Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 1

Lý Phàm Tùng đang đi dạo cùng Tạ Tuyên trong Tuyết Nguyệt thành và nghe được tin sư nương sinh tiểu sư muội. Trên núi Thanh Thành từ trên xuống dưới đều là một đám độc thân, thật vất vả lắm mà vị sư phụ như cây cổ thụ này sinh ra hoa, còn kết được quả, hắn đương nhiên phải đi xem một chút. Chỉ là đáng thương Phi Hiên làm quốc sư không được tùy ý ra khỏi Thiên Khải, khi Lý Phàm Tùng đi còn cố ý đi trước mặt hắn khoe khoang một chút, sau đó bị Phi Hiên tức giận dùng Đại Long Tượng Lực ném ra ngoài. 

"Thật đúng là rất mong chờ mà, sư nương lớn lên xinh đẹp như vậy, tiểu sư muội lớn lên chắc chắn cũng là một mỹ nhân." Lý Phàm Tùng thở dài, "Tạ sư phụ, người nghĩ thế nào?" 

Tạ Tuyên mỉm cười: "Cái này là muốn gặp sư phụ sư nương nghiêm túc nên ngay cả xưng hô với ta cũng biến thành "Tạ sư phụ", nghe như đầu bếp ven đường vậy." 

Lý Phàm Tùng vội vàng xua tay phủ nhận: "Tuyệt đối không có ý này, con chỉ là sợ sư phụ Ngọc Chân hiểu lầm mà thôi." Hắn đem thanh âm hạ thấp một chút, chột dạ nói: "Sư phụ vừa dính vào chuyện sư nương đều vô cùng keo kiệt, con cũng không dám biết rõ còn cố phạm." Hắn có hai vị sư phụ, lại chỉ có một vị sư nương, hắn cũng không phải là muốn phân chia xưng hô rõ ràng đến như vậy. 

Tạ Tuyên bật cười nói: "Đây ngược lại, quả nhiên là một vòng nhân quả, chuyện này không xong liền có thêm chuyện khác." 

Lý Phàm Tùng lập tức đồng ý: "Ai nói không phải, con thấy sư phụ đời này đúng là không thể trở mình được." 

Tạ Tuyên chỉ cười không nói, ai thu phục ai còn chưa biết được. Nếu là mười năm trước có ai nói cho hắn biết Tuyết Nguyệt kiếm tiên tương lai sẽ gả cho một đạo sĩ, hắn sẽ cho rằng người này điên rồi. Nhưng bây giờ cả hai thực sự đã kết hôn dưới sự chứng kiến ​​của hắn, hơn nữa Tuyết Nguyệt kiếm tiên là người có tính tình kém cỏi nhất trong Ngũ đại kiếm tiên, nhưng nàng đối với phu quân lại mềm mại như nước. 

Duyên phận này đúng thật là một điều kỳ diệu. 

Cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế tại Thiên Khải đã kết thúc, Lôi Vô Kiệt rốt cuộc cũng có thời gian để trở về Tuyết Nguyệt thành tham gia bữa tiệc tròn một trăm ngày tuổi của cháu gái. 

Hắn vươn ngón tay nhẹ nhàng chọc vào mặt đứa bé, quay đầu kêu lên: "Mềm quá!" Sau đó hào hứng hỏi: "Tỷ tỷ, cháu gái của ta đã có tên chưa?" 

"Tên chính thức còn chưa có đâu", vẻ mặt của Lý Hàn Y rất nhu hòa, " tỷ phu ngươi đặt cho một cái tên nhỏ, gọi là Trăn Trăn." Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn. Chi tử vu quy, nghi kỳ gia nhân. Thành thật mà nói, tuy rằng vẫn không thể thoát khỏi "đào hoa", nhưng trình độ của cái tên này so với tưởng tượng của nàng đã tốt hơn rất nhiều rồi. 

"Trăn Trăn" Lôi Vô Kiệt ở trong lòng gọi thầm một lần, "Thật là một cái tên hay", Lôi Vô Kiệt nói: "Nhưng mà... " 

"Nhưng mà cái gì?" Lý Hàn Y hỏi. 

Một nụ cười có phần mơ hồ hiện lên trên khuôn mặt Lôi Vô Kiệt: "Nhưng mà tỷ phu lấy cái tên này có phải hy vọng nghe được ngươi gọi cháu gái nhỏ giống như đang gọi biệt danh của hắn vậy không. Ôi, thật là trẻ con." Từ sau khi hắn nghiêm túc nghiên cứu "Vãn Lai Tuyết" thì hắn cảm thấy sự hiểu biết của hắn về vấn đề ở đây không giống như trước đây. Một câu nói liền đâm thủng chút tâm tư nhỏ này của tỷ phu. 

"Nói bậy cái gì vậy." Mặc dù đã lên chức làm mẹ nhưng Lý Hàn Y vẫn dễ dàng ngại ngùng như vậy, nhưng câu nói này lại khiến lỗ tai nàng đỏ bừng. 

Nhìn đệ đệ lá gan lên to hơn không ít, nàng thản nhiên nói: "Nếu ngươi rảnh rỗi thì đi Thương Sơn luyện kiếm đi, ta nghe nói tên tiểu tử của Vô Song Thành kia đã đứng đầu Lương Ngọc bảng, nếu ngươi hại ta thua ván cược với Tống Yến Hồi thì xem ta xử lý ngươi thế nào."

Lôi Vô Kiệt nghe xong lập tức nói: "Được rồi, ta không quấy rầy hai người nữa, tỷ tỷ, ngày mai ta lại đến thăm ngươi." Lời còn chưa dứt, người đã không thấy bóng dáng nữa. 

Nhìn bóng lưng đệ đệ, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn là không lo không nghĩ như vậy, nhưng như vậy cũng không tệ. 

Chỉ là... Tâm tư của hắn thật sự như Tiểu Kiệt nói sao? Lý Hàn Y suy nghĩ một lát, mình có phải nên kêu hắn thân mật hơn một chút hay không. Vì tính cách của mình, nàng rất thoải mái khi gọi tên  trước mặt người ngoài, nhưng nàng vẫn không thể thay đổi cách gọi khi cả hai ở một mình, nàng luôn gọi hắn là "Triệu Ngọc Chân", "Đạo sĩ ngốc".

Khi mặt trời vừa lặn, Triệu Ngọc Chân vừa gặp đồ đệ xong, lúc vừa mới trở về nhà liền nhìn thấy thê tử đứng ở cửa chờ mình. 

Hắn bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay nàng rồi ôn nhu hỏi: "Bên ngoài trời lạnh, sao không ở trong phòng chờ ta?" 

Lý Hàn Y giải thích: "Ta cảm nhận được khí tức của ngươi mới ra khỏi cửa, nên cũng không đứng quá lâu."

Đôi tay mà hắn nắm đúng là không lạnh như ngày thường, Triệu Ngọc Chân yên lòng, dắt nàng đi vào trong phòng. 

Đêm khuya, Lý Hàn Y đã xây dựng tâm lý thật tốt để mở miệng dò hỏi, giọng nói nàng mềm mại đến chính mình cũng không thể tin được: "Ngọc Chân, tại sao ngươi lại đặt cho con bé cái tên này?" 

"Đương nhiên là bởi vì bài "Đào Yêu" kia," mỗi khi hắn đối mặt với thê tử, Triệu Ngọc Chân vẫn trước sau như một mỉm cười đáp, không thấy có chút khác biệt so với thường ngày. 

Lý Hàn Y trong lòng có một chút thất vọng, quả nhiên không nên tin tưởng đệ đệ ngốc nói lung tung. 

Nhưng một lát sau nàng liền biết, ban đêm, người nào đó lăn qua lăn lại giày vò nàng cả đêm, ngoại trừ việc dỗ dành nàng gọi tên hắn ra, hắn còn bắt nàng gọi cái gì là tướng công, là phu quân, các loại xưng hô khác cũng bắt nàng phải gọi ra một lần. Đợi đến khi ánh sáng từ mặt trời vừa ló dạng, hắn mới từ bỏ ý đồ. 

Mà Lôi Vô Kiệt đến nay cũng không hiểu vì sao ngày đó ở Thương Sơn bị tỷ tỷ đánh thảm như vậy.

.

Giải nghĩa:

- Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn: trích trong bài thơ "Đào yêu 3" của tác giả Khổng Tử:

Dịch thơ: Đào chi yêu yêu,
                    Kỳ diệp trăn trăn.
                    Chi tử vu quy,
                    Nghi kỳ gia nhân.

Dịch nghĩa: Cây đào tơ xinh tươi,
                         Lá đơm xum xuê.
                         Nàng ấy đi lấy chồng,
                         Thì ắt hoà thuận với người trong nhà.

đào: tên một loại cây, hoa màu hồng, quả ăn được.
yêu yêu: dáng non tơ tươi tốt.
trăn trăn: lá nhiều xum xuê.
gia nhân: người ở trong nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com