Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C44

 — Khụ...khụ....khụ...
Bất chợt Thước ho dữ dội, thầy Lương thấy Thước đổ mồ hôi nhiều hơn
bình thường, đưa tay bắt mạch cho Thước, đoạn thầy Lương nói :
— Cơ thể cậu vẫn còn bị ảnh hưởng bởi độc tố, hôm nay đến đây thôi, cũng
đã gần sáng rồi, cậu nên đi ngủ một chút. Khi tỉnh dậy, ta sẽ đem thuốc đến
cho cậu.
Bố con ông Mừng hai mắt vẫn mở to, nghe thầy Lương nói vậy cả hai có
chút hụt hẫng bởi chắc chắn một điều, trong câu chuyện của Thước vẫn còn
ẩn chứa rất nhiều bí mật. Nhưng nghĩ lại thì Thước chỉ mới khỏe lại một
chút, nhìn ra bên ngoài trời cũng đã bắt đầu hửng sáng.
Ông Mừng nói :
— Đúng rồi đấy, cậu nghỉ ngơi đi, để tôi xem nấu cho cậu mấy món bổ
dưỡng. Có gì để từ từ sau này rồi nói tiếp.
Phển cũng đứng dậy, lúc này Phển mới thấy chân mình tê rần do ngồi quá
lâu, thế mà mải mê bị cuốn vào câu chuyện, đến tận tan cuộc, Phển mới
cảm nhận được điều đó.
Thước cảm ơn mọi người rồi lên giường nằm ngủ, vừa đặt lưng xuống chưa
được bao lâu, Thước đã ngủ say lúc nào không hay. Phển cũng xin phép đi
ngủ sau khi ông Mừng nói sáng nay nghỉ bán hàng. Còn lại thầy Lương và
ông Mừng, do đã quá giấc, hơn nữa mọi ngày, tầm này còn đang bận bịu
làm hàng nên ông Mừng không thấy buồn ngủ. Ngồi lặng im xem thầy
Lương chuẩn bị một số vị thuốc để sắc cho Thước uống, lát sau, ông Mừng
khẽ hỏi :
— Bác Lương này, mặc dù thằng Thước kể rất thật, trong chuyện của nó
cũng có những điều tôi từng nghe nói. Nhưng tôi vẫn cứ có cảm giác gì đó
là lạ, Nhất là việc vàng ở ngôi làng mà nó nói, chẳng lẽ nơi đó thực sự
nhiều vàng đến vậy sao...? Rồi còn điều này nữa, như nó kể, nhóm của nó
có 6 người, 1 người đã bị treo cổ chết, không tính nó, vậy còn 4 người nữa
đâu..? Nếu tất cả đều bị giết thì sao nó lại sống mà quay về được đây...?
Thầy Lương khẽ trả lời ông Mừng :
— Chuyện vàng thì tôi không dám chắc chắn, còn nguyên nhân tại sao cậu
ta vẫn sống thì tôi có thể giải thích. Bác chủ còn nhớ lúc trước tôi từng nói,
sợi dây chuyền mà cậu ta đeo có chút kỳ lạ không..?
Ông Mừng gật đầu, thầy Lương tiếp :
— Chúng ta đã được nghe, cậu ta nhặt được sợi dây chuyền đó trong ngôi
nhà sàn bị bỏ hoang. Trong lúc giải ngải cho cậu ấy, tôi có cảm nhận được
bên trong cậu ấy còn có một phần linh hồn khác. Nhưng phần hồn này rất
yếu, tôi cho rằng, chủ nhân của sợi dây chuyền này đã chết ở trong ngôi
nhà sàn, và vì một lý do nào đó, một phần hồn phách của người này đã gá
vào sợi dây chuyền.
Ông Mừng thắc mắc :
— Gá vào...? Là sao hả bác..?
Thầy Lương giải thích :
— Nói nôm na là như này, một người chết đi, linh hồn của họ sẽ không
được phép ở lại trần gian, họ phải xuống âm giới. Nhưng có những người
chết do oan ức, hoặc chết bất đắc kỳ tử, dù đã chết nhưng họ không biết
mình đã chết. Bởi vậy hồn ma của họ lang thang, vất vưởng, không chịu đi
luân hồi, đầu thai, chuyển kiếp. Và rồi những linh hồn ấy tích tụ oán khí trở
thành ma quỷ, hoặc sẽ bị quỷ đói, quỷ khát ăn mất hồn phách, mãi mãi
không thể siêu sinh. Có những linh hồn chết mà vẫn lưu luyến cõi trần, còn
những điều chưa được giải tỏa, sau khi họ chết đi, hồn phách của họ sẽ
nhập vào đồ vật mà họ trân trọng, yêu quý nhất. Biến những vật đó thành
những đồ vật có linh hồn.
Ông Mừng giờ đã hiểu ra, ông Mừng nói :
— Như vậy có nghĩa là, sợi dây chuyền thằng Thước đang đeo có hồn ma
của người đã chết.
Thầy Lương gật đầu :
— Đại ý là như vậy, tuy nhiên điều này không hề tốt, bởi như vậy có nghĩa
là hồn ma của người đã chết kia vẫn còn oan ức, còn lưu luyến chưa được
giải quyết. Dù có gá vào đồ vật đi chăng nữa lâu dần, không thành quỷ
cũng sẽ bị hồn tiêu phách tán, không cách đầu thai. Tôi cũng đã đoán ra
được một phần lý do, nhưng xem ra muốn giúp cũng khó khăn vô cùng.
Ông Mừng hỏi :
— Ý bác là, bác muốn giúp hồn ma kia có thể siêu thoát.
Thầy Lương mỉm cười :
— Công việc của tôi là bốc mộ, cũng có thể coi là công việc an ủi vong
linh của những người đã khuất. Bao nhiêu năm qua, tôi đã đi đến không ít
nơi, cũng đã gặp không ít những điều kỳ lạ, bí ẩn. Nhưng điều khiến tôi
trăn trở nhất chính là những linh hồn khốn khổ, cho dù vì bất cứ lý do nào
đi nữa, nhưng một khi đã chết, đã hết vận số, có bị đày xuống cõi địa ngục,
hay được chuyển kiếp, đầu thai thì với người chết, họ vẫn còn con đường
để cứu rỗi. Còn những linh hồn lạc lối, chết rồi những vẫn phải chịu đày
đọa cõi trần, thực sự rất đáng thương. Cứu người sống đã khó, nhưng để
cứu lấy linh hồn người chết thì còn khó khăn hơn gấp bội. Hơn nữa, lý do
mà hồn ma gá vào sợi dây chuyền kia để lưu cõi trần, tôi e là vô cùng đau
đớn. Chí ít cho tới lúc này, hồn ma ấy đã cứu cậu Thước kia một mạng, dù
chỉ là một hồn phách sắp tàn, nhưng vẫn giúp người. Đó chính là nguyên
nhân tại sao tôi muốn nghe cậu Thước kể lại toàn bộ sự việc mà cậu ấy biết.
Đúng như bác chủ nói, tôi muốn cứu lấy linh hồn người đã chết kia.
Ông Mừng vô cùng cảm phục trước những lời thầy Lương nói, nhưng đến
tận bây giờ, ông Mừng nghĩ mãi cũng không ra, tại sao một người xa lạ lại
đối xử tốt với những người mà ông ta không hề quen biết như vậy. Thầy
Lương từng nói với ông Mừng, lý do mà thầy giúp Thước là vì đồng cảm,
giờ Thước đã được cứu, thầy lại tiếp tục muốn cứu cả linh hồn trong sợi
dây chuyền kia, mặc cho đó là một người đã chết.
Ông Mừng nói trong cảm kϊƈɦ :
— Sống đến ngần này tuổi, tôi mới gặp được một người tốt như bác. Thật
đáng để cho người khác ngưỡng mộ.
Thầy Lương khẽ cười :
— Vậy sao...? Tôi cũng không được như bác chủ nghĩ đâu, có những thứ
nếu biết, chắc bác chủ sẽ không còn nói như vậy nữa. À, còn một chuyện
này tôi muốn nói với bác chủ. Là chuyện có liên quan đến cậu nhà.
Ông Mừng sốt sắng :
— Liên quan đến thằng Phển sao...? Là chuyện gì vậy bác...? Bác cứ nói
đi ạ.
Thầy Lương khẽ chỉnh lại độ lửa bằng cách bỏ một vài thanh củi ra ngoài,
xong thầy Lương nói tiếp :
— Cậu nhà đang bị bỏ bùa yêu đấy.
Ông Mừng nghe xong mà tá hỏa, ông lắp bắp hỏi lại một lần nữa, chậm rãi
từng từ :
— Bác...bác nói sao....sao cơ..? Thằng Phển nhà....tôi...bị...bị bỏ...bùa
yêu....?
Thầy Lương gật đầu khẳng định :
— Đúng là như vậy, điều này tôi đã ngờ ngợ từ mấy hôm trước, nhưng
chưa chắc chắn. Nhưng đến đêm hôm nay thì tôi có thể quả quyết như vậy.
Cậu Phển đã bị bỏ bùa yêu, bùa này ấn định khoảng thời gian từ 3h sáng sẽ
phát huy tác dụng. Nhưng đêm nay cậu Phển thức trắng, chỉ vừa mới đi
ngủ, trong gian nhà củi, lúc ấy mắt của cậu Phển có chút long lên màu đỏ,
tròng mắt hẹp lại chuyển sắc vàng. Đó là dấu hiệu của người bị bỏ bùa. Còn
nữa, mấy ngày trước, tôi có để ý, cứ đến trưa là cậu nhà lại đi đâu đó, hôm
nào việc quán xá bận rộn chưa được đi thì cậu nhà bứt rứt khó chịu. Chỉ e,
đã có người ngầm bỏ bùa cậu nhà.
Siêu thuốc đã bắt đầu sôi, thầy Lương đậy cửa lò lại, nhìn ông Mừng mặt
mũi tái nhợt, thầy Lương đứng dậy nói :
— Nếu bác vẫn chưa tin thì đi theo tôi, bùa này có tác dụng cho tới sáng,
đại loại là đến khi người bị bỏ bùa thức dậy. Giờ cậu nhà đang ngủ, tôi sẽ
chỉ cho bác xem một vài dấu hiệu khác để bác biết, đấy là bùa yêu.
Ông Mừng vội đứng dậy rồi đi trước dẫn đường cho thầy Lương vào buồng
ngủ của bố con ông, lúc này Phển đã ngủ say, nhưng vừa bước vào cửa, ông
Mừng đã nghe thấy tiếng rêи rỉ, không đúng hơn là tiếng nói mơ của con
trai ông, mặc dù rất nhỏ và khó nghe rõ. Lúc này đang là khoảng hơn 4h
sáng, bước vào trong buồng, thầy Lương ra hiệu cho ông Mừng im lặng,
không phát ra tiếng động.
Nằm trêи giường, Phển vẫn khẽ nói những từ gì đó ra miệng, phải ghé sát
tai lại, ông Mừng mới nghe thấy cậu con quý tử đang nói mơ điều gì :
" A Hiên xinh quá, đẹp quá....hư...hư....hi...hi...A Hiên ơi...."
Chưa dừng lại ở đó, thầy Lương khẽ lật tấm chăn mà Phển đang đắp ra.
Ông Mừng giật nảy cả mình khi mà trước mắt ông, bên trong chăn, mặc dù
Phển đã ngủ nhưng hai bàn tay vẫn không ngừng mân mê cái của nợ đang
ngóc lên ngồn ngộn một đống kia.
Ông Mừng chửi :
— Tiên sư thằng mất dạy này....
Định đánh cho Phển tỉnh ngủ, nhưng thầy Lương ngăn lại, thầy Lương nói :
— Đây không phải lỗi của cậu nhà, bác chủ bình tĩnh, đi ra ngoài tôi sẽ nói
tiếp.....
Ông Mừng nhăn mặt, nhăn mũi, ông thở hắt ra một hơi rõ dài rồi vùng vằng
bước ra khỏi buồng, ra tới ngoài, ông Mừng hỏi thầy Lương :
— Thầy ơi, bị bỏ bùa yêu có nguy hiểm không hả thầy...? Tôi nghe nói,
nếu bị bỏ bùa yêu, sau này sẽ trở nên điên dại.....Thầy có cách nào cứu nó
với.
Thầy Lương trả lời :
— Bùa yêu cũng có nhiều loại, có loại bùa yêu mà khi bỏ bùa đối phương,
người bỏ bùa còn đánh cược cả mạng sống của mình vào đó. Nhưng chỉ cần
cậu nhà chưa làm gì đi quá giới hạn......Vẫn có thể giải được.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dị#linh