Chương 18 - Mệnh, phải chăng là từ trời?
Ánh đèn dầu leo lét hắt trên vách đá phủ rêu, bóng người đổ dài trên nền động sâu – nơi ánh mặt trời hiếm khi chạm tới.
Không gian trong động vắng lặng,chỉ còn tiếng nước từ nhũ đá chảy xuống trầm mặc lưu giữ hơi thở của núi rừng.
Giữa lòng động, những phiến nhũ đá tự nhiên xếp thành bậc cao thấp, uốn lượn như tầng điện thiên giới giữa cõi hồng trần. Có chỗ nhô cao, tựa ngai vị của chư tiên đăng đàn phán xét; lại có nơi khấp khểnh, mấp mô, gợi hình ảnh chốn Ta Bà bể khổ – nơi người phàm còn vướng nợ trầm luân chưa dứt.
Dưới chân vách động, dòng nước ngầm róc rách chảy, uốn quanh nền đá tối, mờ mờ như vết tích của một nhánh sông nơi cõi U Minh – dòng nước ấy, ai lỡ đặt chân qua, chẳng thể quay đầu trở lại.
Trên thạch bàn giữa động, những vật linh thiêng đã bày sẵn từ lâu, phủ một lớp bụi mỏng như vết tích của thời gian chưa kịp xóa.
Một cặp hạc đồng đứng chầu ngay ngắn, đỉnh trầm lặng lẽ tỏa khói vòng nghi ngút. Kề bên là thanh đao cũ, lưỡi thép đã mòn, gió tanh mưa máu từng rửa qua lưỡi thép ấy, mà nay sát khí vẫn chưa hẳn tan đi.
Đinh Bộ Lĩnh khoanh tay trầm ngâm, ánh mắt sắc bén lướt qua những đường vân khắc trên vách đá – những nét hoa văn uốn lượn như mạch khí ngầm từ thuở sơ khai của đất trời.
Tựa hồ nơi đây không chỉ phong tỏa thiên cơ, mà còn đang giữ lấy một mạch sống sâu xa – thứ đã chảy trong huyết quản hắn từ lâu, mà nay mới dần tỏ lộ hình hài.
Vương Bà bước đến sau lưng, tà áo chàm lay nhẹ theo nhịp thở của động, giọng bà ngân lên, như vọng lại từ lòng núi:
— Trong lòng núi này, ta có ba trăm kẻ Ám vệ tinh nhuệ, một nửa là nữ lưu. Ngươi tưởng họ chỉ là lang trung, kẻ hành hương đến cầu tài, cầu lộc ở đền Mẫu?
Không. Mọi bước họ đi... đều để đợi một người.
Vương Bà ngẩng đầu, ánh mắt xoáy vào hắn.
"Kẻ kế nghiệp của ngươi."
Hắn khẽ nhíu mày, giọng hạ thấp:
— Một người... kế nghiệp của ta?
Vương Bà gật nhẹ, tiến đến bên hương án đặt sát vách đá. Tay bà nâng một nén nhang, đưa ngang trán, mắt khép hờ, miệng khẽ thở như đang lắng nghe một lời chỉ thị vô hình:
— Đây là cơ nghiệp của Đàm Thiềm Nương – thân mẫu ngươi, cũng là di chí từ ngoại tộc Đàm gia.
Thuở ấy, nàng đã lĩnh ngộ lời thông tri của Mẫu Cửu Trùng Thiên, biết ngươi mang mệnh khí càn khôn, sinh ra để khai mở vận nước.
Vì vậy mẫu thân ngươi đã dốc hết tâm cơ, thuyết phục cả họ tộc – từ Đàm Viên Ngoại đến các cữu thúc – gom tài vật, dựng nên cơ cấu Ám Vệ giữa lòng núi này, chỉ để chờ ngày ngươi lĩnh mệnh xưng bá.
— Tuy nhiên ... mệnh chủ càn khôn - dương khí cực vượng, tất khắc kẻ thân cận.
Bà dừng lại một nhịp, rồi nói tiếp, giọng trầm sâu như làn hương trầm vương trong đá:
— Ngươi sinh ra, dương khí át tuyệt, nên cha ngươi chẳng thể bảo toàn sinh mệnh. Đến khi mệnh ngươi dần tỏa khởi, chính mẫu thân ngươi cũng dần hao tổn nguyên khí mà theo tổ tiên. Hết thảy, đều đã ứng nghiệm thiên cơ.
⸻
Trong lòng động, tiếng đá rơi khẽ trong lòng động. Bóng dao thép cũ phản chiếu lên trán Đinh Bộ Lĩnh , khắc lên từng tầng nét cương nghị trên khuân mặt của hắn.
Hắn không nói.
Từng lời của Vương Bà như đá nện vào tâm khảm, xới tung những điều xưa nay hắn chưa từng dám nghĩ đến.
Không phải vì tiên cơ. Không phải vì thần ý.
Mà là vì từng giọt máu ruột thịt – từ cha hắn từ mẹ hắn và cả từ ngoại tộc – đã lặng lẽ dệt nên vận mệnh hắn. Không một tiếng oán, không một lời cầu công.
Đinh Bộ Lĩnh lúc này siết nhẹ bàn tay, hắn như nghe được tiếng máu mình chững lại, từng mạch khí bế tắc giữa ngực, không biết là vì nghẹn... hay vì xấu hổ về một sự thật mà chính mình không đủ tư cách để phủ nhận, cũng không đủ quyền để sửa lại.
Một lúc sau , Hắn trầm giọng, nén hết mọi rung động xuống tận đáy lòng rồi chầm chậm cất giọng — không gay gắt, không phủ định, mà như xoáy sâu vào chính những gì vừa nghe:
— Cả đời ta chinh chiến. Người bên gối chẳng ít, hậu trạch có người giữ, chiến địa có người cùng ta xông pha.
Con trai ta, Đinh Liễn, thay ta xông pha trận mạc, chia lửa cùng ta - hiện vẫn đang cầm quân ngoài trận mạc.
Ngay cả nữ nhi ta, Phù Dung, cũng ra chiến địa, thiện chiến chẳng kém bất kỳ nam tử nào. Phất Kim, Liên Hoa thì giỏi quản tề, lại mẫu thân các nàng giữ hậu viện nghiêm cẩn.
... Giữa bao nhiêu người đã thành tài, đã tận lực, Hà cớ sao vận mệnh lại gửi gắm nơi một hình hài chưa tượng hình?
Hắn ngẩng đầu nhìn lên đỉnh động, nơi ánh sáng yếu ớt chiếu qua kẽ đá, giọng trầm hơn, như lời tự hỏi cũng chính là nghi vấn gửi lên trời cao:
— Lẽ nào, thiên cơ thật sự đặt trọn số mệnh vào một linh thể... còn chưa chạm ánh dương?
Vương Bà giờ đây khẽ nhắm mắt, rồi từ từ mở ra.
Trong đôi đồng tử nhuốm ánh dầu, hiện lên một chiều sâu tĩnh mịch — như giếng cổ phủ rêu, phản chiếu những tầng linh cơ chưa hé lộ.
Giọng bà, trầm như làn hương thoảng trong thạch động:
— Đêm trước , ta đã thắp hương cầu thiên cơ. Trong làn khói quấn quýt bay lên chín tầng, có lời chỉ dụ rõ ràng, dứt khoát , từ Thiên phủ – nơi nắm cục diện vô hình, soi thấu mọi vận khí dương gian – đã ban xuống một viên ngọc trời.
Bà ngẩng đầu, nhìn lên vòm động nơi ánh sáng le lói xuyên qua khe đá, ánh sáng ấy rọi xuống như thiên nhãn dõi theo số phận nhân gian:
— Nhưng ngọc ấy không thể tùy tiện rơi xuống trần gian. Phải có nơi tiếp khí – nơi có thể cưu mang và dưỡng hình linh mệnh ấy.
Đó là nhiệm vụ của Nhạc phủ – núi rừng linh thiêng, âm thổ ngưng tụ, tựa lòng đất mẫu mẹ Âu Cơ, là chốn ủ linh thể thành hình.
— Cho nên chân Mệnh đế vương, nếu muốn thu thiên hạ về một mối, ắt chẳng thể đơn độc dựa vào cơ mưu.
Thiên khí phải thuận, đất phải mở, lòng người phải về.
Như thần linh cần linh kiếm để định thiên địa, thì người cũng cần thần vật để trấn giữ cơ đồ.
Giọng Vương Bà trầm lại, như hòa tan vào làn khói trầm đang chậm rãi quyện quanh đá lạnh:
— Hôm qua, trong làn hương dâng lên Chốn Cửu Trùng, ta thấy Mẫu Thượng Ngàn lĩnh mệnh, ngài nâng một viên ngọc trong tay.
Linh quang từ ngọc ấy tỏa ra, là ánh sáng phúc tinh rọi chiếu bốn phương tám hướng.
Nhưng linh thể Mẫu thần cùng viên ngọc ấy, muốn hóa thành huyết mạch của thế gian, phải chọn được một thân thể nơi cõi thế để ủ thai trời.
Bà ngừng lại một lúc , xem sắc mặt của Đinh Bộ Lĩnh rồi tiếp tục :
— Đan Gia phu nhân – Dương Nguyệt Huyên – người mang mệnh Diêu Hoa Mộc Đức.
Diêu Hoa là tướng số của bậc lấy lòng lành mà soi dẫn, lấy hiểu biết mà hóa độ nhân gian. Mộc Đức lại là sao cát tinh, vượng phu ích tử, khiến ai gần nàng đều được hóa hung thành cát, xua tà đón phúc.
Vả lại thể chất của nàng... lại thuần âm tuyệt đối.
Vương Bà đưa tay lên hương án, chạm nhẹ vào làn khói như rồng mây đang tụ, tiếp tục :
— Còn ngươi, khí càn khôn chất chứa, dương thịnh đến cực điểm, số phận định sẵn bước qua máu lửa để thống nhất thiên hạ.
Chỉ khi âm dương giao hòa mới có thể sinh thành ngọc trời.
Như Hoa sen chỉ nở trong liên trì – nơi thuần âm dưỡng khí, tĩnh lặng như nước cổ mộ, sâu như lòng đất. Chỉ có ở nơi ấy thì linh thai mới có thể kết hình.
Thiên phủ ban mệnh như nét bút trong vô hình, còn Nhạc phủ chính là tấm giấy nơi vận khí ấy được viết xuống bằng máu thịt và thời gian.
Nay Ngọc trời đã do Thiên phủ chuẩn tấu, Nhạc phủ lĩnh mệnh, giờ đây đã hạ sinh vào thế gian – ẩn trong thai thể Đan Gia phu nhân.
Hài nhi này , mai sau sẽ kế thừa di chỉ Ám Vệ này, hộ mệnh cho huyết mạch của ngươi, trấn giữ long cơ, phòng ngừa đại hoạn về sau.
Đinh Bộ Lĩnh lặng yên, ánh mắt dõi theo làn khói trầm bảng lảng.
Từ thuở thiếu niên, hắn đã quen với những lời tiên tri kỳ dị mà chuẩn xác đến rợn người từ Vương Bà.
Hắn không phải kẻ mê tín, cũng không phải người dễ dàng cúi đầu trước thiên mệnh.
Nhưng bản thân đã trải qua bao nhiêu lần sinh tử, hắn hiểu: có những thứ vượt ngoài sự tính toán của con người.
Hắn lặng lẽ thở ra một hơi .
Lúc này, những lời Vương Bà nói không chỉ là lời phán – mà như một hồi chuông cảnh tỉnh.
Không phải vì quyền bính. Cũng chẳng vì mệnh trời.
Mà là vì nàng.
Người duy nhất hắn không muốn đánh đổi, cũng là người duy nhất hắn buộc phải đánh đổi.
Đinh Bộ Lĩnh trầm mặc. Lòng dạ hắn
lúc này lại như biển nổi gió, từng lớp sóng cuộn lên va vào vách đá câm lặng trong lòng động. Rất lâu sau, y mới chậm rãi lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng trầm lắng trong động : "Ngài muốn điều động Ám Vệ?"
— Phải. Mười nữ vệ tinh nhuệ sẽ theo lệnh, tiến về Điếu Ngư, bảo hộ Đan Gia phu nhân. — Vương bà đáp.
Hắn khẽ gật đầu. Dù không có lời tiên tri, hắn cũng sẽ ra lệnh như vậy. Không phải vì đứa trẻ mang mệnh "ngọc trời". Mà vì người mẹ đang ủ ấm mệnh ấy.
Nhưng đúng lúc hắn định xoay người rời đi, Vương bà lại cất tiếng:
— Hãy để tỷ tỷ ngươi, Quế Hương, theo cùng.
Đinh Bộ Lĩnh khựng lại. Bàn chân vừa nhấc đã dừng giữa không trung. Hắn quay đầu, ánh mắt dò xét:
— Ý của ngài là...?
Vương Bà không đáp ngay. Ánh đèn dầu hắt bóng bà lên vách đá, dài và tĩnh. Khi bà cất lời, giọng nói như vang từ lòng đất sâu, thấm vào từng thớ gân đang căng chặt nơi huyệt thái dương của hắn:
— Mệnh cách của Đan Gia phu nhân, thuần âm, vượng phúc. Khí ấy có thể xoa dịu sát khí từ ngươi. Nếu Quế Hương theo nàng, tai kiếp có thể tránh được phần nào.
Ánh mắt Đinh Bộ Lĩnh trầm xuống. Không phải do nghi hoặc, mà vì một tầng cảm xúc khó gọi thành tên đang rẽ lối trong tim hắn.
Hắn chưa từng tin tuyệt đối vào vận số, nhưng hinh ảnh mẫu thân mình lụi tàn. Phụ thân ra đi. Và bao người thân cận lúc nào cũng ở trong tâm trí y.
Phải chăng... chính khí cường thịnh từ hắn lại là họa lực cho những người hắn yêu?
Một ý nghĩ lóe lên – nhanh, nhưng đau – nếu Đan Gia có thể bảo hộ Quế Hương, vậy chẳng phải là... một con đường sống cho tỷ tỷ?
Lòng hắn siết lại.
Một lúc sau, hắn khẽ gật đầu, tay vô thức siết chặt vạt áo cho khỏi run, giọng trầm và dứt khoát:
— Vậy ta sẽ để tỷ ấy danh chính ngôn thuận đến Điếu Ngư... lấy cớ chăm sóc Đan Gia phu nhân.
Vương Bà thoáng nghiêng đầu, môi khẽ mím. Không phải cười, mà là một cái gật khẽ – như thể bà đã chờ câu trả lời ấy từ lâu. Giọng bà nhẹ như sương, nhưng ẩn chứa sự hài lòng:
— Như vậy... mới thuận ý trời.
Bên ngoài lòng động, gió rít khe đá, vọng vào từng đợt.
Hơi sương lạnh phả qua, tựa như siết
chặt một vòng xoáy vô hình — nơi giờ đây, mệnh trời không còn là một lời tiên tri...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com