Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại: Từ 01 đến 10


Phiên ngoại 01: Say rượu

Rượu chỉ là một bầu Trúc Diệp Thanh bình thường nhất. Đồ ăn thì chỉ là hai đĩa rau xanh, đồ ăn không thêm, rượu lại uống thêm ước chừng năm bình lớn! Dung nhan tuấn tú trông tái nhợt không có chút máu lúc này cũng lên chút phiến hồng hiếm có, đôi mắt luôn luôn lạnh lẽo lúc này lại tràn đầy mơ màng.

Ông chủ trong quán trọ, đang liếc mắt nhìn hắn đến ước chừng là mấy chục lần. Nam nhân như hắn là lần đầu tiên mới được nhìn thấy. Người ta nói Cửu vương gia ở kinh thành hiện nay đã làm Đương kim Thánh Thượng xinh đẹp không gì so sánh được. Nhưng quán trọ nhỏ này ở chỗ xa xôi, cách kinh thoành khoảng hai ba trăm dặm đương nhiên không có cái phúc được nhìn thấy thiên nhan.

Nhưng hiện tịa ông cảm giác người trẻ tuổi trước mắt kia so với đương kim Thánh Thượng cũng không kém. Ông nhỡ rõ khi hắn mới bước vào cửa, bao nhiều khách trong quán đang dùng bữa thấy hắn mà ngây người đi.

Nam Nhân này như bị người khác chú ý là chuyện thường tình, hoàn toàn không để ý tới sự chú ý của những người này tự tìm một vị trí ngồi xuống...

Hiện tại hơn hai canh giờ đã qua đi kể từ khi hắn bước vào. Trong hai canh giờ, khách người đến kể đi, mà nam nhân kia đã bảy tám phần say men, lại vẫn tiếp tục ở chỗ này uống rượu....

Ông chủ cảm thấy đau đầu. Bán rượu đương nhiên không sợ khách uống rượu nheieuf nhưng vị khách này uống quá kinh khủng. Ở dưới chân hắn, một hai ba bốn năm... bình rượu bày la liệt

Trởi ạ! Chẳng may người này say mà chết bất đắc kỷ tử thì làm sao bây giờ? Quán nhỏ này sẽ phải đóng cửa! Ông không muốn lên công đường a.

"Chủ quán! Cho thêm một vò rượu"

Để vò rượu rỗng xuống dưới chân, người nọ kêu thêm một bình khác. Chủ quán gần như muốn khóc.

Làm sao bây giờ? Hắn nên làm cái gì bây giờ?

Ông rất muốn bước lên khuyên người này đừng uống nữa. Nhưng trên người nam nhân này tỏa khi khí lạnh bức người làm ông ngay cả dũng khí bước lên cũng không có...

Ông cố lấy dũng khí đi lên phía trước:

"Khách quan, tiểu quán.... Trong tiểu quán khồng còn rượu a"

Người nọ thản nhiên quét mắt nhìn ông một cái, cái nhìn đảo qua làm lão bản giật mình, rung mình một cái.

Mẹ ơi! Người này rốt cuộc là ai vậy?

Cái nhìn này quét qua khiến lão bản cảm giác lời nói dối của mình vô tình bị đánh phá, nét mặt già nua thẹn đến mức đỏ bừng.


Phiên ngoại 02: Say rượu

May mắn nam nhân này chỉ là quét mắt nhìn ông, không hề có ý gì khác, thản nhiên nói:

"Chuẩn bị cho ta một gian phòng hảo hạng."

Ông chủ tiệm thở dài nhẹ nhõm một hơi.Người này cuối cùng là không còn uống rượu tự mình hại mình nữa rồi. Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt. Ông hấp tấp tự mình thu thập cho hắn một gian phòng hảo hạng. Quán nhỏ này tuy rằng không lớn, nhưng là rất sạch sẽ.

Nam nhân vào phòng, liền lên giường nghỉ ngơi . Ông chủ lúc này mới yên lòng lại. Người này tửu lượng thập phần tốt, không có đập phá phòng trọ của ông. . . . . .

"Ai,một vị thần tiên như vậy không biết bị kích thích cái gì, đến đây để uống rượu mua say..."

Ông chủ vừa nghĩ vừa xuống lầu. Vừa mới xuống được một nửa cầu thang, lại bỗng nhiên giật mình.

Thần tiên! Ông lại nhìn thấy thần tiên rồi! Ông trời ơi, hôm nay ông gặp vận may sao? Chỉ trong vòng một ngày có hai nhân vật tựa Thần Tiên ghé qua quán nhỏ của ông. thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này a.

Đứng ở trước mặt ông là một nữ tử áo trắng. Khuôn mặt trái xoan, da trắng như tuyết, môi đỏ như ánh nắng chiều, eo nhỏ như liễu, đôi mắt trong suốt sáng tựa Lưu Ly lóe lên ánh màu tím khó lường. Xinh đẹp kinh tâm động phách (mất hồn mất vía)! cô nương này làm cho người lớn tuổi như ông nhìn đến trái tim cũng nhịn không được kinh hồn một trận.

"Cô nương, cô, cô nương là đến ở trọ ?"

Nàng kia thản nhiên cười tươi sáng lạn như gió xuân, sáng ngời cả quán trọ.Tâm can lão bản cũng rung rinh từng đợt.

"Ông chủ, ở nơi này có thể có một vị nam nhân một thân áo trắng, tuấn mỹ là không giống người thường đến tìm nơi ngủ trọ?"

A? Nàng là tìm đến cái tên tửu quỷ kia? Trong lòng ông chợt dâng lên một cảm giác xót xa. Nhưng cô nương xinh đẹp như vậy ông cũng không nhẫn tâm lừa dối, lấy tay chỉ:

"Vâng, là có một vị như vậy, hắn uống rượu say. . . . . . Ai... tuổi còn trẻ , trong lòng nghĩ cái gì , lại phải uống rượu mua say. . . . . ."

Lời còn chưa nói hết, trước mắt hắn đã không thấy tăm hơi nàng đâu.

A? Ông đã gặp quỷ ? Ông chủ hoảng sợ, vừa quay đầu lại, đã thấy nàng kia đã đứng ở trước cửa gian phòng hảo hạng, hướng về phía ông cười thản nhiên:

"Ông chủ cứ đi làm việc của ông đii. Ta tới để chăm sóc hắn." Ông chủ như bị mê hoặc, trong đầu thoáng chốc hỗn hỗn độn độn , chậm rãi đi xuống lầu.


Phiên ngoại 03: Tùy tâm sở dục ăn đậu hủ của hắn

Nàng đương nhiên chính là Hoa Tích Nguyệt .

Nàng nhìn nam nhân trên giường, nam nhân là Cổ Nhược

Giờ phút này hắn đã ngủ say, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt lãnh lãnh đạm đạm như trước, nằm ở nơi đó, giống như một khối băng.

"Ai! rõ ràng là không thể uống rượu, lại cứ uống nhiều như vậy? thật là không thương tiếc tính mạng của mình có phải không?"

Hoa Tích Nguyệt thở dài , đau lòng vuốt ve gò má lạnh như băng trước mặt, trong lòng cũng không biết là cảm xúc gì. Nàng ở bên cạnh Cổ Nhược đã gần một năm, gần như biện pháp gì cũng đã nghĩ đến, nhưng vẫn không thể tiến vào trái tim đã đóng băng kia được. Nàng cho là hắn là không tình không yêu, lại không nghĩ rằng trong lòng hắn thì ra đã một nữ nhân lặng lẽ tiến vào chiếm giữ. Chỉ tiếc nàng nhận định không thuộc về hắn, cho nên hắn mới lặng yên rời đi sau ngày đại hôn của cô nương ấy. Thậm chí ngay cả nàng cũng không cho hay! Hắn chẳng lẽ không biết hiện tại thân mình hắn càng ngày càng không tốt? Nếu không có Hồ Hỏa khống chế, hắn tuyệt đối sống không quá nửa năm! Hắn là thực thấy chính sinh mệnh mình là việc không đáng lo có phải không? ! Nếu không phải nàng dùng pháp thuật tìm được hắn, chỉ sợ nửa năm về sau nàng tìm được sẽ là một khối hài cốt!

Hoa Tích Nguyệt càng nghĩ càng giận, trong lòng còn có một chút bi ai nói không rõ .

"Muốn bỏ ta lại? không dễ dàng như vậy! Hừ, công phu bám người của Hoa Tích Nguyệt ta là đệ nhất!"

Nàng không có hảo ý liếc mắt nhìn người đang say ngủ:

"Hừ, muốn cùng ta phân rõ giới hạn, đâu có dễ."

Nàng bỗng nhiên có trò đùa dai trong đầu. không biết khi hắn tỉnh phát hiện trong lòng là một nữ nhân hắn sẽ có biểu tình gì a? Nàng che cái miệng nhỏ nhắn vụng trộm nở nụ cười. Vì chính ý nghĩ này mà hưng phấn không thôi. Lén lút bò lên giường, chui vào trong ngực của hắn.

Đây là vòng tay mà nàng tha thiết ước mơ, từng tưởng tượng bao nhiêu lần. Nhưng bình thường Cổ Nhược ngủ nhẹ vô cùng, hơi có chút gió thổi cỏ lay liền tỉnh táo lại, nàng hoàn toàn không cơ hội này. hiện tại hắn uống rượu say, tuy rằng nàng thực đau lòng, đau lòng sự phóng túng của hắn, nhưng sau khi tiến vào trong lòng ngực của hắn, nàng lại âm thầm may mắn .

Ha ha, nàng rốt cục có thể ăn đậu hủ của hắn bất cứ lúc nào rồi! Ha ha ha.


Phiên ngoại 04: hôn trộm

Trên người của hắn có một mùi thơm nhàn nhạt, mát lạnh dị thường, khiến lòng nàng say không thôi. Nhất là sau khi uống rượu, loại hương khí này quá nặng. Nàng gần như liền mê say mùi thơm ngát này. Thân thể hắn lạnh như băng, nhưng Hoa Tích Nguyệt sớm quen với thân mình lạnh như băng của hắn rồi, tuyệt không để ý. Giống như chú mèo nhỏ nằm ngoan trong ngực của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn ngủ, hắn như trước không có một chút phản ứng. Hắc hắc, ngủ đích thực say a!

Cổ Nhược như thế này, cho tới bây giờ nàng chưa thấy qua. Nàng cười mờ ám , thừa cơ hội này, liền khi dễ hắn một chút. Nàng lại vuốt vuốt mí mắt Cổ Nhược, đụng đụng hàng lông mi rậm. Nàng ghé khuôn mặt vừa mịn nhỏ bắt đầu quan sát mặt của hắn.

Ai~~, Ân công của nàng thật sự là tuấn tú a! Trái tim nhỏ của nàng đập loạn thình thịch. Nụ cười ngây ngô đó, tràn đầy vẻ háo sắc. Nhìn Cổ Nhược khi ngủ vẫn hơi nhíu mày, nhịn không được vuốt ve mi tâm của hắn.

Trong lòng nói thầm "hắn gặp ác mộng sao?" Vì sao luôn thích cau mày a? Ngay cả khi ngủ cũng không ngoại lệ. Ai, như vậy thực mau già nha. Nhìn hắn một chút phản ứng cũng không có, nàng lớn mật nhẹ nhàng vuốt ve lên hai gò má của hắn , sau đó lại bắt đầu chơi đùa với tóc của hắn.

Trong lòng hạnh phúc giống dòng suối nhỏ chảy róc rách, dấy lên một tầng lại một tầng hạnh phúc. Ngón giữa mơn trớn môi của hắn, tim mạnh mẽ đập chậm một nhịp, mỏng manh , lành lạnh, ngón tay nàng gần như có chút tê dại . Trong lòng nàng lặng lẽ nói thầm , vụng trộm hôn hắn, hắn có lẽ sẽ không biết đâu.

Ý nghĩ vừa đến, toàn bộ thân mình đều sôi trào lên. Liền hạ xuống, vụng trộm một chút thì được rồi , dù sao hắn cũng không biết lại không lỗ lãi. Nói sau đây chính là nụ hôn đầu của nàng đó. Trong lòng nàng nghĩ, trái tim lại giống như chú thỏ nhỏ nhảy tưng tưng. Nếu hắn biết, có khi nào sẽ cực kỳ tức giận đuổi giết nàng không? Hắc hắc, nàng không sợ. Nhưng nổi lên tà tâm, lá gan cũng lớn hẳn. Mặc kệ, cơ hội như thế này quá hiếm có , dù sao điếm này sẽ không còn phòng trọ rồi!


Phiên ngoại 05: hôn trộm

Sau đó đầu chậm rãi cúi xuống. một khắc khi chạm đến môi của Cổ Nhược, toàn bộ thế giới như trống rỗng, sau đó ánh sáng xung quanh nàng bắt đầu huyễn hóa ra ngũ sắc. Vô số ánh sáng trước mặt nàng chợt lóe lên, toàn bộ tay chân đều tê dại . Hạnh phúc giống như biển lớn mãnh liệt mênh mông tràn đến, quá mức hung mãnh kịch liệt, lòng của nàng bắt đầu cấp tốc run rẩy.

Lạnh lẽo , mềm mại , đôi môi của Cổ Nhược thần thánh không thể xâm phạm. Hoa Tích Nguyệt nhẹ nhàng dán ở trên mặt hắn, cảm giác toàn bộ linh hồn mình đều thoát ra khỏi thể xác rồi, đang thăng hoa bay về hướng trời cao, bay lên tận chín tầng mây luôn.

Đôi môi Cổ Nhược bị hôn, khẽ giật mình. Hoa Tích Nguyệt cứng đờ thân mình, nàng lưu luyến không muốn rời khỏi đôi môi hắn, hai má đỏ hồng, thở hổn hển, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trên ngực của hắn, không dám nhìn mặt hắn. Nhưng Cổ Nhược ngủ cũng thật lợi hại, không biết mình đã bị sắc hồ ly khinh bạc, sau khi khẽ giật mình, lại tiếp tục say giấc.

Trong lòng Hoa Tích Nguyệt hoảng loạn, hơi hơi hướng về phía trước di chuyển xuống, đỡ lấy gương mặt tinh tế kiên nghị của hắn. So với kiếp trước , tướng mạo của hắn gần như không thay đổi nhiều lắm, chẳng qua tính tình so với kiếp trước lạnh hơn chút, đối với bất kỳ người nào đều biểu hiện vô cùng lãnh đạm. Có lẽ chỉ đối với Long Phù Nguyệt mới có một chút khác biệt mà thôi. . . . . . Trong lòng xuất hiện một tia phiền muộn, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần.

Hừ, Hoa Tích Nguyệt nàng là loại người nào chứ, còn cho tới bây giờ cũng chưa gặp bất kì thất bại nào đâu. Nhưng hiện tại nàng có thời gian để đùa cùng hắn, nàng cũng không tin không bắt được trái tim hắn. Cùng hắn chung sống hơn nửa năm, cũng chẳng phải một chút tiến triển cũng không có . Thí dụ như hắn đã cho phép nàng theo bên cạnh hắn, có khi thậm chí còn có thể kéo kéo tay hắn... Nàng không khác các hồ ly thượng tiên khác nhiều lắm, chỉ là thời gian rảnh thì có rất nhiều, nàng có thể cùng hắn dây dưa mấy kiếp . Nàng nằm ở trong ngực của hắn,cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười. Bắt đầu tính kế.

Cơ hội như vậy thật sự là quá khó khăn , Hoa Tích Nguyệt chôn ở trong ngực của hắn, ôm lấy thân mình hơi lạnh của hắn, dù thế nào cũng luyến tiếc không muốn ngủ. Ừm, về sau nếu hắn có thể chủ động ôm mình, thì mình đại khái sẽ hạnh phúc mà chết mất. Hắc, nàng rất mong đợi ngày đó đến . Hoa Tích Nguyệt tự trấn an mình như thế .


Phiên ngoại 06: Hắn thật đúng là không thương hương tiếc ngọc

Thời gian hạnh phúc luôn qua rất nhanh, cũng không biết trải qua bao lâu, thân mình Cổ Nhược khẽ động, khẽ mở hai mắt ra. Cảm giác buồn ngủ chưa hoàn toàn tan đi, hắn hơi hơi nhíu mày, hình như có mộtchút không thoải mái. Khóe môi đạm mạc nhẹ nhàng nhếch lên, trong đôi mắt có một tia say rượu lười nhác cùng mê mang, đôi mắt đen như mực thâm thúy mê người.

Hoa Tích Nguyệt chưa bao giờ thấy qua thời khắc hắn say rượu mà bê tha như vậy, lạnh như băng lại mê hoặc lòng người, phảng phất như trong tuyết đầu mùa điểm một ít hoa mai, xinh đẹp kinh tâm động phách. không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng lại tò mò, muốn nhìn thử hắn có phản ứng gì.

Hai mắt hai người nhìn nhau, ước chừng qua ba giây. Thân mình Cổ Nhược cứng đờ, tựa hồ mới chính thức tỉnh hồn lại. Sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.

"Tại sao. . . . . . Chuyện này? !"

Nhìn Hoa Tích Nguyệt trong lòng mình, hắn trưng ra khuôn mặt không thể tin, thanh âm cũng khẽ run lên. Gần như là theo bản năng , hắn mạnh mẻ đem Hoa Tích Nguyệt đẩy ra.

"Bịch!"

Hoa Tích Nguyệt bởi vì là bất ngờ không phòng ngự, ngã khỏi giường. Cái trán bị đập vào góc giường, nhất thời xuất hiện một khối máu ứ đọng. hắn thật đúng là không thương hương tiếc ngọc! Vẻ mặt Hoa Tích Nguyệt ai oán đứng lên, nhìn hắn:

"không phải tại ngươi sao. Ai bảo ngươi bỏ ta lại mà đi một mình. . . . . ."

"Hoa Tích Nguyệt, ngươi. . . . . ."

Bởi vì nguyên nhân uống quá nhiều rượu, đầu Cổ Nhược đau như muốn nứt ra, hơn nữa Hoa Tích Nguyệt kêu ầm ĩ như vậy, đầu hắn càng thêm đau . Cuống quít kiểm tra trên người, Ừm. . . . . . May quá, chân thân của hắn không mất. (sợ mất trinh ah? =)) )

Khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn mình tuy rằng say rượu, vẫn chưa làm ra chuyện gì không thể hối hận . Lại nhìn thoáng qua Hoa Tích Nguyệt, thấy trán nàng xanh tím một khối lớn, trong lòng run lên, vội dời mắt đi:

"Hoa Tích Nguyệt, ngươi đừng đi theo ta."

Sửa sang lại quần áo trên người một chút, hắn xoay người rời đi. Trái tim Hoa Tích Nguyệt chậm rãi chìm xuống. thì ra vẫn như thế, hắn lại khôi phục lại bộ dạng lạnh băng vô tình như ngày thường. hắn không muốn cho mình đi theo, trái tim của mình sớm đã đặt cho hắn, muốn lấy lại cũng không được, nên làm sao bây giờ?


Phiên ngoại 07: Hắn không muốn chết một cách đáng thương

"Cổ Nhược, tối hôm qua ngươi vừa ôm vừa hôn , dám bỏ đi như vậy sao?"

Hoa Tích Nguyệt quyết định đánh cuộc một lần. Thân mình Cổ Nhược cứng đờ, đêm qua hắn uống rượu thật sự là nhiều lắm, cụ thể đã làm gì một chút ấn tượng cũng không có. Chỉ biết mình không hề cùng nàng làm bước cuối cùng... Hoảng hốt nhớ rõ dường như mình và nàng có hôn nhau...

Trời ạ! Mình rốt cuộc đã làm cái gì? Thân mình Cổ Nhược run lên, ngực xoắn lại, trong đầu vang lên những tiếng ong ong, gần như nói không ra lời. Chân nhịn không được dừng lại:

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

Hoa Tích Nguyệt hếch cái miệng nhỏ nhắn lên:

"Vì sao muốn trốn đi một mình, không muốn ta đi cùng?"

Cổ Nhược thản nhiên nói:

"Một mình ta độc lai độc vãng đã quen. Ta thích thanh tịnh, không có thói quen đi cùng ai."

"Ngươi gạt người ta! Chúng ta không phải đã đi cùng nhau hơn nửa năm sao? Khi đó sao ngươi không bài xích ta? Ngươi bây giờ rõ ràng đang tự giận mình, không có chí tiến thủ! Ngươi biết rõ không có ta ở bên cạnh, ngay cả nửa năm ngươi cũng không qua khỏi, lại cố ý rời đi, ngươi muốn tự sát đúng không? !"

Hoa Tích Nguyệt nhảy đến trước mặt hắn, đôi mắt màu tím chăm chú nhìn hắn. Thân mình Cổ Nhược run lên, khẽ nhắm mắt lại. Hiện tại thì độc của hắn phát tác càng ngày càng thường xuyên, thân thể này cũng càng ngày càng lạnh như băng. Cũng đồng nghĩa với việc, Hoa Tích Nguyệt mỗi lần giúp hắn áp chế độc khiến nàng hao tổn công lực cũng càng ngày càng nhiều. Nhiều lần, hắn đã gặp nàng len lén hộc máu, biết nàng cũng không kiên trì nổi . Hiện tại cũng đã tìm được phu quân gả cho, vậy hắn còn cố kéo dài cuộc sống này làm cái gì?

Cảm tình của Hoa Tích Nguyệt đối với hắn, hắn đương nhiên hiểu được . Nhưng hắn vẫn không muốn liên lụy nàng, hắn đã không còn sống được bao nhiêu ngày, cần gì phải lại kiên quyết kéo nàng cùng xuống nước?

Ôm tâm lý này, hắn thế này mới lặng lẽ rời đi. Biết mình đã không còn sống được bao nhiêu ngày, hắn đối thế gian này tất cả càng xem phai nhạt. Cũng bắt đầu có chút hành vi phóng đãng, tối hôm qua uống rượu chính là một chứng minh tốt nhất.

Hắn thầm nghĩ cứ như vậy phiêu bạc chung quanh, nói không chừng có một ngày liền như vậy chân chính ngã xuống mà chết đi, hóa thành một nắm đất... hắn không muốn chết một cách đáng thương, càng không muốn để cho người khác nhìn đến, càng thêm không muốn làm cho nàng biết!


Phiên ngoại 08: Trong lòng biết đó là gạt người

Hắn xoay người, thản nhiên nói:

"Hoa Tích Nguyệt, ngươi nghĩ nhiều rồi, cho tới bây giờ ta không hề nghĩ sẽ tự sát."

"không tự sát? Vậy ngươi bây giờ như vậy cùng tự sát có khác gì nhau? Bệnh của ngươi rõ ràng không thể uống rượu, ngươi lại cứ càng muốn uống say mèm. Là vì Long cô nương kết hôn làm tim ngươi rất đau đớn có phải không? Nếu như ngươi thích nàng như vậy, sao lại không nói cho nàng biết? nói không chừng chỉ cần ngươi bày tỏ nàng sẽ yêu ngươi. . . . . ."

Hoa Tích Nguyệt gần như có chút nghiến răng nghiến lợi , lúc nói ra những lời này, trái tim nàng đau như muốn quặn lại . Ô ô ô ô, chỉ cần ân công có thể hạnh phúc, nàng nhất định sẽ đoạt Long Phù Nguyệt từ tay Phượng Thiên Vũ. Chỉ cần ....... Ân công đồng ý không đi nữa....

Cổ Nhược sửng sốt, hắn chẳng qua là bởi vì sinh mệnh đã không còn được bao nhiêu ngày, cho nên mới muốn sống phóng túng một chút như vậy mà thôi. Con hồ ly này lại nghĩ đi đâu rồi? Cho rằng hắn là vì tình gây đau lòng? Hắn đối Long Phù Nguyệt quả thật có một chút khác biệt, nhưng bởi vì từ đầu hắn đã biết, trong lòng nàng chứa người khác, cho nên cho tới bây giờ không cho phép bản thân mình chìm đắm quá sâu.

Long Phù Nguyệt gả cho Phượng Thiên Vũ luôn luôn trong dự liệu của hắn. Trong lòng không khó chịu thì đó là gạt người , nhưng còn không đến mức đến say rượu tự sát. Xem ra, Hoa Tích Nguyệt hoàn toàn hiểu lầm mình. hắn há miệng, theo bản năng đã nghĩ cách giải thích. Nhưng nghĩ lại, vẫn là quên đi. Hoa Tích Nguyệt cũng không phải là gì của mình, cần gì phải giải thích cho nàng nghe. nói không chừng nàng hiểu lầm như vậy cũng tốt, sẽ không đến làm phiền hắn. hắn cũng chưa có bao nhiêu ngày sống thoải mái, nàng hiểu lầm như vậy cũng tốt. Có lẽ lúc mình nói thế, nàng sẽ thương tâm chút. hắn thản nhiên vung ống tay áo:

"Tùy ngươi nghĩ sao cũng được, chúng ta từ biệt từ đây đi, ngươi đừng đi theo ta nữa."

"Ân công!"

Hoa Tích Nguyệt không kìm lòng được cầm lấy ống tay áo của hắn. Cổ Nhược mỉm cười nói:

"không nên gọi ta là ân công, ta chưa bao giờ có ân với ngươi."

"Ngươi đã cứu mạng của ta a, đương nhiên ta phải gọi ngươi là ân công ."

"Kiếp trước là kiếp trước, kiếp trước với kiếp này khác nhau, hắn là hắn, ta là ta, ngươi muốn báo ân có thể đi tìm hắn."


Phiên ngoại 09: Hắn đã nợ nàng nhiều lắm

Cũng không biết là vì sao, Hoa Tích Nguyệt vừa gọi hắn là ân công trong lòng hắn cũng rất không thoải mái, giống như mình và kiếp trước giống nhau. Hắn giống như miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, mình hơi ngẩn ra. Khóe môi lộ ra một chút cười khổ, không để ý Hoa Tích Nguyệt, hắn xoay người muốn xuống lầu. Hoa Tích Nguyệt phóng đến, đôi tay nhỏ bé bắt được ống tay áo của hắn, đôi mắt chớp không ngừng :

"Vậy. . . . . . Ta gọi là huynh à Cổ Nhược được không?"

"Đệ đệ của ngươi đâu? Ngươi mặc kệ nó?"

Cổ Nhược đột nhiên hỏi.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Tích Nguyệt cười tủm tỉm: "Hoa Đậu Đậu bây giờ đang ở trong hoàng cung mỹ mãn vô cùng. Mỗi ngày đều có gà ăn. Long cô nương còn sợ nó buồn, trong hoàng cung nuôi một hang hồ ly thật lớn cho nó làm bạn, nó bây giờ là hồ ly đứng đầu, thần khí hiện ra như thật ."

"Vậy .....Các ngươi không có ý định tiếp tục xuyên trở về nữa sao?" Cổ Nhược nhíu mày.

Hoa Tích Nguyệt thở dài: "Vậy cũng phải đợi tìm được thận châu rồi nói sau. Ta đem Hoa Đậu Đậu lưu lại, còn có một mục đích."

"Mục đích gì?" Cổ Nhược có một tia buồn bực.

Đôi mắt tím của Hoa Tích Nguyệt nhíu lại, cười dài nói: "Huynh có biết bà con xa của ta chứ?"

Cổ Nhược gật gật đầu: "Ngươi là nói Hoa Bão Nguyệt? Ta nghe Phù Nguyệt nói hắn có lẽ đã quay về."

Hoa Tích Nguyệt gật gật đầu: "không sai, hắn ta nghe Long cô nương nói khi nàng trở về thân thể, đã không thấy tăm hơi hắn đâu. Có lẽ là có chuyện gì cũng không chừng, hắn nhất định còn có thể quay trở lại ."

Cổ Nhược ừ một tiếng, cuối cùng minh bạch rồi: "hắn có thể tự do xuyên không, nói vậy cũng có thể đem tỷ đệ hai người mang về. Ngươi cũng nên trong hoàng cung chờ đợi . . . . . ."

Hoa Tích Nguyệt u oán liếc mắt nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn chu ra : "Huynh nghĩ rằng chúng ta chờ hắn trở về chỉ là muốn cùng hắn xuyên không về sao? Ngoài việc hắn biết xuyên thời gian, y thuật cũng rất kinh người, ta muốn hắn trị liệu cho ngươi, nói không chừng có thể trị."

Cổ Nhược hơi sững sờ, trong lòng cười khổ, hắn cũng không biết Hoa Bão Nguyệt có thể giỏi trị bệnh. Bất quá Hoa Tích Nguyệt một lòng vì hắn suy nghĩ, lại để cho trong lòng hắn thật là bất an, hắn đã muốn nàng từ bỏ nhiều lần, không muốn cứ càng nợ càng nhiều. Đầu Cổ Nhược lại bắt đầu ẩn ẩn đau .


Phiên ngoại 10: Huyết Quỳnh Hoa

Hoa Tích Nguyệt này tựa như một viên kẹo cao su khủng bố, bỏ cũng không xong, mắng cũng mắng không đi. Bảo hắn phải làm như thế nào cho phải? Hai người sau khi ăn cơm no ở trong Quán nhỏ, liền cùng đi ra ngoài.

"Cổ Nhược, Cổ Nhược, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Hoa Tích Nguyệt kêu tên của hắn vô cùng dễ dàng, gióng như đã thân quen từ nửa đời rồi vậy. Thanh âm của nàng ngọt ngào ại mềm giòn dễ vỡ, nhưng lại làm Cổ Nhược nổi da gà. Cả người, hắn cười khổ. Phải đi đâu? Chính hắn cũng không biết, chẳng lẽ lững thững đi đến đâu tính đến đó. Có lẽ ngã xuống ở nơi nào đó, sẽ không tỉnh lại nữa...

Hoa Tích Nguyệt giống như nhớ ra cái gì đó, nói: "Chúng ta đến Bắc Cương một chuyến được không? Ta nghe nói trên núi Ngả Vân có một loại Huyết Quỳnh Hoa sinh sống, khử hàn độc rất hiệu quả, nói không chừng có thể chữa khỏi bệnh của huynh."

Cổ Nhược khẽ cau mày: "Huyết Quỳnh Hoa ta cũng từng nghe nói qua, nhưng nó sinh trưởng ở nơi cực hàn, sáu mươi năm mới mở hoa một lần, hơn nữa chỉ nở hoa chỉ có ba ngày, sau ba ngày sẽ héo, tất cả dược hiệu cũng sẽ không còn, vật như muốn gặp đã khó, huống chi tìm được."

Hoa Tích Nguyệt hưng trí bừng bừng: "không đi thử xem làm sao mà biết có thể tìm được hay không? đi thôi, Cổ Nhược, chúng ta cùng đi."

Trái tim Cổ Nhược run lên, hơn nửa năm nay đều do Hoa Tích Nguyệt tìm kiếm linh đan diệu dược cho hắn. Mặc dù có khi tìm được gì đó độc một chút đối với mình dùng cũng không có sao. Nhưng nha đầu kia đã phải chịu khổ không ít. Cùng hai ba mươi con thần thú đấu nhau, bị tổn thương cũng không ít. Có mấy lần đụng tới vài loại kẻ địch là hồ ly, nàng càng suýt nữa đã mất cái mạng nhỏ. Cho nên hắn vừa nghe nàng vừa muốn tìm bảo bối gì để chữa thương, phản ứng đầu tiên của hắn chính là phản đối. Mình đã là người sắp chết, cần gì phải khiến nàng phiêu lưu mạo hiểm lớn như vậy? đi tìm cũng không biết dược liệu có dùng được không ?

Tựa hồ đoán trước Cổ Nhược sẽ nói cái gì, Hoa Tích Nguyệt vươn một ngón tay tuyết trắng làm động tác im lặng: "Lần này ta đã hỏi thăm rõ ràng, Huyết Quỳnh Hoa này quả thật có thể ức chế thi độc, lần này chúng ta sẽ không uổng phí khí lực ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com