[Tiễn Không ] phòng chống lừa đảo,bảo vệ tài sản an toàn
*02
*Lời t/g gốc:Tôi phải nhanh lên mới được
Link chap này: https://blanc0214.lofter.com/post/1f8d0bb2_2bb4cfbd3
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lúc đó tại sao mình lại thuận miệng nói vậy hả trời, giờ thì đến cả ký túc xá cũng không về được.
Với những giọt nước mắt khô đi bởi cơn gió lạnh -3 độ, Tôn Ngộ Không kéo vali ra đường, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi đi vào khách sạn gần đó, chi 70 đồng một đêm. Nếu chi phí thức ăn hàng ngày có thể được kiểm soát trong vòng 10 nhân dân tệ, chắc hắn có thể sống sót trong một tuần
Thầy Dương hình như là người ngoại tỉnh nên chắc sẽ không thiết tha gì việc tăng ca trong dịp Tết này đâu.
Chỉ cần sống sót qua tuần này thôi là hắn có thể quay về ký túc xá thân yêu rồi.Cố lên nào!
"Qúy khách à, ngài tới đây tham quan hả? Nơi này không có nhiều điểm tham quan, cách thành phố cũng khá xa nữa. Nói chung là không phải nơi lý tưởng lắm á."
"Vậy ông chủ có thể cho ta thuê rẻ hơn 20 tệ không, ở ngoại ô 70 tệ thì hơi đắt đó nha."
Ông Chủ khách sạn liền im lặng, cho Ngộ Không vào.
Ngày hôm sau, Ngộ Không vô tình phát hiện ra khách sạn này có thể nấu ăn và trong tủ lạnh còn có nguyên liệu tươi, tuy không biết là của ai nhưng bụng Ngộ Không đã réo inh ỏi mấy bữa nay vì đói rồi, nên hắn lén trộm một quả trứng, một cái bánh bao và một gói dưa chua, trốn vào trong phòng đun sôi nước.
Hấp một cái bánh bao ăn cùng một quả trứng lúc nào nghẹn thì ăn thêm một miếng dưa chua cứ vậy sống sót qua ngày.
Ngày thứ ba cũng như vậy.
Ngày thứ tư...
Ông chủ:"Quý khách à,qua mùng một nhớ đi mua kín tủ lạnh lại giùm tôi nhé, quý khách ăn nhờ nhiều quá giờ đến cả cơm tất niên vợ tôi cũng không đủ nguyên liệu để nấu rồi"
Mùng 2 Tết, Ngộ Không đến siêu thị mới mở, nhìn chằm chằm vào những vỉ trứng có giá 5 tệ 80 đồng/1 vỉ và cả những vỉ có giá 6 tệ 20 đồng/1 vỉ. Có lẽ vì cảm thấy tội lỗi, Ngộ Không đã duỗi tay ra cầm ngay vỉ 5 tệ và để nó vào giỏ.
"Anh đằng kia ơi, mấy vỉ trứng đó không ngon đâu, đừng có mua làm gì cho phí tiền ra bên này có vỉ giá 2 tệ/1 vỉ nè."
Mùng 2 Tết, gia đình nào chắc cũng chắc cũng còn thừa thức ăn,gà, vịt, cá, thịt kho, ăn cả tuần chắc cũng chả hết nên siêu thị này khá vắng vẻ. Ngộ Không vừa nghe thấy "2 tệ/1 vỉ", liền bắt đầu mắt đảo như rang lạc, tìm kiếm bóng dáng của vỉ trứng kia, đồng thời cảm thán rằng mình đã đói đến mức xuất hiện ảo giác rồi à.
"Anh ơi, 2 tệ/1 vỉ ở chỗ này nè."
Sau đó một bàn tay nhỏ liền duỗi tới, mang theo chút mùi rau cần.
Ngộ Không khựng lại một giây, sau đó quay đầu cùng với một cái Bao Thanh Thiên nhỏ mặt đối mặt.
"Sao em....đen dữ vậy?"
"Dạ tại em bôi thuốc nhuộm tóc của ông bác ngoại lên mặt á. Bác ruột em bảo là sẽ không sao đâu. Vì vài ngày nữa tóc của ông bác ngoại lại bạc trắng. Có thể thấy hiệu quả của mấy cái thuốc nhuộm này kém lắm nên sẽ hết nhanh thôi, nó sẽ chỉ khiến da em đen đi một chút trong một thời gian ngắn thôi à."
Đôi mắt của nhóc Bao Thanh Thiên nhỏ đen đến nỗi sau khi bị thuốc nhuộm bôi đen hết mặt, trên mặt chỉ còn lại lòng trắng mắt, ngẩng đầu nhìn người giống như đang trợn mắt vậy - tuổi còn trẻ như vậy đã kiêu ngạo ngang ngược rồi.
"...Bác ruột của em có vẻ có quan hệ không tốt lắm với ông bác ngoại của em nhỉ."
"Đúng vậy ạ, mẹ em nói là..."
Sau lưng Ngộ Không đột nhiên phát ra một giong nói:"Trầm hương, đây là lần thứ ba con chạy lung tung rồi đó, về nhà bác sẽ tịch thu hết lì xì của con."
Giọng nói này, ngữ điệu này, hình như nghe quen quen. Ngộ Không có dự cảm không tốt lắm, ngồi xụp xuống, quay lưng về phía người kia, vắt chân lên cổ chạy được khoảng mười mét , đứa trẻ phía sau liền hét lớn: "Anh ơi, anh còn chưa mua trứng!"
Xin lỗi em nha, anh đây hết muốn mua trứng rồi anh đây chỉ muốn về nhà thôi.
Tôn Ngộ Không thầm nghĩ trong khi chờ đợi Dương Kiện thanh toán tiền cùng Trầm Tường đang cầm cây kẹo mút cầu vồng.
Lúc ra ngoài nhiệt độ rất thấp, Ngộ Không khịt mũi, kỳ thật hắn không có cảm lạnh, chỉ là hơi sổ mũi một chút thôi, hắn nghĩ đợi trở về khách sạn, chắc phải để điều hòa phát huy hết tác dụng của nó rồi.
Dương Tiễn đưa vỉ trứng qua: "Chỉ thế này thôi à?"
"Vâng, cảm ơn thầy."
Trầm hương khá dính người, Dương Tiễn vừa đi tới liền tự động tiến lên nắm tay, Dương Tiễn trợn mắt: "Kẹo từ đâu ra ?"
Ngộ Không cúi đầu nhìn chằm chằm Trầm Hương: "... Em không phải nói bác quên mua cho em sao?"
Trầm Hương: "Mẹ! Em nói mẹ mà !"
Ngộ Không: "..."
Trầm hương được đặt ở hàng ghế dành cho trẻ con ở phía sau, còn Ngộ Không thì phải ngồi ở ghế phó lái để bị thẩm vấn.
"Còn lại bao nhiêu tiền?"
"...... 4-5 ngàn."
"Vậy sao không về nhà?"
"Tại vé xe mùa Tết này đắt quá ấy chứ ạ, vé khứ hồi liền có giá hơn 1000 tệ, em tiếc tiền nên không về."
"Thầy nhớ năm nay thầy thưởng cho em 1 vạn hai nghìn tệ cơ mà, mùng 8 đã phải nghe tiếng 'ting ting' rồi chứ ."
"???!"
"Em không nhận được tin nhắn à?"
"Chắc là em đã bỏ qua nó lúc dọn tin rồi." Ngộ Không vội vàng mở điện thoại ra xác nhận lại.
Số dư tài khoản: 12009 tệ.
Năm nay được thưởng nhiều quá đi!Ngộ Không điên cuồng gào thét trong lòng.
"Em chịu trách nhiệm phần lớn công việc của hội đào tạo sinh viên. Ngoài ra còn có một bài và hai bài tổng cộng. Bài báo của anh cũng đã được đăng trên các tạp chí nước ngoài. Anh đã làm rất tốt kể từ năm thứ hai học." Dương Tiễn vừa lái xe vừa nói. "Nói chính xác thì ngay từ đầu đã rất tốt, nhưng kết quả bắt đầu xuất hiện ở học kỳ thứ hai, cho nên tiền thưởng cũng được phản ánh trong kết quả."
Năm trước Ngộ Không chỉ được thưởng có 500 tê, so với lúc bị đè dưới Ngũ Hành Sơn 500 năm còn ảm đạm hơn rất nhiều
"Cảm ơn thầy ạ." Tôn Ngộ Không cố gắng hết sức biểu lộ một khuôn mặt không cảm xúc, khiêm tốn cười một tiếng.
Dương Tiễn: "Chúng ta tới rồi, xuống xe đi."
---Cục Công an thành phố Quan Giáng Khẩu.
Ngộ Không ngồi trong xe không xuống được: "Thầy ơi... không phải chỉ là tráo bảng giá thôi sao, đâu đến độ phạm pháp đâu ạ?"
Dương Tiễn giữ cửa xe: "Nếu vượt quá 3.000 tệ là phạm tội hình sự. Nói chung có thể thu hồi được khoảng 10.000. Sao không gọi cảnh sát?"
Công an ghi chép: Bạn là sinh viên ở đâu?
Ngộ Không: Viện Nghiên Cứu Lịch sử Nhân loại ạ.
Dương Tiễn: Tiến sĩ.
Cảnh sát: Không ngờ nha, tiến sĩ còn có thể bị lừa sao?
Tôn Ngộ Không:...... Tiến sĩ cũng là người mà.
Trầm hương:Anh Tiến sĩ còn từng đem bảng giá của một vỉ trứng 6 tệ 2 thành 5 tệ 8 nữa đó ạ!
Tôn Ngộ Không:Chú Cảnh sát à, cái này không cần phải chép vào đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com