Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C117

 Diễn biến thay đổi quá nhanh, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mọi thứ
dường như đã đảo chiều với sự xuất hiện đầy kinh ngạc của lão Xèng.
Bước ra khỏi cũi, Thước cùng với Bảo vẫn chưa dám tin vào những gì
mình vừa chứng kiến, nằm dưới đất bất động trong vũng máu là Ba Phổ,
nhưng điều đáng sợ nhất không gì khác ngoài cái đầu của Ma Đốc với đôi
mắt vẫn còn mở trừng trừng.
Bảo run giọng hỏi :
— Lão....Xèng....Là....là do...lão làm sao....?
Tất nhiên điều Bảo vừa hỏi là thừa thãi khi mà ai cũng nhìn thấy, con dao
quắm giắt ngang hông lão Xèng, máu vẫn đang rỉ xuống ở phần lưỡi dao.
Thước nhăn mặt khi nhìn vào cái đầu với một nhát chém quá ngọt, không
có gì lạ nếu như người chém là người vừa sở hữu một sức mạnh cơ bắp
khủng khϊế͙p͙, cùng với đó là một lưỡi dao sắc lẹm......Nhưng quan trọng
nhất vẫn là kỹ năng giết người đi kèm một sự lạnh lùng đến nhẫn tâm.
Trong lúc Thước đang suy nghĩ đến câu nói của thầy Lương khi nãy : " Các
cậu còn nhiều điều chưa biết về người đàn ông này lắm "
.....Thì lão Xèng trả lời câu hỏi của Bảo :
— Đám thuộc hạ của mấy tên này điên khùng hơn tôi nghĩ. Tôi cứ cho rằng
chỉ cần giết chết thủ lĩnh của chúng thì chúng sẽ tự bỏ chạy. Nhưng không,
chúng vẫn lao vào cho dù biết bản thân có thể mất mạng.
Nói đến đây, lão Xèng nhớ lại quá khứ trước kia......Hồi mà lão vẫn còn
trẻ. Khi ấy trong một căn hầm nhỏ, nơi lão Xèng cùng các đồng đội họp
bàn đưa ra kế hoạch đánh địch. Khi ấy, người đội trưởng của lão Xèng đã
nói :
[........]
— Quân địch hơn chúng ta cả về số lượng cũng như chúng được trang bị
tận răng những vũ khí tối tân nhất. Mục tiêu của trung đội trinh sát chúng ta
vô cùng quan trọng, có thể nói, chúng ta vừa đóng vai trò trinh sát, cũng
vừa là lực lượng chiến đấu cảm tử quân. Việc có tấn công được vào doanh
trại quân địch hay không phụ thuộc rất nhiều vào bước đi của chúng ta. Vậy
nên, ta cần xác định được rõ ràng mục tiêu trọng yếu. Khi số lượng địch
đông hơn ta cả chục lần thì việc giáp lá cà với chúng là điều vạn bất đắc dĩ
mới phải liều mạng. Tinh thần chiến đấu trong lúc này đóng vai trò then
chốt. Quân mất tướng như rắn mất đầu, giết chết được tướng của địch coi
như chúng ta đã nắm chắc phần thắng. Những người đang có mặt ở đây là
những người giỏi nhất mà tôi có được. Thành hay bại trong cuộc tấn công
lần này, phụ thuộc tất cả vào các đồng chí.
— RÕ – Sau lời nói của chỉ huy, tất cả đồng thanh hô lên một tiếng đầy quả
cảm.
Trước khi rời khỏi hầm, chỉ huy vỗ vai Xèng, ánh mắt ông thay đổi, lạnh
lùng viên chỉ huy nói :
— A Xèng, hãy cho lũ khốn ấy thấy một kết cục mà chỉ nhìn thôi cũng đủ
khiến đôi tay của chúng run lên vì sợ, khiến đôi chân của chúng không thể
đứng vững, và khiến cho chúng phải tự nuốt nước bọt để xem xem thứ
nước bọt chúng vừa nuốt có còn trôi được xuống cổ hay không. Quan trọng
nhất : Hãy sống sót.
Tiếng súng nổ, tiếng bom đạn vang trời, tiếng còi báo, tiếng la hét của cả
quân địch và quân ta khi mà mọi thứ chỉ đứng giữa lằn ranh sống – chết
trong một khoảnh khắc.
Và rồi.....Từ trêи vọng gác cao, có một thứ gì đó vừa được treo lên cùng lá
cờ của địch, thứ đó khiến cho lá cờ đang dần bị đổi sang màu đỏ máu. Nơi
treo cờ luôn là nơi được ánh sáng từ các vọng gác chiếu vào, lúc này đây, lá
cờ địch giống như một thông điệp đầy ghê rợn gửi đến tất cả những ai đang
tham gia chiến đấu, cả địch, cả ta. Chỉ có điều, trong khi lính Bắc Việt như
được tiếp thêm sức mạnh khi nhìn thấy thông điệp từ những người đồng đội
dũng cảm thì quân địch kẻ nào kẻ nấy sững sờ đến bất động, bởi trêи lá cờ
tượng trưng cho niềm kiêu hãnh của chúng đang có một cái đầu người được
treo cùng. Là đầu của chỉ huy doanh trại địch. Tiểu đội trinh sát đêm hôm
đó 9 người xuất phát làm nhiệm vụ, chỉ còn 3 người sống. Với một cơ thể
chằng chịt những vết thương lớn nhỏ, A Xèng chỉ còn biết nén nỗi đau,
băng đi trong màn đêm, nhiệm vụ hoàn thành, nhưng cái giá phải trả không
hề rẻ.
[........]
Trong giây lát, lão Xèng khựng lại bởi câu chuyện quá khứ, có lẽ quá rùng
mình bởi cái đầu của Ma Đốc mà giờ đây, Bảo mới nhận ra, trêи tay lão
Xèng là một khẩu súng M1 Garand, loại súng trường bán tự động được
quân Mỹ sử dụng và cung cấp cho các quân đội đồng minh trong chiến
tranh Việt Nam. Bên cạnh đó, việc tìm thấy lưỡi lê M5 tại " Bãi Xác " lại
trùng hợp khi mà loại lưỡi lê ấy được sử dụng cùng với súng trường M1
Garand.
Bảo hỏi :
— Lão....Xèng.....Lão đã tìm...thấy những...thứ này ở đâu ?
Lão Xèng nói :
— Bây giờ không phải lúc thắc mắc những câu hỏi như thế này, chúng ta
phải rời khỏi đây nhanh lên. Còn chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo. Đi
nào mọi người.
Sau khi cắt dây trói thầy Lương, Thước, Bảo theo chân lão Xèng rời khỏi
khu vực bị giam giữ. Những xác chết nằm rải rác khiến thầy Lương không
khỏi thương cảm, nhưng dường như lão Xèng đã nói đúng, đây là một cuộc
chiến, chỉ cần một chút nhân nhượng sẽ phải trả giá bằng mạng sống của
mình. Nếu lão Xèng không bắn phát súng vừa nãy, rất có thể thầy Lương đã
bị Ba Phổ kéo theo chết cùng. Nếu lão Xèng không lạnh lùng giết chết đám
người của Ma Đốc – Ba Phổ, lão Xèng sẽ bị giết, và tất cả đều sẽ cùng chết.
Chỉ có người từng tham gia vào những cuộc chiến khốc liệt, đã từng mất đi
những người đồng đội xương máu như lão Xèng mới hiểu được giá trị của
việc sống sót.
Biết thầy Lương đang nghĩ gì, lão Xèng nói :
— Xin lỗi, nhưng tôi đã làm tất cả những gì có thể. Nếu chúng không chết
thì sẽ là chúng ta phải chết. Thầy là người nhân từ, bao dung, cho dù đó có
là những kẻ muốn lấy mạng thầy.......Đó là lý do vì sao tôi lại có mặt ở
đây.
Thầy Lương im lặng không nói gì, điều thầy Lương đang nghĩ trong đầu
chính là việc, nếu như cứ tiếp tục giết chết tất cả những người tấn công
mình, vậy chẳng phải cũng giống như mo Chốc hay sao....? Sẽ ra sao nếu
mo Chốc sai khiến dân làng, ra lệnh cho toàn bộ người dân giết chết thầy
Lương cùng mọi người, lúc ấy lão Xèng lại tiếp tục giết người như ban
nãy....?
— Vậy ta đến đây để làm gì...? – Thầy Lương khẽ tự vấn bản thân.
Chưa biết lão Xèng dẫn mọi người đi đâu, Thước hỏi :
— Khoan đã lão Xèng, lão đang dẫn chúng tôi đi đâu vậy...? Nếu như lão
muốn tìm tên thầy mo thì tôi e là lão đang đi theo hướng ngược lại. Đây
không phải đường dẫn tới gian nhà gỗ.
Lão Xèng chợt ra dấu dừng lại, núp vào một bụi cây gần đó, cả nhóm nín
thở hồi hộp vì vừa có một tốp người chạy qua. Người dẫn đầu chính là
Lung Ta, có vẻ như vụ nổ khi nãy khiến cho Lung Ta phải đưa người đi
xem xét tình hình. Có nằm mơ Lung Ta cũng không thể ngờ được rằng, Ma
Đốc, Ba Phổ đều đã bị giết chết.
Đợi toán người đó đi qua, lão Xèng bây giờ mới trả lời câu hỏi của Thước :
— Làm sao tôi biết được lão thầy mo đó ở đâu mà đi tìm chứ...? Tuy
nhiên....
Lão Xèng chưa nói hết câu thì Thước cướp lời :
— Tôi biết, tôi biết lão ta đang ở đâu.....Hãy quay lại gian nhà gỗ, chúng ta
có súng, hơn nữa 2 trong số 4 tên hộ vệ của lão thầy mo đã chết. Chỉ cần
quay lại đó giết chết lão chẳng phải đơn giản hơn sao.
Thước vừa dứt lời thì lão Xèng nhìn vào khẩu súng đang cầm trêи tay, bất
ngờ lão Xèng quăng khẩu súng đi trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Thước định chạy tới nhặt lại thì lão Xèng đáp :
— Không cần nhặt đâu, hết đạn rồi.....Đó là tất cả những gì tôi tìm thấy.
Bảo ngạc nhiên :
— Hết đạn......? Có phải lão đã tìm thấy xác của chiếc máy bay rơi....?
Lão Xèng tròn mắt :
— Sao cậu biết..?
Bảo tiếp :
— Lão quên rồi sao, trong tài liệu " Khu Rừng Ma " có ghi chép lại hai sự
kiện máy bay rơi, trong đó vào năm 1954 có một chiếc máy bay quân sự
của Mỹ đã mất tích tại khu vực núi U Bò. Cộng thêm việc chúng ta tìm
thấy loại lưỡi lê M5 chuyên dụng cho súng trường M1 Garand, thứ mà lão
vừa vứt đi. Tôi đoán, lão đã thấy xác của chiếc máy bay đó và tìm được
súng, lựu đạn.
Lão Xèng thay đổi sắc mặt, lão đáp :
— Không sai, đúng như những gì cậu nói....Tôi tình cờ theo dấu bầy khỉ và
tìm thấy xác của chiếc máy bay.
Thước nhìn lão Xèng hồ hởi :
— Nếu vậy, bây giờ chỉ cần quay lại đó rồi lấy thêm đạn, thêm vũ khí là
được mà....Lão Xèng, dẫn đường đi.....Chúng ta quay lại đó.
Lão Xèng đáp :
— Tôi đã nói rồi, đây là tất cả những gì tôi tìm thấy, mọi thứ đều đã hư
hỏng, đừng quên thời gian trôi qua đã mấy chục năm.
Thước xìu mặt xuống thất vọng, nhưng rõ ràng chỉ có Thước là người tin
lời lão Xèng. Còn Bảo, một người có nhiều kiến thức lại không cho rằng
như vậy, tuy nhiên, nếu lão Xèng không muốn nói ắt hẳn lão có lý do riêng
của mình.
Thầy Lương bây giờ mới lên tiếng :
— Ban nãy lão đang nói dở điều gì, lão nói nốt đi.
Quá mải mê vào việc trả lời thắc mắc của Thước và Bảo, lão Xèng sực nhớ
ra việc mình đang định làm, lão nói :
— Trêи đường tới đây, tôi đã nhìn thấy một nơi, tôi nghĩ thầy cần phải đến
đó. Không còn nhiều thời gian, chúng ta đi thôi. Thước, đừng suy nghĩ về
việc khẩu súng, không có nó chúng ta vẫn có thể tiêu diệt lão thầy mo khốn
kiếp ấy mà.
Trong lúc di chuyển, thầy Lương khẽ hỏi lão Xèng :
— Sao lão lại nói dối, rõ ràng trong người lão vẫn còn......
Lão Xèng đáp :
— Nếu tiếp tục giết người.....Há chẳng phải tôi cùng một giuộc với tên
thầy mo ấy hay sao......? Việc của tôi đã xong, tiếp theo đành trông chờ
vào thầy vậy.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dị#linh