Chap 3
Khu rừng ở ngoại ô tỉnh Gumma là nơi cư trú của rất nhiều loài vật. Bọ cánh cứng, cánh cam, chim, thú và rất nhiều loài vật nhỏ đáng yêu khác. Màn đêm buông xuống, cả khu rừng chìm vào sự tĩnh lặng. Nhưng có ai biết được rằng, đó là sự bình yên trước cơn bão lớn đâu chứ.
Nơi đây là nơi chứng kiến cảnh mà thế giới đứng giữa ánh sáng và bóng tối.
Một cuộc chiến sống còn sắp diễn ra, ngay tại mảnh đất này.
Một chiếc Ford màu đen đang di chuyển chậm rãi trên con đường mòn. Đằng sau chiếc xe sang trọng ấy là cả một đoàn xe khác.
"Ting"
"Em không gọi được cho chị ấy, xác định GPS thì thấy chị ấy đang ở trên con đường đèo khác dẫn tới khu rừng. Tiếp theo phải làm sao đây ạ?"
Là tin nhắn của Shiho gửi cho Akai. Akai nhìn vào màn hình rồi suy nghĩ một chút mới nhắn trả lời.
"Anh biết rồi, ưu tiên bây giờ là Tổ chức, chúng ta xong việc đã rồi tính. Chắc cô ấy đi đường khác tới. Cứ kệ đi"
Đọc dòng tin nhắn vừa mới gửi của Akai, Shiho khôn khỏi chán nản. Cô biết bây giờ là lúc rất quan trọng, nhưng cũng không cần thờ ơ đến vậy chứ. Dì gì thì cũng là đồng nghiệp, quan tâm một chút là chết hay sao mà lại lạnh lùng đến vậy.
- Không biết chuyện của 2 cái người này sẽ đi đến đâu nữa. Haizz, tự nhiên đi lo dùm người ta.
Shiho chán nản lắc đầu.
Ở bên đây, Shinichi ngó mắt vào điện thoại của Akai, anh ngẫm nghĩ một chút rồi mới lên tiếng
- Sao chị ấy lại đi đường đó? Đường đó không những xa mà còn vắng vẻ nữa. Anh nghĩ sao, Akai? Cho ý kiến đi.
- Ý kiến ? Ý kiến gì? Cô ấy muốn đi đường nào là chuyện của cô ấy. Chúng ta quan tâm đến chuyện này đi đã.
Shinichi không biết nói gì hơn chỉ đành ngậm miệng lại. Cả xe bớt chợt trở nên im ắng.
Bánh xe đang từ từ dừng lại, trước cửa của căn biệt thự xa hoa này.
Akai và Shinichi lần lượt bướt xuống, các chiếc khác cũng vừa hay mới tới. Trên tay ai nấy cũng là một khẩu súng lúc. Súng đã được lên đạn, chỉ cần ra hiệu thì tất cả sẽ chấm hết.
Phía người của tổ chức cũng không vừa, trên nóc nhà là cả chục tay lính bắn tỉa. Phía dưới là còn rất nhiều người, tay cũng cầm theo cây súng. Đứng đầu là Gin.
- Khá khen cho sự can đảm của các ngươi, đã bị dồn đến chân tường mà vẫn ngoan cố đến thế. Quả không hổ là Gin, nhỉ?
Akai mỉa mai Gin. Gương mặt vốn lạnh lùng và đẹp không góc chết của Gin lúc này lại trở nên méo mó. Hắn nghiến răng nghiến lời gầm lên với Akai.
- Còn không phải là mày ban cho sao, đừng tỏ vẻ thanh cao. Tất cả, LÊN!
- TẤN CÔNG!
Đây là lần đầu tiên Akai thấy được sự mất bình tĩnh của Gin. Có lẽ là như người ta nói, giận quá hóa điên. Bị dồn đến thế bí thì người ta sẽ mất hết lí trí, làm theo bản năng, phản kháng đến cùng. Nhưng hắn đâu biết được rằng. Càng vũng vẫy sẽ càng dính chặt vào mạng nhện được giăng ra bởi những con nhện ma lanh như bọn người Akai đâu chứ.
Đồng loạt nhận được mệnh lệnh từ chỉ huy, 2 bên lao vào đâu với nhau. Những tiếng súng vang lên phá tan sự yên tĩnh của khu rừng.
Trong lúc bên ngoài đang nổ ra chục cuộc đọ súng thì Akai và Shinichi đã lẻn đi từ khi nào.
Từ cổng chính men theo con đường mòn sẽ dẫn tới một cách cửa khác. Cánh cửa phụ này rất ít khi bị phát hiện nên có lẽ Tổ chức đã chủ quan, người canh gác ở đây chỉ khoảng 5 người. Akai nhanh nhẹ hạ gục họ.
Bên trong biệt thự khá rộng. Lấy tông màu chủ đạo là đen để trang trí. Nội thất đắt tiền cũng màu đen nốt.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi ngạo nghễ trên chiếc ghế sofa đắt tiền. Trên tay là ly vang đỏ. Đôi mắt phượng in hằn dấu vết năm tháng. Sâu sắc, nghiêm nghị, ma lanh, tinh xảo, khó đoán. Đôi lông mày rậm giãn ra. Miệng ngân nga giai điệu Bethoven.
- Đến hết rồi à?
Cứ ngỡ giọng nói sẽ rất lạnh lùng nhưng không, nghe thấy rất êm tai. Nhưng đối với Akai, thì đây là giọng nói khó nghe nhất.
- Nếu ông chịu đầu hàng nhận tội, thì công việc 2 bên sẽ rất nhẹ nhàng đấy.
Akai rút một điếu thuốc đưa lên miệng rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện Boss. Shinichi thấy vậy liền ngồi xuống theo.
- Nếu ta nói không thì sao. Các ngươi nghĩ có thể bắt ta dễ đến thế à?
Giọng nói mang đậm chất giễu cợt.
- Vậy thì tôi không khách sáo đâu.
- Cậu làm được gì tôi nào.
Câu nói của Boss vừa dứt thì một đòn tiệt quyền đạo đã nhắm đến ông ta mà đánh.
Bất ngờ trước đòn hiểm của Akai, Boss nhanh chóng lấy lại phong độ rồi đánh trả.
Tất cả đòn đánh của 2 bên đều nhắm đúng ngay chỗ hiểm của đối phương mà công kích.
- Anh Akai, cúi đầu xuống.
Shinichi vừa hét lên vừa sút một trái bóng đến chỗ họ. Nhận được tín hiệu từ đồng đội kém mình tận 10 tuổi, Akai, nhanh chóng khom người và không quên ra thêm một quyển vào bụng Boss.
Lực từ quả bóng và đòn đánh của Akai khiến ông ta hoàn toàn ngã quỵ.
- Ông thua rồi.
Akai và Shinichi đồng thanh lên tiếng.
" Bùm"
Tiếng bom. Một quả bom bớt chợt phát nổ. Căn biệt thư sang trọng bắt đầy rung lắc dữ dội.
- Nhanh, chúng ta mau ra ngoài.
Shinichi tiến tới dìu Boss rồi cùng Akai tức tốc chạy ra ngoài.
Vừa đặt chân ra khỏi phạm vi sát thương của bom thì căn nhà phát nổ hoàn toàn.
Gin gầm gừ với Akai bằng một giọng nói lạnh lẽo.
- Các ngươi đợi đó, bọn ta mà thoát được thì các ngươi chết chắc.
- Đồng bọn của ngươi đã bị bắt hết rồi. Các căn cứ khác cũng bị phá hủy, Gin, ngươi tính thoát bằng niềm tin sao?
Vẫn là giọng điệu quen thuộc ấy, Akai tiếp tục mỉa mai đối phương.
- Cuối cùng cũng kết thúc, chúng ta về thôi. Để nơi đây lại cho lính cứu hỏa, chúng ta về ăn mừng nào.
Camel ôm lấy bả vai sượt đạn của mình vừa hào hứng lên tiếng. Nhưng một tiếng nổ khác đã thu hút sự chú ý của tất cả. Tiếng nổ phát ra cách đó khá xa khu rừng, hình như là từ phía đoạn đường đèo. Như chợt nhớ ra gì đó, Akai vội vàng phóng xe đến chỗ đó.
Với tài lái xe xé gió của anh thì chẳng mấy chốc đã đến đó.
Vừa nhìn thấy khung cảnh rợn người này. Trái tin Akai bất giác đập mạnh một cái, hơi thơ ngưng lại.
Trước mắt anh là khung cảnh một chiếc xe bị nổ đến không nhận ra hình dạng đang bốc cháy dữ dội, cách đó một chút là hình ảnh của một cô gái nằm sấp, mai tóc vàng của cô trở nên nổi bật bởi ngọn lửa.
Cô gái ấy không ai khác chính là Jodie.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hanna không giỏi viết về mấy kiểu lên kế hoạch trả thù tính kế nên mong mọi người bỏ qua cho.
Chỉ còn có vài chap nữa là kết truyện rồi.
Hanna xin thông báo là từ đầu tháng 6 cho đến ngày 28 tháng 6, tất cả các truyện của Hanna sẽ ngừng đăng. Lí do là vì Hanna phải ôn tập để thi. Mong mọi người thông cảm cho. Hanna xin gửi lời xin lỗi vì bất tiện này và cảm ơn các bạn đã đọc truyện của Hanna.
Đọc truyện vui vẻ nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com