[NTPN] 27. Nghĩ mình lại xót cho thân
/27/. Nghĩ mình lại xót cho thân.
Làm xong phân tích nghiên cứu mà tuần tiếp theo cần phải dùng, Dụ Niên nhìn di động, đã gần 12h, có một tin nhắn chưa đọc.
Học kỳ trước Dương Gia Dược cường ngạnh cầm điện thoại di động của cậu đi sửa, người sửa là một người bạn của anh, dùng được hai tháng lại hư tiếp, bất quá bình thường cậu đã có thói quen để chế độ im lặng, lại hay cần nhìn di động xem thời gian, cho nên thanh âm cũng có thể không có cũng được, nếu có tin nhắn cuộc gọi gì, để ý một chút là có thể nhìn được.
Đứng dậy trở về ký túc xá, hôm nay im lặng cả một ngày, còn chưa mở miệng nói dù chỉ một câu...
Buổi sáng là người đầu tiên rời khỏi ký túc xá, dì bán cơm ở căn tin sớm đã quen thuộc với cậu, vừa thấy cậu liền chuẩn bị sẵn một phần trứng cuộn khoai tây cậu thường ăn và một ly sữa đậu nành, Dụ Niên cũng chỉ gật đầu một cái rồi đưa thẻ cơm thanh toán. Lên lớp cậu đi khá sớm, không trả lời vấn đề nào, cũng không có vấn đề gì muốn hỏi, lúc tan học cũng không chào hỏi bạn học nào cả.
Chung quy vẫn là độc lai độc vãng, không ai nắm tay, cậu liền tự ôm lấy túi của mình, người khác chê cậu thanh cao, đụng tường mấy lần thì biến thành kính nhi viễn chi (chỉ ở khoảng cách xa mà nhìn), cậu càng được tiêu dao, không ai quấy rầy, nhưng như vậy cũng không phải là không tịch mịch.
Tựa như hiện tại, vừa ngẩng đầu đã thấy toàn bộ phòng tự học chỉ còn lại có mình mình, trống trơn vắng vẻ. Cậu há há miệng, cũng không biết nói cái gì, đã sắp quên mất thanh âm của chính mình...
Từ lần đó sau khi mua xong máy tính, Dương Gia Dược liền không còn chút tin tức gì, y như A Tư của học kỳ trước.
Giữa lúc đó Dụ Niên cũng có gởi ba tin nhắn, gọi hai lần sang cho anh. Điện thoại không ai nghe máy, tin nhắn chỉ trả lời một cái. Mà tin nhắn kia là Dụ Niên nói cho anh biết tình huống gần đây của mình, cũng hỏi anh bên kia thế nào. Không đến tám mươi từ, sau đó xóa bớt còn sáu mươi, còn do dự thật lâu mới gởi đi.
Ngày hôm sau Dương Gia Dược mới trả lời, nói gần đây rất bận, rồi cũng không liên hệ với cậu nữa, Dụ Niên cũng không tiện quấy rầy, mà chỉ chớp mắt này, lại là ba tháng trôi qua...
Kỳ thật, thời gian trôi qua thật rất nhanh.
Cho dù bản thân cũng cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, nhưng từ sáng tới tối vẫn sẽ cầm di động một lần lại một lần lên kiểm tra, nhìn trên màn hình hiển thị 'Bạn có một tin nhắn chưa đọc', biết rõ rất có thể là một quảng cáo đến từ tổng đài 10086, nhưng cũng trong nháy mắt mà ánh mắt sáng rực lên, trong lòng đầy chờ mong mà mở hộp thư đến...
Hoặc là tựa như hiện tại, kỳ thật đã cảm thấy thất vọng rồi, nhưng cũng sẽ hưởng thụ loại cảm giác 'chờ mong' này, nhìn hai chữ 'tin nhắn' trên màn hình, lại cứng rắn nhịn xuống không nhìn tới nữa, nhẫn nhịn cả ngày, mãi đến lúc tối trở lại ký túc xá, rửa mặt đánh răng xong nằm ở trên giường, lại mở ra xem...
Có đôi khi, ngay cả bản thân Dụ Niên cũng cảm thấy kỳ quái, mình rốt cục đang chờ mong cái gì.
Tựa như lễ Giáng sinh năm trước vậy, nhận được bưu thiếp của 'Dụ Duyệt'? Hoặc là một cân thăm hỏi đơn giản đến từ Dương Gia Dược?
Ngoại trừ tin tức lần đó, bạn học trong khoa, cộng sự trong hội sinh viên hoặc là nhân viên làm cùng mấy chỗ làm thêm, cũng không thể khiến cậu cảm thấy mong đợi như thế.
Tin nhắn hôm nay là của một học tỷ năm ba trong hội học sinh gởi tới, vị học tỷ đó giới thiệu Dụ Niên đến làm thêm vị trí trợ lý tại một công ty nhỏ.
Thủ trưởng là nữ, có lẽ thích diện mạo của Dụ Niên, cho nên lập tức nhận cậu vào thử việc. Huống hồ Dụ Niên làm việc lại nghiêm túc, mặc dù không hay nói chuyện, nhưng phân loại công văn này nọ lại làm vô cùng tốt. Cứ như thế thử dùng một tuần, đối phương liền quyết định giữ cậu lại làm.
Thời giam không làm việc Dụ Niên ở trong trường học làm một vài công việc liên quan đến phiên dịch, rồi gởi bài bằng email, cuối tuần lại phải đến văn phòng công ty nọ ngồi làm việc nửa ngày. Đối với một sinh viên viện Quản lý việc học đầy bận rộn mà nói, công việc này cũng không thoải mái. Bất quá có trả giá thì sẽ có thu hoạch, làm hai tháng, ngay từ đầu đối phương hứa trả cho Dụ Niên tiền lương một tháng tám trăm tệ, hiện tại đã tăng lên một nghìn hai. Mấy ngày hôm trước đối phương còn bảo Dụ Niên ngày nghỉ đến đó thực tập, điều kiện rất tốt, ngày nghỉ còn được tiền lương gấp đôi, hơn nữa còn có trợ cấp, Dụ Niên lập tức đáp ứng. Bởi vì cho dù là sinh viên học viện Quản lý của Kinh Đại, cũng rất ít người có thể mới nghỉ hè năm nhất đã được công việc thực tập đãi ngộ tốt như vậy.
Gần đây cậu định bỏ công việc gia sư, nếu không cứ chạy hai đầu như vậy, thân thể thật sự ăn không tiêu.
Tin nhắn của học tỷ đúng là hỏi tình huống làm việc của Dụ Niên, Dụ Niên trả lời chi tiết, cũng biểu đạt lòng biết ơn một phen, vị học tỷ kia nói chuyện dứt khoát hào sảng, đòi Dụ Niên một bữa cơm, cũng không cần quá đắt, liền ăn ở cửa hàng nhỏ cạnh bên trường là được. Dụ Niên vốn không phải là người nhỏ mọn vong ân phụ nghĩa, liền nhắn tin lại đáp ứng.
Ngày kế tiếp Dụ Niên đi đến nơi hẹn, thấy học tỷ không phải chỉ đến một mình, cô còn dẫn theo một nữ sinh khác, giới thiệu ngắn gọn tên là Triệu Tuyết, hẹn gặp mặt hôm kia, lại quên mất việc này, hôm nay lại hẹn Dụ Niên, không tiện hủy hẹn, liền đồng thời dẫn theo đến đây, bảo Dụ Niên đừng để ý.
Dụ Niên trên mặt thản nhiên, nhìn không ra vui giận, trong lòng lại cực kỳ ngại ngùng.
Cậu an tĩnh ngồi một bên, để học tỷ và Triệu Tuyết gọi món ăn.
Triệu Tuyết không tính là loại đại mỹ nữ như Lạc Khả Đình, nhưng mà bộ dạng cũng là xinh xắn đáng yêu, hơn nữa còn rất tinh tế tri kỷ.
Lúc ngồi xuống cô bé thấy trên bàn bên kia của Dụ Niên có dính chút nước, liền lên tiếng nhắc nhở, đi tìm khăn lau giúp cậu lau sạch. Dụ Niên nói câu cám ơn, cô thực tự nhiên cười cười, cũng không nói gì thêm.
Nếu là nữ sinh khác, lúc này hoặc là xuân tâm nảy mầm, đỏ mặt ngượng ngùng, hoặc là lập tức tìm cơ hội kiếm thêm đề tài, không ngừng hỏi lung tung này nọ lọ chai.
Ba người chọn bốn món ăn, Triệu Tuyết ăn thực nhã nhặn, nhưng lượng cơm ăn lại rất lớn, thêm cơm hai lần, ngược lại Dụ Niên bình thường sức ăn đã nhỏ, không được vài miếng đã no rồi.
Học tỷ trêu chọc cậu nói: "Cậu đừng sợ chị bảo cậu mời khách nên không dám ăn nhiều như vậy chứ!" "Không có đâu."
"Thật sự ăn no rồi hả? Không phải là vì ngại ngùng chứ?" "Thật sự no rồi." Dụ Niên cười nói.
Đôi đũa trong tay Triệu Tuyết rơi xuống miếng thịt kho tàu cuối cùng trong đĩa, tựa như nhớ tới cái gì đó hơi rụt lui lại, giương mắt liếc nhìn Dụ Niên một cái, có chút ngượng ngùng nói, "Vậy tôi ăn nhé?"
Dụ Niên bị chọc cười, hào phóng nói: "Bạn ăn đi, không đủ thì gọi thêm."
Học tỷ cười mắng, "Ăn ít một chút, hôm nay không phải chị mà là cậu ấy trả tiền đó!" Nói xong, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên một hồi chuông, tiếp điện thoại, lại vội vội vàng vàng muốn đi. Trong hội sinh viên cô vốn là một nhân vật rất lợi hại, dĩ nhiên là bận rộn, chẳng qua bữa cơm này mới ăn được một nữa, bỏ lại hai người vốn dĩ xa lạ ngồi lại, có chút không tốt lắm.
Dụ Niên nghĩ bản thân cũng ăn xong rồi, nếu không thì cứ tan thôi, nhưng không ngờ học tỷ kia nói với Triệu Tuyết: "Cưng ở lại ngồi tán gẫu với Dụ Niên một lát đi, chị đi trước."
Triệu Tuyết ngậm thức ăn hàm hồ gật đầu, rất nhanh nuốt xuống, thỏa mãn nói: "Đã lâu chưa ăn được nhiều thịt như vậy."
Dụ Niên: "..."
"Thực xin lỗi, vốn là cậu mời chị tôi, lại đều bị tôi ăn hết." Triệu Tuyết cười cười, nói lên quan hệ giữa mình và học tỷ cho Dụ Niên biết.
Hóa ra cô là em gái bà con họ hàng xa của học tỷ, cô bé đang học ở đại học Sư phạm, điều kiện trong nhà không tốt, thi lên đại học lại không có tiền học tiếp, học phí vẫn là mượn từ chỗ dì họ của mình, quần áo cô mặc trên người cũng đều là đồ cũ mà chị họ đã từng mặc.
Nữ sinh bình thường ít nhiều đều có chút tâm hư vinh, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không nói thẳng trước mặt một nam sinh đẹp trai. Đổi lại là Dụ Niên, cũng sẽ không tùy tiện nói tình huống của mình với người khác, tín nhiệm hay không tín nhiệm, quen thuộc hay không quen thuộc cũng chẳng phải trọng điểm, quan trọng là... tự tôn và mặt mũi.
Bất quá Triệu Tuyết lại không e dè, cô bé nói sinh hoạt phí của mình không nhiều lắm, bình thường luyến tiếc lấy ra ăn, cho nên thường xuyên chạy đến chỗ chị họ ăn chực cơm.
Nghe cô kể như vậy, Dụ Niên chẳng những không khinh thường cô, ngược lại còn sinh ra một loại cảm giác đồng cảm vô cùng.
Triệu Tuyết nhìn đồng hồ, nói một lúc nữa phải đi làm thêm, Dụ Niên hỏi cô đang làm việc gì, có cực lắm hay không.
"Chỉ là làm gia sư thôi hà, tôi học chuyên ngành Địa lý, căn bản không tìm được công việc nào phù hợp có thể làm được, bất quá chờ thi đậu chứng chỉ sư phạm là tốt hơn rồi, tôi muốn tốt nghiệp rồi đi dạy ở vùng xa mộ vài năm, để những đứa trẻ ở những vùng đất nghèo khó đó có thể nhận được giáo dục..." Triệu Tuyết nói xong ước mơ của mình, cười đến vẻ mặt sáng lạn.
Dụ Niên bị năng lượng của cô bé cuốn hút, tâm tình áp lực thật lâu cũng tốt hơn không ít, tính tiền cơm xong, Triệu Tuyết lại một phen nói lời cảm tạ, nói làm phiền Dụ Niên quá, cô đã có khí lực đi làm việc rồi.
Dụ Niên nói: "Đừng khách khí, về sau có cơ hội tôi lại mời bạn đi ăn cơm..."
Triệu Tuyết ngây ngẩn cả người: "Bạn nên cười nhiều một chút đi!" Cô nói, "Bộ dạng bạn thật đẹp trai!"
"Ha ha..." Đây là lần đầu tiên Dụ Niên vì người khác nói mình đẹp trai mà tâm tình sung sướng.
Trên thế giới này, vốn dĩ tồn tại không ít người nghèo khó, không có ai là đáng thương nhất, cũng không có ai đáng thương hơn so với người khác. Chỉ cần có một trái tim luôn tích cực hướng về phía trước, cố gắng làm tốt việc của mình, tâm hồn lương thiện, sẽ rất vui vẻ, rất khoái hoạt.
Dụ Niên nghĩ đến tâm tính lạc quan của Triệu Tuyết, lại không khỏi nhớ lại đối thoại với Dương Gia Dược ngày hôm đó --
"Một mình sống thật vất vả phải không..."
"Kết giao bạn bè nhiều một chút, không cần cứ một mình sống đến mệt mỏi như vậy..." "Lần sau, đừng để tôi nhìn thấy bộ dạng 'nghĩ mình lại xót cho thân' này của cậu nữa..." Anh nói cậu 'nghĩ mình lại xót cho thân'.
Xét từ phương diện ngữ nghĩa, từ này là hình dung tình cảnh cơ khổ của một người, tự nhìn thân ảnh của mình mà thương tiếc, ngầm có ý tứ châm chọc hàm xúc.
Khi nghe được mấy chữ kia, Dụ Niên gần như tức giận đến muốn khóc.
Dương Gia Dược đi rồi gởi đến mấy tin nhắn, cậu cũng không trả lời. Sau đó mới buông xuống mặt mũi gọi điện thoại rồi gởi tin nhắn cho anh, đợi được lại là một câu trả lời 'Gần đây bận quá, có thời gian sẽ liên lạc với cậu'.
Ôn nhu tựa như pháo hoa thoáng lướt qua, ngắn ngủi làm bạn tựa như một giấc mộng.
Lần thứ hai khôi phục cuộc sống một mình, không có Dương Gia Dược, cũng không có bất luận tin tức gì về người anh họ Dụ Duyệt.
Vẫn luôn tức giận với Dương Gia Dược nhẫn tâm, còn có 'Dụ Duyệt' ra vẻ thần bí.
Rõ ràng có thể gặp mặt, có thể làm bạn bè, có thể quen biết nhau, vì sao bọn họ đều phải làm như vậy với mình! Cho nên mới liều mạng mà cố gắng, chờ đến khi mình có thành tích, có đủ tự tin, mới một lần nữa đứng trước mặt của bọn họ phải không...
Mãi đến hôm nay, Dụ Niên bỗng nhiên cảm thấy, không có bọn họ, bản thân cũng có thể sống rất vui vẻ mà.
Cẩn thận mà nghĩ, bên cạnh cũng có không ít người quan tâm mình, bạn cùng phòng, bạn cùng lớp, mấy học tỷ học trưởng trong hội sinh viên...
Kỳ thật bản thân cũng không phải chỉ có một mình, chẳng qua cho tới nay đều đem tâm tư đặt ở việc 'tìm anh trai', chuyên tâm đối đãi tựa như muốn hoàn thành nhiệm vụ quan tọng nhất, vì thế mới ngăn cản ý tốt của mọi người, không khéo sao trên đường lại nhảy ra một người như Dương Gia Dược khiến cho mình trở tay không kịp, cho nên cũng quên mất bản thân cũng có thể làm một sinh viên vui vẻ.
Dụ Niên như là đột nhiên hiểu ra được điều gì... Nghĩ mình lại xót cho thân sao, ha ha, có lẽ là vậy.
...
Sinh nhật Hoàng Vũ, mời toàn bộ người trong phòng ký túc xá ra ngoài ăn một bữa, sau khi ăn xong Đặng Bân, Tần Lâm và Triệu Bách cùng cậu chàng đi tiệm net chơi game. Trên bàn cơm Hoàng Vũ uống không ít, lúc này bắt đầu mượn rượu làm loạn, đu trên người Đặng Bân bảo đối phương kéo mình đi.
Đặng Bân không thể kham nổi sức nặng, thân thể nhỏ bé gầy yếu ngã đến đảo đi.
Cậu chịu không nổi hất Hoàng Vũ ra, oán giận nói, "Phắc ~ Tự mình không biết đi sao ~ Nặng muốn chết!"
Hoàng Vũ chơi xấu, tựa như miếng da trâu dính trên người Đặng Bân, nói: "Đối đã với ân sư của cưng bằng thái độ này sao ~ Hử?"
Trong game Đặng Bân nhận Hoàng Vũ làm sư phụ, Hoàng Vũ được một đồ đệ tiện nghi, trong hiện thực cũng không quên khi dễ cậu chàng.
Đến tiệm net, Đặng Bân nói: "Đã chuẩn bị quà sinh nhật cho ông rồi đó."
"Đồ nhi ngoan!" Chỉ chốc lát sau, đã nghe Hoàng Vũ kêu lên, "100 cái? Nhiều như vậy hả! Không phải nói 21 cái thôi sao?"
Tất cả mọi người sôi nổi quay đâu nhìn lại, Tần Lâm hâm mộ nói: "Đặng nhi thật tốt quá, khi nào rảnh cũng làm cho tui vài cái đi!"
Triệu Bách: "Tui cũng muốn tui cũng muốn!"
Đặng Bân hừ một tiếng, nói: "Mấy ông muốn thì hỏi mua tui đi, giảm giá 8% so với thị trường!"
Tần Lâm: "Mợ nớ! Thiệt xấu xa...! Đừng vậy chứ Đặng nhi ~ Mình tốt xấu gì cũng là bạn học mà!" Đặng Bân nghĩ đến trước đây không lâu khi mình mới bắt đầu lấy thảo dược, làm một đống dược thủy cho bọn họ, chỉ có Hoàng Vũ là vui vẻ mà nhận, Triệu Bách và Tần Lâm thì vẻ mặt ghét bỏ nói, đám dược thủy cấp thấp này bọn họ không dùng, tự cậu giữ đi!
... Khốn kiếp! Nát bét trái tim thủy tim của cậu rồi mà!
Triệu Bách cợt nhả nói: "Nữu nhi ~ Băng nhi ~ Băng mỹ Nữu nhi ~ Làm cho bọn này một ít đi ~!"
Đặng Bân: "Không cho!"
Hoàng Vũ thay Đặng Bân nói chuyện: "Mấy ông ít ở đây đánh chủ ý lên đồ đệ tui, cậu ấy chỉ làm dược thủy cho một mình tui, mấy ông muốn mua toàn bộ phải hỏi tui đây này! Nửa giá nửa giá!"
Đặng Bân cười mắng: "Thúi lắm! Ai làm cho một mình ông chứ!"
Hoàng Vũ cười hắc hắc, hỏi: "100 bình dược thủy này tui dùng thì hơi nhiều, bán lại một chút cho bọn họ có được không?"
Đặng Bân nheo mắt lại cắn răng nói: "Ông dám bán ông nhất định phải chết!" Mọi người: "..."
Phó bản còn chưa bắt đầu, bốn người trước tự mình chuẩn bị, chỉnh sửa trang bị, thăng cấp kỹ năng.
Đặng Bân còn đang sờ soạn, chọn chọn cái này ấn ấn cái kia, cho đến giờ nếu có vấn đề gì đều sẽ hỏi Hoàng Vũ, bản thân đối với công năng của mấy phím ấn này còn chưa hiểu biết toàn diện.
Cậu thấy bên dưới bản đồ có một phím ấn 'truy tung', chọn vào mở ra nhìn, phát hiện bên trong có thể tìm kiếm vị trí của các loại NPC!
Hóa ra còn có công năng này sao, trước kia hoàn toàn không biết! Khó trách muốn tìm người nào cũng tìm khắp nơi không thấy, đều là Hoàng Vũ nói cho cậu biết chính xác vị trí của những NPC đó, bản thân còn xem cậu ta như thần thánh mà sùng bái, thật sự là rất ngu ngốc mà...
Đặng Bân tiếp tục nhìn xuống, đợi đã, cái này, cái này... Tìm kiếm thảo dược, đây là cái gì?
Chờ khi ý thức được cái kia có ý gì, sắc mặt Đặng Bân đều xanh mét!
"A --!!"
Hoàng Vũ kỳ quái nói: "Động kinh cái gì?"
Đặng Bân: "Trong Sưu tầm có tìm kiếm thảo dược kìa!"
Hoàng Vũ: "Đúng vậy, ông không biết?" Đặng Bân... Phát điên rồi...
Hoàng Vũ đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, bắt đầu cười điên cuồng, "Ha ha ha! Hóa ra ông không biết chức năng này sao! Vậy đám thảo dược này làm sao mà tìm được chứ, tìm bằng mắt thường hả... Ba má ơi ~ Cười chết tui! Ha ha ha ha!..."
Khó trách trước đó không lâu cậu chàng nói tìm thảo dược tìm đến ánh mắt cũng sắp mù rồi, còn nói bay nửa ngày một cái cũng không tìm được... Má ơi! Thật sự là dùng măt 'nhìn' mà! Chịu hông nổi mà!!!
Triệu Bách cảm động đến không chịu được: "Ôi ~ Nữu nhi, ông cư nhiên dùng mắt thường lấy thảo dược làm 100 bình dược thủy cho Hoàng Vũ, ông thật sự là thần mà! Ông mà là nữ tui lập tức cưới ông!"
Tần Lâm: "Hoàng Vũ, nhanh chóng mua cho Đặng Nhi một chai thuốc nhỏ mắt đi!"
Đặng Bân tức giận đến run rẩy cả người: "..." Nhân sinh vô cùng nhục nhã mà ngao ngao ngao!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com