Chương 16: Làm hoà
Thực ra Patrick đã cảm thấy có thể cậu không được bình thường như những đứa trẻ khác từ rất lâu rồi. Chỉ là lúc trước cảm nhận không được rõ ràng lắm, cho đến khi đêm trăng máu xuất hiện mấy tháng trước mới có được đáp án chính xác.
Ban đầu Patrick cũng rất hoang mang, thậm chí là ghê tởm chính bản thân mình.
Móng tay bắt đầu dài ra, tay chân trở nên to lớn hơn, lông trên người cũng dày hơn, giác quan trở nên nhạy cảm hơn, đặc biệt là cảm giác cũng bị biến đổi.
Biến đổi đến mức làm cho cậu cũng cảm thấy sợ hãi, liệu đây có còn là bản thân mình hay không? Hay đây mới là bản chất thật sự đã bị quên lãng?
Patrick không biết, không biết phải làm sao nữa, cũng không biết phải nói cho ai cả, đây có lẽ là chuyện khó tin và đáng sợ nhất khi buộc phải bộc bạch với người khác.
Cho đến ngày hôm đó, khi sự kiện làng được tổ chức cũng là lúc Hypatia bị giết thì cậu mới biết, là có những người giống như mình. Đồng thời cũng rất hâm mộ họ, rằng những người đó đang rất thành thực với cảm giác của bản thân, đó là bản tính khát máu, điên cuồng đến mức có thể giết chết được những người bên cạnh.
Patrick đã từng từ chối nó cho đến khi nhìn thấy Hubert, sau đó cậu cũng đã chấp nhận bản tính thật sự này, và rồi tìm thấy hai người Alula và Joyce.
Sau đó thì cậu đã tìm thấy Otis, cô ấy rực rỡ như ánh nắng ban mai, xuất hiện đẹp đẽ đến mức xua tan bóng tối trong lòng cậu, lần nữa giúp cậu có thêm sức mạnh từ chối con dã thú bên trong.
Cho đến tận hôm nay, Patrick mới có can đảm nói ra, để rồi lần nữa bị bóng tối nuốt chửng.
Hôm nay là ngày cậu với Otis hẹn nhau, hai người đã thống nhất hôm nay sẽ tới nhà cậu để nói chuyện về nghi lễ, thế nhưng hiện tại đã quá thời gian hẹn, cô ấy cũng không có xuất hiện, điều này đã chứng minh cho tất cả, rằng hai người không có kết quả.
Bên này, kể từ lúc nghe những lời cay nghiệt kia của mẹ Patrick thì cô đã biết chuyện tình này đã khép lại mất rồi.
Đã qua một khoản thời gian, hai người ngồi đối diện nhau lâu đến mức ngay cả cô cũng không thể chịu được nữa.
Rầm!
Rosabella đập tay mạnh xuống bàn, nếu cô mà biết trước có việc như thế này thì đã không cứu mụ ta rồi, cô bực bội nói: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Otis giật mình hỏi lại.
"Tất nhiên là đi gặp mụ già đó rồi, sao chị có thể để im khi nghe những lời đó chứ?"
"Sao lại không? Em đang tức giận thay chị sao, chị vui lắm." Otis cười giễu, tự trong lòng cô cũng biết rõ.
Rằng mối quan hệ này sẽ không thể đi đến đâu, nhất là khi lỗi lầm khi đó phát sinh với Finn.
"Bà ấy nói đúng mà, thực ra trong lòng chị cũng biết rõ rồi, chị cứng đầu thật nhỉ? Rõ ràng đã biết trước kết quả vẫn cố làm, giờ thì bị người ta chửi, cũng đáng mà."
"Ý của chị là gì?"
Trái với Rosabella đang tức giận xì khói, thì Otis lại có vẻ từ tốn thanh thơi hơi, cô cười cười đáp: "Thật ra hiện tại chị rất vui đó."
Rosabella: "Còn vui? Bộ chị bị điên à?"
"Bao lâu rồi chúng ta không trò chuyện như bây giờ nhỉ? Có lẽ em đã quên nhưng chị vẫn còn nhớ đó, khi em còn nhỏ lúc nào cũng chạy theo chị rồi khóc lóc đòi chơi chung cho bằng được nữa, ha ha bây giờ thì còn tức giận thay chị, không phải chị nên vui sao?"
"Chuyện xưa lắm rồi sao chị còn nói lại chứ."
"Mặc dù sau đó không phải chuyện vui vẻ gì, từ lúc biết mẹ chị lấy ba em thì hai chị em chúng ta từ đó không còn thân thiết nữa, mặc dù hơi buồn nhưng xem ra em vẫn luôn xem chị là người thân, thật sự thì chưa bao giờ chị cảm thấy vui như hiện tại."
Nghe được những lời này, Rosabella cũng không biết phải trả lời sao, cô trầm mặc không dám tiếp lời.
Bởi cô biết mọi chuyện đều không phải ý muốn của Otis, thật ra cô chỉ hận mỗi ba mình thôi, bởi vì ông ta đã phản bội mẹ.
Hoặc bây giờ khi lớn lên cô đã có thể hiểu được, nhưng cô vẫn không thể ngừng tự trách ông, cũng có thể là đang tự trách chính bản thân vì bản tính ích kỉ của mình.
Đó không phải sai lầm của ai cả, thậm chí là cả ông ta. Ai cũng có quyền được hạnh phúc mà, ngay cả mẹ cô, bà ấy trước khi đi cũng không có nói gì về việc chồng mình có thể lấy thêm người nào khác nữa hay không.
Tất cả chỉ có thể đổ lỗi cho bản tính ích kỉ của cô mà thôi, vì việc đó mà hai chị em đã trở mặt hơn mười năm, thành thật mà nói thì Rosabella cũng không cảm thấy tội lỗi này quá nặng, chỉ là cô cảm thấy ngại ngùng khi ở gần Otis mà thôi.
"Sao lại xụ mặt rồi, ha ha.. em không cần phải cảm thấy có lỗi gì đâu, dù sao thì những chuyện đó cũng qua lâu rồi mà, chị cũng chả nhớ khi nào nữa cơ."
Otis cứ tiếp tục nói, từng chút từng chút đánh tan lòng tự trọng của em gái, đến mức nhịn không được nữa khóc oà lên.
Đây là lần thứ ba cô nhìn thấy Rosabella khóc. Lần đầu là khi em ấy còn nhỏ, đó cũng là lúc mẹ của em ấy mất đi.
Lần hai là khi mẹ của cô bước vào ngôi nhà này, mặc dù không có khóc trước mặt, nhưng khi đêm xuống trong lúc tình cờ đã bị cô bắt gặp, em ấy trốn trong một góc phòng lén lút khóc.
Lần thứ ba thì là khóc cho chính bản thân cô, khi mà hai chị em đã có thể nói với nhau về những cảm xúc thật sự của mình, cô rất vui vì điều đó.
"Nín đi nín đi nào, đã lớn thế này rồi còn khóc cái gì chứ. Để người khác biết thì phải làm sao đây hả, không cần mặt mũi nữa sao?"
Otis cười xoa đầu Rosabella, mặc dù bên ngoài đang an ủi em gái, nhưng thực chất cô càng muốn em ấy khóc lâu hơn chút nữa. Mặc dù có hơi xấu xa nhưng cô là đang hưởng thụ khoảnh khắc làm chị hiếm hoi ngắn ngủi này.
"Chị im đi, em không có khóc. Chỉ là bụi làm mắt em cay nên tuyến lệ hoạt động bài tiết đào thải thôi."
"Ha ha...làm gì nói mấy cái sâu xa thế."
Để chúc mừng hai chị em làm hoà, mặc dù mệt nhưng Rosabella vẫn muốn cùng chị gái ăn một bữa cơm. Thế là sau một hồi bàn đến vấn đề quan trọng xem hôm nay ăn gì thì đến phiên Otis trổ tài nấu nướng.
Giữa chừng thì Rosabella bị gọi đi, cô mặc dù khó chịu nhưng vì đối phương là Alethea, người quyền lực thứ hai trong làng nên chỉ đành cắn răng đi theo.
"Ông ta bị làm sao thế? Do tuổi già à?"
"Cô có thể nghiêm chỉnh chút không?"
"Tôi chưa đủ nghiêm chỉnh sao ha ha!!" Rosabella cười khúc khích, vẫn không quên đá thêm vài câu: "vậy thì là chuyện gì, tôi hiện tại rất bận đấy, anh cũng biết mà."
"Chịu."
Dù rất không ưa Rosabella nhưng anh cũng không thể không nói năng lễ phép với cô ấy, Calantha chỉ biết thở dài than:
"Tôi cũng không rõ lắm, hình như người bị thương là cháu của ông ấy lận."
"Ồ, tên thằng bé là gì nhỉ?" Rosabella có chút ấn tượng với đứa cháu của lão ta, nhưng cô vẫn không thể nhớ nỗi được cái tên cho đàng hoàng.
"Cô biết để làm gì chứ, đằng nào thì cô cũng sẽ quên sạch thôi."
"Ha ha ha vậy sao, hình như vậy thật!!" Bị nói trúng chỗ, Rosabella chỉ biết cười cho qua.
Calantha vốn nhỏ hơn Rosabella một tuổi, cậu ta cũng là một chàng trai tốt, đồng thời cũng là đối tượng tốt nhất, là người rất phù hợp để gắn kết nhất hiện tại.
Cha mẹ của Rosabella đã mất từ sớm, cô còn giữ một vị trí quan trọng trong làng, nên việc chọn người bầu bạn với cô cũng rất hà khắc, và người được quyền quyết định việc đó sẽ là trưởng làng.
Người được chọn để gắn kết cùng với Rosabella đã được tuyển chọn kĩ càng, trong giới trẻ chỉ có Calantha là phù hợp nhất. Vậy nên khi cha mẹ mất thì cô cũng bị trưởng làng áp đặt, phải tập làm quen và thay đổi cách cư xử trong khoảng thời gian dài tiếp xúc.
Đến cuối cùng, khi mà Rosabella đã có đủ quyền lực để lên tiếng, mặc dù không thể chống lại boàn toàn những cô vẫn có thể tạm dời buổi lễ lại.
Sự thật thì sao? Lí do cô tạm hoãn việc kia lại không chỉ đơn giản là thích chống đối Hypatia, cũng không phải vì không thích Calantha, đơn giản là vì cô sợ mà thôi.
Nỗi sợ sinh nở đã ám ảnh suốt cả quãng thời gian cô đỡ đẻ cho những thai phụ quanh đây, không cách nào và cũng không phương thuốc nào có thể giúp cô được cả.
Cứ từ chối mãi cũng không phải cách, nhưng thật may làm sao..lão già Hypatia đó đã chết, buổi lễ kia cũng bị bỏ xó.
Loiusa đã nói sẽ không ép buộc cô, tất nhiên là cô không tin rồi. Và đúng như dự kiến, Rosabella phải chọn giữa việc kết đôi hoặc là về phe Loiusa, cho đến hiện tại...
Lén nhìn về phía Calantha, cậu ấy mặc dù nhỏ tuổi nhưng dáng người rất cao, hơn nữa trông cũng rất đẹp.
Chỉ là vì phong tục của làng và nỗi sợ khủng khiếp kia nên cô cũng không có cách nào khác, cô cũng không biết Calantha có thích mình hay không, nhưng có một việc chắc chắn là sẽ không ai muốn lấy về một người phụ nữ từ chối việc sinh con cả.
Đó cũng là lí do vì sao mỗi lần đụng mặt Calantha thì Rosabella đều có thái độ cợt nhã, không quan tâm hay tậm chí là khinh thường những người lớn khác ngay trước mặt cậu. Có thể nói cô là người không biết lễ phép, hơn hết đây cũng là điều cô có thể làm, để Calantha trở nên ghét mình.
Mặc dù Calantha không có biểu hiện gì sau mỗi lần cợt nhã của cô, nhưng nghe qua những câu nói của cậu ấy có thể cho thấy thái độ bất mãn, đối với cô thì đây cũng được gọi là một niềm vui rồi.
"Xa thế nhỉ." Trải qua một đêm thiếu ngủ, sau đó là đủ thứ chuyện lao lực khác, giờ đây thể lực của Rosabella bắt đầu xuống dốc trầm trọng.
"Thể lực của cô vẫn luôn tệ nhỉ?"
"Thế thì làm sao chứ?" Rosabella không vui càu nhàu: "cho dù thể lực không tốt vẫn có rất nhiều người cần tôi đấy."
"Những đứa trẻ bây giờ thậm chí còn khoẻ hơn cả cô."
"Nè, ý của anh là sao chứ."
"Ừm! Vừa hay tôi có thể bù đắp chỗ thiếu xót như thế lực."
"Ý của anh là sao chứ!!"
Bịch!
Dứt câu, kết quả cô vẫn không thể chống lại cơn mệt mỏi để rồi ngã xuống, cũng may nhờ có Calantha sát bên kịp thời bắt lấy mới không khiến Rosabella bị thương.
"Nè..làm sao thế?? Cô không được có chuyện gì đấy, cố lên nào...bây giờ tôi đưa cô trở về nhà trước."
Rosabella trong tưởng tượng của Calantha luôn là một người mạnh mẽ, tràn đầy sự tự tin và quyết đoán, vậy nên việc cô ấy bất tỉnh giống như hiện tại đã thành công làm tâm trí kiên định của Calantha trở nên hỗn loạn.
"Ráng thêm tí nữa, cô không được có chuyện gì đâu đấy."
Calantha bế Rosabella lên, ôm cô chạy suốt đoạn đường dài, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi bất giác không biết nên đưa người đi đến đâu.
Hết chạy về phía già làng thì lại chạy ngược về phía nhà Rosabella, cho đến khi cậu chợt nhớ ra một chuyện, đó là Rosabella còn một đứa học trò.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com