ngải câu khách
Sài Gòn về đêm, những ánh đèn neon đủ màu sắc nhấp nháy trên các con phố, tiếng nhạc xập xình từ những quán bar, vũ trường hòa lẫn tiếng còi xe inh ỏi, tạo nên một bản giao hưởng không ngừng nghỉ của sự sống. Nhưng đối với tôi, Linh, 25 tuổi, cái vẻ hào nhoáng ấy chỉ là một bức màn che đậy cho những góc khuất tăm tối, nơi tôi, một thân phận bèo bọt, phải vật lộn để tồn tại.
Tôi là Linh, một cô gái có vẻ ngoài khá ưa nhìn, với đôi mắt to tròn, khuôn mặt trái xoan và mái tóc dài đen nhánh. Tôi rời quê lên Sài Gòn từ năm mười tám tuổi, mang theo giấc mơ đổi đời. Tôi đã từng mơ ước về một cuộc sống tươi đẹp hơn, một công việc ổn định, một gia đình nhỏ hạnh phúc. Nhưng cuộc đời không như mơ, những cám dỗ và cạm bẫy của thành phố lớn đã đẩy tôi vào con đường làm "gái". Tôi làm việc trong một quán karaoke đèn mờ ở khu vực ngoại ô, nơi khách làng chơi đủ mọi thành phần lui tới. Mỗi đêm, tôi phải đối mặt với những ánh mắt thèm khát, những lời lẽ thô tục và những cái chạm bẩn thỉu. Tôi ghê tởm công việc này, ghê tởm chính bản thân mình, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác. Tiền bạc, đó là thứ duy nhất tôi cần để tồn tại, để gửi về cho gia đình ở quê, để duy trì cái vỏ bọc "làm công nhân" mà tôi đã nói dối họ.
Cuộc sống của tôi cứ thế trôi qua trong sự mệt mỏi và tuyệt vọng. Quán ngày càng ế ẩm, khách hàng ngày càng ít, tiền kiếm được không đủ trang trải. Tôi nhìn những cô gái khác trong quán, những người trẻ hơn, xinh đẹp hơn, được khách săn đón nườm nượp, lòng tôi dâng lên một sự ghen tị và tủi thân. Tôi biết, mình không thể cứ mãi như thế này. Tôi cần một sự thay đổi, một phép màu nào đó để thoát khỏi vũng lầy này, để không còn bị xem thường, bị bạo lực nữa.
Những gã khách làng chơi, họ coi tôi như một món đồ chơi rẻ tiền. Họ sẵn sàng vung tiền, nhưng cũng sẵn sàng vung tay. Tôi đã không ít lần bị đánh đập, bị bóp cổ, bị ném xuống sàn nhà chỉ vì không chiều theo ý muốn bệnh hoạn của họ. Có lần, một gã say xỉn đã dùng chai bia đập vào đầu tôi, khiến tôi phải khâu mấy mũi. Những vết sẹo trên cơ thể tôi, dù đã mờ đi, vẫn là bằng chứng cho những nỗi nhục nhã, những cơn đau mà tôi phải chịu đựng. Tôi muốn được tôn trọng, muốn được đàn ông tôn sùng, chứ không phải bị họ chà đạp. Tôi muốn trèo cao, muốn thoát khỏi cái thân phận dơ bẩn này. Khao khát đó cháy bỏng trong tôi, thiêu đốt tôi mỗi đêm.
Một buổi chiều mưa tầm tã, tôi ngồi co ro trong quán, nhìn ra ngoài cửa sổ. Những hạt mưa nặng hạt đập vào tấm kính, tạo ra những âm thanh buồn bã. Quán vắng tanh, không một bóng khách. Tôi thở dài, cảm thấy tuyệt vọng, một nỗi tuyệt vọng sâu sắc đến tận xương tủy. Tôi tự hỏi, liệu cuộc đời mình có bao giờ thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này không? Liệu tôi có bao giờ được sống một cuộc đời khác, không phải là một con đĩ dơ bẩn, luôn bị xem thường và bạo lực?
Bỗng, một bà lão bước vào quán. Bà ta có dáng người nhỏ thó, lưng còng, mái tóc bạc phơ rối bù, và đôi mắt sâu hoắm, ánh lên một vẻ kỳ lạ, như thể bà ta đã nhìn thấy quá nhiều điều trong cuộc đời này. Bà ta mặc một bộ quần áo cũ kỹ, rách rưới, và trên tay cầm một chiếc nón lá đã sờn cũ, ướt sũng nước mưa.
Tôi chưa từng thấy bà lão này bao giờ. Tôi hơi e dè, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ lịch sự, hỏi: “Bà ơi, bà tìm ai ạ?”
Bà lão nhìn tôi, đôi mắt sâu hoắm của bà ta dán chặt vào tôi, như thể đang nhìn thấu tâm can tôi, nhìn thấu tất cả những nỗi đau, những khao khát mà tôi đang che giấu. “Ta không tìm ai cả. Ta chỉ đi ngang qua, thấy cô ngồi đây, có vẻ buồn bã.” Giọng bà ta khàn khàn, nghe như tiếng gió rít qua khe cửa, lạnh lẽo và đầy ám ảnh.
Tôi giật mình. Tôi không ngờ bà lão lại nói vậy. Sao bà ta lại biết tôi buồn? Sao bà ta lại biết được những suy nghĩ trong lòng tôi? “Dạ… con không sao đâu ạ.” Tôi cố gắng nói dối, nhưng giọng nói của tôi thì run rẩy.
Bà lão khẽ cười, một nụ cười không hề có chút ấm áp nào, mà thay vào đó là một sự bí ẩn, rợn người, như một lời tiên tri. “Cô đừng cố dối lòng. Ta nhìn thấy nỗi tuyệt vọng trong mắt cô. Ta nhìn thấy khao khát đổi đời trong lòng cô, khao khát được đàn ông tôn sùng, khao khát được trèo cao.”
Tôi sững sờ. Bà lão này là ai? Sao bà ta lại biết được những điều đó? Bà ta không phải là người bình thường. Một cảm giác sợ hãi len lỏi trong lòng tôi, nhưng kèm theo đó là một tia hy vọng nhỏ nhoi, một tia hy vọng mong manh, một cơ hội để tôi thoát khỏi cuộc sống hiện tại.
“Cô muốn có nhiều khách hơn không? Muốn có nhiều tiền hơn không? Muốn đàn ông tôn sùng con bé như một nữ thần không?” Bà lão hỏi, giọng nói đầy vẻ dụ dỗ, như tiếng gọi của quỷ dữ.
Tôi nhìn bà lão, lòng tôi dấy lên một sự tò mò và cả một chút sợ hãi. Tôi biết, bà lão này đang nói về một điều gì đó không bình thường, một thứ gì đó vượt ra ngoài lẽ thường. Nhưng sự tuyệt vọng đã đẩy tôi đến giới hạn. Tôi không còn gì để mất. Tiền bạc, sự tôn sùng, đó là thứ duy nhất tôi cần lúc này.
“Bà… bà có cách nào sao?” Tôi hỏi, giọng nói run rẩy, đầy sự khao khát.
Bà lão nhếch mép cười, một nụ cười đầy bí ẩn. “Ta có cách. Một cách mà không ai có thể biết. Một cách mà cô sẽ không bao giờ phải lo lắng về tiền bạc nữa, và sẽ được đàn ông tôn sùng, quỳ rạp dưới chân.”
Tôi nuốt nước bọt. Tôi biết, bà lão này đang nói về một loại tà thuật, một thứ gì đó liên quan đến thế giới tâm linh. Nhưng tôi không còn quan tâm nữa. Tôi chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống hiện tại, thoát khỏi sự khinh miệt và bạo lực.
“Con… con phải làm gì ạ?” Tôi hỏi, giọng nói đầy sự khao khát, như một kẻ đang chìm đắm trong cơn khát.
Bà lão tiến đến gần tôi, đôi mắt sâu hoắm của bà ta dán chặt vào tôi, như thể đang muốn hút cạn linh hồn tôi. “Cô có biết về ngải không?”
Ngải? Tôi đã từng nghe nói về ngải, một loại bùa chú bí ẩn, ma mị, có thể mang lại may mắn, tình yêu, hoặc thậm chí là sự hủy diệt. Người ta đồn rằng, những kẻ luyện ngải phải đánh đổi bằng chính linh hồn của mình, phải dấn thân vào con đường tà đạo.
“Dạ… con có nghe nói ạ.” Tôi nói, giọng nói nhỏ dần, đầy sự lo sợ.
Bà lão cười khẩy, tiếng cười khàn khàn, ghê rợn. “Ngải có nhiều loại. Có ngải yêu, ngải độc, ngải tài lộc… Và có cả ngải quyến rũ. Loại ngải này, ta sẽ giúp cô sở hữu. Nó sẽ khiến bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cô cũng phải điên cuồng khao khát, muốn được chạm vào cô, muốn được dâng hiến tất cả cho cô, muốn tôn sùng cô như một nữ thần.”
Tôi cảm thấy một sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, một sự rùng mình. Nhưng sự cám dỗ của tiền bạc, của một cuộc sống sung túc, của sự tôn sùng, đã chiến thắng nỗi sợ hãi. Tôi nghĩ đến cuộc đời nhục nhã của mình, những trận đòn roi, những lời sỉ vả. Tôi phải làm gì đó.
“Con… con phải làm gì ạ?” Tôi hỏi, giọng nói đầy sự khao khát, như một kẻ đang chìm đắm trong cơn khát.
Bà lão đưa cho tôi một chiếc hộp gỗ nhỏ, cũ kỹ, đã ngả màu, trông thật ghê rợn. “Trong này có một loại bột màu đỏ, được làm từ máu và xương của những kẻ đã chết vì khao khát. Mỗi đêm, trước khi cô đi làm, hãy lấy một chút bột này, xoa lên môi, lên ngực, và lên vùng kín của cô. Sau đó, hãy đọc câu chú này ba lần.”
Bà lão thì thầm vào tai tôi một câu chú bằng thứ ngôn ngữ lạ lẫm, nghe như tiếng gió rít qua những ngôi mộ cổ, đầy sự ám ảnh và tà ác. Tôi cố gắng ghi nhớ từng từ, từng âm tiết, dù chúng thật khó hiểu.
“Khmaoch Choeung… Prey Sar… Leak Srei Akrak…”
Bà lão nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt sâu hoắm của bà ta ánh lên một tia sáng lạnh lẽo, khiến tôi rùng mình. “Và nhớ lấy, cô. Ngải này không thể bị phá giải. Một khi con bé đã dùng, con bé sẽ không thể dừng lại được. Nó sẽ mang lại cho cô tất cả những gì con bé muốn, nhưng nó cũng sẽ đòi hỏi một cái giá. Một cái giá mà con bé sẽ phải trả bằng chính sinh mạng mình. Nếu cô chết, linh hồn cô sẽ thuộc về ta, mãi mãi.”
Tôi cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Linh hồn tôi? Mãi mãi? Nỗi sợ hãi tột độ bao trùm lấy tôi. Nhưng rồi, tôi nhìn xuống đôi bàn tay chai sạn của mình, nhìn những vết sẹo cũ trên cánh tay, và nghĩ đến cuộc đời nhục nhã mà tôi đang sống. Một cái chết, và linh hồn bị chiếm đoạt… liệu có đáng sợ hơn cuộc sống hiện tại không? Có lẽ không.
Tôi hít một hơi thật sâu, gật đầu. “Con… con đồng ý.”
Bà lão khẽ cười, một nụ cười đầy sự khinh miệt và thỏa mãn, rồi quay người bước đi, biến mất vào màn mưa đêm, như một bóng ma. Tôi vẫn đứng đó, một mình trong quán vắng, với chiếc hộp gỗ nhỏ trong tay, và một tương lai đầy bất định, một tương lai mà tôi đã tự tay lựa chọn, một lời nguyền đã được chấp nhận.
Đêm đó, tôi về nhà. Căn phòng trọ nhỏ bé của tôi trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Tôi nhìn chiếc hộp gỗ trên bàn, lòng tôi dâng lên một sự đấu tranh nội tâm dữ dội. Tôi có nên dùng ngải không? Tôi có nên đánh đổi linh hồn mình để có được tiền bạc và sự tôn sùng không? Nhưng rồi, hình ảnh mẹ tôi đang bệnh nặng, hình ảnh em trai tôi đang tuổi ăn học hiện lên trong tâm trí. Tôi không có lựa chọn nào khác. Tôi phải sống, phải kiếm tiền, vì họ. Tôi phải trèo cao, phải thoát khỏi cái thân phận dơ bẩn này. Tôi phải chấp nhận lời nguyền.
Tôi mở chiếc hộp gỗ. Bên trong là một loại bột màu đỏ sẫm, khô và vón cục, tỏa ra một mùi tanh nồng, khó chịu, như mùi máu khô. Tôi rùng mình, nhưng vẫn cố gắng lấy một chút bột, xoa lên môi, lên ngực, và lên vùng kín của mình. Cảm giác lạnh lẽo, tanh tưởi của bột ngải chạm vào da thịt tôi, khiến tôi sởn gai ốc, nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng.
Sau đó, tôi nhắm mắt lại, đọc câu chú mà bà lão đã dạy. Giọng tôi run rẩy, nhưng tôi cố gắng đọc thật rõ ràng, ba lần, như một lời thề nguyền.
“Khmaoch Choeung… Prey Sar… Leak Srei Akrak…” Tôi đọc, từng lời chú ngữ vang vọng trong căn phòng, mang theo một năng lượng u ám, đáng sợ.
Khi tôi đọc xong câu chú, một luồng khí lạnh lẽo, u ám bỗng bao trùm lấy cơ thể tôi, như một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy tôi. Tôi rùng mình, nhưng tôi không hề sợ hãi. Thay vào đó, tôi cảm thấy một nguồn năng lượng kỳ lạ đang tuôn trào trong người mình, một nguồn năng lượng đầy mê hoặc và quyền năng, một cảm giác mà tôi chưa từng trải nghiệm. Tôi cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn, quyến rũ hơn, như một con quỷ đang trỗi dậy.
Tôi đến quán karaoke. Quán vẫn vắng khách như mọi ngày. Tôi ngồi vào góc, chờ đợi, lòng tôi tràn ngập sự hồi hộp và lo lắng. Nhưng rồi, một điều kỳ lạ xảy ra. Khách hàng bắt đầu kéo đến nườm nượp. Không phải là những khách quen thuộc, mà là những người đàn ông lạ mặt, ăn mặc sang trọng, lịch lãm. Họ nhìn tôi, ánh mắt họ ánh lên một sự khao khát không thể che giấu, một sự điên cuồng. Họ tranh giành nhau để được ngồi cạnh tôi, được nói chuyện với tôi, được chạm vào tôi.
Tôi sững sờ. Tôi không thể tin vào những gì mình đang thấy. Ngải đã linh nghiệm. Nó thật sự đã mang lại cho tôi những gì tôi muốn.
Đêm đó, tôi kiếm được rất nhiều tiền. Nhiều hơn bất kỳ đêm nào tôi từng kiếm được. Tôi cảm thấy một sự sung sướng tột độ. Tôi đã thành công. Tôi đã thoát khỏi cuộc sống nghèo khó. Tôi đã có tiền để lo cho mẹ và em trai.
Những ngày sau đó, tôi tiếp tục dùng ngải. Khách hàng của tôi ngày càng đông, và họ ngày càng giàu có, quyền lực. Tôi trở nên nổi tiếng trong giới làng chơi, được mệnh danh là "nữ hoàng câu khách". Tiếng tăm của tôi lan rộng khắp Sài Gòn. Tôi chuyển đến một căn hộ sang trọng hơn, mua sắm những bộ quần áo đắt tiền, và gửi về cho mẹ tôi ở quê rất nhiều tiền. Mẹ tôi rất mừng, bà không hề hay biết về những gì tôi đã làm, bà chỉ nghĩ tôi làm ăn phát đạt.
Tôi sống trong xa hoa, nhưng tôi bắt đầu nhận thấy những thay đổi kỳ lạ. Những người đàn ông đến với tôi, họ không chỉ khao khát tôi về thể xác, mà còn khao khát tôi một cách điên cuồng, ám ảnh. Họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để được ở bên tôi, sẵn sàng dâng hiến tất cả cho tôi. Có kẻ còn quỳ gối dưới chân tôi, cầu xin tôi đừng rời bỏ hắn, đôi mắt hắn đỏ ngầu, đầy sự tuyệt vọng. Tôi cảm thấy một sự quyền lực lạ lùng. Tôi có thể điều khiển họ, thao túng họ, khiến họ làm theo mọi ý muốn của tôi. Tôi cảm thấy mình như một nữ hoàng, đang thống trị những kẻ phàm tục, được đàn ông tôn sùng.
Nhưng cũng có những điều đáng sợ xảy ra. Mỗi đêm, khi tôi đi ngủ, tôi lại mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ. Tôi thấy mình đang ở trong một khu rừng tối tăm, lạnh lẽo, nơi những linh hồn ma quỷ đang vây quanh tôi, thì thầm những lời nguyền rủa, những lời hăm dọa. Tôi thấy những hình ảnh ghê rợn, những khuôn mặt méo mó, những đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm vào tôi, như muốn nuốt chửng tôi. Chúng kéo tôi xuống, kéo tôi vào bóng tối. Tôi cố gắng chạy trốn, nhưng tôi không thể. Tôi bị chúng vây hãm, bị chúng kéo xuống địa ngục.
Tôi cũng cảm thấy cơ thể mình dần thay đổi. Làn da tôi trở nên xanh xao, đôi mắt tôi thâm quầng, và tôi thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, uể oải, như thể có thứ gì đó đang hút cạn sinh lực của tôi. Tôi cũng trở nên cáu kỉnh hơn, dễ nổi nóng hơn, và thường xuyên cảm thấy một sự trống rỗng lạ kỳ trong lòng, một sự trống rỗng mà tiền bạc không thể lấp đầy. Tôi biết, ngải đang đòi hỏi cái giá của nó.
Một đêm nọ, một vị khách quen thuộc, một gã doanh nhân trẻ tuổi, đẹp trai, tên là Tuấn, bước vào phòng. Hắn ta là một trong những kẻ tôn sùng tôi nhất, luôn sẵn sàng vung tiền để được ở bên tôi. Nhưng đêm nay, đôi mắt hắn ta đỏ ngầu, ánh lên một sự điên cuồng, một sự ám ảnh lạ thường. Hắn ta nhìn tôi, cười khẩy.
“Nào, nữ hoàng của tôi. Đêm nay em là của tôi, mãi mãi là của tôi.” Hắn nói, giọng điệu trầm khàn, đầy sự chiếm hữu.
Tôi cảm thấy một sự bất an len lỏi trong lòng. Ánh mắt hắn ta khác lạ. Nhưng tôi không thể từ chối. Tôi đã bị ngải kiểm soát. Tôi phải làm theo mọi ý muốn của nó.
Hắn ta kéo tôi lại gần, đôi tay thô bạo của hắn vuốt ve cơ thể tôi. Mùi rượu nồng nặc và mùi mồ hôi của hắn xộc thẳng vào mũi tôi, khiến tôi buồn nôn. Hắn ta không hề nhẹ nhàng. Hắn xé toạc váy tôi, ném tôi xuống sofa.
“Cởi ra! Cởi hết ra!” Hắn gầm gừ, đôi mắt hắn dán chặt vào tôi, đầy sự thèm khát.
Tôi run rẩy, nhưng tôi không thể làm gì. Tôi cởi bỏ quần áo của mình, để lộ ra thân hình trần trụi. Hắn ta nhìn tôi, đôi mắt hắn đầy sự thèm khát. Hắn ta cởi bỏ quần áo của mình, để lộ ra thân hình săn chắc và một con cặc to lớn, cương cứng, với đầu cặc đỏ au, và một mùi hôi nồng nặc.
Hắn ta không cần chất bôi trơn. Hắn chỉ đơn giản là đẩy mạnh con cặc khổng lồ của mình vào lồn của tôi.
Cảm giác đau đớn kinh hoàng ập đến với tôi. Tôi hét lên, nhưng tiếng hét của tôi bị nuốt chửng bởi tiếng gầm gừ của hắn. Con cặc khổng lồ của hắn từ từ đi vào bên trong lồn tôi, xé toạc mọi thứ. Tôi cảm thấy mình như bị xé làm đôi. Máu bắt đầu rỉ ra từ lồn, thấm ướt sofa. Tôi gào thét trong đau đớn, tiếng gào thét của tôi vang vọng khắp căn phòng.
Hắn ta không hề dừng lại. Hắn tiếp tục đẩy mạnh, sâu hơn, cho đến khi con cặc của hắn hoàn toàn nằm gọn bên trong tôi. Tôi co thắt mạnh mẽ, toàn thân tôi run rẩy không ngừng. Cảm giác đau đớn tột độ, pha lẫn một sự căng tức đến cực điểm.
Hắn ta bắt đầu thúc mạnh. Hắn không hề nhẹ nhàng. Những cú thúc của hắn mạnh mẽ, tàn bạo, như muốn xé nát tôi. Tiếng da thịt va chạm nhau “bộp bộp” vang vọng khắp căn phòng, hòa quyện vào tiếng rên rỉ đau đớn của tôi và tiếng gầm gừ sung sướng của hắn.
Tôi cảm thấy mình như đang bị nhấn chìm trong một biển đau đớn và nhục nhã. Tôi không còn cảm giác gì nữa ngoài sự đau đớn. Tôi cắn chặt môi, hai tay bấu chặt sofa, cố gắng kìm nén tiếng hét của mình. Nước mắt tôi tuôn rơi không ngừng. Máu vẫn cứ thế rỉ ra từ lồn, thấm đẫm sofa.
Hắn ta rên lên liên tục. Hắn cảm nhận được sự chặt chẽ, ấm nóng của lồn tôi, và sự phục tùng của tôi. Hắn tăng tốc độ, thúc mạnh hơn, sâu hơn. Hắn muốn chiếm đoạt tôi hoàn toàn, muốn vấy bẩn tôi bằng bóng tối và tội lỗi của hắn.
“Mày là của tao, con điếm nhỏ! Hoàn toàn là của tao!” Hắn gầm gừ, giọng nói đầy sự chiếm hữu và tàn bạo. “Mày sẽ mãi mãi là nô lệ của tao! Mày sẽ mãi mãi khao khát tao!”
Tôi không nói gì. Tôi chỉ biết rên rỉ, nước mắt tuôn rơi. Tôi cảm thấy mình như một món đồ chơi, đang bị hắn thao túng và làm nhục.
Cứ thế, hắn ta đụ tôi không ngừng nghỉ, hết lần này đến lần khác. Hắn thay đổi tư thế, từ truyền thống đến những tư thế táo bạo hơn, tàn bạo hơn. Mỗi lần, tôi lại phải chịu đựng những cơn đau xé lòng, máu vẫn cứ thế rỉ ra, nhưng hắn không hề dừng lại. Hắn muốn tôi phải cảm nhận được sự thống trị tuyệt đối của hắn.
Và rồi, khi hắn ta đang ở đỉnh điểm của khoái cảm, hắn ta đột nhiên đưa tay lên, bóp chặt cổ tôi. Hắn ta bóp mạnh, mạnh đến mức tôi không thể thở được. Đôi mắt hắn ta đỏ ngầu, ánh lên sự điên cuồng, sự ám ảnh. Hắn ta không muốn bất kỳ ai khác chạm vào tôi. Hắn ta muốn tôi là của hắn, mãi mãi.
“Mày là của tao! Mày sẽ không bao giờ rời xa tao!” Hắn gầm gừ, giọng nói khàn khàn, đầy sự chiếm hữu. “Tao sẽ giữ mày lại đây, mãi mãi!”
Tôi cố gắng giãy giụa, cố gắng cào cấu vào tay hắn ta, nhưng vô ích. Sức lực của tôi đã cạn kiệt. Tôi cảm thấy không khí dần rời bỏ phổi mình. Đôi mắt tôi trợn trừng, nhìn hắn ta, nhìn khuôn mặt biến dạng vì dục vọng và điên cuồng của hắn. Tôi cảm thấy một sự hối hận tột độ. Tôi đã sai rồi. Tôi đã đánh đổi tất cả để có được thứ không thuộc về mình, và giờ đây, tôi phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.
Hắn ta vẫn cứ thế bóp, bóp mạnh hơn, cho đến khi tôi cảm thấy một tiếng "rắc" nhẹ nhàng vang lên trong cổ họng. Ánh sáng trước mắt tôi dần mờ đi. Hơi thở của tôi yếu dần. Tôi nhìn hắn ta lần cuối cùng, và rồi, tất cả chìm vào bóng tối.
Hắn ta rên lên một tiếng dài, rồi bắn tinh trùng vào sâu bên trong tôi. Dòng tinh trùng của hắn nóng bỏng, đặc sệt và có mùi đàn ông nồng nặc. Tôi co thắt mạnh mẽ, cảm nhận được dòng tinh trùng ấm nóng của hắn tuôn trào bên trong mình. Cảm giác đau đớn và khoái cảm hòa lẫn vào nhau, rồi tất cả đều biến mất.
Hắn ta nhẹ nhàng buông tay ra. Cơ thể tôi mềm nhũn, ngã vật xuống sofa. Hắn ta nhìn tôi, đôi mắt hắn ta vẫn còn ánh lên sự điên cuồng, nhưng rồi, một nụ cười thỏa mãn, tàn độc, xuất hiện trên môi hắn. Hắn ta đã chiếm đoạt được tôi hoàn toàn, theo cách mà hắn muốn.
Sáng hôm sau, người ta phát hiện tôi chết trong căn phòng karaoke. Gương mặt tôi vẫn còn nguyên vẻ sợ hãi, đôi mắt trợn trừng, và trên cổ tôi có những vết bầm tím rõ rệt. Cảnh sát điều tra, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của hung thủ. Họ kết luận rằng tôi chết vì đột quỵ.
Nhưng những người biết về ngải thì lại hiểu. Tôi đã phải trả giá cho sự tham lam của mình. Tôi đã đánh đổi linh hồn mình để có được tiền bạc và sự tôn sùng, và cuối cùng, tôi đã chết trong tay của một kẻ tôn sùng tôi, một cái chết đầy bạo lực và bi thảm. Cuộc đời của một con đĩ dơ bẩn, muốn trèo cao, cuối cùng đã kết thúc một cách thảm hại, đúng như lời nguyền của ngải.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com