Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 4

Tiểu cô nương được đón về ngày hôm đó thật sự rất kỳ quặc. 

Tư Không Trường Phong đã nói Chu Võng kiểm tra từ nhà này sang nhà khác trong thành được một thời gian dài, nhưng hắn ta không nhận được một chút thông tin nào về đứa trẻ, như thể nó thực sự từ trên trời rơi xuống vậy. Cũng đừng hỏi, hỏi xong liền trả lời "Mẹ ta là Lý Hàn Y, cha ta là Triệu Ngọc Chân." 

Tư Không Trưởng Phong nghĩ trăm lần cũng không ra, người khác không biết, nhưng hắn lại biết rất rõ điều đó. Mặc dù Hàn Y có tình cảm với tên đạo sĩ thối đó, nhưng nàng đã không ra khỏi Thương Sơn mấy năm rồi, huống chi lại có thể sinh ra một đứa trẻ mà không ai hay biết. Điều kỳ lạ là đứa trẻ này không chỉ ngoại hình nhìn có phần giống với hai người họ, mà còn biết và hiểu một chút về đạo pháp thô thiển và Chỉ Thủy kiếm pháp. Ngày đó, sau khi tiểu cô nương ngủ một giấc ở chỗ Doãn Lạc Hà, sáng sớm hôm sau, Hàn Y rất hiếm khi xuất hiện ở nội thành lại lặng lẽ có mặt trong sân của Doãn Lạc Hà. Và tiểu cô nương đang luyện tập Chỉ Thủy kiếm pháp bằng thanh kiếm gỗ nhỏ của mình có. Theo Doãn Lạc Hà nói, lúc ấy dù cách một lớp mặt nạ nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được sự kinh ngạc của Hàn Y. Nếu không phải nữ tử đối với việc mình có sinh con hay không trong lòng phải hiểu rõ, thì chỉ sợ nàng cũng sẽ hoài nghi rằng mình có thật sự quên cái gì hay không. 

Cũng chính là ngày hôm đó, Trăn Trăn thấy mẫu thân sáng sớm đã đến thăm mình, nhất định muốn cùng nàng trở về Thương Sơn, nói Thương Sơn chính là nhà của cha mẹ và mình. Tiểu cô nương rất quen thuộc với mọi người trong thành, khi nhìn thấy Lôi Vô kiệt, con bé thậm chí còn buột miệng thốt lên một tiếng cữu cữu, may mắn bị Tư Không Trường Phong nói vài câu cho qua chuyện. 

Đau đầu, Tư Không Trường Phong thở dài, nhưng có lẽ tiểu sư tỷ của hắn còn đau đầu hơn. 

Suy đoán của Tư Không Trường Phong không sai, từ ngày đó tiểu cô nương liền nháo nhào muốn lên Thương Sơn ở, Lý Hàn Y thật sự không có cách nào với đứa bé. Nàng cảm thấy mình là một người cứng rắn, nhưng vừa thấy nước mắt của tiểu cô nương này liền có chút chống đỡ không nổi, nhưng cuối cùng chỉ là nhượng bộ rồi hứa hẹn mỗi ngày mình đều sẽ đến thăm Trăn Trăn. Tiểu cô nương không tình nguyện đồng ý, nhưng sau khi việc này qua đi, nàng lại gặp phải vấn đề mới. 

"Mẫu thân, phụ thân đi đâu rồi? Con đã không gặp người trong một thời gian dài, con có chút nhớ cha." 

Mỗi ngày tiểu cô nương đều cố gắng hỏi câu này một lần, mà Lý Hàn Y đã từ lúc bắt đầu không biết mệt mỏi để sửa lại xưng hô của cô bé, nay lại bỏ qua việc này mà trả lời, "Cha ngươi còn có việc phải làm, khi nào hắn làm xong việc sẽ đến gặp ngươi." 

"Chuyện gì mà lâu như vậy?" Cô bé ngồi đung đưa trên ghế đẩu. 

"Chuyện rất quan trọng", Lý Hàn Y thuận miệng đáp. Trong lòng thầm than: Hy vọng Tư Không nhanh chóng tìm được cha mẹ của đứa nhỏ này, nàng thật sự không giỏi nói dối cũng không giỏi đối xử với trẻ con ra sao mới tốt. Nhưng đứa nhỏ này nếu đã luôn miệng nói phụ thân mình là Triệu Ngọc Chân, vậy đưa đến cho đạo sĩ ngốc là được rồi. 

Nàng cúi đầu mỉm cười một chút, bởi vì suy nghĩ vừa rồi, nàng nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của tên đạo sĩ kia nếu nhận được đứa bé này. 

"Mẫu thân nhất định lại nghĩ đến phụ thân rồi, mỗi lần nghĩ đến thì mẹ đều sẽ cười như vậy." Trăn Trăn vui vẻ nói: "Chắc phụ thân cũng đang nghĩ đến chúng ta, mong người sớm quay về đây." 

Lý Hàn Y đầu tiên bị những lời này làm cho đỏ mặt, nhưng nghe được nửa câu sau lại có chút đau lòng. Đây không phải là nơi hắn ta thuộc về, vậy làm sao chúng ta có thể nói về việc "quay trở lại" chứ. 

Nàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ có da thịt của Trăn Trăn: "Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai ta sẽ đến thăm ngươi." 

Trăn Trăn nhìn bầu trời quang đãng bên ngoài, thất vọng "A" một tiếng. Lý Hàn Y không biết tại sao trong lòng có chút áy náy, nhưng lại không dám hứa hẹn với tiểu cô nương nhiều hơn, lại xoa đầu cô bé rồi rời đi. 

Tư Không Trường Phong đang có việc đến tìm nàng, vừa vặn đụng phải ở cửa, làm mặt trêu chọc nói với nàng: "Dỗ dành đứa nhỏ sao rồi? "

Lý Hàn Y cười lạnh, "Nếu không phải ngươi đến bây giờ còn không tìm được cha mẹ đứa trẻ, thì cần gì ta phải làm mấy chuyện này, nếu Chu Võng của Tuyết Nguyệt thành vô dụng như vậy, không bằng sớm giải tán đi." 

Tư Không Trưởng Phong nhàn nhạt nói: "Đã làm mẹ rồi, sao tính tình còn kém như vậy." Nhìn thấy Lý Hàn Y chuẩn bị rút kiếm, hắn vội vàng nói: "Đừng vội, tuy rằng không tìm được cha mẹ của cô bé, nhưng cha con bé có tin tức mới." 

Những lời này nói không rõ ràng, nhưng Lý Hàn Y lại nghe hiểu: "Ngươi nói là hắn? Hắn đã xảy ra chuyện gì?" 

"Có người xuống núi, đang một đường đi về phía nam." Tư Không Trường Phong trả lời dứt khoát. 

Lý Hàn Y kinh hãi nói: "Cái gì, hắn xuống núi? Vì sao?" 

"Ta không biết, chắc là để đến nhìn con gái của hắn." Tư Không Trường Phong xoa cằm. 

Lý Hàn Y im lặng, Tư Không Trường Phong lại cười nói: "Ngươi cũng đừng quá lo lắng, mấy lời đồn trên giang hồ có mấy lời là thật chứ? Ngươi.." 

Lý Hàn Y nóng nảy không đợi được hắn nói xong, xoay người trở về Thương Sơn. Sau khi dặn dò vài câu với Lôi Vô Kiệt, Lý Hàn Y mang theo Thiết Mã Băng Hà chuẩn bị đi ra ngoài. Chỉ có một con đường từ núi Thanh Thành đến Tuyết Nguyệt thành, chỉ cần tên đạo sĩ ngốc không đi sai đường thì nàng luôn có thể tìm thấy hắn ta. 

Nàng thầm thở dài một hơi, Tư Không chỉ nói hắn đi về phía nam mà nàng đã chắc chắn hắn nhất định sẽ tới Tuyết Nguyệt thành sao? 

Thật ra nàng rất sợ hắn đến, cũng sợ hắn sẽ không đến. 

Nhưng Triệu Ngọc Chân đến nhanh hơn nàng nghĩ, ngay lúc Tư Không Trường Phong và nàng nói chuyện với nhau, hắn đã đứng ở trước cửa thành của Tuyết Nguyệt thành. 

Mặc dù Tuyết Nguyệt thành và Thanh Thành sơn cách xa ngàn dặm, nhưng đối với Kiếm Tiên mà nói cũng không tính là cái gì. Tuy nhiên, Triệu Ngọc Chân nghĩ đến lúc đó tiểu tiên nữ mới mười sáu tuổi đã ngàn dặm xa xôi tới tìm mình hỏi kiếm, mà lúc ấy hắn một lòng chỉ có đào, hắn mỉm cười, không trách được nàng sẽ nổi giận. 

Hắn đi vào cửa thành, hỏi đường lên Thương Sơn nên đi như thế nào, người phụ nữ lớn tuổi được hỏi  nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tên đạo sĩ này một chút, tốt bụng nói cho hắn biết: "Thương Sơn ở nội thành, muốn vào nội thành phải đưa danh thiếp, hoặc là xông lên lên tầng mười sáu của Đăng Thiên Các. Nhưng mà Đăng Thiên Các đã bị Tuyết Nguyệt kiếm tiên chém sập, còn đang sửa chữa nên việc này không thể thực hiện được. Ta thấy ngươi đối với Tuyết Nguyệt thành hoàn toàn không biết gì cả, cũng không giống người có danh thiếp, hay là ngươi lần sau lại tới đây đi." 

"Vậy cũng không được," Triệu Ngọc Chân nói, "Ta đúng là không có danh thiếp, nhưng ta cũng nhất định phải vào được nội thành này." 

Người phụ nữ lớn tuổi nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ rồi lắc đầu: "Thật sự là điên rồi." 

Triệu Ngọc Chân cũng không thèm để ý, sau khi nói cảm ơn với nàng thì đi thẳng tới Đăng Thiên Các. Chỉ thấy mũi chân hắn điểm nhẹ một chút, sau đó lại vững vàng mà đứng trên đống phế tích kia. 

"Thanh Thành Sơn Triệu Ngọc Chân, cầu kiến Tuyết Nguyệt kiếm tiên." 

Vị Đạo Kiếm Tiên nổi danh kia đánh lên Tuyết Nguyệt thành sao! 

Người dân trong thành lập tức hứng thú, tất cả đều tụ tập xung quanh để xem trận quyết chiến của hai vị kiếm tiên này. 

Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đến rất nhanh, nhưng để cho bọn họ thất vọng chính là hắn chỉ là lạnh lùng nói một câu "Đi theo ta", còn Đạo Kiếm Tiên liền ngoan ngoãn đuổi theo. 

Cùng lúc đó, Trăn Trăn cũng nghe được lời dùng nội lực đó truyền khắp nội thành, kích động ngẩng đầu lên: "Lạc Hà cô cô, phụ thân con đã trở lại! Cô cô đưa con đi tìm cha được không?" 

Doãn Lạc Hà cũng sinh lòng tò mò, Đạo Kiếm Tiên đây rốt cuộc đã nghĩ thông suốt rồi sao? Nhưng nàng xoa đầu để trấn an Trăn Trăn: "Cha ngươi vừa trở về, khẳng định có rất nhiều chuyện muốn nói với mẹ ngươi. Lát nữa hắn sẽ đến gặp ngươi, chúng ta chờ ở đây một chút được không?" 

Trăn Trăn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, Doãn Lạc Hà thở dài trong lòng, loại cha mẹ nào nỡ lòng để một đứa con gái đáng yêu như vậy sống ở bên ngoài? Bí ẩn trên người tiểu cô nương này thật sự quá nhiều, cũng không biết người phụ thân trong miệng con bé đến rồi có thể giải đáp được hay không. 

Trong nội thành có rất nhiều người, vì vậy Lý Hàn Y không còn cách nào khác đành phải đưa Triệu Ngọc Chân đến Thương sơn, ra vẻ lãnh đạm mở miệng: "Sao ngươi không ở trên núi Thanh Thành của ngươi đi, đang yên đang lành chạy đến Tuyết Nguyệt thành làm cái gì?" 

Ánh mắt Triệu Ngọc Chân dịu dàng như nước: "Ta muốn gặp ngươi." 

Khuôn mặt của Lý Hàn Y dưới lớp mặt nạ có chút đỏ lên, ngoài miệng lại nói: "Hừ, vậy sao bây giờ ngươi mới đến." 

Triệu Ngọc Chân thở dài: "Bởi vì cả đời ta chỉ có một cơ hội xuống núi." Hắn đưa tay cởi mặt nạ của nàng ra, nhìn thấy gương mặt đang suy nghĩ mông lung kia, "Ta xuống núi rồi, sẽ không trở về được nữa, tiểu tiên nữ có nguyện ý thu nhận ta không." 

Một nụ cười hiện trên khuôn mặt của Lý Hàn Y, đã qua hơn mười năm, nàng đột nhiên không muốn hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào về lý do tại sao anh ta không xuống núi. Chỉ nói: "Xem biểu hiện của ngươi đi, Tuyết Nguyệt thành không nuôi người lười biếng." 

"Để cho tiểu tiên nữ sai bảo." Triệu Ngọc Chân cười như tắm mình trong gió xuân. 

Mười mấy năm tương tư khổ sở, phảng phất ngay như tan thành mây khói trong mắt hai người. "Đúng rồi, ta nghe Phàm Tùng nói ngày đó có cô bé rơi từ Đăng Thiên Các xuống. Còn tự xưng là con gái của Đạo Kiếm Tiên?" Nhắc tới việc này, Triệu Ngọc Chân có chút ngại ngùng khi nhắc đến chuyện này.

"Phải, tiểu cô nương một mực khẳng định ngươi là cha con bé, không phải là ngươi ở bên ngoài gây nợ phong lưu chứ?" Lý Hàn Y liếc hắn một cái. 

"Hoàn toàn không có chuyện này," Triệu Ngọc Chân vẻ mặt vô tội, không biết tại sao lửa có thể cháy trên người mình, "Cho tới bây giờ ta chưa từng nói nhiều thêm một câu với nữ tử khác, hay là nhìn qua bọn họ một cái, chứ đừng nói là có hài con." 

"Hơn nữa, ta nghe nói đứa nhỏ kia luôn miệng gọi nàng là mẫu thân." Nếu không phải như vậy, hắn cũng sẽ không hiểu lầm. 

Nhắc tới chuyện này, đôi lông mày xinh đẹp của Lý Hàn Y khẽ cau lại: "Đứa nhỏ đó có khá nhiều chuyện kỳ ​​lạ, đến bây giờ ta vẫn chưa tìm được cha mẹ của con bé. Nếu con bé đã gọi ngươi là cha, vậy ngươi đi xem một chút, nói không chừng có thể tìm được manh mối gì." Cũng không cần phải mỗi ngày đều bị đứa trẻ đuổi theo hỏi "Phụ thân đâu rồi."

"Được rồi." Triệu Ngọc Chân đồng ý, hai người cùng nhau đi đến nơi ở của nữ trưởng lão. 

.

"Phụ thân!" Trăn Trăn vừa nhìn thấy hắn thì ánh mắt liền sáng lên, nhanh chóng nhào về phía hắn. Triệu Ngọc Chân chưa bao giờ tiếp xúc với cô nương nhỏ như vậy, nhất thời cũng có chút không biết nên làm gì, chỉ ngồi xổm xuống đỡ đứa bé. 

Khí tức trên người đứa nhỏ này đúng thật rất giống mình, hơn nữa khi vừa nhìn thấy tiểu cô nương, trong lòng hắn lại có một loại cảm giác rất thân quen,  trong lòng Triệu Ngọc Chân ngạc nhiên, trên mặt lại ôn nhu kêu một tiếng "Trăn Trăn ngoan, phụ thân về rồi."

Trăn Trăn tò mò túm lấy hắn nhìn trái nhìn phải, "Mẫu thân nói phụ thân còn phải thật lâu mới có thể trở về đây mà?" 

"Phải, bởi vì ta quá nhớ mẫu thân của ngươi, nên lập tức sớm quay về." Triệu Ngọc Chân ân cần đáp. 

Lý Hàn Y đột nhiên cảm thấy rất may mắn vì Doãn Lạc Hà vừa rồi đã rời khỏi đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com