Chương 16: Kết thúc
Khi Rhyder tỉnh dậy, anh vẫn chưa ý thức được mình đang ở đâu. Tầm nhìn của anh mờ ảo, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng chị Duyên gọi anh. Rhyder muốn đáp lại chị nhưng cổ họng anh khô cằn, bên trong như nuốt phải cát vừa đau vừa rát không chịu được.
Lúc Rhyder cố gắng cất tiếng nói, cổ họng lại nhói lên từng cơn, khuôn mặt vốn đã tái nhợt nay lại thiếu đi vài phần sự sống. Chị Duyên phải đỡ anh ngồi tựa vào thành giường, vội vàng pha một cốc nước ấm, đút từng muỗng nhỏ cho anh làm dịu cổ họng.
Phải mất một lúc lâu sau Rhyder mới có thể phát ra tiếng, nhưng giọng anh khàn đi thấy rõ. Nói thật, Rhyder cảm thấy chắc mình phải nuốt cỡ miểng chai mới khiến cổ họng thành ra thế này. Mùi rỉ sắt tràn ra trong miệng, khiến anh được một phen ói đến sống dở chết dở.
Chị Duyên khi thấy Rhyder ói ra máu thì vội vàng gọi bác sĩ đến kiểm tra. Sau khi chuyển sang phòng khám, kiểm tra lại nội soi một lượt thì bác sĩ bảo không có vấn đề gì quá lớn. Cổ họng bị tổn thương, hạn chế đồ dầu mỡ, chú ý giữ ấm và đừng cố gắng nói nhiều trong giai đoạn này.
Rhyder ngồi thẫn thờ trên giường bệnh, thú thật anh không nhớ bất cứ chuyện gì đã xảy ra. Đầu anh trống rỗng, mọi kí ức liên quan về anh hay tất cả mọi người đều như bị quét sạch. Rhyder càng cố nhớ thì đầu óc lại nhói lên từng cơn. Anh nằm vật xuống giường, mặc kệ cho đầu óc lùng bùng cả lên.
Phải đến tận chiều tối Rhyder mới có thể xuống giường đi lại. Anh chỉ được phép ăn cháo loãng, ngay cả thuốc uống cũng được chia nhỏ để dễ nuốt xuống. Bị dày vò cả ngày cuối cùng Rhyder mới có cơ hội ngồi xuống nói chuyện với chị Duyên
" Sao em lại ở đây thế, cả ngày nay cũng không thấy Captain đâu. Tin nhắn cũng không thấy cái nào"
" Em không nhớ gì sao, đừng nói đầu óc bị hỏng rồi chứ"
" Chị trả lời em coi, đừng có đánh trống lảng. Sao em lại vào đây, còn thảm hại như vậy"
" Em với thằng Dương uống rượu kiểu gì mà một đứa bị va chạm xe, một đứa sốc thuốc phải cấp cứu trong đêm. Mà em đấy, sao lại dại dột như thế, nếu không phải chị lo tâm trạng em không tốt chạy sang xem sao, thì bây giờ em không còn ngồi ở đây đâu"
" Em nhớ là mình trên đường về gặp tai nạn chứ Dương Domic đi chung nào ở đây. Em thấy Captain nên băng qua đường rồi bị xe đụng trúng cơ mà"
" Em đừng có hù chị, Captain đã nửa tháng này có gặp em bữa nào đâu. Nó đang chuẩn bị cho lễ cưới thời gian đâu mà đến gặp em"
Rhyder khi nghe đến Captain đang chuẩn bị cho lễ cưới thì cả người cứng đờ, nhìn chị Duyên bằng vẻ mặt không thể tin được. Anh như nghe tiếng sét đánh ngang tai mình, còn cái gì vô lý hơn chuyện chị Duyên vừa nói chứ.
Anh nhớ mình lên kế hoạch tỏ tình với Captain nhưng em ấy không đến. Anh thấy em ấy bên kia đường nên băng qua rồi va chạm xe. Nhưng qua lời kể của chị Duyên mọi thứ dường như vô cùng khác lạ so với trong kí ức của anh. Trong kí ức Rhyder, anh vẫn đang ở độ tuổi hai mươi ba, chương trình anh trai say hi vừa kết thúc nhưng trong thực tế anh sắp bước qua cái độ tuổi ba mươi.
Càng tuyệt vọng hơn là Captain của thực tại không còn là người anh từng nâng niu lúc trước. Cậu đã là người đàn ông hai mươi bảy tuổi, đã có mối tình với người yêu suốt năm năm nay và bây giờ họ quyết định đến với nhau bằng một hôn lễ. Dòng ký ức như xuất hiện một vết cắt, vô số kí ức mới cũ đan xen khiến Rhyder ôm đầu đau đớn.
Tại sao lại khác như vậy. Tại sao không phải là anh, tại sao xuất hiện một người xa lạ cướp mất Captain của anh. Captain cưới rồi còn anh thì làm sao đây.
Rhyder ôm đầu chạy vào phòng vệ sinh rồi khóa trái cửa lại. Anh tựa người vào cửa, nước mắt lặng lẽ trào ra khỏi hốc mắt. Bên ngoài, chị Duyên đang hoảng loạn đập cửa. Chị không hiểu tại sao Rhyder lại thành ra như vậy.
Lúc Captain nói với anh là cậu ấy sắp kết hôn, chị cũng không thấy Rhyder phản ứng gì quá lớn. Rhyder có việc thì làm việc, không thì tụ tập với bạn bè hoặc đi cùng với Dương Domic. Mọi thứ Rhyder thể hiện ra quá đỗi bình thường cho tới hôm anh gọi cho chị rồi khóc không ngừng.
Rhyder ở bên trong đã nhớ ra rồi, anh nhớ ra rất nhiều thứ. Hóa ra thời gian qua anh vẫn luôn tự lừa dối chính mình, anh tự xây dựng cho mình một bức tường kiên cố rồi ở trong đó tạo nên những ký ức không có thật. Hóa ra khi đau lòng đến mức tột cùng, con người có thể làm ra những chuyện khác thường như vậy.
Rhyder lựa chọn giấu hết các tổn thương xuống tận sâu trong đáy rương. Anh lựa chọn thời điểm khi cả anh và Captain đang hạnh phúc nhất ở anh trai say hi làm cột mốc đánh dấu quá trình.
Những thứ trong kí ức anh tự tạo ra là những thứ trên thực tế Rhyder chưa bao giờ có được. Nhưng mà anh vẫn cứ mơ màng như thế mà tồn tại, trong những ảo giác ấy anh thật sự rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi anh chưa bao giờ muốn tỉnh lại.
Ở ngoài kia, tiếng đập cửa vang lên không ngừng, xen lẫn vào giọng chị Duyên là tiếng Dương Domic gọi Rhyder mở cửa. Chị sợ Rhyder lại làm chuyện dại dột lần nữa, nên chụp lấy điện thoại gọi Dương qua ngay. Hai người gọi một lúc lâu vẫn không thấy Rhyder mở cửa, vừa tính phá cửa xông vào thì Rhyder đã mở cửa bước ra.
Tóc anh rối bù, hốc mắt đỏ hoe, bi thương như thể hiện hết trên mặt. Rhyder ngồi sụp xuống sàn, đầu vùi vào đầu gối khóc nấc lên, chị Duyên đã từ rất lâu rồi chưa thấy anh khóc đến rối tung rối mù như vậy, hoặc nói đúng hơn anh nên như thế này từ hôm Captain đến thông báo sắp kết hôn. Có lẽ, chị biết được em trai mình vì sao thành ra như vậy rồi.
Dương Domic ngồi xuống ôm Rhyder, tay xoa đầu cậu an ủi. Anh cũng chẳng biết phải an ủi như thế nào vì chính anh cũng là người đang khâu vá vết thương lòng của chính mình. Chuyện của bọn họ tưởng khác biệt nhưng thực chất đều là như nhau cả, yêu mà không có được.
Ba ngày trước, Rhyder và Dương Domic cùng đi diễn ở một show về. Hai người vốn muốn đi đâu ăn khuya rồi về, nhưng lúc tới nơi Dương lại thấy Kiều. Em ấy đứng đối diện anh, tay trong tay ngọt ngào với một người. Em ấy mỗi lần cười đến cong cong mi mắt thì chắc hẳn em ấy phải rất vui. Có lẽ Kiều bên ai cũng sẽ vui vẻ hạnh phúc, đương nhiên ngoại trừ anh.
Cảm giác muốn ăn uống của Dương Domic bỗng chốc mất sạch, Dương định tạm biệt Rhyder rồi tự mình đi uống vài ly. Nhưng dường như Rhyder biết được anh đang nghĩ gì, cậu ra hiệu cho anh về nhà mình, cậu cũng muốn uống. Trong nhà Rhyder không còn nhiều bia, hai người tạt qua siêu thị mua mỗi loại một ít, cứ thế xách bọc lớn bọc nhỏ quay về.
Hai người không chuẩn bị gì quá rườm rà, cứ đơn giản khui ra là uống. Ban đầu còn trò chuyện vài câu sau đó lại mạnh ai người đó uống.
Rhyder sức uống vốn không tốt, nhưng tối nay lại cố chấp đến kì lạ. Anh rất khó chịu trong lòng, lồng ngực như bị một tảng đá lớn chèn ép đến nghẹt thở. Nhưng mà anh không dám đẩy tảng đá này ra, anh sợ một khi tảng đá này biến mất anh sẽ làm một vài chuyện khiến mình hối hận cả đời.
Cả hai uống đến say mềm, dù say đến đi không nổi nhưng Dương Domic nhất quyết đi về. Rhyder mặc dù say nhưng vẫn biết Dương về bây giờ không an toàn, đôi co qua mấy câu anh cũng chịu ở lại. Nhà Rhyder có hai phòng, một phòng làm nhạc và một phòng ngủ, cậu nhường phòng ngủ cho Dương còn mình vào phòng làm nhạc ngủ.
Nửa đêm, Dương Domic vẫn không vào phòng ngủ, hiện tại anh đã tỉnh táo hơn nên quyết định dọn dẹp căn phòng một chút. Lúc anh đem rác xuống dưới lầu vứt thì đã hai giờ sáng, khi quay về anh có mở điện thoại nhìn thoáng qua vài cái. Màn hình nền của anh lúc không có ai bao giờ cũng là của anh và Pháp Kiều. Anh và em ấy ôm nhau nhìn vào camera, còn anh hiện tại nhìn vào đó để hoài niệm quá khứ.
Lúc anh đang nhìn điện thoại thì từ phía sau có một chiếc xe chạy phóng ngang qua giật lấy chiếc điện thoại trên tay anh. Dương Domic vì quán tính nên ngã mạnh xuống mặt đường. Cảm giác đau nhói xộc thẳng lên não, nhưng thứ càng khiến anh hoảng loạn hơn đó là chiếc điện thoại vừa bị mất. Trong đó có ảnh của Kiều và mọi thứ liên quan đến cả hai. Chiếc điện thoại là nơi duy nhất lưu trữ lại quá khứ của cả hai, quá khứ bọn họ từng là một đôi Xà Nữ với Bống Khờ rất hạnh phúc.
Dương Domic vội vàng đứng dậy đuổi theo nhưng tất nhiên tốc độ của đôi chân sao có thể sánh bằng tốc độ của một chiếc xe phóng như điên trên đường. Chiếc điện thoại là tất cả của anh nên anh cứ cố gắng đuổi theo, rồi vắp phải nắp cống mà ngã xuống. Dương Domic nằm luôn dưới đường, hai tay ôm lấy mặt kiềm nén nước mắt .
Sớm biết sống đau khổ như vậy anh thà bất chấp hết một lần. Anh không nên lo sợ dư luận mà cố gắng né tránh, anh nên bảo vệ Kiều. Dương Domic thật sự rất hận bản thân càng hận người tạo ra bài viết đó. Nếu không có nó, anh với Kiều hiện tại đã khác rồi. Kiều của anh tâm cao khí ngạo như thế từ bao giờ trở thành người thứ ba trong miệng người khác. Mà anh cũng không bảo vệ được em ấy. Nhìn người mình thích cố né tránh ánh mắt mình nó đau lắm. Vẫn là hai người nhưng vĩnh viễn không còn là hai người trước đó.
Dương Domic lê tấm thân đầy vết thương lớn nhỏ trở về nhà Rhyder. Ông trời tước đoạt đi thứ cuối cùng anh trân quý trên đời này, chắc là muốn anh buông tay rồi. Thôi vậy, em ấy có hạnh phúc của riêng mình là đủ. Anh không sao cả, anh chỉ đang trả giá cho sự hèn nhát của chính mình mà thôi.
Lúc Dương Domic trở về dưới lầu thì thấy xe cấp cứu đang đậu trước cửa. Dòng người tấp nập xoay quanh chiếc xe. Trong thoáng chốc Dương thấy bóng dáng chị Duyên luống cuống bên kia. Chị rất hoảng loạn, tay run lên từng đợt hoàn toàn khác với bộ dáng vui vẻ đầy năng lượng hằng ngày.
" Chị Duyên ơi, sao lại ở đây có chuyện gì sao"
" Quang Anh nó uống quá nhiều thuốc an thần, nó điện chị khóc không ngừng, chị lo quá nên chạy sang xem thì thấy nó ngất xỉu dưới sàn"
" Nó mới nãy còn uống bia với em mà, sao lại sốc thuốc. Em có bao giờ thấy nó sử dụng thuốc gì đâu"
" Mấy đứa cứ làm gì không đó, em nữa Dương sao lại máu me cả người vậy"
" Em bị đụng xe, không sao đâu. Rhyder quang trọng hơn"
" Giờ chị phải vào viện với nó, em cũng đi theo cho bác sĩ băng bó. Lẹ lên"
Dương Domic bị chị Duyên tóm đi một cách nhanh chóng. Rhyder có phản ứng sốc thuốc nặng nên phải vào phòng cấp cứu ngay lập tức. Lúc ở trên xe nhịp tim Rhyder giảm nhanh đột ngột bác sĩ phải tiến hành ép tim và thổi ngạt. Cả quá trình chị Duyên đều không dám nhìn thẳng. Em chị, chị chỉ mới rời khỏi nó có mấy tiếng thôi mà đã thành ra như vậy. Nếu lỡ chị không đến kịp thì sẽ thế nào, hậu quả chị thật không dám nghĩ đến.
_________&______
Bất ngờ chưa nào ┌(・。・)┘♪
Nhớ vote cho iêm nha mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com