Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương: Từ 721 đến 730

Chương 721. Người ta vợ chồng son thân thiết, ngươi không nên xem náo nhiệt gì         

Hoa Tích Nguyệt vỗ vỗ bao bố trong lòng. Trời biết hơn nửa năm này, trong ngực nàng mang theo vật kì trân dị bảo hiếm có này, trong lòng có bao nhiêu lo lắng. Được gần gũi với thứ mà mọi người mơ ước, lại sợ bản thân lại nhịn không được ăn luôn. . . . .  Nghiêm trọng khảo nghiệm tự chủ của nàng. Hiện tại nếu nguyên chủ đã tỉnh, nàng cuối cùng có thể đem khoai lang nóng phỏng tay này đưa ra ngoài. Nàng xoay người liền đi vào trong.         

Tiểu móng vuốt của tiểu hồ ly giữ nàng lại: "Lão tỷ, hiện tại đừng đi."         

Hoa Tích Nguyệt vuốt ve móng vuốt nhỏ bé của nó  : "Tiểu Long, đệ thần thần bí bí như thế để làm gì? Không để ý tới đệ nữa, đừng trì hoãn chính sự của ta."         

Tiểu hồ ly cũng nhịn không được nữa: "Người ta vợ chồng son thân thiết, tỷ không nên vào xem náo nhiệt làm gì? !"         

A? Hoa Tích Nguyệt đỏ mặt, vỗ đầu tiểu hồ ly  một cái: "Xú tiểu tử, ai bảo đệ không nói sớm!"         

Chợt nghe thanh âm của Phượng Thiên Vũ ở trong phòng miễn cưỡng truyền ra: "Hoa Đậu Đậu, ngươi lại bịa đặt chúng ta cái gì đây? Hai tỷ đệ ngươi không cần ở cửa nói nhỏ , tiến vào thôi."

Hoa Tích Nguyệt vỗ đầu tiểu hồ ly  một cái: "Tiểu Long, thì ra đây hết thảy đều là ngươi bịa đặt , hắc hắc."         

Thân mình nàng uốn éo, đã vào phòng . Tiểu hồ ly nhất thời muốn rơi nước mắt . Nó tại sao luôn có cảm giác mình làm loại Trư Bát Giới soi gương sống này?  Nó cũng khí phách đi vào. Buồn bực thì buồn bực, nhưng nó vẫn thực nhớ thương Long Phù Nguyệt. Long Phù Nguyệt ngồi ở trên giường, khí sắc nhìn qua khá hơn một chút, nhưng vẫn có chút tái nhợt, Phượng Thiên Vũ ngồi ở bên cạnh nàng, nửa ôm nàng. Hai người  đều mặc  quần áo thật chỉnh tề , không giống như là bộ dạng ' chuyện tốt ' bị cắt đứt.         

Nhìn thấy tiểu hồ ly tiến vào, trên mặt Long Phù Nguyệt lộ ra tươi cười, vươn hai tay ra: "Tiểu Long, lại đây, ta xem thử ngươi có béo lên không?"

Tiểu hồ ly gặp Long Phù Nguyệt đối với mình thân thiết như thế, một ít điểm không vui trong lòng nhất thời ném đến... đảo Java đi, bay mất rồi.

Chương 722: Con hồ ly này rất háo sắc        

 Vù! Mắt thấy tiến vào vòng tay ấm áp thơm mát, cái đuôi của nó đã bị một bàn tay to nắm lấy.  

Chỉ nghe thanh âm lành lạnh của Phượng Thiên Vũ truyền đến: "Phù Nguyệt, đừng ôm nó, con hồ ly này rất sắc ."         

Tiểu hồ ly gần như muốn qua đời. Nó làm háo sắc chứ? Là bọn hắn mới vừa rồi đang làm chuyện ' Sắc ' a?  Đại Vũ Mao này, Vũ Mao xấu xa, nhưng cách nói hiện đại này thật ra học của nha đầu kia không ít nha Thân mình nó uốn éo, ẩn nấp xuống đất.  Hừ, không để ý tới bọn họ nữa, nó đi tìm Cổ Nhược. Túm đại bóng đèn đến chiếu rọi bọn họ. . . . . . 

Lúc Cổ Nhược đến, Long Phù Nguyệt đã ăn vào một mảnh Phật Đà hoa sen, linh lực khôi phục không ít. Thử dùng hồi xuân thuật trị liệu, tinh thần của nàng đã tốt hơn rất nhiều. Tổn thương toàn thân cuối cùng cũng giảm hơn nữa.  Cổ Nhược vừa vào cửa, liền nghe thấy Long Phù Nguyệt đang ngồi ở chỗ kia nói chuyện phiếm, kể về chuyện lúc nàng đi về hiện đại. 

 Nhìn thấy Cổ Nhược tiến vào, Long Phù Nguyệt gần như không chút suy nghĩ, kêu lên một tiếng vui mừng: "Đại sư huynh!" 

Định nhào đầu về phía trước.  Chợt thấy bên hông căng thẳng, thân mình đã ngã vào bên trong một vòng tay ấm áp.         

Chỉ nghe Phượng Thiên Vũ cười dài nói: "Phù Nguyệt, thân mình nàng vẫn chưa khôi phục, không nên hoạt động kịch liệt. Vẫn là ngoan ngoãn ngồi đi."         

Đem nàng lại ấn trở về, ngồi ngoan ngoãn trên giường.         

Ở bên tai của nàng lại bỏ thêm một câu: "Xú nha đầu, nàng lại tùy tiện bổ nhào vào trong lòng nam nhân nữa rồi, cẩn thận cái mông của nàng."         

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời tối sầm.  Nàng khi nào thì tùy tiện bổ nhào vào trong lòng nam nhân chứ? Không phải chỉ có hắn và đại sư huynh sao?  Hừ, hừ, thì ra người kia đang ăn dấm chua tới mũi mắt cũng đều híp lại. . . . . .         

Sắc mặt Cổ Nhược  so với ban đầu lại tái nhợt chút. Nhìn thấy Long Phù Nguyệt oa ngồi ở trong lòng Phượng Thiên Vũ, trong mắt có một tia ảm đạm thổi qua, nhưng lập tức lại là một mảnh lạnh nhạt. 

Hắn nhìn sắc mặt Long Phù Nguyệt, gật gật đầu: "Ừm, khí sắc tốt lên rất nhiều. Phù Nguyệt, tại sao muội lại trở về được?" 

 Lại không có hảo ý liếc mắt ngắm người kia: "Và tại sao lại biến thành bộ dáng giống quỷ này? Có người khi dễ muội?"

Thấy chưa, vẫn là Đại sư huynh yêu thương nàng, sủng ái nàng, không giống người nào đó, nàng vừa xuyên việt về , còn chưa kịp nói một câu, thiếu chút nữa bị hắn bóp chết. . . . .

Chương 723. Gần như mỗi ngày đều có trò gian trá 

Nàng đưa mắt nhìn đại sư huynh, thấy đại sư huynh đã gầy  không ít so với nửa năm trước, nàng từ trong miệng Phượng Thiên Vũ, đã biết chuyện sau khi nàng đi rồi. Trong lòng có một ít ái náy. 

Ai, đều là tại nàng, nếu như không phải nàng hờn giận vô lí, trên đường xuyên việt về trì hoãn vài ngày, đại sư huynh cũng không có khả năng bỏ lở cơ hội lấy được viên Thận châu kia. Lần này lại không biết phải chờ bao nhiêu năm nữa đây . . . . . . 

Ai. Cũng không biết vì sao, nàng bỗng nhiên nhớ lại giấc mộng kia, trong lòng nhảy dựng: " Phong Lạc nhi trong mộng  không biết có phải kiếp trước của ta hay không?"

Aiii, nếu như phải, nàng sẽ nợ sư huynh càng nhiều. Kiếp trước huynh ấy dường như rất yêu mình, vì mình ngay cả mạng cũng bỏ. Cũng may kiếp này, sư huynh không tiếp tục yêu mình, nếu không. . . . . . Nếu không mình thật đúng là không biết nên làm sao cho phải . . . . . . 

 Đảo mắt gần một tháng lại trôi qua. Long Phù Nguyệt cảm giác cuộc sống trong một tháng này như sống ở trên mây.  Nàng ăn một mảnh Phật Đà hoa sen, linh lực trên người đã hồi phục toàn bộ, lại dùng hồi xuân thuật giúp bản thân trị liệu, bệnh thương hàn trên người cũng toàn bộ được giải trừ. Chỉ có sanh con tạo thành  mất máu rất nhiều, cũng không thể dùng phép thuật để bổ sung . Chỉ có thể dựa vào chậm rãi điều dưỡng.

 Thực phẩm dinh dưỡng, cháo tổ yến, thịt trứng, tươi, canh tảo mộc nhĩ. . . . . . Phàm là thức ăn hay thuốc bổ huyết toàn bộ được dâng lên, Long Phù Nguyệt ăn mãi đầu lớn như cái đấu. 

Phượng Thiên Vũ thấy vậy, liền thay đổi, lại để cho đầu bếp Vương Phủ cập nhật thức ăn mới liên tục. Gần như mỗi ngày đều có trò gian trá.  Mỗi một ngày, hắn đều nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm nàng ăn hết. 

Long Phù Nguyệt mắt thấy bản thân mình càng ngày càng đầy đặn, trời ạ, nếu còn ăn tiếp tục như vậy, nàng sẽ biến thành con heo nhỏ mất ! Không được, nàng muốn giảm béo!  Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ có thể nghĩ ở trong đầu như vậy, Phượng Thiên Vũ nhìn chằm chằm nàng ăn cơm tuyệt không chịu thua, làm cho nàng muốn len lén bỏ qua đều khó có khả năng. Hắn luôn luôn có biện pháp làm cho nàng ăn hết. 

Nàng muốn hoạt động mạnh một chút, cho dù chạy chạy bộ cũng được. Nhưng Phượng Thiên Vũ hoàn toàn không cho, nói cái gì sản phụ phải tĩnh dưỡng một tháng, hơn nữa cũng không thể thấy gió. au đó thật sự bị Long Phù Nguyệt dây dưa mè nheo đến không chịu nỗi, hắn mới cho phép nàng đi ra ngoài tản bộ, nhưng phải có hắn cùng đi.

Chương 724. Khúc mắc

 Hơn nữa mỗi lần đi ra đều đem nàng che phủ giống như cái bánh chưng. Ngoài hai con mắt, toàn bộ mọi thứ còn lại đều băng bó kín mít. E sợ nàng lại bị phong hàn.  Long Phù Nguyệt ôm đầu ai thán.  Đại Vũ Mao này, lúc nghĩ nàng là công chúa thực, một cước đá văng nàng đến khách điếm gió lùa mát mẻ bốn phía. Khi đó tại sao không nói sản phụ không thể gặp gió đi?Chậc chậc, thật đúng là hai tiêu chuẩn khác biệt mà.

Phượng Thiên Vũ ngoài lúc vào triều, còn lại đều dính sát ở bên cạnh nàng, chuyện gì cũng đều tự tay làm, ban đêm đương nhiên cũng túc trực ở nơi này của nàng.  Nhưng bởi vì bận tâm đến thân thể của nàng, mỗi đêm cũng chỉ ôm nàng đi vào giấc ngủ. . . . . . Như vậy điều dưỡng suốt gần một tháng, sắc mặt Long Phù Nguyệt  đã trở lại vẻ khỏe mạnh hồng hào như trước.

Làn da non mịn bóng bẩy gần như có thể búng ra nước. Lại dư thừa sức sống giống như cục cưng khỏe mạnh. Mấy ngày nay Long Phù Nguyệt bỗng nhiên buồn bực. Mấy ngày nay, buổi tối mỗi ngày Phượng Thiên Vũ đều ôm nàng ngủ, nhưng chỉ là danh phù kỳ thực ngủ, hoàn toàn không làm gì khác. . . . . .  Nàng bỗng nhiên thực hoài nghi mị lực của bản thân.  Đại Vũ Mao này không phải đã cấm dục hơn nửa năm sao? Tại sao. . . . . . Tại sao hắn ôm mình, cũng có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn như vậy? Hắn trước kia không phải thực phong lưu sao? Gần như mỗi ngày không rời nữ nhân, vậy bây giờ đã xảy ra chuyện gì? Là chê mình mập, không có mị lực rồi? 

Hay là hắn —— Nghẹn  thờì gian quá dài, nên không được. . . . .  A a a a a a a a a a a, nàng cảm giác mình muốn điên mất. Mỗi ngày buổi tối oa ở trong ngực của hắn, cả đầu toàn tư tưởng tình dục, lại chỉ có thể lấy hắn làm gối ôm để gối đầu, hoặc trộm vài cái hôn mà thôi. Khi nào thì người này biến thành Liễu Hạ Huệ rồi?

Hay là —— Hắn đã tìm được con đường khác để giải nhiệt. . . .  Long Phù Nguyệt cảm giác nếu cứ còn tiếp tục như vậy, chính mình phải đổi thành nữ sắc sói mất. Nàng muốn ăn đại Vũ Mao đã lâu rồi. . .  Tròn tháng rồi, nàng rốt cục đã đủ một tháng. Vù, tại sao những lời này lại nghe không được tự nhiên như vậy?  Quên đi, mặc kệ hắn, dù sao mình rốt cục đã ra khỏi tháng, về sau có thể tự do hoạt động.

Chương 725. Khúc mắc 2         

Chạng vạng hôm nay, Long Phù Nguyệt sảng khoái tắm rửa thật sạch sẽ, nàng cố ý ướp thêm một ít nhánh hoa hồng, để cho thân thể trở nên thơm mát.  Sau đó liền mặc một bộ y phục bằng sa mỏng, ở trong phòng chờ Phượng Thiên Vũ đến. Hừ, nàng quyết định rồi, hôm nay dùng bất cứ cách nào, nàng nhất định phải đem Đại Vũ Mao lên giường!

Lúc này tuy rằng đã là đầu mùa đông, bên ngoài gió lạnh đang gào thét, nhưng trong phòng lại đốt rất nhiều lò sưởi ấm. Nàng mặc đơn độc mỏng manh, nhưng một chút cũng không cảm giác được lạnh. 

Lúc Phượng Thiên Vũ bước vào, liền nhìn thấy Long Phù Nguyệt buông xõa mái tóc đen thật dài, bờ vai mềm ẩn hiện, trên người chỉ mặc bộ lụa mỏng manh, ẩn hiện đường cong lả lướt, vô cùng gợi cảm, vội vã đi tới.

Phượng Thiên Vũ thuận tay liền ôm lấy nàng, ngửi mùi hương thơm ngát trên người nàng, ánh mắt của hắn bất chợt trở nên sâu sắc thâm trầm giống như lốc xoáy thâm thúy. Hắn vội vàng lắc lắc đầu, giống như xua đi đầu óc tràn đầy tư tưởng tình dục, thân thể nàng hiện tại vẫn chưa khỏi hẳn........... Nói sau hắn cũng rất sợ. . . . . .        

 Long Phù Nguyệt ôm cổ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừng: "Vũ Mao sư huynh."

 Ánh mắt của nàng ngập nước, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, Giống như cánh hoa hồng mặc người hái. Phượng Thiên Vũ hơi có chút bối rối, hắn kinh nghiệm phong nguyệt tràn đầy, đương nhiên hiểu được giờ phút này Long Phù Nguyệt đang nghĩ gì.

Vội vã đem nàng bỏ vào trong ổ chăn  ấm áp: "Tiểu nha đầu, mặc ít như thế, nếu bị nhiễm phong hàn thì phải làm sao bây giờ. Ngoan ngoãn  nằm xuống. Không được bướng bỉnh nữa."

A? Long Phù Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn, cái này cũng không được? Người này rốt cuộc là làm sao vậy a?         

Tâm hung ác của Long Phù Nguyệt nổi lên, đơn giản thông suốt  thoát ra ngoài , thừa dịp hắn còn chưa đứng dậy, lại ôm cổ của hắn, thì thầm nói: "Vũ Mao sư huynh, huynh. . . . . . Huynh cũng ngủ đi."         

Mấy chữ cuối cùng này giống như muỗi bay vo ve, nhưng Phượng Thiên Vũ lại nghe giống như tiếng sấm.  Thân mình Phượng Thiên Vũ run lên, trong đôi mắt giống như  biển rộng hình như có hải triều đang bắt đầu khởi động, có ánh sáng sắc bén đang ngưng tụ, lại hít một hơi dài, tự mình gỡ tay nàng ra.         

Vỗ vỗ đầu của nàng: "Phù Nguyệt, thân mình nàng bây giờ vẫn chưa khỏe hẳn . . . . . Sắc trời không còn sớm, nàng đi ngủ sớm đi, ta còn có một chút công văn phải xử lý." 

Hắn đứng dậy,  động tác gần như hốt hoảng. Xoay người muốn đi.

Chương 726. Khúc mắc 3

"Ngươi không thương ta! Vũ Mao thối, ngươi chê ta mập có phải không? Hu hu, ta không muốn ở chung một chỗ với ngươi nữa, ta muốn đi tìm đại sư huynh. . . . . . "

Long Phù Nguyệt bắt đầu giả khóc, không cần công tác chuẩn bị, nước mắt cũng ào ào tuôn xuống.

 Trong lòng Phượng Thiên Vũ đau xót, tâm liền lập tức mềm nhũn. Đem nàng ôm vào trong ngực, hôn lên môi của nàng. Long Phù Nguyệt cảm nhận được hô hấp ẩm ướt  của hắn, bàn tay to ấm áp  chạm qua  từng nơi đều giống như dấy lên một ngọn lửa.        

 "Ngô. . . . . . Vũ Mao sư huynh. . . . . . . " 

Long Phù Nguyệt gần như chịu không được nữa, rên rỉ ra tiếng. Khóe miệng Phượng Thiên Vũ khẽ nhếch, dường như trừng phạt cắn cắn lỗ tai của nàng.  Long Phù Nguyệt tê dại khắp cả người, lại 'ừm' một tiếng, chủ động đem môi dâng lên. Phượng Thiên Vũ sửng sốt, tự nhiên mà vậy bắt đầu đáp lại nàng.  Tim Long Phù Nguyệt đập nhanh hơn, mềm  mại tựa vào trong ngực của hắn, để mặc hắn dùng lực  ôm chặt nàng. Nụ hôn của hắn từ mềm nhẹ biến thành cuồng dã, lại dần dần  nhu hòa xuống, hôn qua chóp mũi của nàng, hai mắt, cái trán, cuối cùng dọc theo cằm trơn tới trên gáy. Một chút ngứa, một chút đau. Tay đặt ở trên lưng hắn cũng lướt dần lên, thân mình cũng ưỡn cong lên, trượt vào bên trong quần áo của hắn, đụng chạm đến làn da mịn màng bóng loáng của hắn. Thân mình Phượng Thiên Vũ chấn động, buông Long Phù Nguyệt ra, thân mình lăn sang một bên, thở hổn hển.

Bàn tay nhỏ bé của Long Phù Nguyệt vòng quanh hông của hắn, không biết là hưng phấn hay là sợ hãi, thân thể cứ mãi phát run. Thân mình Phượng Thiên Vũ cứng ngắc, nhắm mắt lại, không nhúc nhích. Long Phù Nguyệt có chút buồn bực, không rõ rốt cuộc tại sao hắn lại kì quặc đến như thế. Thân thể mềm mại dán sát qua, đôi tay nhỏ bé lặng lẽ hướng về phía trước, từ cổ áo vói vào bên trong ngực hắn. Phượng Thiên Vũ vươn tay bắt được, không cho nàng lộn xộn.

"Vũ Mao sư huynh." Hơi thở ấm áp  phun ở bên trong cổ của hắn. 

Phượng Thiên Vũ tê dại một trận, bị bắt buộc xoay người lại, nhìn Long Phù Nguyệt.  Dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn đang lay động. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt hồng nhạt  kiều diễm một mảnh. Trái tim của Phượng Thiên Vũ chấn động mạnh một cái, trong đôi mắt tràn đầy đấu tranh.         

Ôm lấy thân mình ấm áp của nàng, hơi thở không xong : "Phù Nguyệt, thân thể nàng vẫn chưa khỏe hẳn, ta sợ làm tổn thưởng đến nàng. . . . . ."

Long Phù Nguyệtở trong lồng ngực trắng noãn rắn chắc của hắn vẽ nên các vòng tròn: "Thân thể của ta đã sớm tốt lắm. . . . . . Cũng ra ngoài tháng . . . . . ."

Chương 727. Khúc mắc 4 

 Ánh mắt Phượng Thiên Vũ thâm trầm giống như biển sâu không thấy đáy, lại còn có một chút do dự mãnh liệt: "Phù Nguyệt, ta rất sợ."

 "Sợ? Sợ cái gì? Ta cũng không phải hổ dữ a. . . . . ."         

Long Phù Nguyệt nghe thấy hắn nói câu này thật sự có chút buồn bực. Trợn  to đôi mắt .Hiện tại nàng chỉ hơi đầy đặn một chút thôi, có đáng sợ như vậy không?

Ngón tay Phượng Thiên Vũ nhẹ lướt qua  cánh môi mềm mại của Long Phù Nguyệt: "Ta sợ cùng nàng thân thiết rồi, nàng lại sẽ rời khỏi ta, lại sẽ biến mất. . . . . ."

Suy luận gì thế? ! Làm sao có thể sau khi thân thiết mình sẽ đi đâu? Hiện tại cho dù lấy đại bản đánh nàng, nàng cũng sẽ không đi .

Thanh âm Phượng Thiên Vũ có chút rầu rĩ : "Ta và nàng tổng cộng đã thân thiết  ba lượt, nhưng sau mỗi lần thân thiết đều có vấn đề. . . . . ."

Nếu như là như vậy, hắn tình nguyện cả đời làm hòa thượng, cũng không muốn nàng lại rời đi. Hắn thật sự là sợ cái loại tương tư tận xương tủy này, trống rỗng nhưng không cách nào lấp đầy. Chỉ cần có thể ôm nàng là tốt rồi, có thể cảm nhận được nàng ngay tại bên người là tốt rồi.  A? Long Phù Nguyệt sững sờ một chút. Cẩn thận suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ.  Đại Vũ Mao nói không sai nha.

 Lần đầu tiên là hắn miễn cưỡng nàng, sau đó lại biết chuyện độc tình cổ. . . . . . Lần thứ hai là ở trên xe ngựa, cũng là hắn miễn cưỡng nàng, sau đó hai người đã chiến tranh lạnh. . . . . Lần thứ ba là ở trên cỏ, nàng bởi vậy mới khôi phục trí nhớ, sau đó chính là kịch liệt  khắc khẩu, nàng bỗng dưng bị xuyên trở về, xa nhau dài đến nửa năm  . . . . .   Ba lượt OOXX, ba lượt  không được tự nhiên.  Trách không được người này vẫn không dám chạm vào nàng, thì ra trong lòng có vướng mắc . . . . .  Hơn nữa vướng mắc này dường như bắt đầu từ nàng.  Trong lòng Long Phù Nguyệt rất đau, thân thể mềm mại dán sát vào hắn.

Ôm vòng eo gầy của hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn  lên nhìn hắn: "Vũ Mao sư huynh, lần này sẽ không, ta sẽ không bao giờ rời khỏi chàng, cho dù chàng lấy đại bản đánh đuổi ta, ta cũng sẽ không đi."

Thân mình Phượng Thiên Vũ chấn động, đôi mắt chợt trở nên sâu sắc, hô hấp cũng dồn dập , ôm lấy nàng:" Nàng. . . . . . Nói thật sao?"

Long Phù Nguyệt gật đầu một cái thật mạnh, quýnh lên cho hắn ăn thuốc an thần: "Đương nhiên là thật , thật sự."

"Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, nàng có biết, ta chờ giờ khắc này đã đợi thật lâu. . . . . . Đừng rời khỏi ta, ta thật sự sợ nàng sẽ rời khỏi ta. . . . . ." Phượng Thiên Vũ ôm sát nàng.

Chương 728. Khúc mắc 5 

Nghiêng người, liền đem nàng đặt ở dưới thân. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt đỏ bừng, không dám chăm chú nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn. Vốn dĩ sâu như biển, giờ phút này lại mang theo lửa nóng , biến thành lốc xoáy sâu không thấy đáy làm cho người ta mê muội, hít thở không thông. Hắn tựa hồ đã lâu chưa chạm qua nử nhân, động tác có chút trúc trắc, nhưng thực ôn nhu, cực kỳ có kiên nhẫn, mỗi một bước đều quan tâm đến cảm nhận của nàng. Nàng hơi có chút không khoẻ hắn liền lập tức dừng lại, mềm nhẹ hỏi.

Long Phù Nguyệt Nhu thuận theo động tác của hắn, cảm giác kia giống như đắm chìm trong nước biển dưới ánh mặt trời. Thủy triều ấm áp  tràn lên, từng đợt từng đợt  vuốt ve thân thể của nàng. . . . . .

Tất cả tình cảm mãnh liệt rốt cục qua đi. Long Phù Nguyệt nằm ở trong ngực của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng như ánh bình minh, hơn nữa ngày mới chậm rãi lấy lại tinh thần. Nàng còn tưởng rằng hắn cấm dục lâu sẽ có chút trục trặc. Thì ra là làm tốt không thể tốt hơn . . . . . . 

Phượng Thiên Vũ ôm nàng, đưa tay véo nhẹ chiếc  mũi thon của nàng: "Bà xã, nghĩ gì thế?" 

Hai chữ bà xã này vẫn là Long Phù Nguyệt trong lúc vô ý nói đến cuộc sống hiện đại, giữa phu thê  ân ái xưng hô chính là 'Ông xã '' Bà Xã ', giờ phút này, hắn tự nhiên thốt lên như thế. Trong thanh âm tràn đầy thương yêu, cưng chìu. 

 Khuôn mặt Long Phù Nguyệt đỏ lên, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trên ngực của hắn: "Đại Vũ Mao, về sau chàng chính là người của ta, ta cho chàng biết nga, chàng không được lại có những nữ nhân khác, cho dù chàng là thái tử cũng không được." 

Lại ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn: "Ta biết về sau chàng sẽ làm hoàng đế, nhưng không cho cái hậu cung khổng lồ đó phiền ta."

Phượng Thiên Vũ không khỏi bật cười, nhịn không được vươn tay vuốt vuốt tóc của nàng: "Nha đầu hư, có một bình dấm chua nhỏ như của nàng đủ để đầu ta to như cái đấu rồi, ta làm sao lại có hậu cung khổng lồ gì chứ? Đó không phải muốn tự tìm phiền phức cho mình sao."

"Hừ, nhưng chuyện này khó nói vô cùng, ban đầu chàng phong lưu như vậy, hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ, chờ thêm vài năm chúng ta già sắc suy rồi, nói không chừng chàng lại thói cũ trở lại, lại đi tìm nữ nhân khác để XXOO . . . . . ." 

Bàn tay nhỏ bé của Long Phù Nguyệt ở trên lồng ngực hắn vô ý thức vẽ nên các vòng tròn. Phượng Thiên Vũ híp nửa ánh mắt nhìn nàng, cánh môi khẽ nhếch lên, vẽ ra một chút ý cười khó lường  .

Chương 729. Ngươi còn là một bình dấm chua

 Phượng Thiên Vũ híp mắt nhìn nàng, cánh môi khẽ nhếch, vẽ ra một chút khó lường ý cười.   Đều nói nữ nhân xinh đẹp là yêu, nhưng trước mắt  hắn, đồng dạng là yêu, nhưng lại giống như mang theo một loại ma lực kỳ dị làm cho người ta bị lạc. Tuyệt đối là yêu trong cực phẩm yêu. . . . . .  Hắn cười  dị thường mơ ám, làm cho người ta nhìn không ra thâm ý trong đó.

"Này, chàng, này, này, sao không nói lời nào, nụ cười này là có ý gì?" 

Long Phù Nguyệt bị hắn cười  có chút sợ hãi.

Phượng Thiên Vũ thay đổi tầm mắt, chậm rãi nhìn thẳng vào mắt nàng: "Nha đầu, nàng không phải đẹp nhất ."

 Nghẹn nửa ngày liền thốt ra một câu như vậy? Long Phù Nguyệt tức giận nói: "Cái này ta đã sớm biết, rất nhiều hồng phấn tri kỷ của chàng đều xinh đẹp hơn so với ta!"

Nói đến chuyện này Long Phù Nguyệt liền buồn bực, bộ dáng nhỏ nhắn này của nàng có thể xem là một mỹ nhân, nhưng so sánh cùng Anh Lạc công chúa, Vân Mặc Dao vậy còn kém xa lắc.  

"Nàng cũng không ôn nhu động lòng người." Phượng Thiên Vũ tiếp tục vạch trần khiếm khuyết của nàng.

Long Phù Nguyệt nổi giận: "Chàng muốn tìm ôn nhu động lòng người, tùy tiện vươn tay bắt lấy là được rồi!"

"Nàng còn là một bình dấm chua." Dứt lời, còn nặng nề mà thở dài.

Lần này Long Phù Nguyệt hoàn toàn nổi giận, hai tay nhỏ bé liều mạng đẩy hắn: "Đúng vậy a, đúng vậy a, ta chính là thích ăn dấm chua, thì thế nào? Có bản lĩnh chàng đừng cưới ta à? Không cưới ta, ta liền không ăn dấm chua của chàng rồi!" 

Ô ô ô ô, tại sao người này lại nói ra hết khuyết điểm của nàng như vậy? Giống như nàng không có ưu điểm nào vậy. Hắn không nói xốc nàng qua một năm thì không chịu được hay sao!!!!!  

Trứng thối! Đại Vũ Mao là tên xấu xa, nàng không bao giờ nói chuyện cùng với hắn nữa, nàng cùng với hắn tuyệt giao. . . . .  Tức  giận làm đôi má nàng ưng đỏ lên,cả đôi mắt của nàng cũng thấm vào một tầng sương mù.  Nàng liều mạng đẩy hắn, ba chân bốn cẳng muốn leo ra ổ chăn. 

Phượng Thiên Vũ vươn cánh tay thực nhẹ nhàng khẽ đem nàng lại ôm vào trong ngực, nhìn sâu vào ánh mắt của nàng, trong đôi mắt tràn đầy ý cười: "Nhưng mà, người khác dù cho ta, ta cũng sẽ không thèm, ta chỉ thích nàng. Trải qua nhiều sóng gió như vậy, chẳng lẽ nàng cho rằng cảm tình ta đối với nàng  vẫn là dừng lại ở vẻ bề ngoài thôi sao? Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng rất không tự tin rồi! Xem ra, ta cần phải cho nàng  tăng thêm chút tự tin mới được . . . . . ."        

 . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .         

Tiếp tục ngọt ngào, vô hạn ý xuân ....

Chương 730. Tự tin gia tăng đến chật ních 

Môi bỗng nhiên hạ xuống, khắc ở trên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của nàng. Long Phù Nguyệt bị những lời này của hắn thẩm thấu vào lòng nhất thời choáng váng rồi, trong lòng tràn đầy cảm động, kìm lòng không đậu lại rơi vào vòng tay ấm áp của hắn. . . . .   Trăm ngàn lần không nên xem thường một nam tử cấm dục thật lâu, tinh lực của hắn là làm cho người ta không tưởng tượng nổi. Dưới vô số lần triền miên điên cuồng, làm cho nàng tự tin gia tăng đến chật ních. . . . .  Ngày hôm sau sẽ dậy không nổi quả thực đó lại là chuyện bình thường. 

 Lúc Long Phù Nguyệt tỉnh lại lần nữa, ánh nắng bên ngoài đã sáng rực rỡ.  Ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp màn che thật dày chiếu vào. Chiếu lên trên người nàng ấm áp. Cả người đau nhức muốn chết, Long Phù Nguyệt khẽ giật mình, một cánh tay đưa qua , gắt gao ôm lấy nàng, hơi thở ấm áp  phả nhẹ ở bên vành tai của nàng, làm cho toàn thân nàng hơi hơi buộc chặt.

 "Tại sao không ngủ thêm một lát?" 

Thanh âm trầm ấm mang dẫn một tia tình dục ấm ách.

Long Phù Nguyệt co thân mình lại: "Ngủ, ngủ không được. . . . . ."

 "Nga, vậy xem ra nàng vẫn còn chưa đủ mệt. . . . . ."

Thanh âm của hắn ấm áp và mị hoặc.  Đáng thương Long Phù Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, lại bị hắn ăn sạch sẽ. . . . . . Tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa, Long Phù Nguyệt hơi mở to mắt, phát hiện mình vẫn lõa thể chùm chăn, bị hắn ôm vào trong ngực. Thân thể hắn toàn bộ  bao phủ lên thân thể nàng. Nhắm mắt lại, ngủ rất say. Long Phù Nguyệt một chút cũng không dám động, sợ đánh thức người bỗng nhiên có chút ' khủng bố' nàng. Nàng hiện tại bỗng nhiên có chút hối hận cho hắn ăn mặn, người này giống như một đứa bé đói bụng mấy ngày, đột nhiên thấy mỹ vị, gần như không đem nàng ăn sạch vào bụng là không vừa lòng.

Ngẩng đầu lén lút nhìn dung nhan tuấn tú đang ngủ của hắn, da thịt của hắn trắng nõn như ngọc, môi cong lên mỉm cười, hàng lông mi dài cong vút ở trước mắt che thành hình cánh quạt, lông mày đen như mực bay xéo nhập tóc mai. . . . . .

Yêu nghiệt a! Người này chính là nhất cực phẩm yêu nghiệt. Một đại nam nhân nhưng đẹp thành như vậy không phải yêu nghiệt là cái gì? Nhớ tới mình vài lần đem hắn nhận thức làm ' tỷ tỷ ', không khỏi ' xì ' cười. Người này, khi mình gọi hắn là tỷ tỷ, chỉ sợ trong lòng cũng rất buồn bực a?  Nhìn gương mặt tuấn tú xinh đẹp trước mắt, tâm thần Long Phù Nguyệt nhộn nhạo một trận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com