Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

   -À mà... Tharn đâu rồi mẹ?

   -Em ấy sáng sớm nay vừa về rồi. Tối qua mẹ thấy đã trễ nên giữ em ấy ở lại, đến sáng thì đã vội về. Chắc là bận nhiều việc lắm. Mà con tìm Tharn có việc gì sao?

   -Con chỉ muốn nói lời cảm ơn đến cô ấy thôi. Cảm ơn vì tối qua không ngại mưa mà đưa con về.

   Bungah mỉm cười gật đầu, chị đứng lên cầm lấy khai thức ăn rồi đi ra ngoài. Khi đã xác nhận rằng mẹ đã đi ra khỏi phòng, Yo mệt mỏi ngã đầu về phía sau, ngẩng mặt nhìn lên trần nhà trắng xóa. Không gian yên tĩnh bao trùm cả căn phòng.

   -“ Mệt quá... Tại sao lại như vậy? Mẹ, Tharn và cả Prabon nữa. Tại sao? ”

   Yo cảm thấy như mình không còn chút sức sống nào. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ và dồn dập làm cậu không thể thở nổi. Bỗng ký ức ba mươi năm qua ùa về trong tâm trí Yo. Ba mươi năm, khoảng thời gian rất dài, Bungah trong những ngày tháng đó đã hoàn thành đúng với nhiệm vụ người vợ, người mẹ của mình. Chị nỗ lực lo cho gia đình mà quên đi chính bạn thân mình nhưng cái nhận lại là gì? Sự vô tâm của Yo, sự vô tình của Pana. Người cha đáng kính của cậu thì chỉ biết ăn vụng bên ngoài, còn cậu - đứa con trai duy nhất thì lại vô cảm với cảm xúc của mẹ mình. Đến khi mẹ gặp được tình yêu chân thành, ngỡ sẽ được thoát khỏi lồng giam tăm tối... Nhưng không, rào cản của cái gọi là luân thường đạo lý vẫn luôn ngăn chặn con đường tìm đến hạnh phúc của Bungah. Nghĩ đến đây, lòng Yo lại lần nữa đau nhói, cậu đau vì thương mẹ và cảm thấy có lỗi. Cậu có nên từ bỏ hay không? Nếu được bỏ có phải mọi người sẽ hạnh phúc không? Có lẽ tình yêu của Yo dành cho Tharn đã quá ích kỷ, cứ nghĩ thời gian sẽ thay đổi được tất cả nhưng đến cuối cùng chẳng ai hạnh phúc cả. Có những chuyện quả thật chỉ khi buông tay mới là cách giải quyết tốt nhất, nếu ngoan cố nắm giữ mà chính bản thân lại đau thì cũng chỉ là vô nghĩa.

  

   Đã ba ngày trôi qua, Yo đã hoàn toàn khỏi bệnh, tinh thần cũng dần hồi phục. Sáng hôm ấy, tại phòng khách biệt thự nhà Bungah. Yo ngồi ở chiếc ghế đơn, Bungah và Tharn ngồi ở ghế dài ngay bên cạnh. Không khí im ắng đến nghẹt thở, không ai nói gì với nhau. Có lẽ nếu có ai nhìn vào cũng liền muốn trốn đi ngay để thoải mái hơn. Để phá tan bầu không khí này, Tharn cất giọng nói:

   -Yo muốn nói gì với Tharn và Bungah à?

   -Đúng vậy, Yo muốn làm rõ mọi chuyện và thông báo đến mọi người một tin.

   -Vậy chúng ta nói chuyện trước đi. Yo có việc gì muốn hỏi thì cứ nói, Tharn sẽ thành thật trả lời.

   Nói rồi Tharn quay sang nhìn Bungah khẽ cười, tay cũng nắm chặt lấy bàn tay Bungah để trấn an chị. Bungah cũng gượng cười đáp lại. Dù có chút lo lắng nhưng có Tharn bên cạnh chị cũng phần nào có thêm được chút sức mạnh mà đối mặt với Yo.

   -Tại sao hai người ở bên nhau?

   Yo hỏi, Tharn suy nghĩ một lúc rồi nói.

   -Yo còn nhớ cái đêm thứ hai khi chúng ta cùng đi du lịch không? Đêm đó Tharn và  Bungah đã cùng biến mất để Yo phải ở nhà một mình. Thực chất hai người bọn em đã ở cùng nhau và phát sinh quan hệ ngay đêm định mệnh ấy, nhưng lúc đó cả hai vẫn chưa nhận ra cảm xúc của mình, vẫn cứ nghĩ đó chỉ là tai nạn. Em và cô ấy chọn cách quên nó đi, xem nó chỉ là giấc mơ để không làm tổn thương ai...đặc biệt là tổn thương anh. Nhưng thực sự không ngờ, thời gian sau thì em có đến gặp cô ấy, và đã không kìm được lòng mà nói ra tiếng yêu với Bungah. Từ đêm đó cả hai cũng đã sống thật với chính cảm xúc của mình. Lựa chọn che dấu, lén lút sau lưng Yo, cũng vì không muốn Yo đau khổ. Thật sự rất xin lỗi Yo, Tharn và Bungah không cố ý đâu.

   Yo im lặng không nói gì. Hai tay nắm chặt vào nhau. Dáng vẻ ấy khiến người ta có hơi lo sợ. Bungah nhìn thấy Yo như thế, nước mắt chị cũng đã rơi ra. Đấy là giọt nước mắt cảm thấy tội lỗi, có lỗi vì đã làm như thế với chính con trai ruột. Ngoại tình với bạn gái của con trai, nói ra cũng thật khó để chấp nhận được. Cảm giác tội lỗi lại càng bao trùm lấy Bungah.

   -Tharn...có bao giờ yêu Yo chưa?

   Một lần nữa Yo cất giọng hỏi. Câu hỏi khiến Bungah và Tharn đều khựng lại. Hai người quay mặt lại nhìn nhau, không biết phải nói sao thành lời. Tay còn lại của Bungah đặt lên tay Tharn, vỗ nhẹ lên đó. Tharn hít sâu, chậm rãi thở ra, nói:

   -Có lẽ những cảm xúc của Tharn dành cho Yo từ trước đến nay nó chỉ giao động ở mức tình bạn mà thôi. Tharn ngỡ nó là tình yêu. Nhưng không...đó chỉ là những cảm xúc nhất thời. Còn khi ở cùng Bungah thì nó lại hoàn toàn khác. Tharn cảm thấy rất thoải mái, rất hạnh phúc và vui vẻ khi ở cùng cô ấy. Tharn muốn là một phần trong đời cô ấy và bảo vệ cô. Đó mới đúng là tình yêu. Nói ra những lời này, Tharn biết Yo sẽ rất đau khổ khi nghe. Nhưng thật lòng xin lỗi Yo. Tharn không thể lừa dối chính mình được nữa.

   -Yo hiểu rồi. Còn mẹ, mẹ có thật lòng Tharn yêu không?

   Yo chuyện hướng nhìn về Bungah. Bị gọi tên, Bungah hơi giật mình nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần trả lời câu hỏi của con trai.

   -Tất nhiên là có rồi. Lúc đầu mẹ thực sự không nghĩ nó là tình yêu đâu. Vì ba mươi năm qua mẹ tới sớm quên đi nó rồi. Nhưng Tharn, em ấy đã một lần nữa mang nó đến với cuộc đời mẹ, cho mẹ hạnh phúc và dạy mẹ cách sống vì bản thân. Mẹ biết ơn em ấy rất nhiều và đã xem em ấy là một phần của đời mình. Mẹ yêu Tharn. Và xin lỗi con, Yo.

   Bungah mỉm cười trong nước mắt. Đôi mắt chị hiện rõ niềm mong muốn rằng mong Yo sẽ tha thứ cho cuộc tình trái với luân thường đạo lý này. Chị biết cầu xin cậu chấp nhận được việc này là một việc vô cùng vô liêm sỉ nhưng chị vẫn làm, vì chị yêu Tharn. Bungah muốn một lần dũng cảm nắm lấy tình yêu của mình, muốn một lần được sống vì mình mặc cho người đời có phỉ nhổ. Những sĩ diện ấy chị cam lòng bỏ qua một bên.
 
   Yo không nói gì thêm, cậu chống  hai tay xuống đầu gối và đứng lên. Đi ra khỏi phòng khách trong sự ngỡ ngàng của Bungah và Tharn. Cậu đi thẳng không thèm ngoảnh lại và cũng chẳng nói tiếng gì về việc mình sẽ rời đi. Bungah dự định đứng lên gọi Yo thì bị Tharn giữ lại, chị cũng đành lòng nghe theo cô mà ngồi xuống. Hai người phụ nữ dõi theo bóng lưng kia không biết nói gì, nhưng trong đầu lại có cùng một suy nghĩ rằng không biết cảm xúc của Yo hiện ra sao. Yo đã chấp nhận họ chưa hay vẫn như trước đây, vẫn hận họ.

   Bungah và Tharn vẫn hờ hững ngồi đó mong chờ một tia hi vọng nhỏ nhoi. Bỗng hai người mở to mắt, ngồi thẳng lưng lên, gương mặt ngơ ngác nhìn về phía trước. Thì ra là Yo, cậu ấy một lần nữa bước vào. Nhưng điều đó cũng chưa đủ làm Bungah và Tharn bất ngờ. Yo bước vào, ngay bên cạnh là một chàng trai khôi ngô tuấn tú, ăn mặc đơn giản nhưng cũng rất lịch sự, khắp người toát đầy khí chất nho nhã khiến người ta vừa nhìn liền mê. Hai chàng trai cùng bước đến trước mặt Bungah và Tharn.

   -Con muốn thông báo đến mọi người một việc.
 
   Bungah vẫn còn bất ngờ nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc.

   -Có chuyện gì vậy con? Nhưng đây là ai vậy Yo?

   -Đây là Prabon. Bạn thân của con từ năm cấp hai.

   Yo chuyển tầm nhìn về phía Prabon.

   -Đây là mẹ của Yo, còn người kế bên là Tharn.

   Prabon chắp tay trước ngực, cúi đầu hai lần làm động tác chào lần lượt Bungah và Tharn. Hai người kia cũng lịch sự chắp tay, cúi đầu chào lại. Bungah một lần nữa cất tiếng:
 
   -Lúc nãy con bảo có việc muốn thông báo mà đúng không? Đó là việc gì vậy?

   Yo không trả lời câu hỏi của Bungah mà chỉ mỉm cười, cậu một lần nữa xoay mặt nhìn Prabon, chủ động nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau khiến hai người phụ nữ trước mặt càng thêm ngỡ ngàng. Yo nắm tay Prabon giơ lên ngang vai, lắc lắc vài cái rồi nói:

   -Con và Prabon bắt đầu từ bây giờ sẽ chính thức tìm hiểu nhau. Mẹ và Tharn thấy sao?

____________________________________________

   *Cảm ơn vì đã xem

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com