Chương 8
Âu mai gót!
Tôi đã hôn gián tiếp với Trần Quân Nghi!
Điều tồi tệ nhất là... tôi thế mà lại không cảm thấy quá chán ghét...
Mà thậm chí, tôi còn có cảm giác hơi hồi hộp.
Chuyện gì đang xảy ra vậy!!
Tôi lắc đầu, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lên.
Ngày hôm sau.
Tôi lại đi ăn với Trần Quân Nghi, và tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hắn và một bạn học cùng lớp trong trại huấn luyện.
Cậu bạn kia hỏi: "Cậu với Trương Vãn là thế nào vậy?"
"Kẻ thù."
"Hờ hờ, thế sao cô ấy cứ bám theo cậu suốt ngày thế?"
Trần Quân Nghi nói một cách rất thờ ơ: "Ai biết được, chắc là bị điên đấy."
Đó là cách mà hắn hay đốp chát lại tôi.
So với hắn thì mỏ tôi còn hỗn hơn cơ.
Nhưng mà chẳng hiểu sao, lúc này tôi lại cảm thấy chua chát.
Sau này nghĩ lại, chắc là cái giá phải trả cho một cô gái EQ thấp.
Tôi ngừng nghe, thu dọn hành lý rồi quay trở lại trường học mà không nói một lời.
Trần Quân Nghi phát hiện ra tôi đã biến mất, vì vậy hắn lập tức gọi cho tôi. Hắn nói hắn đã mua cho tôi rất nhiều bánh với rất nhiều vị khác nhau.
Tôi nói với hắn là tôi đã lên tàu rồi.
Hắn sửng sốt mất một lúc: "Vậy... cậu nhớ cẩn thận, về trường rồi thì nhắn lại cho tôi."
Khoảng thời gian tiếp theo đó, Trần Quân Nghi không có quay lại trường, vì vậy tôi đã nhân cơ hội này để tránh mặt hắn.
Đó có thể là do lòng tự trọng của tôi.
Hắn khinh thường tôi, cho nên dù tôi có thành quỷ thì cũng không muốn dây dưa với hắn.
Và... đúng là tôi đã gần như trở thành một con ma.
Tôi yếu ớt hơn bao giờ hết, xanh xao và gầy rộc.
Tôi đã gặp đủ loại từ bác sĩ cho tới lang băm, nhưng không ai có thể chữa khỏi cái căn bệnh lạ lùng này của tôi.
Một tháng trôi qua trong nháy mắt.
Triệu Chiêu rất lo lắng cho tôi. Bởi vì nhìn tôi giống như có thể hẹo bất cứ lúc nào vậy.
Ngày diễn ra lễ hội của câu lạc bộ, cô nàng liền mạnh mẽ kéo tôi ra ngoài chơi, nói là muốn nâng cao tinh thần.
Loại tinh thần nào có thể thúc đẩy được một người sắp chết như tôi chứ?
Tôi không biết rằng hôm nay là ngày câu lạc bộ của chúng tôi đối đầu với câu lạc bộ thiên văn để giành địa điểm một lần nữa.
Thành viên hai bên cãi nhau ỏm tỏi.
Còn tôi thì nằm liệt như chết ở bên cạnh, không nói được lời nào.
Tôi đang suy nghĩ về cái khoản tiền khổng lồ trong thẻ cơm của mình, không biết là nên trả lại cho trường hay là chuyển nhượng luôn cái thẻ cho Chiêu Chiêu đây...
Đột nhiên, tôi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc khiến tôi phát điên.
Trần Quân Nghi gạt đám đông sang một bên, gõ gõ vào cái bàn trước mặt tôi, giọng hắn có vẻ hơi khó chịu.
"Tại sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com