Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại. Từ 271 đến 280

Phiên ngoại 271. Ai sống ai chết?

Sắc mặt Cổ Nhược trở nên trắng bệch, căn bản cũng không để ý tới mọi người đang nói chuyện. Mười ngón tay nhanh chóng bấm động, có mười viên Huyết Châu từ tay đầu ngón tay hắn nhô ra, trên không trung tích giữ giữ chuyển động.

Theo chuyển động của Huyết Châu, tảng đá lớn kia cũng càng lúc càng nặng nề. Thân thể Ghen thần càng áp càng thấp, hé ra nụ cười dường như nghẹn thành màu đỏ tím. Nàng vừa dùng âm gốc kêu to, một lát lại đổi thành âm thanh Hoa Tích Nguyệt đang cầu khẩn. . . . . .

Âm thanh càng ngày càng thê lương, khiến tâm Long Phù Nguyệt một hồi đau nhói. Không còn kiên nhẫn để nghe nữa. Hay tay nắm chặt, bất lực không thể ra tay. . . . .

Tiểu Hồ Ly Hoa Kiều Long còn muốn nhào tới, lại bị Tiểu Bạch Long giữ trở lại, nhanh chóng kêu to: "Cổ Nhược, tỷ tỷ ta nếu quả thật có chuyện ta đời này thề không bỏ qua cho ngươi!"

Hai tròng mắt Cổ Nhược chăm chú nhìn ghen thần: "Thả nàng, ta sẽ giữ ngươi một con đường sống."

"Đừng mơ tưởng! Đừng mơ tưởng! Lão nương chết cũng kéo nha đầu chết tiệt này làm đệm lưng!" Ghen thần cắn răng nghiến lợi.

Cổ Nhược lạnh lùng thốt: "Ngươi biết rõ ta không thương nàng, đối với nàng chỉ có thương hại cùng cảm kích, ngươi cho rằng ta sẽ bị ngươi uy hiếp sao?"

Hắn lần đầu tiên rất rõ ràng nói ra không thương. Mặt của Ghen thần nghẹn thành màu đỏ tím có một tia trắng bệch. Biểu hiện trên mặt ngay lập tức thiên biến, nàng chợt ha ha cười như điên: "Ha ha, xú nha đầu này cư nhiên đang khóc, tâm nàng khóc rất đau đớn đó."

Trên mặt nàng là biểu tình cười ha ha, nhưng nước mắt lại tuôn rơi chảy xuống: "Đáng chết! Lại còn đang khóc, cư nhiên bởi vì một câu nói của ngươi mà khóc thành như vậy thật đúng là không có tiền đồ!"

Tim Cổ Nhược co thắt đến kịch liệt, hắn biết là Tích Nguyệt đang khóc! Thật xin lỗi, Tích Nguyệt, bây giờ ta chỉ có một biện pháp này, nàng hãy cố kiên trì. . . . . .

"Đáng chết! Ngươi làm cái gì? Xú nha đầu ngươi nghĩ làm gì? !"

Hai tay của Ghen thần chợt khẽ run lên. trên mặt là vẻ quỷ dị và kinh khủng, kêu to lên: "Xú nha đầu, ngươi muốn chết nhưng ta còn không muốn chết đây! Không! Không được!"

Thân thể nàng bỗng nhiên còng xuống, hai tay nâng tảng đá lớn bỗng cứng còng run rẩy, giống như bên trong thân thể của nàng có hai linh hồn cùng giao chiến. Một chỉ cầu chết nhanh, một người khác lại liều mạng vùng vẫy giãy không muốn chết.

Phiên ngoại 272. Ai sống ai chết 2

Tâm Cổ Nhược chợt trầm xuống, Tích Nguyệt muốn buông tay? Nàng thực một lòng muốn chết sao? Trên mặt hắn mặc dù bất động xanh xao, tim lại lo lắng dường như co rút. Hoa Tích Nguyệt bị ghen thần chiếm dụng thân thể, hồn phách sẽ bị ghen thần hoàn toàn xơi tái hầu như không còn, như vậy nàng sẽ hoàn toàn biến mất. Cho nên hắn mới đi nước cờ hiểm. Cũng là không có biện pháp trong biện pháp. Thành công, có thể cứu Hoa Tích Nguyệt. Thất bại, đó chính là ngọc nát thì đá tan! Hoa Tích Nguyệt cùng ghen thần cả hai cũng giằng co!

Tích Nguyệt, ngàn vạn không thể thả vứt bỏ! Ghen thần đã âm thanh mắng to lên: "Nha đầu chết tiệt kia, không thể thả vứt bỏ! Đáng chết, ta còn không muốn chết!"

Hai tay của nàng run rẩy lợi hại hơn, trong mắt thoáng qua ngấm lệ tức giận. Đáng chết, cư nhiên càng ngày càng không bị khống chế! Trong cơ thể Hoa Tích Nguyệt một lòng muốn chết, thế nhưng liều mạng muốn khống chế giơ hai tay  nâng tảng đá lớn, muốn cho nàng buông tha không chống cự.

Ghen thần dường như có chút hối hận. Hối hận đính khế ước cùng Hoa Tích Nguyệt, mà nàng nên tìm thân thể nào cường tráng hơn!

Cổ Nhược đối với Hoa Tích Nguyệt mặc dù có áy náy, nhưng không có yêu. Nàng đem mạng Hoa Tích Nguyệt đến thỏa hiệp coi như đi sai một nước cờ. . . . . . Hơn nữa thân thể này khống chế lại không ra tay được như ý, bình thường mười thành công lực khiến cho không ra được năm phần. Hồn Hoa Tích Nguyệt hai tay trong cơ thể một mực rat ay cản, để cho nàng nhức đầu không dứt!

"Ta đếm một hai ba, ngươi nếu không ra, vậy thì đừng trách ta vô tình!"

Cổ Nhược âm thanh lạnh lùng truyền đến. Trên tay hắn Huyết Châu đã giữ chuyển càng lúc càng nhanh, từ từ tạo thành hình Bát Quái . . . . . . Ghen thần biết, một khi Bát Quái này ngưng kết thành hình, tảng đá lớn trên người này sẽ thẳng tắp mà nện xuống. Chẳng những sẽ đem cái thân thể nàng sống nhờ này đập thành bánh thịt. Cũng bởi vì Huyết Thạch  này sẽ đem nàng cùng hồn phách Hoa Tích Nguyệt toàn bộ đánh tan, hồn tiêu phách tán!

"Ta ——" Ghen thần cũng nhịn không được nữa, rốt cục muốn mở miệng nhận thua.

Dạ Tang vẫn đứng ở bên cạnh không nói một lời hé ra gương mặt tuấn tú lúc tối lúc sáng. Hay tay nắm chặt, dường như có chút phát run.

Phiên ngoại 273.Ai sống ai chết 3

Hắn là Vương của Yêu giới, dĩ nhiên biết Trấn Hồn Trạch này lợi hại. Hắn không nghĩ tới Cổ Nhược sẽ dùng cái này đối phó Hoa Tích Nguyệt ! Hoa Tích Nguyệt thương hắn như vậy, hắn tại sao có thể như vậy?!

Thấy ghen thần rơi lệ, hắn tự nhiên biết là hồn hoa Tích Nguyệt đang khóc. Đau lòng co thắt một hồi kịch liệt, cũng không biết là cảm giác gì. Vừa tức giận vừa vô lực, còn có một tia không cam lòng.

Cổ Nhược này rốt cuộc là có cái gì tốt? Mà Hồ Ly ngốc đối với hắn cam tâm chết vì hắn như vậy?! Chẳng lẽ mình lại có thể trơ mắt nhìn Tiểu Hồ Ly hồn tiêu phách tán sao? Hắn chợt nhảy lên.

Giơ tay lên, một chưởng liền hướng Cổ Nhược đánh tới: "Hỗn trướng!Nàng yêu ngươi như thế, ngươi lại tàn nhẫn như vậy mà đối với nàng!Ngươi căn bản không xứng lấy được nàng!"

Hắn lần này xuất thủ rất mạnh vừa nhanh. Cổ Nhược tất cả tâm trí đều tập trung vào trì chú,căn bản không né tránh được. Mà Tiểu Bạch Long cùng Phượng Thiên Vũ lại đang ứng phó gần như sắp nỗi điên với Hoa Kiều Long, căn bản là không có nhìn bên này. Chỉ có Long Phù Nguyệt, nàng vẫn đứng ở bên người Cổ Nhược,vẻ mặt lo lắng chờ đợi hắn ra lệnh một tiếng, nàng cũng thật tốt phù chú trong tay dán vào trên lưng của ghen thần.

Thấy Dạ Tang chợt một chưởng hướng Cổ Nhược đánh tới, mà Cổ Nhược căn bản tránh né không được. Nàng giật mình,rất lo lắng dường như là bản năng. Một mình nhào tới, ngăn cản phía trước mặt Cổ Nhược. Bàn tay đưa ra, 'ầm' một tiếng vang thật lớn bàn tay nàng đang chống lại một chưởng của Dạ Tang! Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy một cỗ lực mạnh mẽ như sóng lớn tràn qua, cũng không đứng vững được nữa thân thể như diều đứt dây bay ra ngoài!

Mấy việc phát sinh ở điện Hoa Thạch Hỏa rất nhanh làm cho người ta phản ứng không kịp. Chờ Phượng Thiên Vũ phát giác, Long Phù Nguyệt đã bị đánh bay đi ra ngoài! Phượng Thiên Vũ thất kinh, bóng trắng chợt vọt lên, hắn động tác nhanh như điện xẹt,ở giữa không trung liền đem Long Phù Nguyệt đón lấy phiêu phiêu rơi xuống đất. Long Phù Nguyệt sắc mặt trắng như tờ giấy, khóe môi chảy ra một tia máu,cánh tay rủ xuống nhắm mắt lại. Phượng Thiên Vũ bị dọa cho sợ đến sắc mặt thay đổi, cuống quít kiểm tra hô hấp của nàng. Thật may là, thật may là... chẳngqua là bị chấn động dẫn đến hôn mê bất tỉnh.

Phiên ngoại 274.Ai sống ai chết 4

Hắn tiện tay đặt nàng lên, lại nhanh chóng kiểm tra một chút nội tức của nàng. Nội tức nàng thế nhưng rất mạnh mẽ, đón đỡ một chưởng này của Dạ Tang cư nhiên không có bị nội thương!Cũng coi như trong rủi có cái may!

Dạ Tang giống như cũng không có nghĩ đến một chưởng của chính mình cư nhiên bị nha đầu Long Phù Nguyệt này đón đỡ. Cười ngây ngô. Nhìn Long Phù Nguyệt cùng Phượng Thiên Vũ một cái, một tia áy náy chợt lóe lên. Này mấy động vài lần ai cũng không nghĩ tới, ghen thần đôi con ngươi chợt sáng lên! Nhìn Yêu Vương thật sự ghen tức! Nếu như được sử dụng thân thể của hắn sẽ tốt hơn rất nhiều so với hoa Tích Nguyệt....................... Trong chớp nhoáng này, trong đáy con mắt nàng sáng như yêu quỷ!

Cổ Nhược thấy Long Phù Nguyệt bị đánh bay ra ngoài. Sắc mặt khẽ biến vài phần. Khóe mắt sáng lên khi thấy Long Phù Nguyệt được Phượng Thiên Vũ cứu, hơn nữa nhìn qua bộ dạng cũng không giống như có gì đáng ngại. Lúc này mới khẽ yên lòng. Dù sao Long Phù Nguyệt là vì cứu mình mới bị một chưởng này của Dạ Tang. Nếu như thật sự bị thương thì tội lỗi của hắn càng lớn.................

Dạ Tang đồng thời định ra chưởng lại muốn công kích Cổ Nhược.

Chợt trước mắt bóng trắng chợt vọt tới, Phượng Thiên Vũ ngăn ở trước mắt của hắn, cả giận nói."Dạ Tang,ngươi điên rồi!"

Dạ Tang ha ha cười lớn. Con ngươi giống như phóng hỏa nhìn chằm chằm Cổ Nhược: "Ta không điên, người này mới điên rồi! Ta thật không hiểu, Hoa Tích Nguyệt thích hắn ở điểm nào?! Vô tình vô nghĩa! Súc sinh không bằng! Ta muốn thay Tích Nguyệt dạy dỗ hắn!"

Lòng bàn tay thoát ra một quả cầu sáng lục sắc, hướng sang Cổ Nhược đánh.

Phượng Thiên Vũ vung trường kiếm lên, đem quả cầu sáng của hắn cản trở về: "Muốn dạy dỗ hắn? Trước hết phải qua cửa ải của ta đã! Ngươi đả thương thê tử của ta, ta muốn hướng ngươi lấy lại công đạo!"

Dạ Tang giận dữ ,âm trầm mà nói:"Loài người của các ngươi không có một người nào tốt, đáng chết! Nếu như Tích Nguyệt không sống được, ta liền kéo các ngươi toàn bộ chôn theo cùng nàng!"

Cùng Phượng Thiên Vũ đấu với nhau giống như kéo thành một đoàn quân. Long Phù Nguyệt đã tỉnh lại, tựa vào trên vách động. Mỉm cười để điều tức linh lực trên người tự động chuyển động một vòng, vết thương đã tốt hơn phân nữa.

Phiên ngoại 275: Ai sống ai chết 5

Giờ phút này trong động hỗn loạn không chịu nổi, Phượng Thiên Vũ cùng Dạ Tang đang chiến đấu với nhau

Tiểu Bạch Long cùng Hoa Kiều Long đang giằng co, mà Cổ Nhược cố giam giữ ghen thần, Trấn Hồn Huyết Ngọc Sơn đang càng lúc càng ép xuống. . . . . .

"Được, Cổ Nhược! Xem như ngươi lợi hại! Ta nhận thua!"

Ghen thần rốt cục kêu lên. Ả ta giống như nữ nhân sắp chết bị áp  nằm trên mặt đất. Kiên trì cũng không nổi nữa.

Thắng! Hắn rốt cục hắn đã thắng cuộc! Cổ Nhược thân thể mềm nhũn, khẽ thở ra một hơi. Không có ai biết, trong lòng hắn có nhiều hoang mang lo lắng, sợ hãi như thế nào.

Hắn không dám tưởng tượng ghen thần nếu như thà chết chứ không chịu khuất phục, hắn sẽ như thế nào. Có hay không thật có thể xuống tay đem Hoa Tích Nguyệt cùng với ghen thần đánh hồn phi phách tán. . . . . .

Thật may là .... thật may là hắn đã thắng cuộc! Tích Nguyệt, Tích Nguyệt rốt cục được cứu rồi! Trong lòng hắn mặc dù mừng như điên, nhưng sắc mặt không chút nào biến đổi.

Nhàn nhạt nói: "Được, coi như ngươi tức thời! Mau ra đây!"

Mỉm cười nâng tay tung tảng đá lớn kia giống như có tinh thần, mỉm cười nói nhẹ.

Ghen thần thở phào nhẹ nhõm, nâng kia tảng đá lớn từ từ đứng lên.

Thân thể của nàng lại phát sinh biến hóa, cái nốt ruồi chu sa trên trán từ từ biến mất, hé ra nụ cười cũng khôi phục thành Hoa Tích Nguyệt,  một thân lửa đỏ áo cũng trở thành màu hồng. . . . .

"Phốc!"

Ở trong người Hoa Tích Nguyệt cùng một chỗ, hiện ra một cái đầu người nho nhỏ. Sắc mặt tím bầm, khuôn mặt oán độc, từng ngụm từng ngụm  thở hổn hển, đấy chính khuôn mặt thật của ghen thần!

Cổ Nhược hai tay vẫn như cũ khống chế kia tảng đá lớn, hướng ánh mắt sang Long Phù Nguyệt.

Long Phù Nguyệt  nhận ra, phóng mình lên. Phù trú cầm trong tay giống như toát mồ hôi vụt tới "Phụp" một tiếng dính vào lưng Hoa Tích Nguyệt! Không xiêu không vẹo, ngay chính giữa. Thân thể Hoa Tích Nguyệt chợt run lên.

Nhất là đầu người nho nhỏ, càng thêm chợt mở to hai mắt, khàn giọng kêu lên: "Ngươi. . . . . . Ngươi hèn hạ!"

Một thoáng chợt nhận ra, ghen thần cảm thấy Hoa Tích Nguyệt  trong cơ thể giống như tăng thêm một tia khí lạnh tăng lên. Đem hồn phách của nàng từng chút từng chút đẩy ra ngoài...

Cổ Nhược chậm rãi thu Trấn Hồn Huyết Ngọc Sơn lại. Khóe miệng chợt một ngụm máu tươi trực phún ra ngoài.

Phiên ngoại 276. Ai sống ai chết 6

Thì ra là vận dụng Trấn Hồn Huyết Ngọc Sơn cực kỳ hao tổn linh lực. May là hắn ăn Thận Châu, có năm nghìn năm công lực trong người, giờ phút này cũng giống như có chút cầm cự không nổi. Thân thể lảo đảo muốn ngã, gương mặt càng thêm tái nhợt như tuyết.

Lại nhàn nhạt nói: "Ta chỉ là phá hủy khế ước của các ngươi, không để cho ngươi lần nữa trở về thân thể của nàng mà thôi. Đi ra đi, ngươi bây giờ đã không trở về được, sẽ không thể ở trong cơ thể nàng, ngươi cũng không thể sử dụng, ngươi sẽ không khống chế được nàng!"

Ghen thần ngẩn ngơ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay mang vẻ oán độc nặng hơn.

Đáng chết! Tên đại tế sư ra tay ác vậy! Thì ra là mục đích của hắn chính là bức mình ra mặt, sau đó dùng thuật đoạn băng chặn đường lui của mình, để cho mình nữa không trở về được ký chủ trên người của. . . . . .

Nàng chợt ha ha cười như điên, đỏ bừng trong tròng mắt tràn đầy sự ác độc: "Cổ Nhược, ngươi quên rồi, ta bây giờ còn có nửa người ở trong cơ thể nàng. Ta nếu như không muốn ra, ngươi có thể làm khó dễ được ta?"

Cổ Nhược sắc mặt trắng nhợt, lạnh lùng thốt: "Ngươi lưu lại trên thân thể nàng thì có ích lợi gì? Ngươi đã không còn khống chế được nàng."

Khóe môi Ghen thần nhấc một cái: "Ta mặc dù không khống chế được nàng, nhưng ta nếu như không muốn ra, các ngươi cũng không có biện pháp gì. Ha ha, Hoa Tích Nguyệt này xinh đẹp là vậy giờ trên người có cái đầu đung đưa. Ngươi nói nàng tỉnh về sau sẽ như thế nào?"

Cổ Nhược lui về phía sau một bước, ngón tay nắm chặt, hắn không nghĩ tới này ghen thần cư nhiên sẽ nghĩ ra chiêu đối phó vô lại như vậy với mình. Hắn còn quả thật một chút biện pháp cũng không có. . . . . .

Hoa Tích Nguyệt chỉ thích là Tiểu Hồ Ly xinh đẹp. Nếu như phát hiện trên người mọc ra hai con đầu, không thông báo sẽ không thương tâm đến chết. . . . . .

Hắn đang muốn nói điều gì đó.Chợt nghe một âm thanh nhàn nhạt nói: "Hai cái đầu thì như thế nào? Ngươi cho rằng ta sẽ sợ?"

Hoa Tích Nguyệt, Hoa Tích Nguyệt rốt cục chân chính đã tỉnh lại! Nàng chậm rãi mở mắt ra.

Cúi đầu nhìn đến cái đầu trước vạt áo phía trước, một đôi màu tím trong con ngươi tràn đầy tĩnh mịch lạnh như băng.

Phiên ngoại 277. Ai sống ai chết 7

Không có một tia ấm áp cư nhiên quái dị cười một tiếng: "Chẳng qua là nhiều hơn một cái đầu mà thôi, có cái gì lớn lao? Ta liền coi đó như một khối u thịt, ngươi đừng mơ tưởng nữa khống chế ta!"

Ghen thần không nghĩ tới Hoa Tích Nguyệt luôn luôn xinh đẹp như vậy  cư nhiên không sợ bị giày vò đến sứt mẻ.

Trong con ngươi màu đỏ thoáng qua một chút không cam lòng: "Như ngươi vậy giống như hình dạng quái thai, ngươi không sợ người khác cười ngươi?"

Hoa Tích Nguyệt lạnh lùng thốt: "Quái thai thì như thế nào? Ngươi cho rằng ta còn để ý vẻ đẹp của mình trở lên xấu xí? Mình liều mạng người mình yêu căn bản không yêu mình, nàng đẹp cho ai nhìn đây? Đẹp hay xấu xí cũng vậy? "

Nàng cũng không quan tâm!

Cổ Nhược sắc mặt trắng bệch, lời nói Hoa Tích Nguyệt giống như vô số vết dao đâm vào trái tim của hắn, để cho lòng hắn của đau thành từng cơn.

"Tích Nguyệt, ta. . . . . ."

Hắn muốn nói chuyện, lại nhất thời giữa không biết nên nói những gì. Hoa Tích Nguyệt rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt kia lại giống như nhìn người không quen biết, cũng không nói chuyện trên trời: "Cổ Nhược ——"

Âm thanh của nàng lạnh nhạt và lãnh mặc: "Cám ơn ngươi giúp ta tránh thoát khỏi sự khống chế của ghen thần. Dù sao, ta không cần sự thương hai của ngươi. Ngươi đã cứu ta, ta cũng vậy đã từng đã cứu ngươi, cho nên ân tình giữa chúng ta liền xóa bỏ thôi. Ai cũng không nợ người nào. Từ nay về sau ta với ngươi liền ai đi đường nấy đi!"

Mới vừa nâng Trấn Hồn Thạch lên rốt cuộc là thân thể của nàng, lúc này giống như sức lực không còn, đứng ở nơi đó lảo đảo muốn ngã.

Cổ Nhược đau lòng mở to hai mắt nhìn nàng, giống như không nhịn được muốn đỡ nàng. Hoa Tích Nguyệt như né tránh, liên tiếp lui ra mấy bước.

Nàng thật muốn nhào vào ngực hắn để yêu  thương. Nhưng là, sau này dù có ôm nàng trong vòng ngực ấm áp kia thì cũng chỉ là thái độ lạnh lùng, Vậy nàng còn mong chờ được hắn yêu thương? Tự làm mình đau lòng?

Cho là hắn cuối cùng đối với mình động một chút tâm, dù sao hắn đối nàng thái độ có một chút biến hóa.

Nàng thậm chí cho rằng thật may mắn vì đã thương hắn, hoặc giả thật có thể làm hắn cảm động. . . . . . Cho đến khi chính tai nghe được lời hắn nói, hắn đối với nàng chỉ có thương hại cùng cảm kích!

Lòng đang đau nhức cuối cùng rốt cục hoàn toàn thanh tĩnh!

Nàng thật ra thì luôn luôn là một Tiểu Hồ Ly kiêu ngạo.

Phiên ngoại 278. Ai sống ai chết 8

Ở Thanh Khâu, hầu như không ai dám trêu chọc.

Hôm nay vì tình yêu làm cho mình như thế hèn mọn, mình giống như không còn là chính mình nữa . . . . . . Một lòng trong cơn đau nhức đến tột cùng. Nàng, không cần bất luận kẻ nào  thương hại! Xoay người, không thèm liếc hắn một cái, lung la lung lay đi ra ngoài.

Chợt nghe từng tiếng càng hô lớn: "Không cho đi!"

Một bóng trắng lớn đứng phía trước Tiểu Bạch Long chặn lại đường đi của nàng.

Ánh mắt giống như đèn lồng nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi quyết không thể đi!"

Hoa Tích Nguyệt lạnh lùng nhìn nó: "Nói muốn thế nào?"

Tiểu Bạch Long kêu lên: "Ghen thần vẫn còn ở trên người của ngươi. Nàng mặc dù không khống chế được ngươi, nhưng nàng lại có thể tùy ý ra ngoài, một khi tìm được thân thể mới, vậy thì lại có đại họa!"

Tất cả mọi người là ngẩn người, Tiểu Bạch Long nói cũng có lý, không thể không đề phòng.

Hoa Tích Nguyệt khẽ cười lạnh: "Vậy ngươi nói nên như thế nào?"

Tiểu Bạch Long hơi ngửa đầu, lạnh lùng nói ra mấy chữ: "Trước khi ghen thần chưa ra, ngươi ở lại chỗ này, nơi nào cũng không có thể đi!"

Hoa Tích Nguyệt vẫn không nói gì, Hoa Kiều Long đã kêu lên: "Không được! Cái này nơi tồi tàn toàn đá là đá trừ đá ra không có gì, ở lại chỗ này khác nào ngồi tù? Huống chi tỷ tỷ ta còn phải trở lại Thanh Khâu. Không thể đợi ở chỗ này! Nếu như ghen thần cả đời không ra được, tỷ tỷ ta liền cả đời ơ nơi quỷ quái này sao? !"

Tiểu Bạch Long lạnh lùng nhìn hắn: "Trở lại Thanh Khâu, ngươi không sợ ghen thần bám vào ngươi ở một trong những người Hồ Tộc của các ngươi? Quậy đến cho người Thanh Khâu gà bay chó sủa không yên?"

Hoa Kiều Long nhất thời, ngây người.

Lời Tiểu Bạch Long nói rất có đạo lý, này ghen thần mặc dù không khống chế được tỷ tỷ, nhưng ả có thể lợi dụng thời cơ để thoát ra ngoài. Lại một lần nữa chiếm lấy một thân thể ác tính, chỉ sợ lại xảy ra một đại nạn lớn nữa!

"Được! Ta lưu lại!" Hoa Tích Nguyệt rốt cục mở miệng, gương mặt thờ ơ.

Nàng vốn là muốn tìm một nơi để trốn, yên lặng qua một đời, ở nơi nào cũng vậy?

Tiểu Bạch Long không nghĩ nàng lại nhanh chóng vui vẻ đồng ý như vậy, cũng lặng thinh rồi ngẩn người. Nhưng nó sớm chớt mắt sẽ phải bay lên trời cao, rốt cuộc chẳng thể yên tâm.

Phiên ngoại 279. Ai sống ai chết 9

Vạn nhất con Tiểu Hồ Ly này không chịu được tịch mịch, nữa chạy đi thì làm sao bây giờ?

Cổ Nhược đi tới, nhàn nhạt nói: "Ta chăm sóc nàng."

Tích Nguyệt, cuối cùng là ta phụ nàng. Có thể gần nhau cả đời như vậy cũng chưa hẳn là một chuyện xấu.

Hoa Tích Nguyệt lui về phía sau một bước, nhàn nhạt nói: "Ta không cần bất luận kẻ nào chăm sóc!"

Lại nhìn Tiểu Bạch Long một cái: "Chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất, ngươi giết ta! Thứ hai, để cho ta một mình ở lại chỗ này. Cho dù là phong ấn ta cũng không quan tâm!"

Cổ Nhược tâm buồn bực, không biết nên nói cái gì? Từ từ nhắm mắt lại. Từ lúc nào thì nàng tránh né mình giống như mình là rắn rồi? Không dây dưa, không vây quanh mình líu lo nói đùa? Lúc ấy không có cảm thấy gì, hiện tại nhớ lại đoạn thời gian ngọt ngào nhất kia của mình. Thời gian thật là một đi không trở lại? Tâm trí dường như muốn nổ tung. Ngón tay dường như cũng thành màu trắng bệch. Trong lòng cũng chỉ có một chủ ý, vô luận nàng có cần hay không, hắn nhất định phải giữ lại! Dù chỉ là xa xa nhìn nàng cũng tốt.

Ầm! Có người một chưởng đánh lên khối Ngọc! Mọi người không đề phòng, sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Dạ Tang sải bước đi lên.

Con ngươi xanh biếc nhìn Hoa Tích Nguyệt: "Hoa Tích Nguyệt, ngươi có đầu óc hay không?! Ngươi cũng không phải là người, tại sao vì an bình của loài người mà chối bỏ cuộc đời của mình? Chẳng lẽ chỉ vì ngươi yêu là một con người, cho nên cũng yêu loài người của hắn? Hắn thật đáng giá để ngươi làm như thế?"

Một câu nói làm ánh mắt Hoa Tích Nguyệt chua xót, suýt rơi lệ.

Nàng chậm rãi lắc đầu: "Không, không phải là. . . . . ."

"Nếu không phải vậy hãy đi cùng ta! Yêu giới của ta không sợ yêu thần Phụ Thể!" Dạ Tang đưa tay liền kéo nàng.

Hoa Tích Nguyệt theo bản năng tránh né, lui về phía sau một bước: "Không, ta không thể đi theo ngươi. . . . . ."

"Tại sao không thể đi theo ta? Chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi còn yêu hắn?"

Dạ Tang túm kéo nàng lại, mang theo một tia đau lòng. Lại dẫn một tia hận ý, nhìn nàng không thể tin.

Phiên ngoại 280. Ai sống ai chết 10

Hoa Tích Nguyệt cười thê lương một tiếng, không nói lời nào. Cũng chỉ lắc đầu một cái.

"Thật xin lỗi Dạ Tang, ta biết tình toan của ngươi, nhưng là ta quá mệt mỏi. Ta đã thiếu ngươi quá nhiều, không muốn nợ ngươi nhiều hơn nữa. Ta đã không thể nào đáp ứng ngươi ,cho nên cũng không nên cùng ngươi dây dưa..."

Dạ Tang hận hận nhìn nàng, trong con ngươi âm u sôi trào tất cả đều là lửa ghen.

Cầm thật chặt hai cánh tay của nàng, gầm thét: "Thật xin lỗi? Không nên cùng ta nói cái gì mà thật xin lỗi! Ngươi không cần xin lỗi bất cứ người nào! Ta yêu ngươi là chuyện của ta, ngươi không thương ta là chuyện của ngươi...Lần này, ta nhất định dẫn ngươi đi!"

Một cái ôm nàng vào lòng, sãi bước ra khỏi động!

"Để nàng xuống!"

Mọi người không hẹn mà cùng kêu lên. Rối rít đi lên ngăn trở.

Sắc mặt Cổ Nhược càng thêm tái nhợt, Oa Huyết Sáo âm thanh nhắm thẳng vào trước ngực Dạ Tang: "Dạ Tang, để nàng xuống!"

Dạ Tang ngửa đầu cười to: "Giữ nàng lại làm cái gì? Bị ngươi giết chết hoặc là bị ngươi phong ấn? Ha, đây chính là tình nghĩa các ngươi đối với nàng? "

Khuôn mặt Cổ Nhược lạnh lùng, không nói câu nào. Hắn tự nhiên sẽ không giết Tích Nguyệt, nhưng là sẽ phong ấn. Đem mình cùng nàng cùng nhau phong ấn ở trong động này...

Tiểu Bạch Long nói: "Dạ Tang, ghen thần này đối với loài người mà nói là một mầm mống tai họa cực lớn, ngươi không thể cứ thế mang nàng đi như vậy."

Phượng Thiên Vũ cũng nói: "Dạ Tang, ta biết ngươi là Yêu Vương. Vậy với thực lực của ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể ở trong tay chúng ta mang đi nàng?"

Dạ Tang ha ha cười điên loạn: "Các ngươi không ngại liền thử một chút! Nếu ta không mang nàng đi được, nhưng các ngươi cũng sẽ không được bình an đâu!"

Hắn tự nhiên biết được năng lực của mình. Trước mắt mấy người này đều là cao thủ, trừ Long Phù Nguyệt  bọn họ bất luận kẻ nào trong đó cũng có thể cùng hắn đánh ngang tay. Nếu muốn mình không chút thương tích nào đem Hoa Tích Nguyệt đi, chỉ sợ căn bản không thể... Trong lòng một cổ phẫn uất, lửa hận thăng lên. Hắn lần đầu tiên hối hận. Hối hận tại sao mình vài năm trong tam giới chỉ lo Tiêu Dao sung sướng, không có tu luyện công phu, nếu không... hừ hừ, hôm nay cần gì phải chịu làm khó?

"Có muốn thay đổi còn mạnh hơn hay không? Có muốn đem bọn họ đánh bại hay không?"

Một âm thanh am muội đột nhiên từ bên lỗ tai hắn vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com