Chương 8
Đoàn người Lôi Vô Kiệt rốt cục đi tới Kiếm Tâm trủng, Lý Hàn Y đang pha trà cho Triệu Ngọc Chân.
Tay nghề nấu trà của Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên thật sự rất tốt, nhưng trên đời này số người có phúc được thưởng thức lại rất ít. Ngoại trừ người trong gia đình và các sư huynh ra, cũng chỉ có hai người Ám Hà năm đó từng sóng vai tác chiến may mắn nếm thử. Chỉ là đạo bất đồng khó lòng hợp tác, đó cũng là lần cuối cùng trong đời hai người kia uống được trà của Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên tự tay pha nấu.
Giờ đây lại có thêm một người có được vinh dự này, chính là phu quân tương lai của nàng – Đạo Kiếm Tiên Triệu Ngọc Chân. Hơn nữa chỉ cần đừng chọc Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên tức giận, nghĩ đến sau này hắn có thể thường xuyên cùng nương tử nấu trà luận đạo.
Lý Hàn Y chuyên tâm nấu trà, Triệu Ngọc Chân cũng không nhàn rỗi. Hắn không biết từ đâu tìm được một cây cổ cầm, đàn tấu cho người trong lòng một khúc, tiếng đàn thanh tịnh lại hàm chứa một cỗ khí chất tiêu sái.
Nước sôi, Lý Hàn Y vừa rót nước vừa thuận miệng hỏi: "Khúc nhạc này tên là gì, tại sao cho tới bây giờ ta chưa từng nghe qua."
"Tên của nó là 《Tiếu Ngạo Giang Hồ》, theo truyền thuyết từ rất nhiều năm về trước, có một vị giáo chủ cùng trưởng lão Ma giáo cùng nhau sáng tạo, đến nay đã thất truyền được trăm năm. Đại sư huynh Vương của ta cùng đoàn du lịch ngẫu nhiên có được nó, lúc hắn trở về núi Thanh Thành, ta đã sao chép một phần. Thế nào?" Triệu Ngọc Chân chờ mong hỏi.
Triệu Ngọc Chân ở núi Thanh Thành ngoại trừ tu luyện đạo pháp cùng kiếm thuật ra, cũng học không ít thứ khác để chờ thời gian trôi qua nhanh. Nghiêm túc mà nói, sử dụng cổ cầm và đánh cờ của hắn cũng rất tốt.
Lý Hàn Y nhàn nhạt khen ngợi: "Không tệ." Nàng còn tưởng rằng Triệu Ngọc Chân sẽ cho nàng nghe một khúc nhạc buồn nôn như "Phượng Cầu Hoàng", may mắn là không có, nếu không trà này chắc chắn hắn sẽ uống không được nữa.
Triệu Ngọc Chân hài lòng cười, "Ta liền nàng sẽ thích." Hắn dừng một chút rồi nói: "Vốn muốn vì nàng mà chơi một khúc 'Phượng Cầu Hoàng', nhưng khúc nhạc kia lại quá tục tĩu, không xứng với tiểu tiên nữ." Thật ra là hắn cảm thấy kết cục của hai vị nhân vật chính không tốt nên không muốn đàn mà thôi.
Lý Hàn Y .... Ài, nàng ấy biết điều đó.
Nhưng cái tên 'Tiếu ngạo giang hồ', nghe qua thật sự rất tiêu sái, trên đời này có mấy người có thể làm được như vậy. Ngay cả thiên hạ đệ nhất Bách Lý Đông Quân được người đời công nhận còn muốn mượn Mạnh Bà Thang quên đi nỗi đau sót nơi hồng trần này. Chỉ cần là người ở chốn giang hồ, vĩnh viễn đều có vô cùng vô tận ưu phiền cùng tranh đấu, nói gì đến hai chữ "Tiếu ngạo".
Nhưng nỗi buồn của Lý Hàn Y cũng chỉ là duy trì trong chớp mắt, nàng nhìn người trước mặt, nghĩ đến cuộc sống bình yên khó cầu như bây giờ, mình còn có thể thương xuân bi thu sao?
"Đáng tiếc, khúc nhạc này vốn nên là cầm và tiêu cùng hợp tấu, hiện giờ có cầm lại không có tiêu, vẫn là một khuyết điểm." Triệu Ngọc Chân tiếc nuối thở dài nói.
"Ngươi có mang theo sáo không?" Lý Hàn Y đột nhiên hỏi, sáo và tiêu nàng đều biết một chút.
"Đương nhiên." Triệu Ngọc Chân lập tức hiểu ý: "Sau này chúng ta có thể cùng nhau luyện tập, nghe nói khúc nhạc này lần cuối cùng xuất hiện chính là một đôi thiếu hiệp sống ẩn dật thường xuyên đàn tấu. Bài hát này có tác dụng làm cho tâm trạng trở nên thanh tịnh, ngày đó khi ta tẩu hỏa nhập ma cần chữa thương, sư huynh thường vì ta mà đàn tấu khúc này..." Nhắc tới chuyện cũ, hắn đột nhiên ngừng lại.
Lý Hàn Y nhìn thấy, cũng không dò hỏi, chỉ đồng ý nói: "Được.". Sau đó đưa cho hắn ta một tách trà nàng vừa nấu xong.
-------------------------------------
Trong kiếm Các, Lôi Vô Kiệt cùng ông ngoại Lý Tố Vương rốt cục cũng nhận ra nhau, tiếp đó được ông ngoại tặng Tâm kiếm. Sau khi tam nhập kiếm tâm lại nhập được Tự tại địa cảnh. Sau đó hai ông cháu vừa quen biết cứ như vậy nói đến đề tài trong gia đình.
"Đúng rồi, ông ngoại, dọc đường đi con đến đây nhìn thấy khắp nơi giăng đèn kết hoa trong kiếm trủng, chẳng lẽ gần đây có chuyện gì vui sao?" Lôi Vô Kiệt hỏi.
"Đương nhiên rồi, nếu không ta làm sao có thể phái người đem ngươi làm đệ đệ nhanh chóng mời trở về? Ta cũng không giống đạo sĩ thối có thể tính toán, còn có thể biết các ngươi bị đuổi giết à." Lý Tố Vương đáp.
Lôi Vô Kiệt ngạc nhiên: "Hả? là a tỷ? Lần này tỷ ấy thực sự lập gia đình à?"
"Ta còn có thể lừa ngươi sao? Nhớ năm đó mẫu thân ngươi cũng là như vậy, cùng Lôi Mộng Sát ở Kiếm Tâm Nhai đánh một hồi đã bị hắn lừa gạt, hiện tại tiểu Hàn Y cũng vậy. Ài, về sau ngươi có nữ nhi ngàn vạn lần không thể để cho nàng tùy ý cùng nam tử thử kiếm, nam nữ này nếu thử kiếm phần lớn là sẽ xảy ra vấn đề khác."
Lôi Vô Kiệt gãi đầu: "Cũng không nhất định vậy, ông ngoại nghĩ quá xa rồi." Hắn và Nhược Y cô nương chưa từng thử kiếm qua, chẳng qua là cùng nhau múa kiếm cũng tương tự như thử kiếm sao? Nói như vậy, nếu hắn có nữ nhi, quả thật phải ghi nhớ kỹ.
Suy nghĩ của Lôi Vô Kiệt bắt đầu trôi đi xa, cho đến khi lời nói của Lý Tổ Vương kéo hắn trở về. "Hừ, ai nói không nhất định. Ngươi không phát hiện Hàn Y hiện giờ ra sao à, người ta đều nói có thê tử quên mẹ, ta thấy Tâm Nguyệt cùng Hàn Y chính là có phu quân quên cha."
Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ: "Ông ngoại, sao ông lại ghen tuông như thế được chứ."
Cùng lúc đó, Lý Hàn Y cùng Triệu Ngọc Chân cũng đi vào, vừa lúc nghe được một câu cuối cùng. Lý Hàn Y trên mặt lập tức có thêm một chút ửng sắc, "Ông ngoại, sao ông vẫn thích nói bậy như vậy chứ."
Lôi Vô Kiệt chột dạ chào hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ phu."
Lý Hàn Y lạnh lùng liếc hắn một cái: "Chỉ là mấy sát thủ Ám Hà đuổi theo mà các ngươi chật vật như vậy, thật sự làm ta mất mặt."
Triệu Ngọc Chân nhìn Lý Hàn Y, thầm nghĩ tiểu tiên nữ thật đáng yêu, rõ ràng trên đường tới còn đang lo lắng không yên, nhìn thấy đệ đệ không sao thì trong lòng rõ ràng vui vẻ nhưng lại muốn cứng miệng, hơn nữa câu "tỷ phu" kia của Lôi Vô Kiệt gọi rất hợp với tâm ý của hắn. Vì vậy, hắn quyết định giúp hắn ta.
"Được rồi, tiểu tiên nữ, lần này mỗi người của Ám Hà phái ra thực lực đều không tầm thường. Tiểu Kiệt có thể đi tới bước này đã không dễ dàng, tuổi này của hắn có thể vào Tự Tại Địa Cảnh cũng coi như là nhân tài trong thế hệ này. Không cần phải quá khắt khe." Triệu Ngọc Chân giải vây cho Lôi Vô Kiệt.
Triệu Ngọc Chân mỗi khi nói một câu thì Lôi Vô Kiệt liền ở bên cạnh gật gật đầu, nhận được ánh mắt của đệ đệ của thê tử mình, Triệu Ngọc Chân nhìn hắn cười một tiếng, Lôi Vô Kiệt liền cảm thấy trong lòng cảm kích không thể diễn tả nổi.
Lý Hàn Y sắc mặt nhu hòa xuống: "Quên đi, các ngươi một đường đi tới đây chắc cũng mệt rồi, hôm nay lại vừa mới phá cảnh, đi nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai đến Kiếm Tâm Nhai tìm ta, để ta xem mấy ngày nay kiếm thuật có tệ hơn không."
Nàng vốn có ý đến thăm đệ đệ, nếu thấy hắn bình an vô sự cũng nên cùng Triệu Ngọc Chân hướng về phía Lý Tổ Vương cáo lui rời đi.
Lý Tổ Vương nhìn bóng lưng hai người, đau lòng nói: "Ngươi xem đi, đạo sĩ thối kia cũng không biết sử dụng yêu pháp gì với tỷ tỷ ngươi, nàng đối với ta cũng không nói gì nghe nấy như vậy!"
"Nhưng ta cảm thấy tỷ phu rất tốt, hơn nữa, chỉ cần tỷ tỷ thích không phải là được sao." Sự cân bằng trong lòng của Lôi Vô Kiệt đã nghiêng về ân nhân cứu mạng của mình.
"Tiểu Kiệt, con cũng vậy...Quên đi, đi nghỉ ngơi đi." Cháu trai cháu gái đều không nghe lời như thế, Lý Tổ Vương cảm thấy rất mệt mỏi.
.
.
Giải nghĩa:
- Thương xuân bi thu: trích từ thành ngữ "Ỷ mỹ nồng diễm, thương xuân bi thu.", có nghĩa là bởi vì mùa, cảnh vật thay đổi mà gây ra cảm xúc bi thương, đa sầu đa cảm. Xuất phát từ "Lý Nghĩa Sơn thi chú".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com