Chương 30
Mấy ngày qua, Đỗ Thành Đạt và Nhật Lệ tức giận, luôn trưng cái bản mặt không tốt với Nguyễn Minh Đức và Nhật Mỹ, còn rút dự án vốn dĩ cho ông ta về.
Ông ta uất ức, kết quả trong một lần say rượu, không biết bạn của ông ta nghe được từ ai mà bảo Phương Nhi và Bảo Ngọc có quan hệ rất tốt, nói nàng ôm được cái đùi lớn nhà họ Lê, lần này ông ta như vừa tỉnh giấc chiêm bao.
Vốn dĩ Minh Đức cho rằng cho dù nàng bỏ nhà đi thì thì chắc chắn sẽ tự quay về, ông ta cảm thấy mình hiểu rất rõ tính cách của nàng.
Không nói người khác, cứ nói Nhật Minh, đó là người em trai nàng chăm sóc từ nhỏ đến lớn, kết quả ông ta cứ chờ mãi mà Phương Nhi chẳng có chút tin tức nào, không còn cách nào khác, hai người họ chỉ có thể chủ động đi tìm nàng.
Thái độ này của Phương Nhi khiến ông ta lúng túng: "Mày có biết nếu bố mẹ không sinh mày ra thì bây giờ mày hoàn toàn không có khả năng đứng ở đây! Cho mày ăn học suốt bao nhiêu năm, thứ mày học vứt hết đi rồi hả?"
Nhật Mỹ đừng cạnh nhẹ nhàng nói: "Phương Nhi, bố mẹ thực sự không còn cách nào khác mới đến tìm con, con làm mất lòng nhà họ Đỗ, con cũng biết chúng ta luôn dựa vào nhà họ, bây giờ bọn họ rút tất cả các dự án vốn cho chúng ta lại, sau này có khả năng sẽ không hợp tác với chúng ta nữa, con xem con..."
Phương Nhi mỉm cười: "Vì thế, các người muốn tôi tìm Bảo Ngọc, nói cô ấy nhờ ông nội giúp các người, để công ty nhà họ Lê hợp tác với các người, thậm chí nếu như có thể thì có phải các người có thể đưa tôi cho Bảo Ngọc luôn không?"
Vẻ mặt nàng bình tĩnh: "Nhưng tôi không hiểu, tại sao các người có thể hùng hồn đứng ở đây nói tôi đắc tội nhà họ Đỗ nên nhà họ mới không hợp tác với các người nữa? Hay là chỉ cần có sai lầm thì các người đều cảm thấy đều là lỗi của tôi?"
Phương Nhi đã từng bị bọn họ vứt đến cho Bảo Ngọc chỉ vì lợi ích, nàng không muốn để bọn họ đưa mình đi lần thứ hai, tình hình lúc này khiến bọn họ muốn đưa nàng cho Bảo Ngọc, gửi đến nhà họ Lê để trao đổi lợi ích, nàng cảm thấy vừa mất mặt vừa hoảng hốt, hơn nữa, dựa vào đâu chứ?
Phương Nhi: "Các người nói da mặt Nhật Minh có dày không? Tôi mượn phòng phát thanh phát mấy lời các người vừa nói ra khắp toàn trường, liệu cậu ta có cần chuyển trường không?"
Thấy nàng không giống như nói đùa, Nhật Mỹ hơi sợ, bà ta kéo Minh Đức, nghĩ đến chuyện con trai phải ra khỏi trường thì vội vàng không cho ông nói chuyện nữa, bà ta mỉm cười nói với nàng mấy câu rồi kéo chồng chạy trối chết.
Phương Nhi nhìn tài xế, hơi ngại ngùng nói: "Chú Phong, chú có thể không nói chuyện vừa rồi với Bảo Ngọc và mọi người không?"
Thật sự khó xử và quẫn bách.
Tài xế thấy nàng rất đáng thương, chuyện này cũng không phải chuyện gì bắt buộc phải nói cho Bảo Ngọc, vì thế xem xét đến thể diện của cô bé Phương Nhi này mà đồng ý, còn an ủi nàng một lúc, nhưng chú ấy cũng không biết an ủi thế nào, cuối cùng chỉ biết mắng hai người kia mấy câu.
Lúc Bảo Ngọc đi ra, nàng đã mua kẹo bông gòn đứng bên ngoài chờ, nàng ngoan ngoãn mặc thêm áo khoác dày, nét mặt tươi cười, cô bước nhanh chân đi tới cạnh, nhìn phần gáy thon dài của nàng bèn nghĩ nhất định phải mau đan xong khăn quàng cổ cho mới được.
Đan khăn quàng cổ thực sự rất khó, nếu bản thân cô chăm chỉ ắt sẽ sớm thành công.
Bảo Ngọc cầm kẹo bông vị dâu tây không cam tâm cắn một cái, khoe khoang với Lương Linh và Thiên Ân một lúc, không nói gì, chỉ cầm kẹo bông ngồi ở phía sau.
Thiên Ân tưởng cô mua cho Phương Nhi, nàng không ăn, kẹo bông mới tới tay Bảo Ngọc đang đứng cạnh mình, cô ấy nghiêng người cắn một miếng, rất ngọt cũng rất ngon.
Cô ấy cứ cắn miếng này đến miếng khác, đến lúc Bảo Ngọc thu lại ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Nhi, Thiên Ân vẫn đang há miệng cắn tiếp, cô thấp giọng mắng một câu, tức giận đến mức mặt lạnh như băng, Lương Linh đứng cạnh rùng mình một cái.
Thiên Ân: "Phương Nhi, cậu có muốn ăn vịt quay không, lát nữa tôi mời cậu ăn vịt quay nhé?"
Phương Nhi: "Được đó."
Cô ấy nhanh chóng quay lại cười rạng rỡ với Bảo Ngọc: "Ăn vịt quay, ăn vịt quay. Phương Nhi muốn đi ăn vịt quay đó họ Lê cao khều, chúng ta đi ăn vịt quay."
______
Sau khi Minh Đức và Nhật Mỹ trở về thì tâm trạng không thoải mái cho lắm, lúc đó con bé Phương Nhi và cháu gái nhà họ Lê đi với nhau, bọn họ cũng không nghĩ gì nhiều, sau đó suy nghĩ kỹ lại thì bây giờ có chút hối hận.
Không hối hận vì nàng bỏ nhà đi mà không tìm, mà hối hận không giữ Phương Nhi lại vì Bảo Ngọc.
Nhật Mỹ nén giận trong lòng: "Mấy ngày trước tôi đến nhà họ Đỗ, Nhật Lệ nói tôi mấy câu, còn bảo tôi chăm sóc con gái mình, chị ấy tự biết lo cho Nhật Hạ, nói thế chẳng phải không muốn để tôi và con bé qua lại nhiều sao? Chị ấy ỷ vào nhà họ Đỗ, cậy chúng ta cần bọn họ giúp."
Bà ta tiếp tục: "Nhắc tới con nhóc hỗn xược thì cũng đủ nhẫn tâm, đúng là giống y như Nhật Lệ rồi!"
Minh Đức: "Trương Nhật Mỹ!"
Bà quả là hơi kích động, bà ta liếc nhìn lên trên tầng, hạ thấp giọng nói tiếp: "Phương Nhi đúng là nhẫn tâm mà, thế mà lại dùng em nó uy hiếp chúng ta, cho rằng chúng ta không dám làm gì ở trường đó khiến Nhật Minh mất mặt."
Cậu ta đứng trên tầng bịt miệng mình lại, vì nghe được đoạn đối thoại kia mà cả người chấn động, đứng im tại chỗ không tiến lên trước, Nhật Mỹ nói gì, bà ấy nói Phương Nhi giống dì cậu, nếu như nàng giống dì Nhật Lệ thì chẳng phải chị ấy là con của dì ư? Nếu như Phương Nhi là con gái Nhật Lệ thì tại sao là chị cậu, còn Nhật Hạ thì sao?
Nhật Minh quay lại phòng gần như không gây ra bất cứ tiếng động nào, tâm trạng hơi rối bời.
Dưới tầng, Nhật Mỹ càng nghĩ càng giận, muốn ôm chặt cái đùi nhà họ Lê, nếu ôm được cái đùi nhà họ này thì nhà họ Đỗ tính là gì chứ?
Nhật Mỹ: "Bây giờ không thể đối xử với Phương Nhi như trước nữa, phải nhẹ nhàng, ông biết chưa hả, cả nhà họ Đỗ bên kia nữa, vẫn phải tiếp tục lấy lòng."
Mấy ngày qua Minh Đức thực sự hơi mệt, lại không thể phản bác lời vợ, nói cũng đúng, phải nghĩ cách ôm lấy đùi nhà họ Lê , còn phía nhà họ Đỗ thì vẫn phải tiếp tục lấy lòng.
Thậm chí ông ta còn nghĩ tới bố mẹ của Trương Nhật Mỹ và Trương Nhật Hạ, bọn họ đối xử với nàng không tệ, cho dù bây giờ cánh Phương Nhi cứng cáp rồi cũng sẽ cho bọn họ chút thể diện, lúc này ông ta nhanh chóng thầm suy tính trong lòng.
Trên tầng, Nhật Minh không ngủ được, cậu ta thực sự không hiểu được, rốt cuộc mẹ nói chuyện gì, cậu ta nghĩ liệu có phải do Phương Nhi có tính cách giống dì hay không, bọn họ có quan hệ ruột thịt nên mẹ mới nói như thế, nhưng cậu ta chẳng cảm thấy tính cách giống nhau mẹ và dì chỗ nào.
Nhật Minh nghĩ rất lâu, cảm thấy mình đoán càng ngày càng đúng, cậu ta nghĩ có phải Phương Nhi là con của dì với người đàn ông khác trước khi kết hôn hay không, bởi vì kết hôn không thể đưa tới nhà họ Đỗ nên mới để mẹ chăm sóc, trong khoảng thời gian đó, bà ấy sẽ cho nhà mình nhiều lợi ích, nhưng vì thân phận của Phương Nhi nên bọn họ không thích nàng.
Cậu ta muốn đi hỏi Minh Đức và Nhật Mỹ, ngày hôm sau cậu ta nhìn bọn họ do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn không hỏi.
Thật ra cũng là vì thái độ của hai người đối với nàng, nếu không thì Nhật Minh càng nghiêng về phương án Phương Nhi chỉ đơn thuần giống dì mà thôi.
_______
Cuối tuần, cuối cùng nàng cũng đi tìm thầy Đạt một chuyến, mặc dù nói cuối tuần cần ôn bài và đi thăm ông nội nhưng sắp tới kỳ nghỉ đông, khi nghỉ đông thì có khá nhiều thời gian rảnh rỗi, vẫn có thể làm thêm ở chỗ thầy Đạt.
Tiền mà ông nội cho nàng, đừng nói để học xong cấp ba, cho dù Phương Nhi học hết đại học cũng được, nhưng Minh Đức và Nhật Mỹ cứ dây dưa nhiều lần, tâm trạng nàng sa sút suốt mấy ngày.
Sau khi sống lại, Phương Nhi định tự học piano đàng hoàng và thi lên đại học, nhưng bây giờ quan trọng nhất là thi đại học, sau đó mới đến đàn piano, dù sao thì bây giờ bản thân học lớp mười hai rồi, chẳng mấy chốc sẽ tốt nghiệp cấp ba.
Trước kia, Phương Nhi không quan tâm tới cảm nhận của Bảo Ngọc, chỉ thấy cô rất đáng ghét, nay không còn suy nghĩ đó nữa, tâm tình nàng cũng thay đổi.
Thầy Đạt cực kỳ nhiệt tình, còn đưa kiến nghị: "Em đến chỗ thầy dạy piano thì không có vấn đề gì hết, nhưng cái này có làm lỡ việc học của em không? Sắp phải thi tốt nghiệp rồi."
Phương Nhi muốn nắm lấy gì đó: "Không sao đâu thầy, em có thể không sắp xếp quá nhiều lịch dạy, cũng sẽ chăm chỉ ôn tập thi cử, dạy piano ở đây sẽ không ảnh hưởng tới học tập."
Thầy Đạt suy nghĩ một lát nói: "Cũng được, lần trước em tới đây thầy đã cảm thấy em đánh đàn không tệ, nhưng chưa thành thạo cho lắm, em cứ coi lần này tới đây luyện tập chơi piano, nhận tiện thả lỏng một chút, cho dù muốn học tập thì cũng phải chú ý kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi."
Thầy ấy dừng lại một chút: "Một tuần tới đây tối đa hai lần."
Phương Nhi cười: "Cảm ơn thầy ạ!"
Nàng không định nói chuyện này cho cô, có khả năng phải nói dối một phen, cứ nói rằng tới đây giúp đỡ thầy Đạt vì thầy thực sự rất bận.
Lúc Phương Nhi trở lại căn hộ, Thiên Ân đang cãi nhau với Lương Linh mà chỉ đơn phương cãi, cô ấy đấm ngực dậm chân, Lương Linh thì bình thản nhắn tin, thỉnh thoảng còn nhìn vào màn hình cười nhẹ, mặc kệ cô bạn đang hoa chân múa tay kia
Thiên Ân: "Nhi, tên ngốc họ Lương kia chế giễu trí thông minh của tôi!"
Phương Nhi khẽ mỉm cười: "Làm đề thi đi."
Thiên Ân: "Hu hu hu hu."
Lúc Bảo Ngọc tắm xong đi ra thì nàng đang cầm bút ngồi trước bàn trà, ánh sáng êm dịu từ cửa sổ sát đất hắt vào khiến nàng trông như được dát lên một vầng sáng dìu dìu. Khi nhìn về phía cô, Bảo Ngọc cảm thấy trái tim mình mềm nhũn, ngồi xuống cạnh Phương Nhi: "Cuộc thi lần này, tôi có thể vào top 100."
Hiệu trưởng Đoàn đã đồng ý, chỉ cần cô thi được thì có thể giống như Huy Hoàng, diễn thuyết trước toàn trường vào thứ hai.
Học tra Thiên Ân: "Các người đều là ma quỷ!"
Đến tối, Bảo Ngọc vẫn nấu cơm như trước, dường như trình độ nấu ăn của cô đã nâng cao thêm một bậc, Phương Nhi không thể không nể phục, cô không học thì thôi, đã học là cực kỳ nghiêm túc và chăm chú, còn có thể làm rất tốt.
Vì thế, nàng dự định tối học nhiều hơn một chút, ngủ ít đi một tẹo.
Trước đây đi ngủ lúc mười một giờ mà đến mười giờ Phương Nhi đã muốn đi ngủ rồi, lần này sắp đến mười một giờ rồi mà cũng không đi ngủ. Bởi vì nàng đang đánh nhau với một đề toán, hơn nửa tiếng vẫn không giải ra được, do dự một lát, cô cầm đề bài đi ra ngoài định hỏi Lương Linh.
Vừa đẩy cửa ra, Phương Nhi thấy Bảo Ngọc ở bên đối diện mình cũng mở cửa ra, cô cầm áo t-shirt của mình trên tay, để lộ cơ bụng, hai người ngây ra một lúc, cô ôm áo t-shirt cà lăm: "Tôi, tôi..."
Phương Nhi ở cùng bọn họ, mọi người đều vô cùng chú ý tới vấn đề ăn mặc, Bảo Ngọc không cố ý, cô nghĩ giờ này nành đã đi ngủ rồi, hơn nữa, áo t-shirt bị nước văng lên nên muốn thay một cái áo khô.
Phương Nhi: "Bảo Ngọc ah, sao cậu lại chảy máu mũi?"
Bảo Ngọc sờ lên mũi mình, lúc này cô lại vô cùng bình tĩnh nói: "Bà đây bị chảy máu mũi mới đi ra ngoài."
Phương Nhi: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com