[NTPN] 73. Tôi nhìn thấy cậu
/73/. Tôi nhìn thấy cậu.
Thời đại học, mọi việc thường sẽ đến oanh oanh liệt liệt, mà đi thì cũng vô cùng chóng vánh.
Cuộc thi cuối là là giai đoạn sống còn 'chân chính' của rất nhiều sinh viên, chiếm vị trí ở phòng tự học, tổng kết tài liệu học, thư xác nhận, làm báo cáo, thức đêm... Đủ loại nước tới chân mới chịu nhảy!
Ở Kinh Đại và Khoa Đại thì việc học tốt hơn, ở trong trường mười người thì có hết chín là học bá (chỉ mấy đứa trùm, cái gì cũng giỏi), việc gian lận thi cử rất ít khi phát sinh, bất quá cũng không tránh khỏi có sinh viên trong lòng ôm tâm lý may mắn, để không bị đúp môn, không thể không ký thác hy vọng vào các loại tài liệu (còn có tên gọi thân thương là 'phao') , ví dụ như bạn học Đại Trệ gần như đã thoát ly 'tổ chức'.
Từ khi Vu Trí Chí dọn ra ngoài ở cùng với bạn gái, học tập ngày càng sa sút, trốn học đã thành chuyện thường như cơm bữa, có đôi khi cả một tuần cũng không thấy thân ảnh. Học kỳ này bài chuyên ngành thi vô cùng nhiều, cho dù Vu Trí Chí đứng lúc xin giúp đỡ từ Triệu Bách, Tiếu Lang, cũng ôn tập không kịp.
Những thứ thuộc ngành kỹ thuật đều cần phải xem thường xuyên mới có thể hiểu và tiêu hóa được, nếu không có loại trí nhớ xem qua là thuộc nằm lòng như của Đặng Bân, thực khó trong khoảng thời gian ngắn học thuộc được cả một quyển sách lý thuyết.
Vì thế, người duy nhất trong phòng 313 muốn khiêu chiến việc gian lận đầy phiêu lưu đã sinh ra!
Buổi tối một ngày trước kỳ thi, vì đảm bảo nhất quán thời gian đến phòng thi với mấy tên còn lại trong phòng, Vu Trí Chí đặc biệt trở về ký túc xá ngủ, cũng bảo đám Đặng Bân xem thành quả chiến đầu mà mình đã chuẩn bị suốt đêm -- Tất cả các tài liệu ôn thi đều được chỉnh thành font chữ nhỏ rồi in ra, cắt thành từng tập giấy cỡ bằng bàn tay.
"Quá thần kỳ, ai truyền dạy cho ông vậy, hay tự mình nghĩ ra được?" Hoàn Vũ nhìn sấp 'phao' kia liên tục tán thưởng.
Vu Trí Chí: "Không phải, trên mạng trường có một bài post, trên đó nói đủ loại phương thức gian lận, người chủ của bài post kia tuyệt đối là một nhân tài! Anh ta chỉ bằng chiêu thức ấy mà bốn năm liền lấy GPA 4.0~!"
Triệu Bách: "Quả nhiên là nhân tài!"
Mọi người đối với sấp phao của Vu Trí Chí khen luôn miệng không dứt, nhưng tạm thời không ai dám làm theo, vẫn là để cho lão Đại lấy thân mình đi thử lửa trước đi, vạn nhất bị bắt được, cho dù là thiên tài cũng thành bi kịch!
Sauk hi thi xong, Vu Trí Chí thần thanh khí sảng: "Không thành vấn đề, mấy ông thầy giám thị toàn ngủ gà ngủ gật không hà, tui chép đến mỏi tay!!"
Sau đó Tiếu Lang mới biết được Vu Trí Chí gian lận, cậu lật đám phao đó mà sùng bái thật lâu: "Lão Đại ông quá lợi hại (lá gan quá lơn)!"
Vu Trí Chí: "Đâu có đâu có, vẫn là chờ thành tích có rồi nói sau ~~~"
Mọi người: "..."
Hoàng Vũ Đặng Bân yên lặng đấm tường: Phắc, sớm biết vậy chúng ta cũng chép phao, có đứa ngốc mới ngồi học thuộc lòng!
Tiếu Lang chịu kích thích về đến nhà, kể lại chuyện này cho Vương Mân nghe, không khỏi oán giận: "Nếu điểm của Đại Trệ mà còn cao hơn mấy đứa ôn tập nghiêm túc bọn mình, đây không phải là rất không công bằng sao!"
Vương Mân: "Không có gì không công bằng hết, gian lận cũng không thể làm cả đời."
Tiếu Lang: "Cũng phải."
Vương Mân: "Em tự mình thi, bản thân không thẹn với lương tâm thì tốt rồi." Tiếu Lang: "Ừa..." Chẳng qua vẫn có chút khó chịu.
Vương Mân: "May mắn em thành thực, em mà làm mấy trò gian lận vặt vãnh đó, anh sẽ không thích em nữa."
Tiếu Lang: "Hắc hắc."
Lạ là một kỳ nghỉ đông mới, đám sinh viên ở địa phương thì lắc lư về nhà, mà sinh viên ở nơi khác thì ai đi xe lửa thì đi xe lửa, đi máy bay thì mua vé máy bay, vội vộii vàng vàng trước khi mùa xuân tới liền trở về nhà.
Tiếu Lang gọi điện thoại cho Tiếu Mông, em trai vừa lên đại học được nửa năm, cũng không biết đã thích ứng được như thế nào rồi.
"Thi thế nào?" Tiếu Lang.
"Bình thường, chỉ là mấy môn căn bản, cảm giác không có gì khác biệt với hồi trung học, vừa lên đại học em không có tâm tình đọc sách, không biết nửa năm này làm gì nữa, aizz..."
Tiếu Lang: "Vậy em còn định chuyển chuyên ngành không?" Tiếu Mông hiện tại đang học Tâm lý học ứng dụng, nếu muốn chuyển chuyên ngành, thì trong học kỳ một này phải thi được ít nhất hạng ba toàn khối trở lên.
Tiếu Mông: "Nói sau đi, anh thì sao, thi xong chưa."
Tiếu Lang: "Ừa, hôm nay vừa mới chấm dứt."
"Anh mỗi ngày ngoan ngoãn học hành, khẳng định lại thi rất tốt." Ngữ khí của Tiếu Mông oán giận, cũng không biết là đang giận cái gì.
Tiếu Lang trêu chọc cậu một lúc, lại hỏi khi nào thì thằng em mình về nhà. Tiếu Mông: "Vé xe lửa còn chưa mua nữa nè, mấy ngày nữa rồi nói sau đi."
Tiếu Lang: "Đi mua nhanh đi, để trễ thêm mấy ngày nữa vé cũng không còn!"
Tiếu Mông: "Gấp cái gì chứ, ngồi xe buýt từ trường em về đến nhà còn chưa tới ba tiếng, xe nhiều quá trời luôn! Em muốn ở đây chơi thêm vài ngày rồi mới về, anh thì sao?"
Tiếu Lang: "Anh với Vương Mân đã mua xong vé máy bay ngày mốt về rồi."
Tiếu Mông: "À. Vậy rm cũng đi mua vé ngày mốt."
Tiếu Lang: "..."
Hai ngày sau, Tiếu gia lập tức trở nên náo nhiệt.
Tiếu mẹ vội trong vội ngoài, sắc mặt hồng nhuận, gặp ai hỏi liền tự hào nói: "Hai đứa con trai học đại học được nghỉ lễ, đều trở về nhà rồi!"
Hàng xóm: "Chị phúc khí thật tốt, sinh hai đứa con trai đều thông minh như vậy, một đứa Khoa Đại một đứa Tỉnh Đại, không giống như mấy đứa nhỏ nhà tôi, đánh chết cũng không thi đậu nổi đại học chính quy, hiện tại tốt nghiệp đại học rồi còn mỗi ngày ở nhà xòe tay xin tiền, aizzzz..."
Tiếu mẹ: "Đâu có, tôi còn hâm mộ chị đây nè, có đứa con mỗi ngày bên cạnh mình đều có thể nhìn thấy, hai đứa nhỏ nhà tôi lớn lên đều đi hết, một đám chạy trốn thật xa, tôi có muốn gặp cũng không gặp được!"
Một cô trong hội phụ nữ khu phố bà tám nói: "Thằng con lớn học Khoa Đại của chị bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn gái hay chưa?"
Tiếu mẹ hai mắt sáng lên, biết chuyện tốt đến rồi: "Tuổi mụ 23, bạn gái thì chưa nghe nói, để về tôi hỏi lại nó một chút xem?"
"Chị hỏi thử đi nhé! Nếu không có, ở chỗ tôi có một cô bé rất tốt này, là con gái nhà chị cả của tôi, tích cách bộ dạng đều tốt, so với con trai nhà chị nhỏ hơn một tuổi, hiện tại ở C thị học đại học giáo dục mầm non, về sau ra trường làm giáo viên! Aizzz, người theo đuổi con bé cũng rất nhiều, chẳng qua con bé yêu cầu tương đối cao, muốn học hành diện mạo đều phải tốt, chị cả của tôi nói, tốt nhất là người địa phương, ngày đó tôi liền nghĩ thầm, con trai cả nhà chị phỏng chừng rất xứng, cũng không biết thằng bé có chịu tới gặp mặt hay không!"
Tiếu mẹ cũng đang định thuyết phục Tiếu Lang sau khi tốt nghiệp trở về C thị, con trai là bảo bối trong lòng mẹ, ở tại C thị hai người mua phòng ở cho con trai đều đã trả tiền cọc xong hết rồi, chỉ còn chờ hai đứa con trở về thành gia lập nghiệp sinh cháu nội.
Con trai ở Bắc Kinh hơn hai năm rưỡi, liền lo lắng nó yêu cô gái nào ở nơi khác, lập gia đình ở bên ngoài luôn. Cứ như vậy, về sau đến cái mặt cũng không gặp được!
Nghe bà chị trong hội phụ nữ khu phố giới thiệu xong, Tiếu mẹ vui vẻ trở về nhà đề ra nghi vấn với Tiếu Lang.
Ăn xong cơm chiều, Tiếu mẹ cắt trái cây, kéo Tiếu Lang đến ngồi xem TV với mình: "Lang Lang, con cũng không còn nhỏ nữa, đã có đối tượng gì chưa?"
Tiếu Lang không kịp phản ứng ý tứ trong lời nói của Tiếu mẹ, theo bản năng nói: "Còn chưa có."
Tiếu Mẹ: "Bảo bối nhà chúng ta đẹp trai lại thông minh như vậy, trong trường học có không ít cô gái theo đuổi có phải hay không?"
Tiếu Lang nghĩ đến Đinh Ngọc, nghĩ đến bạn học của Phùng Hoằng Khải, không khỏi đắc ý, "Đúng vậy, con gái theo đuổi con rất nhiều!"
Tiếu mẹ trong mắt tràn đầy vui mừng, lòng tự hào không hổ là con trai của mình, lại thăm dò nói: "Sao con không chọn một người đi, lúc này cũng nên yêu đương rồi!"
Nghe mẹ chờ mong cậu tìm đối tượng như vậy, Tiếu Lang không khỏi có chút khổ sở: Tình yêu giữa cậu và Vương Mân trong xã hội hiện tại còn chưa được thừa nhận, cho nên không đến vạn bất đắc dĩ, Tiếu Lang cũng không muốn đụng đến khu vực cấm này.
Aizzz, mẹ, con có thể sẽ khiến cho mẹ thất vọng rồi.
"Con hiện giờ còn chưa muốn tìm đối tượng! Mẹ đã vội vã muốn con lập gia đình như vậy rồi sao, con còn là trẻ con mà (...)! Con không muốn lớn lên, con muốn cả đời làm con của mẹ thôi hà, mẹ ~ Mẹ nuôi con nhé!"
Tiếu mẹ nghe xong trong lòng hoa nở tưng bừng, một đứa con trai biết làm nũng quả thực là điều mà mỗi người phụ nữ đều tha thiết ước mơ! Nhưng các bà mẹ lại rất mâu thuẫn, cùng lúc hy vọng được con trai đeo bám yêu thương, mặt khác lại không muốn chia sẽ con trai yêu quý của mình với người phụ nữ khác (vợ nó), nhưng chuyện chung thân đại sự không thể lơ là, bất hiếu có ba, vô hậu là lớn nhất, quan niệm truyền thống ăn sâu bén rễ, Tiếu mẹ tuyệt đối sẽ không đi ngược với quy luật tự nhiên!
Hiện tại việc bà nên làm, chính là tìm một cô gái tốt cho con trai bảo bối của mình, không cần quá thông minh quá xinh đẹp (đương nhiên thông minh xinh đẹp lại càng tốt), nhưng nhất định phải hiền lành dịu ngoan biết chiếu cố gia đình, giống như mình yêu thương chiếu cố nó, vậy bà mới yên tâm được.
Tiếu mẹ 'ha ha' cười nói: "Phải phải, trước mắt chăm chỉ học tập, tìm đối tượng gì đó, vẫn là đợi lúc trở về quê hẳn rồi lại tìm, sau này rồi, con ở gần nhà một chút, mẹ còn có thể tùy lúc tùy thời đến thăm con, thật tốt..."
Tiếu Lang phun ra một ngụm hạt dưa, nói: "Hiện tại khó nói trước lắm, còn tới một năm rưỡi nữa mới tốt nghiệp mà."
Không biết về sau Vương Mân sẽ đến chỗ nào làm việc, nói không chừng anh ấy sẽ tự mình gây dựng sự nghiệp, cũng rất có thể trở về C thị, dù sao xí nghiệp của gia tộc nhà anh ấy đều ở đây...
Đang nghĩ đến đây, Tiếu mẹ đột nhiên hỏi: "Vương Mân đứa bé kia thế nào, có bạn gái không?"
Trong lòng Tiếu Lang lộp bộp một tiếng, thiếu chút nữa cho rằng bị mẹ phát hiện quan hệ giữa mình và Vương Mân rồi, càng nói dối lại càng thêm chột dạ, cậu ổn định ngữ khí nói: "Vương Mân cũng chưa
có."
Tiếu mẹ: "Đứa bé kia còn ưu tú hơn con, có phải ánh mắt quá cao hay không?"
Tiếu Lang: "Dạ, chắc vậy..."
Sau đó Tiếu mẹ lại đem chuyện con trai còn chưa có bạn gái nói cho bà chị trong hội phụ nữ khu phố, đối phương vui vẻ nói: "Vậy tôi nhanh chóng an bài cho hai đứa nhỏ gặp mặt, nói không chừng tâm sự tán gẫu một ngày liền nảy sinh tình cảm thì sao, chỉ cần tim con trai nhà chị đặt trên người con bé, vậy tốt nghiệp xong đảm bảo sẽ trở về, nếu không cũng không nói chính xác được!"
"Tôi cũng nghĩ như vậy!" Tiếu mẹ vui vẻ rạo rực thương lượng kế hoạch với bà bạn, sau khi về nhà nói với Tiếu Lang: "Lang Lang à, có một dì nghe nói con đang học ở Khoa Đại, đặc biệt muốn gặp mặt con, dì ấy mời mẹ ăn cơm, con đi cùng không?"
Tiếu Lang không hề do dự mà đáp ứng: "Được ạ."
Chọn một ngày, Tiếu mẹ mỹ mãn mà trang điểm một phen, dẫn theo thằng con đẹp trai ra ngoài.
Tiếu Lang mặc một cái quần dài màu xám, một đôi chân vừa dài lại vừa tinh tế được khóa lại bên trong, phía trên mặc áo lông màu trắng, càng tô điểm thêm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt to sáng ngời, hai tay cắm vào trong túi áo, thanh tú nhu thuận, người gặp người thích.
Các bà mẹ vốn không biết nên hẹ ở đâu mới tốt, sau khi hỏi thăm mới biết người trẻ tuổi đương thời thường hay đến PizzaHut, liền hẹn ở một cửa hàng PizzaHut, Tiếu Lang còn khen mẹ mình rất tân tiến.
Dọc theo đường đi Tiếu mẹ nắm lấy cổ tay con trai, rước lấy không biết bao nhiêu ánh mắt khâm phục ao ước, tâm hư vinh của mẫu thân đại nhân được thỏa mãn thật lớn, một đường vui vẻ nhẹ nhàng.
Tiếu Lang ngẫu nhiên lấy điện thoại di động ra gởi tin nhắn, đối tượng gởi đi đương nhiên là Vương Mân.
Tiếu Lang: "Đi hẹn hò với mẹ, đến PizzaHut ở trung tâm thương mại ăn cơm ^^"
Vương Mân: "Anh cũng muốn hẹn hò với mẹ nuôi."
Tiếu Lang: "Gả đến nhà của em đi :P"
Vương Mân: "Chờ đi, buổi tối sẽ đến."
Tiếu Lang: "Không phải chứ!"
...
Anh một tin em một tin, mỗi một ngày hai người gần như có thể gởi trên dưới 100 tin nhắn, trừ tin nhắn SMS miễn phí hàng tháng, còn phải trả thêm không ít tiền cước phí điện thoại, ngay từ đầu Tiếu Lang còn đau lòng số tiền này, sau đó một câu 'Lần sau ít đi ăn ngoài một bữa là có thể gởi thêm ít nhất 200 tin nhắn' của Vương Mật hoàn toàn tẩy não Tiếu Lang (... Được rồi, kỳ thật anh trai cậu là nhân viên của công ty mạng đi đông phải không?)
Tiếu Lang và Tiếu mẹ tới cửa hàng trước, 15 phút sau, người dì kia dẫn theo một nữ sinh xinh đẹp lững thững đi tới.
Hai người lớn giới thiệu đứa trẻ nhà mình cho hai bên biết, cô gái kia vừa nhìn thấy dáng vẻ Tiếu Lang, độ hảo cảm liền bùng nổ. Hơn nữa thái độ ôn hòa khi nói chuyện của Tiếu Lang, còn có thân phận sinh viên Khoa Đại kim quang lập lòe, quả thực chính là Mr-Right mà mình luôn chờ đợi!
Tục ngữ nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng, Tiếu Lang sinh hoạt trường kỳ cùng với Vương Mân, học được ba bốn phần ưu điểm trên người Vương Mân, nếu không tán gẫu quá sâu, loại từ ngữ 'thành thục ôn hòa có kiến thức' này mà phối trên đầu Tiếu Lang không hề có cảm giác không phù hợp!
Không phải giả vờ bộ dáng thành thục một chút sao, ai không biết chứ! Tiếu Lang cười đến phong độ nhẹ nhàng, bảo hiện thật tốt để tăng thể diện cho lão mẹ nhà mình.
Cơm được một nửa, Tiếu Lang vào toilet, tuận tiện gởi tin nhắn trả lời cho Vương Mân: "Một người dì bạn của mẹ mời đi ăn cơm, dì kia dẫn theo một cô gái, bộ dạng rất xinh đẹp." Không qua vài giây, điện thoại Tiếu Lang liền vang lên, Vương Mân gọi tới.
Tiếu Lang nhận cuộc gọi, tâm tình rất tốt: "Anh ~ Sao lại gọi điện thoại đến rồi, có chuyện gì?"N
Ngữ khí của Vương Mân không quá tốt nói: "... Em đang làm gì?"
Tiếu Lang: "Cùng với mẹ và bạn của mẹ với con gái của dì ấy đi ăn cơm á ~"
Vương Mân: "Chỉ ăn cơm thôi?"
Tiếu Lang: "Đúng vậy, chỉ ăn cơm thôi, còn tâm sự này nọ..."
Vương Mân: "..." Tên ngu ngốc kia còn tưởng rằng đây chỉ là người lớn dẫn theo con nhà mình đi ra ngoài so xem con nhà ai ưu tú hơn sao? Ngây ngốc mà không kịp phản ứng đây là mẹ em ấy đang tiến hành xem mắt cho em ấy!
Dưới sự nhắc nhở của Vương Mân, Tiếu Lang rốt cục hiểu ra.
Vương Mân: "Đích xác là tiểu ngu ngốc không có tâm nhãn mà, bị bán còn không biết. Bản thân cẩn thận một chút, buổi tối gọi điện cho anh."
Tiếu Lang: "Đã biết!"
Tiếu Lang thấp thỏm bất an trở lại chỗ ngồi, vừa ngồi xuống Tiếu mẹ đã nói: "Mẹ và dì đi trung tâm bách hóa một chút, con ngồi chơi với Dung Dung nhé (nhũ danh của cô gái kia)."
Oh My God (Quả nhiên)! Anh thiệt là thần toán mà! QAQ
Tiếu Lang: "... Mẹ ~"
Tiếu mẹ cười liếc mắt trừng Tiếu Lang một cái, kéo bà dì kia đi, lưu lại Tiếu Lang và cô bé kia mắt to trừng mắt nhỏ (của Tiếu Lang là mắt lớn).
Cô gái kia còn có chút ngại ngùng, một nam sinh đẹp trai như vậy, thành tích lại tốt, tính tình lại không tồi, hơn nữa đối phương còn mang theo mục đích (?) mà tới đây, cô vừa phải rụt rè lại nhịn không được mà nhiệt tình đối đãi.
Có Vương Mân 'cảnh cáo'. Tiếu Lang cũng ngại ngùng không ít, liền an an tĩnh tĩnh nghe cô bé nói chuyện.
Nữ sinh kia hỏi cậu một vài vấn đề, cậu cũng thành thật mà trả lời, ví dụ như bình thường làm gì, Tiếu Lang nói đọc sách rồi đi ngủ, hoặc là ra ngoài du ngoạn gì đó; hỏi thích cái gì, Tiếu Lang nói chơi game, nhưng không thường chơi (Vương Mân bận quá không có thời gian cùng cậu chơi); hỏi muốn làm gì nhất, Tiếu Lang nói nếu có thể học được nấu cơm thì tốt rồi (như vậy có thể nấu cơm cho Vương Mân ăn).
Nữ sinh sắp sửa nhịn không được rồi, nam sinh hoàn mỹ như vậy cư nhiên thật sự tồn tại!
Cô ở bên kia không ngừng cộng điểm cho Tiếu Lang, mà Tiếu Lang bên này cũng sắp chịu hết nổi: Mẹ ơi, sao mẹ nhẫn tâm ném con trai mình cho người phụ nữ khác chứ! Con trai thật đau lòng!
Đúng lúc này, di động của Tiếu Lang lại vang lên...
"Tôi nhìn thấy cậu, cậu đang ở PizzaHut?"
Tiếu Lang sửng sốt, có ý gì? Nhìn kỹ mới phát hiện, người gởi tin này không phải Vương Mân, mà là Liêu Tư Tinh!
Tiếu Lang lập tức nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy Liêu Tư Tinh đang ngồi ở một bàn cách đó không xa, đang hướng về phía mình nháy nháy mắt, đi cùng cô còn có vài nữ sinh cậu không quen, có vẻ là liên hoan bạn bè.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com