[NTPN] 95. Câu chuyện cổ tích sẽ còn tiếp tục - Hoàn chính văn.
/95/. Câu chuyện cổ tích sẽ còn tiếp tục - Hoàn chính văn.
Sau vài ngày, Dương Gia Dược phụ trách dẫn Tiếu Lang đi du ngoạn.
Los Angeles, City of Angels, bởi vì quá xinh đẹp, cho nên trở thành nơi dừng chân của thiên sứ.
Không trung thuần một màu xanh thẳm, mặt cỏ lại xanh đến không chân thật. Mây nhẹ trôi giữa trời, ánh mặt trời rọi xuống, gió ấm áp, không khí càng thêm rực rỡ, đây là một nơi thích hợp nhất để vui chơi cũng như tu thân dưỡng tính.
Cuối tuần Dụ Niên được nghỉ, ba người ở nhà cùng nhau nấu cơm, xem phim, đánh bài. Khi đánh Thanh Đôn lại ba tay thiếu một, Dương Gia Dược gọi một cậu sinh viên ngoại quốc đang học tại một trường phân hiệu của Đại học Los Angeles ở phòng bên cạnh đến góp cho đủ số.
Dị quốc tha hương có người làm bạn, cách xa tình nhân ngàn dặm, tựa hồ có thể khiến Tiếu Lang quên hết thảy phiền não.
Nhưng chung quy, vẫn tới lúc phải đối mặt với hiện thực. Sau khi Tiếu Lang nhắc tới việc mình để lại một phòng thư liền bỏ trốn mất dạng với Dương Gia Dược và Dụ Niên, hai người bọn họ đều tỏ vẻ rất không đồng ý.
"Ông bi quan quá, vạn nhất ba ông có thể chấp nhận thì sao? Ông một câu cũng không nói đã đi như vậy, bọn họ không lo lắng đến chết sao?" Dụ Niên nói.
Tiếu Lang nghĩ đến biểu tình cực kỳ bi thương của mẹ mình lúc ấy, "Khẳng định không thể chấp nhận được, mẹ của tui đã nói, nếu tui không thay đổi bà liền đi chết..." Không phải là bi quan, mà là áy náy, sợ hãi, cậu sợ ba mình biết chuyện này, sẽ càng thêm tuyệt vọng.
Cậu vốn là niềm kiêu ngạo của bọn họ, mà giờ khắc này, một đứa con trai thích đồng tích, sẽ chỉ làm cho bọn họ thấy mất thể diện cùng bất bình thường, cậu không dám đối mặt...
Dụ Niên thở dài, hỏi: "Vương Mân nói thế nào? Cậu ấy để mặc cho cậu làm bừa thế này sao?"
Tiếu Lang cúi đầu xuống, "Mấy ngày nay cả người tui đều vô tri vô giác, tựa như linh hồn xuất khiếu vậy, Vương Mân để tui đến chỗ hai người ở đây giải sầu, nói chuyện bên kia anh ấy sẽ xử lý tốt." Dụ Niên: "..."
Dương Gia Dược: "..."
Hai người nhịn không được ở trong lòng phun trào: Mẹ nó ~ Tên nhóc này quá hạnh phúc!
Dụ Niên: "Vậy hiện tại thế nào, đã qua nửa năm rồi, ba mẹ ông cũng không còn sức để truy cứu nữa đâu, chậm rãi cũng có thể nghĩ thông, dù sao cũng là con trai mình..."
Tiếu Lang: "Không biết, không dám hỏi."
Dụ Niên: "..."
Tiếu Lang hỏi tình huống của hai người Dụ Niên come out năm đó, Dụ Niên nói: "Mẹ của tui rất tiến bộ, năm đó bà ấy không ủng hộ cũng không phản đối, còn hiện tại." Dụ Niên cười liếc mắt nhìn Dương Gia Dược một cái: "Quan tâm anh ấy so với tui còn nhiều hơn."
Dương Gia Dược mỉm cười đáp lại: "Mẹ của tôi thì ngược lại, mắng tôi một trận, liền đuổi tôi ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ với tôi."
Tiếu Lang: "... Anh bỏ được sao?"
Dương Gia Dược nhún nhún vai: "Có bỏ mới có được, nghe theo suy nghĩ nội tâm của mình là đủ rồi."
"A..." Tiếu Lang cười khổ, "Nói cũng đúng."
Giữa trưa Vương Mân gọi điện thoại đường dài đến, Tiếu Lang qua điện thoại sầu triền miên một phen với cậu, do dự hỏi: "Bọn họ có tìm anh không?"
Vương Mân: "Có."
Tiếu Lang khẩn trương hỏi: "Thế nào?"
Vương Mân: "Hỏi anh em ở đâu, còn nói, muốn nói chuyện nghiêm túc với em."
Tiếu Lang: "Anh nói thế nào?"
Vương Mân: "Anh ăn ngay nói thật, nói em sợ tới mức xuất ngoại, phỏng chừng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về."
Tiếu Lang: "Ờ."
"Còn nói." Vương Mân cười khẽ, "Di ngôn của ông nội anh đã đồng ý gả em đến Vương gia chúng ta, hy vọng bọn họ có thể thành toàn."
Tiếu Lang: "..."
"Tâm tình tốt hơn chưa? Nếu tốt thì trở về đi, anh rất nhớ em." Người yêu ở Mỹ nửa năm, Vương Mân nhịn không nổi nỗi khổ tương tư, đối phương nếu làm rùa đen rút đầu, Vương Mân định trực tiếp đến Los Angeles đón cậu.
Trở về C thị đã là thời tiết khác, nghe Vương Mân nói, Liêu Tư Tinh sinh một bé gái, gọi là Dương Trăn. Biết được Tiếu Lang về nước, Liêu Tư Tinh lập tức ôm con đến thăm cậu, Tiếu Lang cảm thấy không thể tin được, lúc cậu đi Liêu Tư Tinh vừa mới mang thai không lâu, không gặp chẳng bao lâu, lúc này đã sinh em bé rồi.
Cậu cảm khái vạn phần, lần thứ hai tiếc nuối bản thân và Vương Mân không thể có con, kỳ thật theo tuổi càng tăng trưởng, con người đều khát vọng có hậu đại, để có thể ký thác tình cảm.
Sau khi Liêu Tư Tinh rời đi, Vương Mân hỏi Tiếu Lang, "Cô đề nghị, để Tư Tinh sinh thêm một đứa cho chúng ta làm con thừa tự, em cảm thấy thế nào?"
Tiếu Lang nghĩ đến bộ dáng mẹ con hòa thuận vui vẻ của mẹ con Liêu Tư Tinh vừa rồi, cùng với lời nói nửa vui đùa của cô về nỗi thống khổ khi sinh con, liền cảm thấy không đành lòng, "Thôi bỏ đi."
"Ừm, nghe theo em." Vương Mân ngồi xuống bên cạnh Tiếu Lang, ôm vai cậu, cùng cậu vành tai và tóc mai chạm nhau, "Chuẩn bị tốt chưa? Ngày mai ba mẹ sẽ đến."
Tiếu Lang cứng ngắc gật đầu, bất an cầm chặt tay Vương Mân.
Vương Mân: "Đừng sợ, có anh ở đây."
Ngày hôm sau, Tiếu ba Tiếu mẹ đến thăm 'kim ốc' mà Tiếu Lang trốn 5 năm.
Sau khi tốt nghiệp trở về C thị, Tiếu Lang vẫn luôn ở bên ngoài, ngay từ đầu còn lằ người trong nhà nói là công ty sắp xếp, sau đó lại nói là mượn phòng Vương Mân ở tạm, từ đầu đến cuối, bọn họ đều không có bất cứ nghi ngờ gì.
Lúc này đi vào nhà của Vương Mân và Tiếu Lang, thấy trong phòng sáng sủa sạch sẽ, bố trí phóng khoáng, từng chi tiết nhỏ đều lộ ra không khí ấm áp, khiến hai người gần năm sáu mươi tuổi vừa vui mừng lại vừa không được tự nhiên.
Tiếu Lang lui sang một bên, ánh mắt nhìn về phía cha mẹ rõ ràng có chút sợ hãi. Tiếu mẹ đau lòng vạn phần, Tiếu ba cũng nhịn không được mà hốc mắt chua xót. Aizzz, yêu cầu nhiều như vậy để làm gì chứ? Đứa bé này từ nhỏ đến lớn đều chưa từng đòi hỏi bất cứ thứ gì từ họ, cũng chưa từng nói ra bất cứ yêu cầu bốc đồng nào, trong mắt cậu, bọn họ là sự tồn tại đáng sợ như vậy sao?
Vương Mân pha trà rửa hoa quả cho bọn họ, năm đó Tiếu mẹ đối với đứa trẻ này đã rất tán thưởng, bất quá mới trôi qua 10 năm, người thanh niên này các phương diện đều đã đạt đến trình độ bà không thể bình luận phê phán nữa.
Vương Mân không thể nghi ngờ là điển hình của đàn ông thành công trong xã hội, ôn nhu thành thục, đẹp trai nhiều tiền, đặt ra bên ngoài, có dạng phụ nữ nào mà không thích? Cậu căn bản không sợ tìm không được đối tượng tốt, nhưng dạng người ưu tú như thế cố tình lại đi lên con đường này...
Tiếu ba ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói: "Vương Mân, con là nghiêm túc với thằng lớn nhà chúng ta sao."
Vương Mân: "Đúng vậy, thưa ba."
Cỏ: Chưa gì đã gọi người ta là ba rồi =))))
Tiếu ba: "Nghe nói hồi đại học hai đứa đã ở cùng một chỗ?"
Vương Mân: "Hồi trung học bọn con đã cùng một chỗ rồi, thưa ba." Vương Mân một hơi một tiếng 'thưa ba', kêu đến cung kính vạn phần, Tiếu ba nghe xong cũng dở khóc dở cười, biết được hai thằng nhóc thối này từ trung học đã chơi trò yêu sớm, một ngụm lão huyết gần như phun ra ngay tại chỗ.
Tiếu mẹ gắt gao nắm lấy tay chồng, sợ ông nhất thời xúc động bùng nổ, tổn thương hòa khí. Khó được Tiếu Lang dám gặp lại bọn họ, bà cũng không muốn dọa chạy con trai một lần nữa, bà biết Vương Mân có thủ đoạn để giấu Tiếu Lang đi, thậm chí đồng thời biến mất trước mặt bọn họ...
Tiếu ba nghiêm mặt, cắn răng, đến mức trứng cũng muốn đau, nhưng tính cách của Vương Mân cố tình lại khiến ông vô pháp tức giận, Tiếu Lang lại sợ tới vẻ mặt trắng bệch... Aizzz, làm ba thật khó mà, ai thấu hiểu nỗi khổ của ông chứ. (T口T) ~
"Ba, mẹ." Vương Mân mở miệng lần nữa, trong ngữ điệu trầm ổn lộ ra một tia khiêm tốn và thành khẩn: "Con biết, muốn hai người tiếp nhận chuyện như vậy thực khó khăn, mọi người nhất định hy vọng con trai của mình có thể cùng một người phụ nữ bình thường tương ái, con và Tiếu Lang cũng vậy, bọn con cho tới bây giờ chưa từng cố tình vi phạm con đường thế tục, chẳng qua bọn con không tự chủ được, lâu ngày sinh tình, chờ đến lúc kịp phản ứng, đã là không thể quay đầu."
Khi Vương Mân nói chuyện, tất cả mọi người đều tập trung lực chú ý vào những lời cậu nói, chỉ có Tiếu mẹ bắt được biểu tình của Tiếu Lang khi nhìn về phía đối phương, là một loại chuyên chú đầy tín nhiệm, không phải là loại mà nam nữ đang trong tình yêu cuồng nhiệt sẽ có, mà là cần thời gian lắng động và tích lũy, khiến tình yếu đó có thể thăng hoa, hóa thành một loại thói quen và ăn ý vô hình.
Vương Mân ôn nhu liếc mắt nhìn Tiếu Lang một cái, lại hướng về phía ba mẹ của Tiếu Lang nói: "Ba con nói, làm ba mẹ đều hy vọng con của mình được hạnh phúc, nói vậy hai người đối với Tiếu Lang cũng như thế thôi. Cho nên con có thể hiểu được, cho dù hai người có ra quyết định hay yêu cầu như thế nào, xuất phát điểm đều là muốn tốt cho Tiếu Lang. Con không nói nhiều, con chỉ hứa hẹn một điều duy nhất, chỉ cần Vương Mân con còn sống, tuyệt đối sẽ không để cho Tiếu Lang chịu ủy khuất hay thương tổn, con sẽ bảo hộ em ấy, chiếu cố em ấy, em ấy bị khi dễ, con tuyệt đối sẽ là người đầu tiên ra mặt, để em ấy cùng một chỗ với con, vẫn luôn vui vẻ khoái lạc... Ngoại trừ việc không thể cho Tiếu gia một đứa con, cái gì con cũng có thể cho em ấy."
Giờ khắc này, Tiếu mẹ mới nhận thấy được, tình cảm giữa hai đứa trẻ này cũng không khác chi tình cảm vợ chồng mấy chục năm của mình và người mình yêu.
Sau khi bày tỏ mọi chuyện, thái độ của Tiếu ba Tiếu mẹ cũng dịu đi không ít, mặc dù vẫn tránh né đề tài này, nhưng rất rõ ràng đã muốn chấp nhận mối quan hệ của hai người.
Vương Mân mời hai người đến nhà hàng tốt nhất ở gần đó ăn bữa cơm, "Thật ngại quá, vốn hẳn nên tự mình xuống bếp mới có thể biểu đạt được kính ý của mình, đáng tiếc con và Tiếu Lang đều không biết nấu cơm."
Tiếu ba hừ một tiếng, cũng không biết là ông khó chịu vì Vương Mân không biết nấu cơm, hay là vì Tiếu Lang không biết nấu.
Tiếu mẹ hòa giải: "Cũng khó cho hai đứa."
Tiếu Lang cúi đầu, hạ lời thề phải ngoan ngoãn đi học nấu cơm (cho dù đã thề khoảng N lần)...
Tiễn bước hai người, cả người Tiếu Lang đều thoải mái, cậu nhảy lên trên lưng Vương Mân, tứ chi tựa như con cá mực quấn lấy cậu, hôn hôn lỗ tai Vương Mân nói: "Anh ~ Anh thật lợi hại."
Vương Mân quay đầu cười nói: "Lợi hại cái gì, đường còn dài lắm."
Tiếu Lang thâm tình nhìn cậu: "Anh đã nói, không có gì mà thời gian không thể chiến thắng."
Vương Mân: "Ừm."
Đang lúc Tiếu mẹ buồn rầu cảm thấy còn có tâm sự chưa giải quyết được, người của Vương gia liền đến, Vương ba lái xe, tự mình dẫn Vương Mân đến nhà Tiếu Lang... cầu hôn.
Ngay ban đầu ông đương nhiên còn coi trọng mặt mũi, nhưng trong lòng lại nghĩ, một đứa trẻ tốt như Tiếu Lang có thể chịu thiệt ở cùng một chỗ với thằng nhóc nhà mình, lại được ba mình đã qua đời tán thành, cũng thật không dễ dàng... Thôi thôi, Vương gia bọn họ cũng không phải là một gia tộc keo kiệt, nếu con trai đã muốn, thân làm ba mẹ sao có thể ngồi nhìn mặc kệ?
Tiếu ba Tiếu mẹ kinh sợ mà nghênh đón Vương ba, Vương ba ho khan một tiếng, câu đầu tiên chính là: "Thằng con bất hiếu của tôi, khiến con của anh chị thêm phiền toái rồi."
Tiếu ba lập tức nói: "Đâu có đâu có, là con trai nhà chúng tôi gây thêm phiền toái cho anh mới đúng, năm đó Tiếu Mông lên trung học cũng may nhờ có anh hỗ trợ, aizzzz, người làm ba như tôi đây không dạy con cho tốt, thật áy náy quá."
Tiếu mẹ ở một bên rót trà, cũng không ngừng dìm hàng Tiếu Lang, nâng cao Vương Mân, nói đến nói đi, đều là Tiếu Lang không tốt, không chút trách nhiệm giống như Vương Mân.
Cho dù biết đối phương khiêm tốn, Vương ba vẫn được tán dương đến lâng lâng, ông dần dần bỏ bớt mặt mũi, trịnh trọng nói: "Việc đã đến nước này, chúng ta nói nhiều hơn nữa cũng không ích gì, nếu đây là lựa chọn của bọn nhỏ, chúng ta chỉ có thể ủng hộ chúng."
Vương Mân ngồi ở một bên, cực kỳ không còn lời gì để nói: Lúc ấy ai xù lông hết cả lên, hiện tại lại ăn nói đường hoàng như thế, aizzz, hóa ra trưởng bối cũng không phải thành thục như mình đã nghĩ...
"Nghe Vương Mân nói, là nó theo đuổi Tiếu Lang nhà anh chị." Vương ba ho khan một tiếng, "Lúc này không mời mà đến, là muốn chính thức đặt sính lễ làm tròn cấp bậc lễ nghĩa, nếu Tiếu Lang đứa bé này cũng nguyện ý, về phần thời gian cưới hỏi và an bài tiệc cưới..." Vương ba nhìn thoáng qua Vương
Mân sắc mặt không bình thường, lại nhìn nhìn hai người lớn Tiêu gia không nói được một lời... "Ba, chúng ta, vẫn nên, kín đáo một chút đi..." Vương Mân nói.
Tiếu gia hai người liên tục gật đầu. Vương ba khóe miệng run rẩy, là ông quá nhập diễn sao?
Qua không lâu, Tiếu Lang nhận được điện thoại của Tiếu mẹ, hai mẹ con trải qua sự kiện kia, lúc ở chung vẫn còn chút xấu hổ, nhất là Tiếu mẹ, từ sau hôm đó gặp Vương Mân, bà đã biết, trong hai người bọn họ nhất gia chi chủ là Vương Mân, nói cách khác, Tiếu Lang là người sắm vai 'vợ', huống chi ngày đó Vương ba đã đến nhà để cầu hôn... Mình thì cứ thúc giục hy vọng Tiếu Lang sớm một chút cưới vợ sinh con, không ngờ không cẩn thận lại gả ra ngoài, đây là thể loại chuyện gì chứ ~ 囧!
Đêm hôn đó hai vợ chồng trách móc lẫn nhau, Tiếu mẹ nói: "Đều tại anh, từ nhỏ đã thích lấy thằng lớn ra trêu đùa, nói nuôi nó như con gái, giờ ông nhìn đi, khiến người ta nhớ thương con mình kìa!"
Tiếu ba cũng phẫn uất phi thường: "Bà cũng vậy thôi, trước khi lên đại học, còn nói cái gì gả con trai..." Hai người đồng thời thở dài: "Aizzz..." Xem ra đây là vận mệnh đã định trước rồi.
Trong điện thoại Tiếu mẹ nói quanh co trong chốc lát, hỏi Tiếu Lang hiện tại đi làm ở đâu, bắt đầu từ bây giờ, bà muốn nắm giữ tin tức của con trai, tránh cho thằng nhóc này lần thứ hai không rên một tiếng đã biến mất...
Tiếu Lang nói: "Gần đây không có đi làm."
Tiếu mẹ vội la lên: "Như vậy sao được, con một người có chân có tay, lại có bằng cấp tốt như vậy, sao có thể để người khác nuôi! Chuyện của con và Vương Mân, giờ mẹ không phản đối, nhưng con phải ra ngoài làm việc, phải có nghê nghiệp đàng hoàng, nếu không người ta nói con thành cái gì..."
"Ách." Tiếu Lang 囧 囧 mà nghĩ, không phải con vừa mới trở về, còn chưa kịp tìm việc làm sao.
Tiếu mẹ lại nói: "Bình thường công việc của Vương Mân có bận rộn không?"
Tiếu Lang: "Dạ, bận lắm."
"Cũng phải, một mình nó phải trông nom một công ty lớn như vậy." Tiếu mẹ hỏi: "Con có thể giúp đỡ nó không?"
Tiếu Lang: "Không thể giúp, chuyện của anh ấy con không hiểu gì cả." Hơn nữa hoàn toàn ngược lại, Vương Mân lại có thể hiểu những thứ Vương Mân xem, lúc học đại học, Tiếu Lang có một môn chuyên ngành theo không kịp, Vương Mân mượn tài liệu của cậu tự học một lần, liền dạy được cậu, sự kiện kia khiến Tiếu Lang hoàn toàn nhận ra, chỉ số thông minh giữa người và người chênh lệch thế nào...
Tiếu mẹ làm hiền thê lương mẫu đều có tâm đắc của riêng mình, cho dù chân tướng 'con trai biến thành vợ nhà người ta' khiến cho bà phá lệ buồn bực, nhưng nếu một câu năm đó biến thành tiên tri, mình thân làm mẹ cũng phải có trách nhiệm dạy dỗ thằng con này.
Bà lại lải nhải một phen trong điện thoại, bảo Tiếu Lang đối đãi với Vương Mân cho tốt, thông cảm cho Vương Mân, xuống bếp nhiều một chút, một lần hai lần làm không tốt là chuyện bình thường, làm nhiều lần sẽ quen tay hay việc, hai người đàn ông ở cùng một chỗ không dễ dàng, cãi nhau rồi không thể cả hai đều sĩ diện một bước cũng không nhường, nhất định phải biết nhân nhượng, thông cảm lẫn nhau.
Tiếu Lang càng nghe càng 囧 , thầm nghĩ, vì cái gì đều là trách nhiệm của con, vì cái gì mẹ lại thiên vị Vương Mân như vậy, chẳng lẽ đây là tiết tấu mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thuận mắt sao...?
Buổi tối, Tiếu Lang kể lại chuyện mẹ dặn dò mình cho Vương Mân nghe, Vương Mân quả nhiên vui vẻ, vuốt đầu cậu nói: "Ngoan ngoãn hầu hạ anh, biết chưa?"
Tiếu Lang bĩu môi, vốn muốn phản bác một câu, nhưng nghĩ tới mẹ vừa mới dặn dò phải 'nhân nhượng', liền không nhiều lời nữa, nhỏ giọng 'Ừm' một tiếng, trong lòng ngọt ngào.
Vương Mân cưng yêu mà hôn cậu, tắt đèn, ở trong chăn tìm được tay Tiếu Lang, cùng cậu 10 ngón giao nhau, chuỗi ngọc thạch ma xát giữa cổ tay của hai người, tựa như quấn chặt linh hồn lẫn nhau.
Tình yêu dài 15 năm, dù chưa bằng 1/3 sinh mệnh, nhưng cuối cùng cũng vì đôi tình nhân này vẽ nên một biểu tượng kết thúc hoàn mỹ.
Đương nhiên, câu chuyện vẫn chưa chấm dứt, đồng thoại sẽ còn tiếp tục.
[CHÍNH VĂN HOÀN]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com