Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3: Đỗ Nhược biết chơi bóng rổ?

Qua một tuần lễ cuối cùng cái mông cũng đã được cải thiện, ít nhất tướng đi cũng đã bớt kì quái hơn. Cậu cảm thấy ngày hôm ấy xảy ra quan hệ với đàn ông liền nổi hết da gà, đem ba đời dòng họ ra mà rủa lão già chết tiệt nào dám lợi dụng cậu đang say mà hành hung. Không phải miệt thị, đơn giản là vì bị lão già tay chân bẩn thỉu chạm vào người cảm giác rất khó chịu. Nhiều khi đêm đêm lại gặp ác mộng, mọi người trong phòng một mực lo lắng đến tình trạng sức khỏe của cậu. Đỗ Nhược cứ mỗi khi vào phòng tắm là đem thân thể của mình kì nát, mỗi gáo nước dội xuống lại thấy rất vui vẻ, như đã gột rửa được bao nhiêu tội lỗi trong người. Mọi người thường hay nói cậu dạo này tắm rất lâu, phải chăng điều này đã làm giá tiền nước tăng đột ngột, điều này đã khiến một người như cậu chột dạ.

Đỗ Nhược bắt đầu những ngày đêm chăm chỉ học tập cho kì thi sắp tới, có thể nói đã đem tất tần tật mọi thứ triệt để quên đi. Căn bản cũng chẳng có thời gian để nghĩ nói chi đến kí ức về đêm đấy.

Cậu mệt mỏi mà nằm một đống trên giường, trong lòng vui sướng tột cùng, trải qua những ngày tháng chiến đấu với sách vở thì cuối cùng đã được tự do. Y tinh thần thoải mái, gặp ai cũng cười, Nhị ca còn trêu chọc bảo cậu vừa mới ăn được tinh dược, khiến thần kinh bát đảo.

Mới đó đã trôi qua mấy tháng cậu không còn nằm mơ gặp ác mộng nữa, đến ngày hôm ấy cũng chẳng nhớ tí gì. Sắp tới có một sự kiện đáng chú ý hơn, khiến cho tâm trạng một người buồn chán có việc làm.

Mấy ngày nữa là tới đại hội thể thao. Mà cậu, một thành viên trong câu lạc bộ bóng rổ khi không lại bị kéo đi tập luyện cho giải đấu sắp tới. Đỗ Nhược chỉ mới đăng kí vào đây được mấy tháng, kinh nghiệm còn rất hạn chế. Cũng chính vì thế đa số toàn bộ thời gian cậu toàn ngồi dự bị hay chuẩn bị nước uống cho đội mình. Nhưng lần này lại khác, do có một thành viên xin nghỉ nên cậu mới được đặc cách lựa chọn. Đặc biệt trong câu lạc bộ lại có một người mà cậu thầm mến và hâm mộ đã lâu - Lương Trì Húc.

Đỗ Nhược trong lòng vui sướng, chăm chỉ theo sau lưng Lão ca để luyện tập thành tài. Cũng may huynh ấy là một thành viên trong đội tuyển bóng rổ.

" Sư huynh, rõ ràng đệ có tung nhưng lại chẳng có vào trái nào " Cậu rầu rĩ mà cầm lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt, cười ngu nhìn sư huynh.

Ca ca đánh giá cậu từ trên xuống dưới, sau đó than một câu: " Kiểu này đội ta thua chắc, cũng không hiểu ai ngu ngốc mới tuyển em vào thế " Rõ ràng là sỉ nhục ngay trước mặt cậu mà.

" Huynh không nhớ sao, là ngươi đề cử ta vào câu lạc bộ đấy, cũng nên xem là ai ngu ngốc " Cậu nở một nụ cười hết sức quỷ dị, vẫn biết Ca ca là đùa một chút thôi, liền làm thành bộ dáng giận dỗi.

Lão ca trợn mắt hồi lâu biết Tiểu đệ đã giận rồi mới hết sức cười lấy lòng: " Ây da ý huynh không phải vậy, dù đệ có dở đến đâu thì ta cũng sẽ huấn luyện đệ trở thành một thiên tài, không cần lo " Lão ca vỗ ngực, lấy chiến quang ba đời mà lần lượt liệt kê ra, còn dặn cậu phải chăm chỉ tập luyện.

Cuộc sống của cậu bắt đầu những chuỗi ngày hà khắc. Có thể nhìn bề ngoài Lão ca là một người hời hợt nhưng đối với công việc lại rất chuyên tâm. Sáng chưa kịp ngủ đã mắt thì Ca ca đã lôi cậu dậy với lý do tập chạy bộ rèn luyện cơ thể. Trưa Đỗ Nhược nhìn căn tin có món thịt kho trứng thật sự rất háo hức liền đi xếp hàng từ sớm. Thế mà Lão Ca vừa nhìn thấy cậu trong đám người liền lôi cậu ra, tay cầm một hộp đồ chay: " Đây ăn cái này " Đỗ Nhược căm hận đem từng cái rau mà bặm nát. Buổi chiều thì cùng Lão chơi bóng rổ, đồng thời còn rèn luyện chút kỹ năng cơ bản.

Đỗ Nhược cầm chai nước, một hơi liền nốc sạch, mệt mỏi nhìn sư huynh cười, nụ cười lúc ấy thật sự rất đẹp, khiến người khác ngưỡng mộ, đồng thời lôi cuốn ánh mắt mọi người xung quanh.

" Này ta đi tiếp " Cậu thanh niên vỗ vai người bên cạnh đang thất thần nhìn đi đâu đó, lại hướng tầm mắt theo lối đó, phát hiện ở sân bóng rổ có một cậu bé cười thoạt nhìn rất sảng khoái đồng thời bị nụ cười ấy làm cho mê hoặc. Mê mẩn một hồi liền bị người kế bên thúc một cái đau điếng, cuối cùng mới nhận ra là phải đi tiếp. Haizz, người có nụ cười đẹp thật sự rất đáng sợ.

Cậu đang cười rất vui vẻ, tầm mắt hướng về nơi khác một chút liền thấy Trì Húc đứng đấy không xa đang nhìn mình cơ mặt tự nhiên cứng ngắc, nụ cười hết sức gượng gạo. Đối phương cũng hoàn hồn nên nhìn cậu cười một cái rồi đi mất. Đối với chuyện được người mình thầm mến cười với mình, Đỗ Nhược cảm thấy mình đích thực đang ở thiên đường. Cuối cùng cũng không rõ mình về tới phòng từ lúc nào.

" Sắp tới ngày thi đấu rồi, sao đệ lại chẳng có tí tiến triển gì thế? " Lão Ca gõ thành giường khiến cậu tập trung vào vấn đề, đem chuyện khác suy nghĩ sau.

" Huynh chẳng thấy sao? Đệ cũng rất cố gắng mà không tiến triển thì biết làm thế nào? " Đỗ Nhược nhún vai, luyến tiếc làn da đã đen hơn một chút vì ở ngoài nắng.

Lão Ca chỉ biết lặng lẽ đi tắm rồi đắp chăn ngủ. Xem ra huynh cũng cạn lời để nói với đệ đệ này rồi.

Sáng hôm sau cậu được nghỉ buổi sáng để tập luyện cho giải đấu sắp tới. Đỗ Nhược lề mề đi theo Lão Ca tới sân, tuy mọi người đã đến đông đủ nhưng sau khi điểm lại mới thấy thiếu một người - Lương Trì Húc. Theo lời kể của mấy người học cùng lớp thì sáng nay anh ta bị đau bụng nên vào phòng y tế nghỉ ngơi. Thế là mọi trách nhiệm đổ hết lên đầu người mới là cậu đây, một thân một mình mang anh ta ra sân. Dù có từ chối thế nào cũng không được duyệt, Đỗ Nhược mang theo sầu não đi tới phòng y tế.

Quả thực đúng như mọi người nói anh ta đang chìm giấc mộng đẹp trên giường trong phòng y tế. Cậu thấy mình thật may mắn khi có thể quan sát anh ta trong tư thế không phòng ngự, chiếc giường khá nhỏ so với vóc dáng của anh ta, thế mà cư nhiên ngủ một giấc ngủ ngon đến vậy. Lương Trì Húc giống như một thiên thần trong sáng tới mức chói sáng, khiến cậu thật sự không thể rời mắt đi được. Đỗ Nhược bỗng dưng quên mất nhiệm vụ gọi anh ta dậy mà cứ đứng thờ thẫn một lúc lâu.

" Nhìn đủ chưa vậy. Có chuyện gì sao? " Lương Trì Húc thật sự hết kiên nhẫn để chờ đợi đối phương mở miệng, anh nở nụ cười ôn hòa ân cần hỏi.

Tiếng cười của đối phương đã phần nào đánh thức tâm trí cậu. Đỗ Nhược lắp bắp, khuôn mặt vì xấu hổ mà đỏ bừng: " Anh.... dậy từ... khi nào vậy? Tôi... tôi... được bảo gọi anh xuống tập bóng rổ " Cái cổ tự động cúi rạp xuống, không muốn đối phương thấy khuôn mặt xấu xí của mình lúc này.

Lương Trì Húc nhìn dáng vẻ cậu thanh niên có vẻ đã gặp ở đâu rồi, bị chính những hành động ấy dọa cười. Rõ ràng khi nãy tâm trạng rất khó chịu vì bị làm phiền bây giờ lại cảm thấy rất vui vẻ.

" Tôi còn đang đau bụng, cậu có thể đỡ giúp tôi xuống đấy không? " Trì Húc xoa bụng, vẻ mặt hết sức bất đắc dĩ, ngoài cách ấy ra cũng không còn cách khác.

Cậu nghe một hồi từ từ mới tiếp thu được nội dung, gật đầu dang tay đỡ người. Anh ta cao hơn cậu hẳn một cái đầu nên việc đỡ người khó khăn hơn hẳn.

Đỡ được anh ta xuống băng ghế sân tập luyện đã là chuyện kì công, cậu thở hổn hển mà lau mồ hôi, so với khi chơi bóng rổ còn mệt hơn nhiều. Lương Trì Húc thấy cậu thanh niên này ra sức lau mồ hôi, ôn nhu cười một cái nói cảm ơn, thấy không đủ nên định mời cậu ăn cơm. Thế mà Đỗ Nhược lại nhất quyết từ chối. Lí do hết sức đơn giản là càng tránh xa Trì Húc càng tốt, đỡ hao tổn tinh thần và máu.

Đỗ Nhược cùng mọi người chơi bóng rổ chỉ trừ Trì Húc đang bị đau bụng nên ngồi trên băng ghế xem. Lúc đầu cậu hơi ngại vì cái cảm giác cứ như bị ai khác nhìn chằm chằm, Đỗ Nhược động viên mình đã suy nghĩ quá nhiều. Cậu nhìn Lão Ca, lão cười nhìn cậu một cái, như muốn đem đến người mới chơi động lực cố gắng, vì vậy cậu mới chuyên tâm chơi được.

Huấn luyện viên chia ra hai đội, Đỗ Nhược may mắn cùng Lão Ca một đội. Cậu ném trái bóng cho Lão ca, lão tay chân uyển chuyển thoắt cái đã vượt qua hai tên, tiến lên tới gần rổ đối phương, cú đúp ném thành công một trái ba điểm vào. Cậu cười tươi nhìn Ca ca, ngón tay ra hiệu " làm tốt lắm " với lão. Đội đối phương cũng rất mạnh, tên cao to nhanh chóng giành được bóng, cũng ném thành công một trái ba điểm đẹp mắt. Đỗ Nhược chạy lên tấn công, chụp được trái bóng từ đội mình truyền tới, nhảy lên định cho vào rổ...

" Rầm " Cậu bị đẩy ngã, cả người va vào cột bóng rổ rồi té xuống đất, trên người có mấy vết xanh tím. Lão Ca phản ứng rất nhanh liền phóng tới, đem cậu bế vào phòng y tế. Đỗ Nhược cười bảo không sao nhưng làm sao qua mặt lão ta, nụ cười của cậu rõ ràng đang chịu đau đớn mà làm như không sao. Lão Ca thật sự rất tức giận, nhất là giận chính mình, đây là bộ môn đòi hỏi thể lực thế mà khi Tiểu đệ xin vào cũng không để ý đã cho đệ vào, hậu quả rành rành đây rồi.

" Nằm nghỉ ngơi, huynh ra ngoài một lát, đệ cứ ngủ một giấc đi " Lão Ca bôi thuốc cho cậu, chỉ chạm nhẹ đến vết thương mà Đỗ Nhược đã than đau không muốn bôi. Năn nỉ mãi mới bôi xong, lão đắp chăn cho cậu, dặn dò một hồi rồi mới đi.

Đỗ Nhược gật đầu ngoan ngoan nhắm mắt, ngày hôm nay thật mệt mỏi. Cậu dần chìm vào giấc ngủ. Lão Ca nghe y tá nói về bệnh tình của cậu xong liền đi tới sân để tìm tên đã gây ra chuyện này.

" Người nào đụng cậu ấy? La Hảo, là ngươi? " Lão Ca nheo mắt nhìn người trước mặt, hai người đã thề không đội trời chung, nhưng ngày hôm nay hắn ta đã đụng đến đệ đệ yêu quý của lão.

" Tao thì sao? Tao cố ý đấy, một thằng ốm yếu như vậy cũng được cho vào đội, tiêu chuẩn của mày bị hạ thấp khi nào vậy " La Hảo cười, nét miệng trào phúng, lời nói hết sức miệt thị.

" Mày " Lão Ca tiến đến đấm vào mặt hắn, hắn không phòng ngự nên bị ngã sõng soài ra đất. La Hảo lấy tay lau khóe miệng, có chút máu, cả người tiến đến đánh Lão Ca. Cả hai người như hai con quái vật đang thiếu máu, dồn hết sức lực vật ngã đối phương. Mọi người không một ai dám căn ngăn, chỉ đứng trơ mắt nhìn họ đánh nhau. Lão Ca vươn một tay lên thì sẽ bị La Hảo ngăn lại, La Hảo giơ chân ra đá lão một cái thì bị đá ngược lại. Hai bên ngang tài ngang sức, không ai biết ai hơn ai, mỗi một cú xuất ra lại khiến đối phương đau điếng, ngay khi được cú này lại bị cú khác dập tả tơi. Lão Ca và La Hảo vật lộn trên sân tưởng chừng không có hồi kết.

Lương Trì Húc nhìn một màn này rồi đi vào phòng y tế xem tình trạng của cậu nhóc kia. Thật dọa người, vậy mà nạn nhân hồi nãy lại ngủ ngon như không hề có chuyện gì xảy ra. Anh ngồi xuống ghế lặng lẽ nhìn người đang ngủ say vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Lúc nãy nhìn cậu bị va té, anh thật sự muốn nhanh chóng đem cậu xuống phòng y tế, tim thật sự rất đau, như bị xé đi một nửa. Chân ngừng lại nhìn cậu bị một người khác đem đi, tâm trạng thật không vui. Trì Húc nhìn khuôn mặt yên bình của cậu, kí ức chợt hiện ra nụ cười hôm đó, thảo nào nhìn rất quen mắt. Cũng không biết ngồi bao lâu, Trì Húc mới đứng dậy giúp cậu chỉnh sửa chăn rồi mới rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com