh quay lại an ủi bà Thái một lượt, sau đó lạnh mặt đi ra, các bác sĩ đi theo anh cũng nối đuôi ra ngoài.

Ai biết, con gái bà Thái tiểu Quyên lại đuổi theo, gọi phía sau, "Bác sĩ Ninh, bác sĩ Ninh."

Vì nôn nóng nên âm lượng hơi to, trong hành lang yên tĩnh vô cùng rõ ràng, cho nên lúc mọi người đều quay đầu nhìn cô ta, cô ta có vẻ hơi xấu hổ, lúc đó mới hạ thấp giọng đi tới.

"Bác sĩ Ninh, tôi là con gái của giường 15, đối với chuyện anh tôi ầm ĩ trước kia, tôi muốn nói xin lỗi."

Ninh Chí Khiêm gật đầu, "Vị này là bác sĩ Nguyễn, việc liên quan đến bệnh tình của mẹ cô có thể tìm bác sĩ Nguyễn để hiểu rõ hơn."

"Bác sĩ Ninh, xin lỗi, anh trai tôi anh ấy..."

"Xin chào, chúng tôi chỉ nói chuyện bệnh nhân và bệnh tình, cùng với phương án điều trị. Cô còn muốn hiểu rõ cái gì đó thì đến văn phòng nói đi."

Quả thực, ý tứ trong lời nói này của anh là, anh là bác sĩ, anh chỉ chữa bệnh cứu người, chuyện của anh trai cô ta căn bản anh không quan tâm.

Nhưng, dường như Quyên Tử không hiểu, vẫn cố chấp dây dưa nói chuyện với anh, "Bác sĩ Ninh, tôi có thể nói chuyện riêng với anh không?"

Anh trầm mặc một hồi, "Mọi người về phòng làm việc trước đi, bác sĩ Nguyễn ở lại."

Quyên Tử băn khoăn nhìn Nguyễn Lưu Tranh.

"Cô muốn nói gì thì nói, phẫu thuật của mẹ cô là bác sĩ Nguyễn mổ chính, tình huống cụ thể cô ấy rõ ràng nhất. Đúng rồi, trước đây tâm tình bà cụ không ổn định cô biết không?"

Quyên Tử gật đầu, "Biết, tôi biết cả."

"Vậy thì tốt, bà cụ vẫn không chịu làm phẫu thuật, nhà các cô cũng không có người quyết định, bây giờ cô đến rồi, khai thông bệnh nhân một chút." Anh nói đến đây thì ngừng, dù sao cũng là bác sĩ, có vài lời không cần nói quá rõ ràng.

"Mẹ tôi.... có thể chữa khỏi không?" Quyên Tử do dự, hỏi vấn đề mà người nhà bệnh nhân thích hỏi nhất.

Nhưng vấn đề này đối với bác sĩ mà nói lại là vấn đề khó trả lời, không có bác sĩ nào vỗ ngực đảm bảo trăm phần trăm, chỉ cần phẫu thuật luôn có một xác xuất thành công, thông thường bác sĩ đều cho câu trả lời chính thức, lần này cũng không ngoại lệ.

Nguyễn Lưu Tranh cũng giải thích cho Quyên Tử nghe tất cả các loại hạng mục chú ý và nguy hiểm cùng với tình huống có thể xuất hiện khi phẫu thuật.

Biểu cảm của Quyên Tử từ đầu tới cuối đều là lưỡng lự, chần chừ một chút, nhìn trái nhìn phải không có người, cực nhanh cầm một phong bì trong túi ra bỏ vào trong tay anh, "Bác sĩ Ninh, xin lỗi, chuyện anh trai tôi làm sai, anh đại nhân đại lượng, chút thành ý nho nhỏ cho anh và bác sĩ Nguyễn, của ít lòng nhiều."

Vẻ mặt ôn hòa trước đó của anh ngay lập tức đóng băng, trong ánh mắt cũng như phủ một tầng sương giá.

Nguyễn Lưu Tranh biết hỏng chuyện rồi, đây là đại kỵ của bác sĩ Ninh...

"Người nhà giường 15." Giọng nói của Nguyễn Lưu Tranh cũng trở nên vô cùng gấp gáp. "Xin đừng như vậy."

Quyên Tử lại chỉ cho rằng họ đang khách khí, vẫn nhét vào, "Xin lỗi, chỉ là chút tâm ý nhỏ, chỉ xin mọi người đừng chê, chữa bệnh cho mẹ tôi thật tốt."

"Nếu nói như vậy, cô đi mời người tài giỏi khác đi." Anh dùng sức vung tay, quay người rời đi.

Phong bì rơi xuống đất vô cùng chói mắt.

Nguyễn Lưu Tranh giậm chân, " Cô còn không mau nhặt lên!"

Dù sao đây cũng là hành lang, mặc dù bây giờ không có người, nhưng không đảm bảo một giây tiếp theo sẽ không có người đến, vấn đề phong bì không biết bao nhiêu mẫn cảm, bây giờ anh lại đang trong thời điểm nhạy cảm, bị người khác nhìn thấy dù không có chuyện cũng làm bị hắt nước bẩn toàn thân.

Quyên Tử cũng sợ hãi, vội vàng nhặt lên, còn muốn kín đáo đưa cho cô.

Cô lập tức lùi sau mấy bước, tránh như tránh ôn dịch, "Sao cô còn chưa hiểu ra?"

Quyên Tử hoang mang nhìn cô.

Cô hận tức không được, "Nếu như bác sĩ Ninh là loại người này, sau khi anh trai cô gây ra nhiều chuyện như vậy thì sáng nay anh ấy còn có thể kiên nhẫn với mẹ cô như vậy không? Cô đừng quá coi thường người khác!"

"Nhưng mà..." Quyên Tử do dự, vẫn vô cùng lo lắng, "Mọi người thực sự... không so đo chuyện anh trai tôi sao?"

"So đo!" Nguyễn Lưu Tranh kiên định nói, "Nhưng đó là anh trai cô! Không liên quan đến mẹ cô! Vừa nãy bác sĩ Ninh cũng đã nói rõ như vậy, chúng tôi là bác sĩ, chỉ nói chuyện bệnh nhân và phương án điều trị, sao cô là người hồ đồ vậy?"

"Thật sao?" Quyên Tử vẫn hoài nghi.

"Thật." Cô khẳng định chắc nịch, trong lòng cũng oán trách thái độ vừa nãy của Ninh Chí Khiêm, không nhận phong bì thì không nhận, còn cáu kỉnh như vậy, một câu mời người tài giỏi khác liền đi, bây giờ anh đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, không sợ người khác nói anh từ chối chữa bệnh giở trò khác sao? Nhưng oán trách thì oán trách, vẫn phải giải quyết tốt hậu quả cho anh, "Người nhà giường 15, nhân phẩm của bác sĩ Ninh cô có thể đi thăm dò khắp khoa, chính trực lương thiện, y đức gương mẫu, không ưa nhất là mấy loại hành vi giấu diếm dơ bẩn, cô làm như vậy, sẽ chọc cho anh ấy tức giận!"

"Vậy..." Quyên Tử cũng hơi ngại.

"Không sao, anh ấy căm ghét nhất hành vi này, nhưng cũng nổi tiếng tận tâm tận lực đối với người bệnh, bây giờ chuyện cô phải làm là chăm sóc tốt cho mẹ cô, làm công tác tư tưởng cho mẹ cô. Phẫu thuật là phương án tốt nhất, mẹ cô luôn từ chối phẫu thuật, chúng tôi cũng hết cách, cô cũng biết đó, anh trai cô không quyết định, bây giờ cô quay về cũng coi như có người đáng tin cậy."

Hết chương 89.

Chương 90: Quả thực là em nợ anh

Đang nói, Quyên Tử lại chảy nước mắt, "Tôi nên quay về sớm hơn! Nhưng tôi chẳng hề biết gì, anh tôi không nói bệnh của mẹ tôi nghiêm trọng như vậy, chỉ nói bị bệnh nằm viện, bảo tôi gửi tiền về, gửi về liên tục hai lần lại không nói bệnh tình với tôi, anh ta chỉ nói không có chuyện gì lớn, gửi tiền về là được."

Nhân phẩm của anh Quyên tử như thế nào Nguyễn Lưu Tranh đã quá rõ, nhưng Quyên Tử một mình mất năm không có tin tức gì không phải là không hợp lý sao? Nhưng mà, cô nghĩ lại, không phải mình cũng sáu năm không về nhà sao? Nhất thời cảm thấy cũng không có tư cách gì để bình luận cô ta, chỉ là trong lòng siết lại thật chặt, hạ quyết tâm sau này phải dành nhiều thời gian ở cùng bố mẹ.

"Vậy về sau sao cô lại có tin tức?" Cô hỏi.

"Ủy ban dân cư gọi điện cho tôi, họ nói có được số của tôi từ phía cảnh sát."

Nguyễn Lưu Tranh suy nghĩ một chút, đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra.

Quyên Tử lại giải thích cho cô một chút tình huống cụ thể của bà Thái, sau đó quay về chăm sóc mẹ cô ta, Nguyễn Lưu Tranh cũng trở về phòng làm việc, không có thời gian nói gì nhiều, trợ giúp anh làm bệnh án hôm nay, cùng anh vào phòng phẫu thuật.

Hơn một giờ chiều mới làm phẫu thuật xong, về đến phòng làm việc, đói đến mức ngực sắp dán vào lưng.

"Lưu Tranh, cơm vẫn còn hơn ấm đó, tự lấy đi!" Đàm Nhã cầm thuốc nước vội vàng đến phòng bệnh, để lại cho cô một câu.

"Được, cảm ơn cậu!" Từ phòng phẫu thuật ra đã qua bữa trưa là chuyện thường xảy ra, nếu như Đàm Nhã làm ca sáng thì luôn gọi cơm cho họ.

Cô đi lấy một phần cho mình một phần cho anh.

Đinh Ý Viên không cần vì người nhà cô ấy đưa cơm đến.

Đặt cơm lên bàn anh còn mình thì ngồi xuống bên cạnh anh ăn.

Anh đang nghiêm túc nhìn một loạt hình ảnh cộng hưởng từ (MRI), cô nhìn qua, là giường 46 cô sắp mổ chính.

"Thầy Ninh, ăn cơm đi." Cô nhắc nhở anh.

Lúc này anh mới xoay người ngồi xuống, rất tiện tay cầm thìa lên, cũng không nói cảm ơn gì gì đó...

"Thầy Ninh." Cô ở bệnh viện mấy năm cũng đã rèn được tốc độ ăn cơm, có thời gian tranh thủ ăn, bằng không chưa xong lại phải đặt xuống, lúc này thừa dịp phòng làm việc không có người khác, tranh thủ lúc rảnh rỗi hỏi anh, "Con gái bà Thái có phải là anh bảo Thời Khiêm tìm được không?"

Anh chậm rãi nhìn trái nhìn phải mà nói, "Em còn nhớ Thời Khiêm?"

"...." Đây là lời gì? Dù thế nào cũng là em họ anh, cô đi học chứ không mất trí nhớ, "Có phải không thế?"

"Ừm."

"Nếu đã như vậy, thì nóng nảy cái gì? Nói rõ ràng không được sao?" Cô lẩm bẩm oán trách vài câu.

"Nếu đã nhớ Thời Khiêm sao không nhớ tính tình của tôi?"

"..." Tính tình của anh? Hừ, sao cô không nhớ? Con độc nhất, từ nhỏ được nuôi nấng như một đại thiếu gia, nghe mẹ chồng trước nói, đã từng là chúa khoe khoang, cùng với mấy đứa trẻ trong viện gây không ít họa. Cô nghĩ, chỉ là sau chuyện của Đổng Miêu Miêu, thì mới kiềm nén trầm lắng. Cô từng thấy dáng vẻ khoe khoang của anh, lại hiếm thấy anh nóng nảy, nhưng lại không phải không có, có một lần, cũng là người nhà bệnh nhân đưa phong bì cho anh, đối phương còn là người quen, đến tận nhà thăm hỏi, lúc đó anh không cho người ta thể diện gì, còn khiến cô kinh ngạc, dù sao từ bắt đầu kết hôn, anh vẫn luôn ôn hòa.

Nhất thời cô rơi vào trầm tư, không chú ý đến anh, nghe thấy cái thìa nhẹ vang lên mới nghé mắt nhìn, phát hiện anh đóng hộp cơm lại.

"Không ăn nữa?" Cô phát hiện cơm còn dư hơn nửa.

"Ừm."

"..." Câu trả lời của anh có thể nhiều thêm mấy chữ không? "Ăn không ngon hay là dạ dày khó chịu?"

Anh hơi nhíu mày, lại cầm hộp cơm ăn tiếp.

"..." Tính tình quỷ quái! "Có phải không thoải mái không?" Cô chỉ có thể truy hỏi.

Anh nhíu mày nuốt xuống, cuối cùng cũng nói chuyện, "Cơm hôm nay quá cứng!"

Cơm cứng quá làm anh đau dạ dày? Vậy làm sao?

Cô cúi đầu nhìn xuống cơm của mình, cũng cứng thật, nghĩ đến trong túi còn một cái bánh bao, lấy ra ném cho anh, không khỏi nói thầm, "Em phát hiện em thực sự mắc nợ của anh!"

Tiện tay cầm ly nước của anh đi, rót sữa ấm cho anh.

Bộ dạng anh nhàn nhã ăn bánh bao, uống sữa, còn hơi sung sướng.

Cô bắt đầu tiếp tục nói, "Anh đó, bây giờ ở bệnh viện đang điều tra sự kiện bà Thái, kết quả anh còn chế giễu ngược, lại còn tức giận với con gái bà Thái, ngộ nhỡ người con gái này cũng không biết đạo lý, không phải anh lại đụng chạm rồi sao?"

Anh uống một hơi cạn sạch cốc sữa, không đồng ý nói, "Không phải em còn ở đó sao?"

"...." Hóa ra anh đang đợi cô khắc phục hậu quả cho anh?

Nghĩ như vậy, cô vẫn cảm thấy quả nhiên mình thực sự mắc nợ anh! Đặt thìa xuống, vặn anh, "Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì em phải giải quyết cho anh? Xung quanh anh đều là nợ phong lưu, em dọn thay anh, anh làm mất lòng bệnh nhân em cũng dọn cho anh, kính nhờ thầy Ninh, em đến học phẫu thuật, không phải đến lau mông cho anh nhé!"

Cô còn thật sự ăn ý phối hợp với anh như có thần giao cách cảm, mỗi một lần đều hấp ta hấp tấp, còn không cần anh nói! Nhớ lại một chút, lần trước đánh người cũng là như thế, đánh đã đánh rồi, cũng là cô đi theo giải thích, cũng khó trách, anh là một người kiêu ngạo như vậy, đâu có giải thích những chuyện cỏn con?

"Cô gái à, thường xuyên nói cái mông cái mông là không tao nhã." Anh tự đi đến bồn rửa tay rửa ly, rửa mặt.

"Cái mông làm sao vậy? Chúng ta đều học y, dùng trực tiếp như vậy có sao?" Bất giác dùng giọng điệu lúc sáng của Đinh Ý Viên nói, hơn nữa cô cũng không còn là cô gái nữa, không khỏi phản cảm từ này.

Anh ngồi lại," Nợ phong lưu của tôi từ đâu tới?"

"Đinh Ý Viên!" Cô lập tức ví dụ, "Không phải sáng nay em làm rõ cho anh rồi sao? Còn có cô Doãn đó! Cũng đẩy em ra nhận lễ vật! Thật là đủ rồi!"

Lúc này, Đinh Ý Viên từ ngoài tiến vào, kinh ngạc nhìn hai người, "Cái gì đủ rồi?"

"...." May là Đinh Ý Viên đi hùng hùng hổ hổ, không nghe thấy cô nhắc tên cô ấy, vì vậy giơ bát lên, "Ăn đủ rồi."

Nói xong đứng dậy chuẩn bị đi rửa bát, lại bị anh gọi, "Đợi đã."

"Chuyện gì?" Cô dừng bước.

"Cầm cả của tôi đi." Anh chỉ phần cơm mình chưa ăn xong.

Anh sai cô thành quen? Đặc biệt là từ sau tối đó đấm bóp cho anh, đủ thấy con gái thực sự không nên nhẹ dạ...

Cô nhìn Đinh Ý Viên, nếu như bây giờ cô tức giận bỏ đi, có phải Đinh Ý Viên sẽ hoài nghi gì đó? Mà trên thực tế Đinh Ý Viên đã dùng con mắt kinh ngạc nhìn cô....

Cô nhịn!

"Vâng, thầy Ninh." Ngoan ngoãn đồng ý đi rửa bát cho anh!

Lúc bưng bát của anh đi rửa, Đinh Ý Viên còn khinh bỉ liếc mắt với cô, dường như đang nói, làm mấy việc vặt này để nịnh hót thầy Ninh.

Cô thực sự rất oan, cô cũng không muốn mà...

Lúc xử lý bát cơm đó của anh, trong lòng có chút thổn thức, Đinh Ý Viên cũng có người đưa cơm cho cô ấy, nhà anh nhiều người làm như vậy, anh lại không biết bảo người trong nhà đưa cơm cho, mặc dù anh không kén chọn, nhưng cơm nhà ăn lúc cứng lúc mềm, dạ dày anh sao chịu được? Nghĩ tới trước kia ngày ngày mình đều đưa cơm đến cho anh, không khỏi còn có chút buồn phiền.

Bởi vì tâm trạng này, lúc cô quay trở lại anh giao ly nước cho cô bảo cô đi rót, cô cũng không chống đối, giống như tiện tay rót sữa giúp anh.

Nhưng lúc anh nhận ly nước cũng không thèm ngẩng đầu lên, "Bác sĩ Nguyễn, chúng ta nói chuyện về phẫu thuật giường 46."

"Vâng." Đây là chính sự.

Đây là ca phẫu thuật đầu tiên cô mổ chính ở Bắc Nhã, tự dưng cô cảm thấy dường như anh còn chú trọng hơn cô, tuần trước, trước khi họp khoa đã kéo cô nói chuyện riêng hai lần, sau khi họp lại nói với cô một lần, đây là lần thứ hai sau họp.

"Đường rạch phía dưới đừng vượt quá phần ngang cung xương gò má, cố gắng đến gần bình tai. Cần phải tránh các mạch máu tránh làm tổn thương thần kinh, tĩnh mạch thái dương nông mắt thường có thể nhìn thấy, động mạch thái dương nông có thể dùng ngón tay sờ được, đến lúc đó tôi ở bên cạnh em, tôi sẽ xem xét và nhắc nhở em, không cần sợ, còn nữa, đường rạch có thể điều chỉnh cho thích hợp, để tránh tổn thương và xuất huyết..."

Anh tỉ mỉ dặn dò cô các hạng mục công việc, mà thực ra những thứ này cô đã sớm thuộc lòng, nhưng sự nghiêm túc này của anh vẫn khiến lòng cô ấm áp.

Con đường y học này không có bờ bến, có lẽ sau khi rời khỏi Bắc Nhã cô vẫn sẽ gặp rất nhiều thầy giỏi, nhưng anh vĩnh viễn là người đặc biệt nhất, cũng nhất định là người tốt với cô nhất, điều này không có gì để nghi ngờ.

Nhìn khuôn mặt tinh tế trước mắt không thay đổi, nhìn thấy sự nghiêm túc và kỳ vọng trong mắt anh, còn có giọng nói êm dịu thanh mát như nước suối quanh quẩn bên tai, đầu mũi cô chua xót, trong mắt, vẻ mặt của anh như phủ lên một tầng sương mù, dần dần trở nên mơ hồ, ngay cả giọng nói của anh cũng mơ hồ.

Mãi đến lúc truyền đến một tiếng quát lớn của anh, "Nguyễn Lưu Tranh!"

Cô chợt bừng tỉnh ngộ, đôi mắt như ngọc như sương mờ mịt nhìn anh.

"Có thể để ý một chút không? Sắp phải mổ rồi! Em cho rằng là trò đùa sao?" Anh thực sự tức giận rồi.

Cô biết mình thất lễ, hơi áy náy, nhưng vẫn mỉm cười một tiếng, "Thầy Ninh, sao em cảm thấy anh còn sợ hơn em thế?"

Ánh mắt anh hơi ngưng đọng.

"Yên tâm đi, thầy Ninh, những lời anh nói em thực sự nhớ kỹ toàn bộ rồi! Anh đã nói bốn lượt rồi đấy!" Cô mỉm cười, "Thầy Ninh, em hiểu phẫu thuật quan trọng bao nhiêu, kỳ vọng của anh với em em cũng hiểu, em sẽ không phụ lòng anh đâu, càng không phá hỏng danh tiếng của anh."

Hết chương 90.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com