Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 6: NHÂN VẬT CHÍNH CHUYỆN BÁT QUÁI

Chương 6: Nhân vật chính chuyện bát quái

Lộc Triển đi làm, phỏng chừng không bao lâu sau cũng biết: Lộc Hàm thật rối loạn, thật không muốn tiếp tục đối mặt với anh ta, thu dọn đồ đạc quay về H thị.

Ngô Cẩu Đản không còn nhốn nháo, ở trên xe im lặng ghé vào trong ngực cậu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn, ồn ào mama.

Lộc Hàm ôm bé, đột nhiên ngăn không được chảy nước mắt.

Cẩu Đản dường như bị cậu hù sợ, càng thêm thành thật, ngay cả động cũng không dám động.

Lộc Hàm biết một thằng con trai khóc trên xe thì thật mất mặt, thế nhưng khống chế không được, ôm chặt thân thể thơm thơm mềm mề của Cẩu Đản, nghĩ, về sau có thể không còn quan hệ gì với người kia, lồng ngực từng cơn đau đớn không thở nổi.

“Mama…” Cẩu Đản cũng rưng rưng nước mắt.

Nghe tiếng mama nước mắt cậu càng thêm cuộn trào, Lộc Hàm vỗ vỗ đầu Cẩu Đản vào ngực, trong lòng nhuộm đẫm bi thương, nếu, cậu thật sự là mama nó, ba người thật sự là một nhà ba người, thì thật tốt…

Còn chưa tới nhà liền nhận được cuộc gọi của Ngô Thế Huân, Cẩu Đản cũng không hứng phấn, miệng chẹp chẹp liên tục oa trong ngực cậu đáng thương hề hề, Lộc Hàm cúp điện thoại, tắt máy.

Dù anh ta muốn giải thích, cậu cũng không có tâm tình nghe… Huống chi, anh ta không nhất định là gọi giải thích.

Có lẽ, chỉ là muốn nghe giọng nói của con trai anh ta một chút cũng không chừng.

Lại một dòng nước mắt chảy dài, hai mẹ con trong xe taxi khóc nức nở không ngừng, vô cùng đáng thương.

Ôm Cẩu Đản, Lộc Hàm đương nhiên không thể quay về ký túc xá, lại không muốn đứa nhỏ theo mình cùng nhau lưu lại đầu đường, Lộc Hàm không còn lựa chọn nào khác, đành phải quay về nhà Ngô Thế Huân, may mà anh ta còn phải ở bên Nhật Bản vài ngày, không cần phải đối mặt với anh ta nhanh như vậy.

Nhưng lướt mắt toàn bộ những món đồ trong nhà, vì sao cái gì cũng gợi nhớ đến anh ta?

Nấu chút cháo cho Cẩu Đản, đút ăn xong, hai người lại ôm nhau nằm ngủ ở phòng khách, khóe mắt vẫn còn ngấn nước.

Mơ mơ màng màng bị lay tỉnh giấc, Lộc Hàm mở mắt ra, nhìn thấy Ngô Thế Huân trước mặt đầy phong trần mệt mỏi, không biết nên kinh ngạc hay thương tâm, “Anh sao trở về rồi?”

“Tin tức hôm qua không phải thật!” Ngô Thế  Huân sợ làm ồn Cẩu Đản, âm giọng có hơi nhỏ.

Mũi Lộc Hàm chua xót, vội vàng mở to mắt đẩy nước mắt ngược trở lại, “Tin… tin tức gì chứ?”

“…” Ngô Thế Huân lẳng lặng nhìn cậu, không nói lời nào.

Lộc Hàm cúi đầu, “Không sao, cho dù là thật cũng không sao, chuyện giữa hai người chúng ta cũng đâu phải là thật… Anh nếu về rồi thì tôi quay về trước, lỡ giờ học quá nhiều rồi.” Nhàn nhạt nở nụ cười, Lộc Hàm đứng dậy, lướt qua bên cạnh anh.

“Này, Quả Cam Nhỏ… Ngày hôm qua…” Ngô Thế Huân còn muốn giải thích, lại bị Lộc Hàm cắt đứt, “Anh vẫn nên gọi tôi là Lộc Hàm, trong lòng tôi, anh với Ngô Huân quả thật không cùng một người…”

“Cậu mặc kệ Cẩu Đản sao?” Ngô Thế
Huân chó cùng rứt giậu:(囧::.)

Không biết Cẩu Đản thức dậy vào lúc nào, có thể là trước lúc ngủ khóc lóc chưa tiêu tan hết, thấy hai người giằng co cãi nhau, liền oa một tiếng khóc lóc, “Ô ô… Mama ôm… Ô…”

Vừa khóc vừa giãy giụa bò xuống giường.

“Nó là con trai anh, xin lỗi đã làm phiền anh…” Lộc Hàm cúi đầu, nước mắt cuối cùng không kiềm được dũng mãnh xuất ra, đành phải đặt Cẩu Đản xuống bước ra khỏi nhà họ Ngô.

Tiếng khóc vang vọng trong phòng đến kinh thiên động địa, tê tâm liệt phế, khóc đến độ như không còn gì, Ngô Thế Huân dỗ dành không ngừng muốn ra cửa tìm người mẹ đáng thương của nó, mày lại nhíu chặt.

Quay về trường học hai ngày, Lộc Hàm vẫn đi học như thường, ăn cơm như thường, ngủ nghỉ như thường, nhưng cả người uể oải không thôi, ngay cả khi bọn Tần Phong tiến quân vào game Open Beta《Mộng Ảo Tru Tiên 》mới ra cũng không hứng thú liếc mắt một cái.

“Cẩu Đản ầm ĩ muốn gặp cậu…”

Đọc mẩu tin nhắn mới nhất, mũi Lộc Hàm lại chua xót.

Tin nhắn tương tự như thế đã được gửi gần tới con số 100.

Chẳng qua là Cẩu Đản muốn gặp cậu thôi… Rõ ràng nên dằn nén không bao giờ gặp hai cha con họ nữa, nhưng ngẫm lại giọng nói mềm mềm của Cẩu Đản, cùng mới bộ dáng khóc thảm thương của nó, Lộc Hàm lại lo lắng không nguôi.

Vụ scandal tình cảm giữa Ngô Thế Huân và Lăng Hiểu Dũ kia đã truyền thông liên tục hai ngày, ồn ào náo nhiệt.

Chuyện của cậu, đã sớm bị người quên bẵng.

Quả nhiên chỉ là một vụ scandal thoáng qua mà thôi.

“Tối nay tôi muốn gặp Cẩu Đản.”

Đúng là vẫn không nhịn được, phát cho anh ta một tin ngắn.

Mới gửi qua xong, bên kia liền nhanh chóng gọi tới một cuộc, Lộc Hàm chọn nhận, nghe thấy âm thanh vọng ra, nước mắt nhất thời lại tràn lên hốc mắt.

“Mama, con nhớ mẹ!” Là giọng nức nở của Ngô Cẩu Đản.

Từ trước tới giờ đều chỉ biết nói mỗi âm tiết, bây giờ cư nhiên học cách nói nhớ cậu.

“Mama, con nhớ mẹ! Ô ô…” Bên kia còn nói thêm một câu rồi oa một tiếng khóc òa.

Lộc Hàm cũng nhịn không được ô ô khóc thành tiếng, vừa khóc vừa gọi tên Cẩu Đản.

Bên kia lại truyền tới tiếng thở dài khe khẽ của Ngô Thế Huân, “Quả Cam Nhỏ, tôi thấy chắc không thể chờ tới ban đêm đâu, bây giờ tôi đến trường đón cậu…”

Ngô Thế Huân mới vừa dừng lại mở cửa xe, Cẩu Đản ngay lập tức bổ nhào vào trong lòng Lộc Hàm, hai người lại khóc nức na nức nở, rất giống đôi mẹ con đời chưa được gặp nhau mấy cuộc đời.

Ngô Thế Huân không biết nên nói cái gì , chỉ có thể ôm lấy hai người nhẹ giọng an ủi, “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, không phải gặp mặt rồi sao…”

Nghe thấy giọng của anh, Lộc Hàm mới ý thức được bản thân đang ở trường học, nhất thời mặt đỏ bừng, ngừng bặt hít hít hít mũi, Ngô Cẩu Đản thấy cậu ngừng khóc cũng dần an tĩnh lại.

“Phụt…” Ngô Thế Huân đột nhiên bật cười, bị Lộc Hàm hung hăng gõ một cái.

Lại nằng nặng thở dài, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, “Đừng nghĩ lung tung, tôi và Lăng Hiểu Dụ thật sự không có gì.”

Lộc Hàm ngây ngẩn cả người, không kịp lấy tay che miệng lại, Ngô Cẩu Đản cũng ghé lên cắn một ngụm, ngây ngốc cười rộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com