Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 39

"Đêm nay, chúng ta thuộc về nhau" Tú phương cười gian tà. Mục đích của cô cuối cùng đã đạt được. Vuốt nhẹ khuôn mặt Tuệ nghi lần nữa, Tú phương lần tay xuống dưới và chuẩn bị thanh toán nốt số cúc áo còn lại. Ộc...Ọe... - Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhh... Tú phương hét toáng lên khi bỗng chốc Tuệ nghi bật dậy và phun mọi thứ vào người cô. Sau đó Tuệ nghi lại nằm vật ra giường ngủ li bì.

Tú phương ngồi đó, kinh tởm với những thứ gớm ghiếc trên người mình. Tú phương tức muốn chết. Bao nhiêu thứ dơ bẩn khi không dính đầy người cô trong khi con người kia vẫn sạch sẽ và lại ngủ ngon lành. Cuống cuồng chạy vào nhà tắm, Vic mất cả tiếng để xối nước gột sạch cái chất nhờn nhờn kinh khủng kia ra khỏi người. Bước ra khỏi phòng tắm lần nữa, Tú phương lưỡng lự khi tiến lại gần giường, tay cầm khăn tắm thủ thế. Sau một hồi suy nghĩ, Tú phương quyết định ra sofa ngủ. Chật vật một tý còn hơn là cố giở trò rồi lĩnh thêm một trận nữa. Đêm đó là một đêm dài với Tú phương. (Sáng hôm sau) Ting.......Ting

- A lô... Tiếng điện thoại làm Tuệ nghi giật mình, sờ lần vào túi quần lôi điện thoại ra nghe. Giọng Tuệ nghi vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đầu óc vẫn còn choáng váng.

"Tuệ nghi!" - Giọng Trúc lâm quát qua điện thoại - "Làm thế quái nào cậu lại ở đó hả?" - Ở đâu? Tuệ nghi vẫn còn ngơ ngác, cố gắng tỉnh táo để tiếp nhận những gì Trúc lâm đang nói. Giờ Tuệ nghi mới chú ý đến căn phòng lạ hoắc. "Nhà Tú phương. Sao cậu lại qua đêm ở đó?" - Qua đêm? Nhà Tú phương? Ôi trời, mình chẳng hiểu gì cả. "Ở nguyên đó đợi mình đi. Đừng bước chân ra khỏi cửa nếu không muốn đám phóng viên làm thịt cậu" Tắt máy, Tuệ nghi lắc mạnh đầu một lần nữa. Bây giờ Tuệ nghi mới để ý kỹ căn phòng này. Nó mờ ảo, nhưng lòe loẹt khủng khiếp. Mùi nước hoa nồng nặc khiến Tuệ nghi buồn nôn. Đưa mắt nhìn về phía ánh sáng hắt ra nơi cuối phòng, Tuệ nghi có thể lờ mờ nhận ra đó là phòng tắm. Cánh cửa mở ra, Tú phương xuất hiện với cơ thể đã đầy đủ vải hơn đêm qua. - Tình yêu, ngủ ngon chứ? Tú phương nở một nụ cười quyến rũ nhất có thể, nhưng Tuệ nghi dù cố gắng nhìn thì cũng chỉ thấy đó là một nụ cười méo xẹo. Đôi mắt Tú phương dù đã được dậm một lớp phấn dầy nhưng vẫn không che đi được vết thâm quầng. Đêm qua đã khiến thân xác Tú phương trở nên

tiều tụy.

- Tôi làm gì ở nhà cô thế? - Làm gì? Tuệ nghi ngây thơ quá. Tất nhiên là qua đêm rồi. Tú phương sà vào lòng Tuệ nghi. Ngay lập tức cô bị hất ra một cách phũ phàng và nhận được cái quắc mắt của Tuệ nghi. - Tôi biết là qua đêm. Nhưng ý tôi muốn hỏi sao

tôi lại ở đây. - Tuệ nghi thật biết cách phụ người khác mà. Đêm hôm qua mặn nồng như vậy mà giờ lại nói chuyện với em kiểu ấy. Em đã vất vả "chăm sóc" Tuệ nghi cả đêm đấy. - Tú phương tủm tỉm cười. - Tôi? - Tuệ nghi chỉ vào mình - Cô? - Và chỉ vào Tú phương. Tú phương tất nhiên là gật đầu theo kiểu "bẽn lẽn" rồi. Tuệ nghi đột nhiên bật ngửa cổ ra sau cười lớn. Dù đang rất đau đầu nhưng Tuệ nghi không thể nhịn cười được với cái chuyện mà Tú phương vừa mới nói. - Tuệ nghi cười cái gì chứ? - Tú phương hơi lo khi thấy phản ứng của Tuệ nghi không như mình dự đoán. - Vớ vẩn. Dẹp đi. Tôi với cô sao? Không bao giờ có chuyện đó. - Tại sao lại không chứ? - Cô nghĩ mình xứng tầm với tôi sao? - Tuệ nghi nhếch miệng cười. Đời đã dậy cậu cách mỉa mai.

- Xứng hay không thì Tuệ nghi cũng phải chịu trách nhiệm với em. - Tại sao tôi phải chịu trách nhiệm với cô khi mà chúng ta chẳng có chuyện gì với nhau? - Sao Tuệ nghi dám chắc là không có? - Tôi dám cá là hôm qua cô ngủ ở đó. Tuệ nghi hất mặt về phía ghế sofa. Tú phương chột dạ quay lại nhìn. - Làm sao Tuệ nghi biết? Giọng Tú phương có chiều hướng nhát gừng đi. Cô nàng nghĩ là đêm qua Tuệ nghi đã tỉnh và nhìn thấy mình nằm ở đó. - Sao tôi lại không biết chứ? Tuệ nghi cười đểu. Nhưng ngay sau đó Tú phương còn cười lớn hơn. - Biết là vậy đi. Nhưng liệu đám phóng viên dưới kia có tin những gì Tuệ nghi nói không? Tuệ nghi khựng lại, thở dốc tức giận. Cùng lúc đó thì có tiếng gõ cửa và tiếng Trúc lâm léo nhéo bên ngoài. Tuệ nghi lao đến mở cửa ngay

tức thì. - Tuệ nghi. Cậu ổn chứ? - Mình sẽ ổn nếu thoát khỏi căn nhà này. Tuệ nghi lia mắt về phía Tú phương. Cô nàng đang ngồi nhâm nhi ly café sáng. Trúc lâm hằn học tiến lại. - Cô là loại con gái gì vậy? Tú phương làm ngơ không thèm trả lời. Trúc lâm định đốp cho cô ta một trận nhưng Tuệ nghi đã ngăn lại. - Chấp làm gì con người này Trúc lâm. Đưa mình thoát ra khỏi đây đã.

- Hừ. Còn đám phóng viên... Cô gọi họ đến đúng không? - Haha, cậu hỏi làm gì khi đã biết đáp án. Tú phương thất sắc thật sự. Sự bình thản và mỉa mai của Tuệ nghi làm cô ta run sợ trong lòng. Cứ như là Tuệ nghi đã có chuẩn bị đối phó rồi vậy. - Chết tiệt. Trúc lâm tức giận đá mạnh vào ghế sofa. - Đi thôi Trúc lâm. Tuệ nghi đập lên vai Trúc lâm và kéo đi khi thấy Trúc lâm có biểu hiện sắp bùng nổ. Trúc lâm chuyển hướng, đi ra ngoài cùng Tuệ nghi. Đám phóng viên đã lên đến tận cửa nhà Tú phương. Cửa vừa mở, ánh đèn flash làm Tuệ nghi choáng ngợp. Vất vả lắm Trúc lâm mới che chắn được cho Tuệ nghi và đi xuống xe. Đám phóng viên nhất quyết không buông tha. Chuyện Tuệ nghi qua đêm tại nhà một nữ thần tượng là một tin sốt sẻo. "Rầm" Sập cửa xe vào, Trúc lâm lái xe đi trong sự đeo bám nhiệt tình của đám phóng viên. - Con nhỏ đó muốn gì đây? - Đám cưới. - Cái gì? "Kéttttttttttttttttttttttttttttttt..." Trúc lâm giật mình thắng gấp làm Tuệ nghi mất đà chúi người về phía trước. - Cậu lái xe kiểu gì vậy? Tuệ nghi bực dọc lên tiếng trách móc. - Mình xin lỗi...nhưng...cái gì cơ...Đám cưới á?

Tuệ nghi nhún vai. Cậu đã nhìn thấu tâm can con người đó. Trúc lâm hít thở sâu lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục lái xe đến công ty. Điên tiết hơn là dù sáng nay chuyện này mới xảy ra, nhưng nó đã lên bản tin buổi sáng. ( HK Town) Đám phóng viên đã bu kín cả bên ngoài. Nhác thấy bóng xe Tuệ nghi là họ lao ngay vào bu xung quanh xe, nhanh đến nỗi các bảo vệ không định thần nổi. Ngay lập tức, một đội ngũ bảo vệ được điều ra đó giải vây cho Tuệ nghi. Trúc lâm chật vật lắm mới mở được cửa xe mà lôi Tuệ nghi ra. Các bảo vệ cũng ra sức đàn áp đám phóng viên lại. Tuệ nghi vẫn còn nguyên nét khó chịu, bực dọc trên mặt. Cậu bước xuống xe và hiên ngang đi trong vòng vây của bảo vệ. Tuệ nghi không thèm để mắt tới bất kì phóng viên nào hết, cậu chỉ nhìn trực diện vào tấm lưng Trúc lâm ở phía trước. Thực ra Tuệ nghi đang cố giữ phong thái lạnh lùng để che đi sự lo sợ, bối rối. Tuệ nghi nhìn chằm chằm vào lưng Trúc lâm vì giờ đây nó là thứ vững chãi nhất đang che chắn cho cậu. Trong công ty, các nhân viên chạy tới chạy lui, cả công ty náo loạn cả lên như ở đây sắp xảy ra động đất vậy. Vào bên trong, Tuệ nghi mới thoát khỏi cái vẻ lạnh lùng đi một chút, khuôn mặt đã nhìn thấy sự mệt mỏi. Chủ tịch Hoàng đã đợi sẵn trong phòng họp. Tuệ nghi ngồi xuống trước, bóp trán một cách chán nản. Trúc lâm ngồi xuống sau, vẫn còn chưa nén được cơn tức.

- Sao cậu bất cẩn vậy chứ Tuệ nghi? Chủ tịch Hoàng đang cố gắng giữ bình tĩnh và hỏi Tuệ nghi bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể.

Thời gian này ông gặp đủ hạn rồi. Ngay khi xem bản tin buổi sáng, chủ tịch đã tức tốc cho gọi Trúc lâm đến trình diện và bắt Trúc lâm đi đón Tuệ nghi về. - Tôi xin lỗi... Tuệ nghi chẳng còn muốn giải thích thì thêm nữa. Cậu mệt lắm rồi. - Nhưng...Tú phương chưa phát hiện ra bí mật của cậu sao? Trúc lâm chợt nhớ ra điều quan trọng nhất. - Ừm. Theo mình thì là chưa. - Làm thế nào...? - Chủ tịch Hoàng cũng hơi tò mò vì Tú phương giở chiêu đó với Tuệ nghi cả đêm mà lại không phát hiện ra điều gì. - Tôi làm sao mà biết được. Cái đó phải hỏi cô ta kia. Khi tôi tỉnh, quần áo tôi vẫn còn nguyên vẹn, và cô ta thì vẫn cố ve vãn tôi... Lần này thì Tuệ nghi bực thật sự. Tuệ nghi đang gắt gỏng với chính chủ tịch của mình. Nhưng hiểu được áp lực mà Tuệ nghi đang phải chịu nên chủ tịch không chấp.

- Tôi không nghĩ là Tú phương lại dùng cách này. - Cũng do tôi bất cẩn. - Ừ, nếu cậu không say thì đâu đến nỗi. Mà tại sao cậu lại đi uống say đến mức người ta đưa mình đi đâu cũng không biết thế? Tuệ nghi im lặng. Cậu không muốn nhắc tới lý do ấy, một phần cũng vì chẳng biết phải nói thế nào. Dáng ngồi của Tuệ nghi bây giờ trông mệt mỏi hết mức. Tuệ nghi vẫn còn rất khó chịu trong người. Trận rượu say đầu tiên trong đời đã quật ngã Tuệ nghi. Cơ thể Tuệ nghi mềm nhũn ra, không còn muốn cử động nữa. Đầu thì đau như muốn vỡ tung ra. Người Tuệ nghi nóng sốt suốt từ lúc dậy. Giờ Tuệ nghi muốn được ngủ một giấc. - Nhưng...- Tuệ nghi bất chợt ngẩng lên - ...làm thế nào mà hai người biết tôi ở đó trước cả tôi vậy? - Chuyện của cậu đã được lên bản tin buổi sáng rồi. Trúc lâm cáu kỉnh thông báo. - Cái gì? - Tuệ nghi ngồi thẳng dậy - Bản tin buổi sáng sao? Chết tiệt. "Rầm" Cả Trúc lâm và chủ tịch Hoàng đều giật mình trước cú đấm xuống bàn của Tuệ nghi. Hai người nuốt nước miếng, đơ người nhìn Tuệ nghi đang bốc lửa. Trúc lâm dám thề rằng đây là ánh mắt đáng sợ nhất cô từng nhìn thấy từ trước đến nay. Chủ tịch Hoàng đang nhịp nhịp tay trên mặt bàn phút chốc cũng phải dừng lại ngay lập tức. Tuệ nghi đưa tay lên nhìn đồng hồ.

"Uỳnh..." Tuệ nghi xô ghế ra đứng dậy. - Khóa xe. Tuệ nghi chìa tay về phía Trúc lâm chờ đợi. Trúc lâm run run đưa chìa khóa xe cho Tuệ nghi mà không dám hó hé nửa lời. Cầm chìa khóa, Tuệ nghi bỏ đi. Trước khi bước ra khỏi cửa, Tuệ nghi buông lại một câu. - Chuyện này...tùy hai người xử lý. "Rầm" *giật mình lần hai* Hai người ngồi lại cứng hàm, không còn cất lời nói được gì nữa. Nhóm GG phải đến công ty trình diện sớm để chuẩn bị họp báo vì vụ bê bối của Gia như gây ra. Gia như bị đám phóng viên chộp được ở vũ

trường. Quá buồn trước sự thay đổi, lạnh lùng, lãnh đạm của Tuệ nghi nên Gia như đã tìm đến đây như một thú vui giải khuây. Cùng lúc đó thì họ bắt gặp Tuệ nghi đang đi xuống. - Tuệ nghi... Gia như hớt hải gọi. Giọng Gia như lạc đi làm Tuệ nghi chùng lại vài bước, để Gia như bắt kịp mình. Nhìn sắc mặt Gia như xanh sao, Tuệ nghi thấy có đôi chút hơi xót trong lòng khi nghĩ

mình chính là nguyên nhân. Tuệ nghi đã định hỏi han nhưng ý định ấy mới chỉ kịp thoáng qua đầu Tuệ nghi và biến mất ngay sau khi đồng hồ của công ty điềm tám tiếng.

- Có chuyện gì vậy. Vẫn với cái giọng lạnh lùng ấy, Tuệ nghi nhướn mày nhìn Gia như. - Cậu không làm chuyện đó đúng không? Ánh mắt Gia như nhìn về phía Tuệ nghi đầy hi vọng.

- Không. Mình nói vậy còn muốn nghĩ sao cũng

được. - Mình biết là Tú phương giở trò mà. Đúng không? Cái nhìn của Gia như khiến Tuệ nghi bỗng nhiên có một chút ấm lòng. Giữa bao nhiêu thị phi, bao nhiêu kì thị, Gia như vẫn một mực tin tưởng vào Tuệ nghi. - Mình tin cậu mà. Chỉ cần cậu nói không có gì, mình sẽ chỉ tin cậu thôi. - Ừm. Mình chỉ ngủ lại đó thôi, chứ không làm gì hết. Tuệ nghi đã dịu giọng hơn. Gia như vì thế nở một nụ cười. Khuôn mặt Gia như rạng ngời hơn hẳn. - Cảm ơn cậu đã tin mình. Tuệ nghi cười buồn, và ngay lập tức nhận được cái siết tay thật chặt từ Gia như. Gia như

cố gắng mạnh mẽ hơn để truyền cho Tuệ nghi được một chút mạnh mẽ ấy. Con người trước mắt cô vụt quay trở lại là Tuệ nghi của ngày nào khiến cô hạnh phúc quá. - Mình phải đi có việc. Trong giây lát, Tuệ nghi lấy lại vẻ lạnh lùng. Nhưng Gia như biết đằng sau vẻ lạnh lùng kia vẫn còn một Tuệ nghi ấm áp. Cô chỉ gật đầu, cười tạm biệt Tuệ nghi và quay trở lại với nhóm mình. Nhóm GG thật sự bất ngờ khi sắc mặt của Gia như tươi tỉnh hơn hẳn.

Tuệ nghi nhanh chóng xuống nhà xe. Chuyện của mình bị lên bản tin buổi sáng như thế nào không quan trọng, quan trọng là có một người dù bận đến mấy cũng sẽ cập nhật thông tin buổi sáng. Nhấn ga hết tốc lực, Tuệ nghi hướng về nhà, thầm cầu mong người đó vẫn còn đang ở nhà. Trong đầu Tuệ nghi lúc này chỉ hiện lên duy nhất hình ảnh người đó ngồi há hốc trước bản tin. Tuệ nghi thật không muốn thế chút nào. Đường quang làm Tuệ nghi

càng được thể phóng nhanh hơn. ""My, cậu đừng nghĩ gì về mình hết. Đừng nghĩ gì cả. Mình sẽ giải thích với cậu. Đến lúc đó hãy nghĩ..." Giữ ga ở xấp xỉ 100km/h, Tuệ nghi dường như đang thách thức cả cảnh sát. Thật may là hôm nay không có công an ở các chốt như thường lệ. Xe của Tuệ nghi phanh gấp lại ngay trước cửa nhà, cùng lúc đó, Tuệ nghi đã nhìn thấy Thanh my đang đóng cửa. Cậu vội vã xuống xe và băng ngay qua bên kia để ngăn Thanh my lên xe. - My... My ah... Thanh my có nghe, nhưng cô tảng lờ đi. Đầu ngày hôm nay cô đủ sốc rồi. Cô không muốn gặp mặt con người đó nữa.

- My... Tuệ nghi bám tay lên thành xe, cố lôi kéo Thanh my ở lại. - Mình đang vội. Giọng Thanh my lạnh băng làm Tuệ nghi sởn da gà. - Không. Mình có chuyện muốn nói. - Lúc khác. - Không. Ngay lúc này. Mình cần... Không đợi Tuệ nghi nói hết câu, Thanh my nhấn ga cho xe đi. Tuệ nghi cũng chạy đuổi theo hết tốc lực. - My... My...Mình cần giải thích... My... Thanh my cho Tuệ nghi hít khói một quãng xa rồi mất hút. Tuệ nghi dừng lại thở dốc. - Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa... Tuệ nghi ức chế hét ầm lên. Thời tiết lạnh không xóa đi được vết mồ hôi trên mặt Tuệ nghi. Cậu thất thểu quay trở về nhà. "Rầm" Cánh cửa bị đóng lại một cách thô bạo. Tuệ nghi cởi giày ném lung tung, tiếp theo là áo khoác bay ngay vào góc nhà. Tuệ nghi lôi điện thoại ra và cố gọi cho Thanh my. Cô ấy không bắt máy. Điều Tuệ nghi lo lắng đã đến. Chuyện dù thế nào cũng không quan trọng bằng việc Thanh my sẽ hiểu nhầm Tuệ nghi thế này. Tuệ nghi vội vã quay về nhà cũng là sợ Thanh my sẽ đi làm mất mà không có cơ hội giải thích. Tuệ nghi đã bất chấp cả tính mạng để quay về đây chỉ để xin Thanh my 5 phút giải thích thôi. Vậy mà Thanh my đã phớt lơ và còn cho Tuệ nghi hít khói nữa. Tuệ nghi tức giận bỏ lên phòng ngủ. Tuệ nghi không giận Thanh my, mà giận cái cuộc đời này đã khiến mọi chuyện ra như vậy. Sau một hồi vật vã trên giường, vì quá mệt mà Tuệ nghi ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: