Chap 29
Chap này sẽ viết theo lời kể của Jimin nhé!
--------
Tôi ở ngoài phòng phẫu thuật đứng ngồi không yên.
Nếu em mà có chuyện gì tôi biết phải làm sao đây! Eunso lúc đó đã đẩy tôi vào lề đường rồi bị chiếc xe kia đâm trúng. Tại sao em lại ngốc đến vậy? Tại sao em lại vì cứu tôi mà không màng đến mạng sống của mình?
Giá như ngày ấy tôi không lừa dối em thì có khi mọi chuyện đã khác. Taehyung sẽ không đính hôn với Hyerim và em sẽ không bị tai nạn! Đáng lẽ tôi không nên đi quá giới hạn như thế! Tối hôm đó tôi với em chưa hề có chuyện gì! Tôi khi đó không hề say nên vẫn kiểm soát được hành động của mình! Cho dù có say thì chắc chắn tôi cũng không làm như vậy nếu như em chưa đồng ý!
Một màn kịch do tôi tạo ra để trói buộc em ở bên mình cuối cùng lại phá vỡ hạnh phúc của em, cướp đi những gì em đáng được có! Đợi đến khi em tỉnh dậy tôi nhất định sẽ nói rõ mọi chuyện cho em nghe. Tôi sẽ làm tất cả mọi chuyện vì em! Vì vậy nên ... làm ơn ... xin em đừng xảy ra chuyện gì!
- Jimin! Eunso ... con bé ...
Ba mẹ tôi đã đến. Tôi thấy ba mẹ đi gấp đến nỗi còn đang mang dép đi trong nhà và mặc quần áo ngủ.
- Mẹ! Ba! ... Tất cả là con ...
- Con nói mẹ nghe đi! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? ...
Y tá trong phòng chạy ra khỏi phòng phẫu thuật vô cùng khẩn cấp.
- Người nhà có ai cùng nhóm máu với bệnh nhân không? Bệnh nhân đang cần truyền máu gấp! Nhưng bệnh viện hiện không có đủ máu ...
- Tôi! Chúng tôi là ... sinh đôi!
- Vậy mời anh mau đi theo tôi!
Thật may là tôi với em ấy đều là nhóm máu A.
Tôi thích nhất kẹo mút vị dâu sữa, em bảo cũng thích nhất vị dâu sữa. Tôi thích động vật, em bảo cũng rất thích động vật. Em bảo tất cả những điều tôi thích, em sẽ đều thích bởi vì như vậy mới ra dáng là em gái sinh đôi của tôi. Sau tất cả em vẫn luôn muốn tôi là anh trai của em. Tôi lại quá tham lam muốn sở hữu em, muốn em ở bên cạnh mình mãi mãi.
Sau 6 tiếng trong phòng phẩu thuật, cuối cùng bác sĩ cũng bước ra ngoài.
Ca phẫu thuật đã hết sức thuận lợi. Tính mạng của em đã được bảo toàn. Tôi vào thăm em.
Khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn ngày nào của em bây giờ trắng bệt. Trán em quấn băng trắng. Chân phải bó bột. Tay thì vài ngón được nẹp lại.
- Jimin! Con về tắm rửa thay quần áo đi!
Mẹ tôi nãy giờ đứng bên cạnh cùng ba.
- Con muốn ở lại chăm sóc em ấy!
- Con hãy nghe lời mẹ đi! Em con không muốn nhìn thấy con như thế này đâu! Rồi còn công ty nữa, bây giờ cũng không còn sớm, con phải về nhà tắm rửa nghỉ ngơi, mai vẫn phải đến công ty. Con muốn lo cho em thì sự nghiệp phải ổn định!
Tôi nghe lời mẹ về nhà.
Phải! Tôi vẫn phải đến công ty. Công ty phải lớn mạnh thì tôi mới có thể chăm sóc em tốt hơn. Em phải hạnh phúc thì tôi mới được quyền hạnh phúc!
Ngày qua ngày lại, thoắt cái đã tròn hai tháng kể từ ngày sự cố bi thương kia xảy ra với em, tôi vẫn đến công ty rồi đến chăm sóc, kể chuyện cho em nghe vào lúc rảnh. Em vẫn vậy! Khuôn mặt em vẫn luôn bình thản, yên bình đến kì lạ. Tôi nhớ giọng nói trong trẻo của em! Tôi nhớ những lúc em cất giọng gọi tên tôi. Tôi thèm khát được ôm em vào lòng, âu yếm em như một bé mèo nhỏ ...
Taehyung sau khi biết em bị tai nạn thì lập tức hủy bỏ đính hôn giữa cậu ta và Hyerim. Báo chí rầm rộ, không một bài báo nào tìm ra được lý do tại sao! Tôi thì tất nhiên biết lý do! Ban đầu tôi nghĩ có khi cậu ta cảm thấy chạnh lòng khi em tôi bị tai nạn chưa tỉnh. Nhưng không phải!
Kể từ ngày Eunso bị tai nạn, Taehyung ngày nào cũng đến ngồi cạnh em rồi nắm lấy bàn tay trái còn được lành lặn. Thời gian cậu ta ở bên chăm sóc em còn nhiều hơn tôi. Tôi biết Taehyung yêu em rất nhiều nhưng vẫn chưa thể hiểu được tại sao cậu ta lại đồng ý đính hôn với Hyerim ngay sau ngày chia tay em, cho đến khi
- Cậu đến đây làm gì?
- Mình đến chăm sóc Eunso!
- Cậu đính hôn với Hyerim rồi! Cậu không sợ cô ta một lần nữa hãm hại em ấy à?
- Việc đính hôn ... mình sẽ hủy bỏ!
- Cậu tưởng hôn nhân là trò đùa hay sao?
- Đính hôn với Hyerim ... mình là bất đắc dĩ! Nếu hôm đó không vì ba, mình đã chả đính hôn với ai kia làm chi! Còn Eunso ... mình không quan tâm cậu ấy đã ... như thế nào! Kiếp này vợ mình chỉ có thể là cậu ấy chứ không phải ai khác!!!
Bây giờ tôi đã hiểu tại sao em lại yêu Taehyung, tại sao em mãi chỉ yêu cậu ta chứ không phải tôi!
Em yêu Taehyung, không ở bên tôi cũng được ... chỉ cần em tỉnh lại ... tôi xin em đấy!
Hôm nay mưa hơi nặng hạt. Tôi bỗng có một linh cảm gì đó, không biết đó là xấu hay tốt. Có khi nào em tỉnh dậy không?
Tôi bỏ công việc đang dở của mình để đi đến bệnh viện.
Em vẫn ở đó! Nét mặt em vẫn yên bình mọi ngày ... em vẫn chưa chịu tỉnh dậy nói chuyện với tôi! Tôi phải nói chuyện một mình như thế này đến bao giờ đây?
- Eunso à! Em vẫn chưa chịu thức dậy hả? Anh muốn ăn bánh ngọt em làm lắm luôn rồi đây!
- Em à! Bây giờ đã là giữa tháng 6 rồi đấy! Mưa nhiều lắm luôn! Hôm qua còn có mưa đá nữa!
Tôi cảm nhận được những ngón tay của em đang khẽ chuyển động, mắt em dần mở ra. Em tự ngồi dậy rồi từ từ nói
- Yah! Anh nói nhiều thế! Tôi muốn ngủ mà anh cứ lảm nhảm cái gì ...
Tôi ôm em, tham lam mà vuốt nhẹ lưng em! Cái ôm tôi thèm muốn hai tháng qua ... cô gái tôi yêu thương cuối cùng cũng chịu thức dậy sau giấc ngủ dài ... giọng nói của em bây giờ tôi lại có thể nghe được!
Em đẩy tôi ra, đánh tôi một cái thật đau. Em mới tỉnh dậy mà sao khỏe như trâu thế?
- Sao em lại đánh anh?
- Thế sao tự nhiên anh lại ôm tôi? Tôi đặc biệt ghét người lạ ôm tôi đấy!
- Người lạ? ... Em ... em
- Em em cái gì? Làm như thân lắm không bằng!
- Sao lại không thân? Rõ ràng chúng ta ...
- Tôi còn chả biết anh là ai! Đúng là phiền phức! Anh trai tôi mà biết coi chừng đánh gãy chân anh đấy!
Em không nhớ tôi? Tại sao? Nhưng tôi cũng là anh trai của em mà!
Tôi định chạy đi gọi bác sĩ. Thật may lúc này bác sĩ điều trị chính cho em cũng vừa đến kiểm tra cho em.
Bác sĩ sau khi khám lại kĩ càng cẩn thận cho em thì bảo rằng em bị mất chứng mất trí nhớ và rối loạn nhân cách tạm thời.
- Eunso à, em thật sự không nhớ anh là ai sao?
- Nae! Em không biết ạ! Nhưng mà anh ơi, tên của em là Eunso hả? Em thấy nãy giờ anh cứ nhìn em rồi gọi như vậy!
Em đúng là bị rối loạn nhân cách thật rồi! Lúc nãy thì đánh chửi tôi như giang hồ còn bây giờ thì lại dịu dàng hơn cả thiên thần!
- Ừm! ... Mà hồi nãy em bảo em ngủ ... em tỉnh lại từ khi nào?
- Em cũng không biết! Hình như là ... sáng sớm hôm nay! Nhưng mà anh à, nói chuyện với anh nãy giờ em vẫn chưa biết anh là ai?
- Không phải chưa biết mà là em chưa nhớ ra anh là ai thôi! Từ giờ em hãy nhớ kỹ anh là Park Jimin ... anh là ... anh trai của em! Biết chưa?
- Em có anh trai đẹp trai như vậy sao? Tiếc thế ... À ... không ... ý em là ... anh rất đẹp trai!
- Nếu anh không phải là anh trai của em thì sao?
- Thật sao? ... À không! Em xin lỗi! Lâu ngày chưa nói nên em bị vạ miệng! Nhưng mà anh thật sự không giống anh trai của em! Em đúng là mất trí nhưng anh đừng vì vậy mà chọc em nhé! Em không thích đâu!
- Phải! Chúng ta không cùng huyết thống!
- Đấy! Em biết mà!
- Vậy em nghĩ mối quan hệ của chúng ta là gì?
- Người đầu tiên em gặp sau khi tỉnh dậy là anh, có nghĩa là tần suất anh đến đây rất nhiều! Theo như sự suy đoán của em ... liệu anh ... anh là bạn trai của em sao?
Em đưa một khuôn mặt cún con hơn hở nhìn tôi.
Em bị mất trí nhớ thật rồi! Như thế này cũng tốt! Tôi có thể dựa vào đó và được ở bên cạnh em! Nhưng như vậy là một lần nữa lừa dối em! Tôi ...
- Jimin à! Sao anh không trả lời em? Anh là bạn trai của em? Đúng chứ?
- Anh ...
- Eunso à! Cuối cùng em cũng tỉnh rồi!
Taehyung đến ôm em, sau đó còn hôn nhẹ lên trán em.
Em có chút hơi đơ nhưng rồi nhanh chóng đẩy Taehyung ra.
- Jimin à! Anh này là ai thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com