Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22 - Hộp thư giữa hai thế giới

Mưa. Lại một buổi chiều mưa xám kéo dài lê thê như một bản nhạc nền chậm chạp. Tiếng gió hất tung từng nhành cây, biển ngoài kia uốn lượn những con sóng bạc đầu, va đập vào nhau như những nỗi niềm không tìm được bờ bến.

Trong căn phòng áp mái, em ngồi khoanh chân giữa đống giấy tờ cũ, sách vở lộn xộn, bút chì rơi lăn lóc khỏi hộp. Mùi mực, mùi bụi giấy cũ, và cả mùi hương gỗ nhè nhẹ trong căn nhà này khiến em thấy nghèn nghẹn. Khi dọn lại ngăn kéo dưới kệ sách, em vô tình thấy lại một chiếc hộp giấy bạc – thứ em đã hoàn toàn lãng quên.

Chiếc hộp nhỏ, sờn góc, có vài mảnh sticker hình ngôi sao đã phai màu. Em cẩn thận mở nắp, và trái tim như chùng xuống: bên trong là những lá thư — tất cả đều không đề người nhận, không ghi ngày tháng, không bao giờ được gửi đi.

Em đã viết chúng trong những tháng đầu tiên khi mới đến đây du học. Một đất nước khác, một ngôn ngữ khác, và cả một nhịp sống hoàn toàn xa lạ. Có những đêm dài, em ngồi cạnh cửa sổ, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt và tiếng xe chạy như những dòng suy nghĩ không tên trong đầu.

Em không viết nhật ký. Em viết thư. Như thể đang nói chuyện với một người nào đó — một người có thể hiểu, có thể lắng nghe, dù chẳng bao giờ xuất hiện.

"Hôm nay em đi siêu th, đng sut hai mươi phút quy sa vì không biết chn loi nào. Mi th đu l, và ai cũng vi vã. Em thy mình lc lõng đến bun cười."

"Em b đim kém trong bài lun. Không ai trách, không ai nói gì, nhưng em cm thy mình nh bé như mt chm mc b b sót trong bài ging."

"Nếu có mt người ngi bên cnh, ch cn im lng thôi cũng được. Không cn nói gì. Ch cn đó."

Và ở một góc thư khác, có những dòng bị gạch xoá, nét chữ đậm nhòe đi vì nước mắt.

"Nếu sau này em yêu ai, liu người đó có đ kiên nhn đ nhìn thy phn này ca em không? Phn mm yếu, phn mt mi, phn ch biết im lng chu đng?"

Em không biết rằng... anh đã nhìn thấy chiếc hộp này từ vài hôm trước, khi giúp em dọn lại bàn vẽ. Anh không hỏi, chỉ lặng lẽ cất nó vào đúng chỗ. Nhưng tối hôm đó, khi em ngủ quên trên sofa vì mệt, chiếc hộp lại nằm mở ra trên bàn, và lần này — anh đọc từng lá thư một.

Em không hay biết. Nhưng sáng hôm sau, khi thức dậy, em thấy chiếc hộp được đặt ngay ngắn lại trên bàn, cùng một mẩu giấy dán nắp:

"Anh có hồi âm cho từng lá thư rồi. Nếu em muốn đọc."

Em mở hộp. Phía sau mỗi lá thư cũ, là một mảnh giấy mới — nét chữ của anh: đơn giản, rõ ràng, dịu dàng.

"Vì em lc trong siêu th, t nay anh s luôn đi siêu th cùng em. Còn nếu không, ít nht anh s dy em đc hết tên my loi sa cho quen."

"Bài lun sai thì sa. Nhưng nếu em bun mà không ai ôm em, thì đy mi là sai tht s."

"Anh không gii nói chuyn. Nhưng anh luôn biết khi nào cn im lng mà vn không ri đi."

Em đọc. Đọc đến lá thư cuối cùng — lá thư em từng viết với một câu hỏi chưa từng được gửi:

"Nếu sau này em yêu ai, liệu người đó có thể chấp nhận tất cả những vỡ vụn này không?"

Phía sau bức thư đó, là một dòng chữ ngắn của anh:

"Anh không ha s vá hết mi vết nt, nhưng anh nguyn ngi cnh em, mi khi chúng đau li."

Em ôm chiếc hộp vào lòng, gập gọn từng mảnh giấy, rồi bước về phía anh đang đứng bên cửa sổ. Ngoài kia, mưa vẫn rơi, biển vẫn xám, nhưng lòng em dịu lại lạ thường.

Anh quay lại khi thấy em tiến gần. Không hỏi, chỉ mở vòng tay. Và em tựa vào anh, để lần đầu, cảm nhận trọn vẹn sự an toàn khi yếu mềm.

"Cảm ơn anh... vì đã trả lời những lá thư em từng nghĩ không ai sẽ đọc."

Anh đặt cằm lên đầu em, giọng khẽ như gió:

"Chúng đâu phải thư. Chúng là cánh cửa. Và anh đã tìm được đường vào thế giới của em."

🫂

"Chiếc hp y, t đó không còn là nơi ct gi cô đơn. Nó tr thành "hp thư gia hai thế gii" – mt thế gii cũ đy tn thương, và mt thế gii mi... nơi anh có mt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com