Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 37

Lan Ngọc chớp chớp mắt dậy sau đêm hôm qua, cô mò mẫm điện thoại để coi giờ và lại xoay người qua nhìn Thúy Ngân đang say giấc trên cánh tay của mình. Thúy Ngân khi ngủ rất đáng yêu và thuần khiết, đôi môi hờ hững mở nhẹ, hàng lông mi cong vút đen óng, đẹp như một nữ thần. Đang chìm đắm trong vẻ đẹp của Thúy Ngân thì bỗng điện thoại cô vang lên một tiếng báo tin nhắn, Lan Ngọc mở ra coi, là của Cẩm Thơ.

Lan Ngọc không hồi đáp, cô chỉ thở hắt ra và nhẹ nhàng nhấc đầu của Thúy Ngân lên đặt xuống chiếc gối và xỏ dép đi vào toilet chuẩn bị. Sau khi vệ sinh cá nhân, cô chỉ mặc bộ vest trắng mà Cẩm Thơ đưa rồi thắt đại chiếc cà vạt nhìn rõ méo mó, xịt một ít nước hoa, cột tóc lên và thế là xong. Đi ra ngoài nhẹ nhàng đặt lên trán Thúy Ngân một nụ hôn cùng với ánh mắt trìu mến, sau đó Lan Ngọcnrời khỏi nhà ngay.

Nhưng Lan Ngọc có biết, Thúy Ngân đã dậy từ lúc nào, cô đã thấy bóng lưng Lan Ngọc trong bộ đồ vest bảnh bao, thật đẹp, như trong giấc mơ của cô vậy, nhưng...tiếc là, người đứng bên cạnh Lan Ngọc sẽ không phải cô. Thúy Ngân đau lắm, đau như cắt. Cô đặt đôi bàn chân xuống sàn nhà lạnh cóng, bước ra phòng khách nhìn mảnh giấy được ghi vội mà Lan Ngọc đã để lại.

Em ăn sáng đi rồi Bambam sẽ qua đón em đi công viên giải trí. Em hãy chơi cho khuây khoả nhé, Lan Ngọc sẽ cố gắng về sớm với em.

Thuý Ngân mỉm cười, trong nụ cười ấy có chút buồn và vui xen lẫn nhau, Lan Ngọc vẫn rất dịu dàng và không hay biết gì về việc sắp tới cả. Thuý Ngân nhanh chóng vào phòng lấy chiếc vali to mà cô hay dùng khi đi lưu diễn, lấy hết tất cả quần áo cho vào vali, sau đó cô thay đồ và kéo chiếc vali ra ngoài. Nhìn một lượt căn nhà với biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp ở bên nhau, Thuý Ngân rươm rướm nước mắt, cô chạm tay lên cánh cửa lần cuối, và thế là cô cũng rời đi....
Thúy Ngân ghé qua ngôi nhà thân thương của mình để chào tạm biệt ba mẹ, cô sà vào lòng ba mẹ mà khóc nức nở, ba mẹ vỗ về cô như những ngày còn nhỏ, vẫn luôn nhẹ nhàng khuyên nhủ, động viên cô. Ở bên ba mẹ được một lúc, Thúy Ngân bắt taxi tới sân bay, trước khi đi cô nói.

- Ba mẹ ở nhà nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé! Đừng lo cho con, con hứa sẽ sống tốt, một ngày nào đó con sẽ về.

- Ba mẹ biết rồi. Con cứ yên tâm mà đi, nhớ về sớm đấy, ba mẹ luôn chờ con. Đi cần thận con nhé!

- Dạ...à, nếu Lan Ngọc có đến, ba mẹ nhớ nói những gì con dặn, đừng trách Lan Ngọc ba mẹ nhé. con đi đây ạ..

Ba mẹ cô gật đầu, sụt sùi nhìn Thúy Ngân bước vào trong taxi và đi khuất dần, tội nghiệp đứa con gái bé bỏng. Thúy Ngân trên taxi nước mắt cứ rơi, tạm biệt luôn khiến con người ta đau lòng. Kéo chiếc vali vào cửa sân bay, Thuý Ngân đảo mắt tìm kiếm ai đó, bỗng có cánh tay đập lên vai cô, cô giật mình quay lại. Người đó cười và nói.

- Cậu đến rồi đấy à. Ăn gì chưa?

- Puka! Cậu làm tớ hết hồn đấy! Thôi tớ không đói đâu, chúng ta vào làm thủ tục luôn đi!

- Ừ đi! Để tớ kéo vali cho.

Tối muộn hôm qua, khi Lan Ngọc đang ngủ thì Puka có nhắn tin cho Thúy Ngân, Thúy Ngân đã nhờ Puka mua vé cùng qua Ý ngay trong đêm. Puka chỉ vô tình hỏi thăm Thúy Ngân khi biết cô bạn đang trong hoàn cảnh đau buồn và thế là Puka hỏi xem Thúy Ngân có muốn đi cùng cô qua Ý với vợ của mình bên đó không. Thúy Ngân đã đồng ý ngay, cũng thật may mắn khi có Puka. Làm thủ tục đâu đó xong xuôi, ngồi trên máy bay mà mắt Thúy Ngân cứ nhìn ra ngoài cửa, sâu trong đôi mắt ấy là một nỗi buồn da diết, ngày cô quyết định ra đi, cũng là ngày cô bỏ lại mọi thứ cô yêu thương thì trái tim cô đã vỡ ra trăm mảnh....

_______________

Lan Ngọc đứng cho tay vào túi kế bên là Cẩm Thơ và vị Cha xứ đang chuẩn bị làm các lễ nghi của đám cưới. Cẩm Thơ đứng ôm bó hoa xụ mặt xuống hậm hực với Lan Ngọc.

- Sao đám cưới của chúng ta lại sơ sài đến thế chứ? Đến 1 vị khách cũng không mời, đồ trang trí em đã kêu người bày ra hết rồi mà sao Lan Ngọc lại kêu dẹp hết đi? Em không muốn đám cưới của em như thế này đâu!!

Lan Ngọc cau mày liếc đôi mắt sắc lạnh về phía Cẩm Thơ, giọng đe doạ.

- Im lặng đi nếu còn muốn kết hôn. Không thì tôi dẹp luôn.

Cẩm Thơ sợ hãi cúi gằm mặt im phắt, bỗng cửa nhà thờ mở mạnh ra, Bambam đứng ở ngoài hớt hải nói to vào.

- Thúy Ngân đi rồi!!

Lan Ngọc mắt mở to, lông mày co lại, chạy ra giữ chặt lấy vai Bambam hỏi lại, cô chưa thể tin được những gì mình vừa nghe.

- Mày vừa nói cái gì?

- Thúy Ngân dọn hết đồ đi rồi. Không để lại bất cứ lời nhắn nào cả.

Cẩm Thơ bước lại ôm lấy tay Lan Ngọc kéo lại, trong lòng cô đang rất vui nhưng cô biết Lan Ngọc đang nghĩ gì nên tha thiết cầu xin Lan Ngọc.

- Lan Ngọc đừng đi, chúng ta còn chưa xong mà.

Lan Ngọc nắm chặt tay đẩy mạnh Cẩm Thơ té ngã xuống đất, lưng đập vào chiếc ghế gỗ dài, Cẩm Thơ đau điếng khóc, Khả Như từ bên ngoài chạy vào đỡ cô ta dậy và dỗ dành. Cẩm Thơ nức nở trong lòng Khả Như, cô ta nghiến răng hét lớn.

- LAN NGỌC DỪNG LẠI! LAN NGỌC KHÔNG THỂ BỎ EM NHƯ THẾ ĐƯỢC!! DỪNG LẠI!!!!

Lan Ngọc lao ra ngoài, đám phóng viên từ đâu bu lại rất đông, chỉa mic vào cô, máy quay khắp nơi, chặn đường Lan Ngọc. Lan Ngọc tức giận nói với đám phóng viên xung quanh.

- MẤY NGƯỜI CÚT RA HẾT CHO TÔI!! TẠI MẤY NGƯỜI MÀ THÚY NGÂN RA NÔNG NỖI NÀY, CÁI ĐÁM CƯỚI NÀY LÀ GIẢ, NGƯỜI TÔI YÊU LÀ THÚY NGÂN MẤY NGƯỜI NGHE RÕ CHƯA?

Lan Ngọc chạy vụt ra khỏi đám đông, leo lên xe, đạp mạnh ga chạy thật nhanh, trong đầu đang nghĩ đến những nơi mà Thúy Ngân có thể đi. Nơi đầu tiên cô đến là nhà Thúy Ngân. Xuống xe gõ cửa, ba Lê ra mở cửa và kêu Lan Ngọc vào nhà. Lan Ngọc ngồi đối diện với ba mẹ Thúy Ngân mà trong lòng không yên. Mẹ Thúy Ngân nói.

- Con đến tìm Thúy Ngân phải không? Nó không có ở đây, nó đi rồi.

- Thúy Ngân đi đâu vậy ạ? Xin 2 bác nói cho con biết.

Ông Lê lắc đầu nói.

- Bác không thể nói được, Thúy Ngân nó không cho. Con nên về thì hơn.

- Lan Ngọc này, 2 bác coi con như là con ruột vậy, 2 bác biết hết chuyện đã xảy ra và 2 bác cũng rất đau lòng. Cũng đã rất giận con nhưng con nên nhớ, chuyện cưới xin rất quan trọng, nó không chỉ là hình thức bên ngoài mà nó còn mà minh chứng cho tình yêu, điều con làm không đúng đâu con.

Lan Ngọc cúi đầu, cô bặm môi tự trách mình, cô thật ngu ngốc khi không nghĩ đến cảm xúc của Thúy Ngân. Lan Ngọc siết chặt tay nói.

- Con xin lỗi 2 bác, con thành thật xin lỗi....

Ông Lê gật đầu nhẹ mỉm cười.

- Con biết lỗi là được rồi. Bây giờ con đừng tìm Thúy Ngân nữa, điều Thúy Ngân muốn con làm là hãy quay về cố gắng khôi phục tập đoàn, và đến lúc LNTN mạnh trở lại thì hãy tìm gặp lại con bé.

Lan Ngọc gập người chào ba mẹ Thúy Ngân, cô lái xe về tập đoàn. Vừa vào phòng ngồi xuống chiếc ghế thì 1 người phụ nữ mang bầu đẩy cửa vào đứng trước mặt Lan Ngọc chỉ tay tức giận nói.

- Này!! Sao lại đối xử với em gái tôi như vậy chứ hả? Không có não suy nghĩ hay sao???

- Hari à, bớt nóng lại vợ, vợ đang mang bầu mà nhăn nhó thế kia không tốt đâu, với lại mai mốt con sinh ra cũng nóng nảy như vậy đấy. Thôi mình đi về nhé!

Đó là Hari, cô đang rất tức giận la sang sảng, Vỹ Dạ vội vã chạy vào ngăn vợ mình, đẩy Hari ra ngoài phòng, trước khi đi cũng có nói với Lan Ngọc vài câu.

- Tôi nói cậu nghe, việc làm của cậu tôi không biết mục đích là gì nhưng cậu nên sửa sai đi! Đừng ngồi đó hối hận nữa, hành động đi!

Mọi thứ dường như đều quay lưng lại với Lan Ngọc, cô mất đi người cô yêu thương nhất, bây giờ cô trống rỗng, không biết nên làm gì trước tiên. Cô cảm thấy tuyệt vọng, bế tắc. Lan Ngọc mệt mỏi úp mặt xuống bàn, bỗng có tiếng guốc vang to đi vào trong phòng, giọng nói chan chát quen thuộc vang lên xé tan cõi lòng Lan Ngọc.

- Lan Ngọc! Chị biết chị đang làm gì không HẢ?


..........
Tình yêu luôn sóng gió mà😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com