Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13

Vaness vẫn đang trân trối nhìn cái con người đang gần như bùng nổ trước mặt mình. Lần này không phải là cái tát của Thanh my nữa mà là một cú đấm từ cậu. Cậu cúi xuống nắm lấy cổ áo Vaness. - Anh vừa nói cái gì. *muốn giết người* Vaness đẩy cậu ra rồi đứng lên. cậu tiếp tục xông vào lần nữa, nhưng lần này vệ sĩ của Vaness đã xuất hiện và giữ chặt lấy cậu - Ô hô, ai đây nhỉ. Không phải là đứa trẻ của HK sao? Sao cậu lại ở đây thế này? Chuyển làm vệ sĩ của Thanh my ư? Tại sao cậu phải làm vệ sĩ cho cô ca sĩ này vậy? - YAHHHHHHHHHHHHH... cậu giãy giụa, nhảy lên đạp Vaness nhưng tay vệ sĩ đã kẹp chặt cậu lại, và đôi chân ngắn củn kia không thể với tới Vaness. Tay vệ sĩ ném cậu không thương tiếc. Thanh my vội vã chạy lại đỡ lấy cậu. - Tuệ nghi ah, cậu không sao chứ? cậu không nói gì. Khuôn mặt trẻ con ư? Hết rồi. Giờ khuôn mặt cậu đầy tức giận, đôi mắt gần như bốc hỏa. Không nói gì, cậu lại xông lên. - Tuệ nghiiiiiiii... - Thanh my kêu tên cậu trong bất lực. Tay vệ sĩ tất nhiên không để cậu đụng đến Vaness. Hắn ta túm lấy cậu lần nữa và đạp mạnh cậu xuống đất không thương tiếc. Tên Vaness đứng đó nhếch mép cười. cậu là người gây sự trước nên hắn không ngần ngại cho vệ sĩ dần cậu một trận nên thân. Tên vệ sĩ ra sức đánh cậu trong sự kháng cự quyết liệt của cậu. Bất chợt tên vệ sĩ đạp mạnh vào bụng cậu làm cậu gục hẳn. Thanh my một lần nữa lao đến giữ chặt lấy cậu khi thấy cậu định sống mái với hắn lần nữa.

- Đừng mà. Vì mình... cậu lúc này mới ý thức được mọi việc. Cậu quay sang nhìn Thanh my. Đôi mắt Thanh my đã đong đầy nước. Thanh my dìu cậu lên, cố gắng che chắn cho cả hai trước sự tấn công của bọn phóng viên để ra xe. Chợt nhớ ra điều gì, Thanh my rút chiếc nhẫn ra ném vào mặt Vaness rồi đi tiếp. Ấn được cậu lên xe, Thanh my cũng vội vã lên xe lái đi. Đám phóng viên chưa kịp chuẩn bị nên không thể đuổi theo. Họ quay lại với con mồi Vaness của mình và tạm tha cho hai người kia. Chiếc xe chạy thẳng về nhà cậu. cậu có vẻ khá đau, khuôn mặt nhăn nhó, tay thì ôm khư khư cái bụng. Dìu cậu vào phòng khách, đặt cậu ngồi lên sofa, Thanh my đi tìm hộp y tế cùng túi chườm. Đưa túi chườm cho cậu đặt lên bụng, Thanh my im lặng, nhẹ nhàng chăm sóc những vết thương trên người cậu. Thỉnh thoảng cậu lại rít lên vì đau.

- Mình xin lỗi,My... - Sao lại xin lỗi mình vậy chứ? - Xin lỗi, đáng lẽ mình nên kiềm chế lại. Giờ thì gây rắc rối cho cả hai rồi. - Không phải lỗi của cậu. Là mình đem rắc rối cho cậu. Cậu vì mình mà vậy, có đáng không Tuệ nghi? - Đáng lắm chứ. Hôm nay thế là còn nhẹ đấy. Lần sau sẽ không có chuyện nhẹ nhàng như thế đâu... - Còn có lần sau nữa sao? - *nhíu mày* - Ấy, ý mình không phải vậy đâu, chỉ là... - Mình hiểu. Không sao. Lại một hồi im lặng. Thanh my chỉ ngồi im bên cạnh cậu sau khi đã chăm sóc cho cậu, mắt đờ đẫn nhìn mông lung vào không trung. - Cậu không sao chứ My? cậu khẽ hỏi khi Thanh my buông tiếng thở dài. - Mình thì làm sao được chứ? Cậu mới là người có sao kìa. Mình không sao. - Nhưng... cậu hơi nghẹn giọng. - Cậu sợ mình buốn chứ gì? - cậu gật đầu - Sao lại buồn vì chuyện không đáng như thế chứ? Chỉ hơi tiếc cái nhẫn đẹp thôi. Thanh my đưa tay lên ngắm nghía. Chiếc nhẫn đã in một dấu trắng lên ngón tay của Thanh my. Điều đó cho thấy chuyện tình của cô và Vaness đã được một thời gian dài. Vậy mà.

- Vậy thì tốt rồi. Con người như hắn ta không đáng để cậu phải buồn. Còn chiếc nhẫn, khi nào đó mình sẽ mua cho cậu cái khác đẹp hơn. Được không? cậu trưng bộ mặt ngu ngơ ra hứa với Thanh my làm Thanh my bật cười vì đề nghị trẻ con đó. - Ừ, được rồi. Thôi mình về nhà đây. Cậu nghỉ đi. - Được rồi. Cậu cũng về nghỉ đi. Có gì thì gọi cho mình nhé? Thanh my không trả lời, lặng lẽ ra về. cậu nhìn theo đầy lo lắng. cậu đã theo dõi Thanh my từ khi Thanh my ra mắt cho đến tận bây gờ. Tiếp xúc nhiều với Thanh my, cậu cũng một phần nào hiểu tính Thanh my, luôn giấu đi nỗi buồn cho riêng mình. Ngồi một lúc cho đến khi túi chườm hết tác dụng, cái bụng cũng đã đỡ hơn, cậu mới đi vào phòng thay bộ quần áo dơ ra. Bước đến bên cửa kính phòng, kéo rèm ra,cậu nhìn thấy Thanh my ngụy trang kín đáo đi khỏi nhà, bắt taxi đi đâu đó. Không chần chừ thêm nữa, cậu chỉ kịp chụp cái mũ lên đầu rồi phóng xuống lấy xe bám theo chiếc taxi. Taxi dừng lại trước quán bar Vam. Thanh my nhanh chóng bước xuống với bộ dạng lén lút. cậu cũng đỗ xe ở một quãng khá xa rồi cũng vào bar. Bên trong tối thui, đèn nhấp nháy, nhạc xập xình, mùi rượu bia nồng nặc làm cậu choáng váng. Đưa mắt nhìn xung quanh, cậu thấy Thanh my ngồi bên quầy rượu, trước mặt là mấy ly rượu rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: