Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

bệnh?

Tôi bị gì thế này?! Lo âu, sợ mất họ nhưng trong khi họ ko thèm sợ. Buồn chán, đẩy họ ra xa và khóa bản thân lại vào 1 góc, 4 bức tường y hệt như nhau.
Khó thở.
Khó thở quá.
Như bị ai đấm vô bụng.
Như bị ai bóp chặt cổ, ko cho chút không khí.
Tại sao lại là tôi!?
Tôi làm gì mà phải chịu đựng những điều này?!
Các người lại bắt đầu ngòm nhó.. nhìn gì..
Chưa thấy ai bị bệnh kì quái sao.
Lại nói.. lại soi mói.
Haha..HAHAHA làm tiếp đi! Soi mói thêm đi!
Các người y hệt những điều mà tôi miêu tả 1 "con người"
Hahaha! Tôi bệnh đó! Tôi bị bệnh quái gở nhất đó!! Haha!
.
..
.
.
.
.
.
.
.
.
Đó là au trong suốt.. 17 năm kia. 17 năm, từ nhỏ đến bây giờ. Nếu mà đọc thì chắc không ai hiểu được nhỉ? 1 đứa trẻ bị bệnh trầm cảm mà suy ra bị mọi người ghét, ai cũng soi mói. Những con mắt nhìn họ, chỉ trích họ sao họ không thể trở thành con người bình thường. Nó tệ cực kì... những đứa trẻ bị mắc bệnh như vậy không giống người khác, chúng ko vui chơi, giỏi nch như bao nhiêu người khác. Có những người còn nghĩ họ bị bệnh trầm cảm sẽ lây nên phải tránh xa! Vâng! Au đã nghe thấy câu đó đúng lúc khoảng 10-15t khoảng tầm độ tuổi như vậy, au cũng không nhớ rõ. Họ nghĩ au sẽ quên đi nhưng không! Nó như 1 cái đinh đâm sâu vào trí nhớ, nó nhắc bạn rằng bạn không bao giờ bình thường được! Và từ đó au bắt đầu đẩy mọi người ra ngoài.. "thế giới riêng". Nơi mà chỉ mình au và những người thân mới biết, người thân thật sự ý. Au còn nhớ mình còn được đưa đi.. chữa bệnh, 2 lần. 1 lần là rất nhỏ khoảng 8-10t. Rồi 1 lần là 14-15t.. họ ko hiểu! Họ không hiểu nó như thế nào, cảm giác như vậy nó đáng sợ!! Đáng sợ cực kì!
... au nghĩ sẽ ngậm miệng lại vì "than thở có ích gì".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #ocs