C38
Trời chuyển dần về đêm, nhưng dường như câu chuyện của Thước giờ mới
chỉ bắt đầu, nhìn đồng hồ, Phển nói với ông Mừng :
— Muộn rồi, bố đi ngủ đi mai còn dậy sớm làm hàng.
Ông Mừng ậm ờ :
— Để tao nghe thêm tí nữa, đã kể được cái gì đâu....Còn mày nữa, sao mày
không đi ngủ để mai dậy mà lại bảo tao....Sư bố nhà mày, con với cái thế
à...?
Phển gãi đầu cười :
— Ờ thì con thức đến sáng cũng vẫn được, lo cho bố mới nói bố đi ngủ
đấy.
Ông Mừng vênh mặt thể hiện quyền lực " chủ nhà " :
— Mày quên mất ở đây ai to nhất à...? Cùng lắm mai tao lại cáo ốm, nghỉ
bán một bữa là được. Im đi mày.
Thầy Lương thấy hai bố con ông Mừng có phần ồn ào thì khẽ lắc đầu ra
hiệu cho cả hai giữ trật tự, Thầy Lương nói :
— Cậu kể tiếp đi.
Thước tiếp tục :
— Trước khi về, cả nhóm cố gắng tìm kiếm ở con suối thật kỹ 1 lần nữa để
xem có phát hiện thêm chút vàng nào nữa hay không, nhưng chỗ vàng mà
Khuông nhặt được là tất cả những gì chúng tôi có. Làm theo lời Khuông,
bọn tôi đánh dấu bằng vải đỏ trêи những thân cây chúng tôi đi qua. Phải
đến chập tối, sau mấy tiếng lang thang trong khu rừng, chúng tôi mới ra
được khỏi đó.
Phển hỏi :
— Cho em hỏi một câu, nếu như nhóm của ông anh đã ăn dầm nằm dề suốt
gần 1 năm trong rừng, tại sao lúc trở ra lại khó khăn như vậy...? Em tưởng
phải quen thuộc địa hình ở chỗ đó chứ..?
Thước trả lời :
— Theo suy nghĩ thì đúng là như vậy, nhưng thực tế khi đi vào sâu trong
rừng mới thấy mọi thứ không hề đơn giản. Chưa kể đến địa phận Xím Bạc
quanh năm xương mù bao phủ, rừng rậm còn nguyên sơ. Ban đầu khi đặt
chân đến đó tôi đã muốn bỏ về ngay bởi quá nguy hiểm. Nhưng đi cùng
nhóm cũng có vài người có khả năng sinh tồn tốt, đều là người có kinh
nghiệm về rừng núi. Vậy mà, không một ai có thể chắc chắn về đường đi,
cũng như địa hình tại Xím Bạc. Cảm tưởng rằng chỉ cần sơ suất một chút
thôi là sẽ lạc vào mê cung không có lối ra. Nếu không nhờ vào kinh nghiệm
đi rừng cũng như một vài thủ thuật nhỏ của vài người trong nhóm, chỉ e tôi
đã vùi xác ở đó rồi. Những người mà tôi đi cùng họ cũng phải thốt lên rằng
chưa bao giờ họ gặp một địa hình biến đổi khó xác định như vậy.
Phển tiếp :
— Sao mọi người không dùng la bàn...?
Thước lắc đầu :
— Chúng tôi có la bàn, nhưng ngay khi đi vào rừng, la bàn không hoạt
động được.
Phển đăm chiêu :
— Đúng là quái đản...? Chẳng lẽ ở đó có ma..?
Ông Mừng một lần nữa giải thích cho con trai, ông Mừng nói :
— Nếu là Xím Bạc thì đúng như vậy, ma hay quỷ bố mày không dám chắc
chắn, nhưng về chuyện la bàn không hoạt động ở địa phận Xím Bạc thì
điều này là thực tế. Từ thời chiến tranh, đã có không ít những máy bay của
địch khi bay ngang qua vùng trời Xím Bạc đều mất lái, động cơ ngưng hoạt
động rồi sau đó đâm vào vách núi rơi xuống. Tao cũng chỉ nghe các cụ, các
ông kể lại là hình như ở đó có một loại từ trường khiến các thiết bị máy
móc bị ảnh hưởng. Nhưng chuyện máy bay rơi ở Xím Bạc là chuyện thật
100 phần trăm. Vậy nên thằng Thước nó nói la bàn không hoạt động là
đúng đấy.
Phển nhìn bố tròn mắt thán phục :
— Uầy, bố suốt ngày cặm cụi bếp núc thế mà cũng biết nhiều thật
đấy.....Bố đúng là bố của con.
Ông Mừng chửi Phển :
— Tao không bố mày mà nuôi mày lớn đến từng này, thế nên bố mới bảo
mày còn trẻ thì chăm đọc sách, tìm hiểu vào, không ra đời cái gì cũng
không biết, cái gì cũng ậm ờ là ngu đấy con ạ.
Thầy Lương nói thêm :
— Chính vì những hiện tượng kỳ bí như vậy mà nơi đó càng trở nên nguy
hiểm. Càng lúc tôi lại càng tò mò về những gì mà cậu đã trải qua. Tiếp theo
đó như thế nào...? Cậu cùng nhóm người của mình đã quay lại đó chứ...?
Phển gật đầu :
— Sau khi tìm mua lương thực, những đồ dùng cần thiết để tiếp tục cho
một chuyến đi dài nữa, chúng tôi đã quay trở lại con suối, nơi Khuông nhặt
được vàng.
Thước tiếp tục đi vào hồi tưởng.....
[......]
— Kìa Thước, phấn chấn lên chứ...? Từ lúc tôi nhặt được vàng, hình như
cậu có gì đó không vui. Sao vậy...? Chẳng phải mục đích của chúng ta mạo
hiểm đến đây là để tìm vàng hay sao..? Gần 1 năm qua chúng ta đã quá khổ
cực, bây giờ hi vọng lại mở ra, phải vui mới đúng chứ...?
Thước cười gượng rồi đáp :
— Chậc, không hiểu tại sao lần quay lại này tôi lại thấy bất an. Có điều gì
đó mách bảo tôi chúng ta nên dừng lại, đừng tiếp tục việc này nữa......
Nhưng suy cho cùng, bỏ đi ngần ấy thời gian, để cả vợ lại một mình, nếu
giờ quay về với hai bàn tay trắng cũng không thể được. Thế cho nên......
Khuông vỗ vai Thước động viên :
— Khà khà, tôi hiểu rồi, chính tôi là người rủ cậu tham gia vào chuyến đi
này. Trong số tất cả mọi người ở đây, cậu là người tôi thấy có lỗi nhất. Vậy
nên tôi càng phải chứng minh được cho cậu thấy, chúng ta sẽ tìm được
vàng, rất nhiều vàng nếu chúng ta đặt chân được đến ngôi làng ấy.
Thước nói :
— Nhưng cậu cũng biết, truyền thuyết cũng kể rằng, những kẻ cố chấp đi
tìm vàng đều không có kết cục tốt đẹp, hơn nữa chắc gì ngôi làng mà cậu
nói đã có thật. Suốt thời gian qua chẳng phải chúng ta đã tìm rất kỹ nhưng
tuyệt nhiên vẫn không thấy gì hay sao....?
Khuông trả lời :
— Người khác thì tôi không biết, nhưng đi với tôi cậu đừng lo. Tôi cũng đã
lường trước hết mọi việc rồi, đừng quên, ông của tôi là một thầy bùa nổi
tiếng. Trước khi đi tôi đã nhờ ông thỉnh cho một lá bùa đem theo bên mình,
có nó, tất cả chúng ta đều sẽ an toàn. Chẳng phải tôi đã tìm được vàng dưới
suối rồi hay sao, thế nên tôi tin, ngôi làng đó có thật.
Nhờ có những đánh dấu bằng vải đỏ, nhóm người của Khuông khi quay trở
lại rừng sâu không còn khó khăn như lúc trở ra nữa. Mọi người ai cũng hào
hứng bởi chí ít đến bây giờ họ cũng đã tìm được vàng, hi vọng tiếp tục
được nhen nhóm giống như đống lửa mà cả đội đang đốt lúc này vậy. Ngồi
bên lửa, họ bắt đầu nghĩ tới những ước mơ, tương lai sau này nếu tìm được
vàng. Khoảng thời gian qua, cùng ăn, cùng ở, cùng khám phá khu rừng còn
nguyên sinh, cũng đã có lúc trải qua nguy hiểm bởi rắn rết, rồi thú
dữ.....Nhưng với kinh nghiệm đi rừng của vài người trong nhóm, cộng
thêm sự quyết tâm, đến lúc này thành quả họ đạt được chưa thấm vào đâu,
tuy nhiên tình cảm anh em bạn bè lại gắn bó như người thân ruột thịt.
Bỗng Thước buột miệng nói trong lúc hân hoan :
— Thôi thì chẳng biết có tìm được vàng hay không..? Nhưng chắc chắn đây
sẽ là một trải nghiệm khó quên của tôi, được đi cùng mọi người tôi không
hối hận gì cả. Cảm ơn tất cả anh em.
Khuông phá lên cười :
— Thế có phải tốt hơn không nào, ở đây toàn anh em chiến hữu thân tình
cả, tuy ban đầu cậu chỉ quen biết tôi, nhưng giờ ai cũng đều coi cậu như
người nhà. Nào, cạn chén, đêm nay chúng ta uống say, quên khoảng thời
gian trước kia đi, tất cả làm lại từ đầu, có thần rừng chứng kiến, 6 anh em ta
nguyện sống chết có nhau, sướиɠ khổ cùng chịu.......Ha ha ha, truyền
thuyết về " Làng Sương Mù ", chính chúng ta sẽ là người biến nó thành sự
thật....Cạn chén ( chén ở đây là những đốt của cây nứa rừng ).
Tất cả cười sảng kɧօáϊ, đồng loạt cụng chén rượu rồi tu một hơi hết sạch.
Khuông bắt đầu bàn về kế hoạch tiếp theo trong những ngày tới. Theo ý
của Khuông, ngày mai khi trời sáng, họ sẽ men theo con suối đi ngược lên
phía trêи, bởi Khuông cho rằng sẽ có người sinh sống quanh khu vực
nguồn nước. Mặt khác vì chỗ vàng tìm được ở suối nên Khuông cũng muốn
vừa đi vừa chú ý thật kỹ xem, liệu rằng ở thượng nguồn biết đâu lại có mỏ
vàng. Ý kiến của Khuông được tất cả anh em đồng thuận, mặc dù chỉ nhìn
bằng mắt thường, việc đi ngược dòng suối lên thượng nguồn sẽ cực kỳ khó
khăn và đầy bất trắc.
Khuông nói :
— Càng những chỗ nguy hiểm, những chỗ khó đặt chân đến thì lại càng mở
ra cơ hội lớn. Tôi có niềm tin mãnh liệt vào chuyến đi lần này....Khà khà
khà.
[......]
Phển suýt xoa :
— Nghe ông anh kể mà em cũng ham, chậc, ước gì em cũng được đi khám
phá, đốt lửa, uống rượu giữa rừng sâu như vậy.
Thước lắc đầu, Thước nói :
— Ba ngày sau, đúng như lời nói của Khuông, khi mạo hiểm băng rừng,
vượt suối đi ngược lên thượng nguồn, quả thực chúng tôi đã tìm thấy....
Thầy Lương hỏi :
— Các cậu đã thấy ngôi làng...?
Thước trả lời :
— Không, chúng tôi đã thấy một cục đá tảng ven bờ suối, nhìn sơ qua thì
nó chỉ là một hòn đá bình thường, nhưng một phần nhỏ viền viên đá bị vỡ
ra, nó ánh lên màu vàng của kim loại.......Mọi người tưởng tượng được
không....? Lẫn bên trong hòn đá ấy chính là vàng. Chúng tôi như điên
cuồng khi phát hiện ra điều đó, tôi đã mừng đến khóc ngay lúc ấy. Và cũng
từ đây, những chuyện kỳ dị bắt đầu xảy đến. Khi đó chúng tôi nổi hứng đặt
cho con suối ấy cái tên là " Suối Vàng ". Để rồi bây giờ nghĩ lại, cái tên đó
đã thực sự vận vào người tất cả, Một con suối nằm ở cõi chết, nơi âm ti địa
phủ, nơi người chết phải đi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com