Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10 Lựa Chọn Của Chị

Văn án: 6980 từ
Không biết mình có thể quay bộ truyện này đến cỡ nào.

Hương thức dậy lúc 13h, cảm giác buồn ngủ vẫn còn vương vấn. Nàng mở mắt, nhìn xung quanh, rồi thở dài một cái. Ngày hôm nay không có gì quan trọng, chỉ là một ngày để nghỉ ngơi và làm những gì cô thích. Hương chậm rãi ngồi dậy, thả lỏng cơ thể một chút rồi đi vào bếp.

Cả ngày chẳng có kế hoạch gì, ngoài việc ngồi nhà ăn uống và làm những thứ mình yêu thích. Hương không phải lo lắng gì về công việc chính của mình, vì nàng đã làm hết từ trước. Nàng bắt đầu chế biến một bữa ăn nhanh đơn giản cho bản thân, có thể là một chiếc bánh mì kẹp với chút thịt nguội và rau, kèm theo một cốc nước ép trái cây.

Ăn uống xong, Hương ngồi dài trên ghế sofa, lướt qua điện thoại một lúc, kiểm tra lại lịch công việc chụp ảnh cho ngày mai. Hương tự nhủ rằng phải đi ra ngoài một chút, tìm kiếm cảm hứng cho những bức ảnh mới. Nghề nhiếp ảnh là tay trái, nhưng cũng là niềm đam mê mà nàng dành nhiều thời gian , nhưng bữa giờ hơi bỏ bê vì tình .

Tầm 6h chiều, Hương đứng dậy, chọn trang phục nhẹ nhàng, thoải mái nhưng cũng phù hợp để đi chụp ảnh ngoài trời. Nàng khoác chiếc áo khoác mỏng, quần jean ống rộng, rồi xách máy ảnh, chiếc ba lô nhỏ đựng dụng cụ chụp ảnh, và bước ra ngoài.

Hương đi ra biển, nơi có không gian mở, bầu trời hoàng hôn đẹp như tranh vẽ. Nàng thả bộ dọc theo bãi cát, tìm kiếm những góc máy thú vị. Ánh sáng lúc này thật tuyệt vời, mọi thứ xung quanh Hương đều có thể trở thành một bức tranh sống động. Nàng chụp những cảnh vật xung quanh, từ những con sóng vỗ về bờ đến những chiếc thuyền con xa xa trên biển.

Khi trời dần tối, nàng tiếp tục tìm những cảnh vật đẹp, đôi khi chỉ là những chi tiết nhỏ, như ánh đèn bắt đầu bật sáng, hay những vệt mây trên bầu trời. Hương rất yêu những khoảnh khắc này, khi nàng cảm nhận mình hòa quyện vào thiên nhiên và nghệ thuật.

Đến 8h tối, khi ánh sáng đã bắt đầu mờ nhạt, Hương ngồi trên một chiếc ghế đá gần bãi biển, thư giãn một chút. Hương nhìn những bức ảnh vừa chụp được trên màn hình máy ảnh, mỉm cười vì cảm thấy hài lòng với công việc hôm nay.

Thời gian cứ trôi qua một cách nhẹ nhàng, nhưng Hương không vội vã về nhà. Hương muốn tận hưởng khoảnh khắc này thêm chút nữa, vì dù chỉ là một buổi chiều, nó cũng mang lại cho nàng cảm giác tự do và đầy cảm hứng.

Sau một buổi chiều dài với những bức ảnh đẹp, Hương bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, nhưng cũng đầy hài lòng. Nàng thu xếp máy ảnh và các dụng cụ chụp ảnh vào ba lô rồi đi bộ về nhà. Trên đường về, nàng cảm nhận không khí đêm se lạnh, gió nhẹ thổi qua khiến Hương thấy dễ chịu.

Về đến nhà, Hương nhanh chóng vào phòng tắm để tắm rửa, xả hết mồ hôi và bụi bặm của cả buổi ngoài trời. Nước ấm chảy trên người làm nàng thư giãn, giúp những căng thẳng trong cơ thể tan biến. Hương thả lỏng người dưới làn nước, ngả đầu ra sau một lúc lâu. Mùi sữa tắm nhẹ nhàng hòa quyện với hương thơm trên cơ thể nàng , tạo ra một cảm giác dễ chịu, thư giãn.

Tắm xong, nàng thay đồ thoải mái, chọn chiếc váy đơn giản nhưng vẫn đẹp, phù hợp cho một bữa ăn tối. Hương quyết định ra ngoài ăn tối thay vì tự nấu. Hương muốn thưởng thức một bữa ăn ngon, không phải suy nghĩ gì nhiều. Sau khi chuẩn bị xong, nàng khóa cửa rồi bước ra ngoài.

Hương chọn một nhà hàng nhỏ gần nhà, không quá xa nhưng đủ để có một không gian yên tĩnh để tận hưởng bữa tối. Món ăn mà Hương thích ở đây là một đĩa pasta thơm ngon với nước sốt kem, và một ly rượu vang đỏ để thưởng thức cùng. Nàng ngồi bên cửa sổ, nhìn những con phố yên bình ngoài kia, thưởng thức bữa ăn một cách thảnh thơi.

Trong khi ăn, Hương tự hỏi về những dự định sắp tới. Nàng nghĩ tới những bức ảnh mình vừa chụp, những cảm xúc mới mẻ mà công việc nhiếp ảnh mang lại. Nhưng giữa những suy nghĩ đó, nàng cũng chẳng vội vã gì. Mọi thứ đều diễn ra chậm rãi, không có gì phải lo lắng, chỉ cần tận hưởng khoảnh khắc hiện tại.

______

Khi Hương đang thưởng thức món pasta ngon lành trong nhà hàng, không gian ấm áp và yên tĩnh khiến nàng cảm thấy thư giãn. Nàng không phải lo nghĩ về công việc, không có đám bạn ồn ào, chỉ có mình nàng và những suy nghĩ tự do lướt qua trong đầu. Thật sự, Hương cảm thấy bình yên trong khoảnh khắc này, như một ngôi làng nhỏ mà nàng tự xây dựng cho mình trong những ngày dài.

Nhưng khi đang nhâm nhi ngụm rượu vang, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Hương. Phương bước vào nhà hàng, mắt lướt qua xung quanh và dừng lại ngay khi nhìn thấy Hương. Mái tóc dài của Phương xõa nhẹ trên vai, đôi mắt sắc bén vẫn như mọi lần, nhưng hôm nay, trong lòng Hương, mọi thứ lại khác.

Phương là người Hương không muốn gặp hôm nay. Hương chỉ muốn một ngày không bị vướng bận với những trò chơi cảm xúc mà nàng và Phương từng tạo dựng. Cô chỉ muốn thư giãn, không phải suy nghĩ về những vướng mắc trong mối quan hệ giữa hai người.

Phương bước lại gần, mỉm cười như thể mọi thứ đều ổn. “Hương, ngồi đây được không?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng Hương có thể cảm nhận được sự khác biệt trong ánh mắt của Phương, như thể có một điều gì đó không được nói ra nhưng lại rất rõ ràng.

Hương cảm thấy trái tim mình như ngừng đập một nhịp, nhưng nàng cố giữ bình tĩnh, mỉm cười đáp lại, “Được thôi, tôi chỉ đang tận hưởng chút thời gian yên tĩnh. Không ngờ lại gặp chị ở đây.”

Phương ngồi xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi Hương, như thể đang cố tìm kiếm một dấu hiệu nào đó, một phản ứng mà cô biết Hương sẽ không thể che giấu. Tuy nhiên, Hương không muốn tiếp tục trò chơi này nữa. Nàng không muốn chơi đùa với Phương nữa, dù tình cảm trong quá khứ của họ vẫn còn đó, nhưng hôm nay, Hương chỉ muốn là chính mình, không vướng bận gì.

“Hôm nay là một ngày đẹp trời,” Hương nói nhẹ nhàng, cố tránh đi sự căng thẳng trong không khí. “ Em nghĩ chị vẫn nên tìm một nơi khác để ngồi. Em chỉ muốn thưởng thức bữa tối một mình thôi.”

Phương nhìn nàng một lúc, rồi lại cười, nhưng có chút gì đó không tự nhiên trong nụ cười đó. Cô biết rõ, Hương không muốn tiếp tục trò chuyện, không muốn dấn thân vào những lời nói không cần thiết. Tuy nhiên, Phương không rời đi ngay mà vẫn ngồi đó, một phần vì sự tò mò, phần vì cô không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

Sau một vài giây im lặng, nàng nhìn Phương, cố giữ vẻ bình tĩnh. Nàng không muốn để Phương biết rằng trong lòng mình đang dấy lên một sự khó chịu. Nhưng một câu hỏi bất chợt lóe lên trong đầu nàng, và nàng không thể giữ lại.

“Chị… không đi với Lan à?” Nàng hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được chút sắc lạnh.

Phương thoáng ngập ngừng, đôi mắt của cô không còn ánh nhìn tự nhiên như lúc trước. Cô chậm rãi đáp lại, “Lan… không có ở đây. Chị chỉ đi một mình thôi.”

Nàng cảm thấy một nụ cười nhẹ thoáng qua môi mình, mặc dù nó không phải là nụ cười vui vẻ. Câu trả lời của Phương chẳng làm nàng bất ngờ, nhưng lại khiến lòng nàng như nặng trĩu thêm một chút. Dù sao, nàng cũng đã hiểu hết những gì xảy ra trong cuộc sống của Phương và Lan, nhưng cái cảm giác không cần thiết phải đối mặt với nó vẫn khiến nàng thấy khó chịu.

Nàng tiếp tục nhấp một ngụm rượu vang, cố gắng không để ánh mắt của mình phản ánh suy nghĩ đang xoay vần trong đầu. “Thế sao hôm nay chị lại một mình ở đây?” Nàng hỏi, không hề che giấu sự tò mò, nhưng cũng chẳng hứng thú để tiếp tục trò chuyện dài dòng.

Phương nhìn nàng một lúc lâu, rồi trả lời một cách lặng lẽ, “Chị chỉ muốn thay đổi không khí một chút. Không phải lúc nào cũng cần có Lan bên cạnh.”

Những lời nói này nghe có vẻ rất bình thường, nhưng trong mắt nàng, lại chứa đầy ý nghĩa. Phương không thể không nghĩ về Lan, dù cô ấy muốn tìm kiếm một không gian riêng cho mình. Và nàng... vẫn chỉ là một phần trong câu chuyện đó, một phần mà Phương không dễ dàng rũ bỏ.

_____________

Hương vẫn giữ thái độ lạnh lùng, ăn xong phần của mình, nàng không hề quan tâm đến Phương đang ngồi cạnh. Khi bữa ăn đã kết thúc, Hương gọi phục vụ và yêu cầu trả tiền cho phần ăn của mình, như thể không có sự hiện diện của Phương.

Nhưng khi phục vụ chuẩn bị thanh toán, Phương bất ngờ nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng kéo lại. "Để chị trả," Phương nói, với một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy sự kiên quyết.

Hương cảm thấy ngạc nhiên, nhưng không muốn biểu lộ quá nhiều cảm xúc. Nàng hất nhẹ tay ra khỏi tay Phương, mắt nhìn về phía trước. "Không cần đâu," nàng đáp, giọng điệu vẫn không hề thay đổi, lạnh nhạt như lúc trước.

Phương không vội buông tay nàng, ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng, nhưng cũng có chút đau buồn. "Chị muốn làm vậy. Chỉ một lần này thôi, em để chị được làm gì đó cho em." Giọng Phương có chút nghẹn lại, không phải vì oán trách mà vì sự chăm sóc thật lòng mà nàng dành cho Hương.

Hương không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn Phương một lúc lâu. Dù trong lòng nàng không hề có sự đáp lại, nhưng Phương vẫn kiên quyết không chịu buông tay, như thể nàng đang bảo vệ một thứ gì đó quý giá.

Hương lặng lẽ đứng dậy, cúi nhẹ đầu để chuẩn bị rời đi. Nàng nhìn Phương một lần nữa, ánh mắt lướt qua khuôn mặt quen thuộc, nhưng trong lòng lại chẳng có chút cảm giác gì. "Chị ở lại sâu, tôi đi trước," Hương nói, giọng điệu vẫn bình thản, không có gì đặc biệt.

Phương đứng lên, nắm lấy tay nàng lần nữa, lần này có chút lo lắng trong ánh mắt. "Đi một mình có ổn không?" Phương hỏi, cố gắng nhìn thẳng vào mắt Hương để tìm câu trả lời.

Hương thoáng nhìn Phương, sau đó khẽ gật đầu, giọng nàng lạnh lùng, không chút dao động: "Ổn." Nàng rút tay khỏi tay Phương, rồi quay người bước đi mà không một lần quay lại.

Phương đứng đó, nhìn theo bóng dáng Hương khuất dần, cảm giác bất an và lo lắng vẫn không thôi. Nhưng nàng chỉ có thể đứng nhìn, không thể làm gì hơn.

Phương đứng lặng lẽ, đôi mắt vẫn dõi theo bóng dáng Hương cho đến khi nàng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt. Một phần trong lòng nàng cảm thấy hụt hẫng, nhưng cũng có chút tôn trọng khi Hương chọn rời đi mà không chút do dự.

Ngay sau đó, món ăn của Phương được mang ra. Cô ngồi xuống, nhưng tâm trí lại không thể tập trung vào bữa ăn. Món ăn trước mắt vẫn là một phần quen thuộc, nhưng trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ đều nhạt nhẽo. Phương vô thức đưa đũa lên, nhưng không sao cảm nhận được vị ngon của món ăn như những lần trước.

Mắt nàng lướt về phía nơi Hương đã ngồi, nhớ lại cách nàng ăn, vẻ mặt hờ hững nhưng đầy tự nhiên, từng động tác của Hương giống như một phần không thể thiếu trong bữa ăn, làm món ăn ấy trở nên ngon miệng hơn bao giờ hết. Dù cùng một món ăn, nhưng cái cách Hương thưởng thức nó, sự tự nhiên và thoải mái trong từng động tác, làm cho Phương cảm thấy món ăn của mình chẳng còn gì đặc biệt nữa. Cô chợt nhận ra rằng sự hiện diện của Hương mới chính là gia vị quan trọng nhất, khiến mọi thứ trở nên trọn vẹn.

_____________

Lan gọi điện thoại bất ngờ, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy sự mong đợi. "Phương, chị có thể mua đồ ăn cho em không? Em đang ở nhà."

Phương hơi ngập ngừng, không ngờ Lan lại gọi vào lúc này, khi mà tâm trí cô vẫn còn đang quay cuồng với những suy nghĩ về Hương. Nhưng cô không thể từ chối, nhất là khi Lan đã cần cô. "Được rồi, chị sẽ qua ngay," Phương trả lời nhanh chóng, cố gắng để không để lộ sự bối rối trong giọng nói.

Khi món ăn được Phương mua xong, cô lái xe đến nhà Lan. Cảnh vật ngoài cửa sổ thoáng qua trong im lặng, nhưng tâm trí Phương vẫn không thể rời khỏi Hương. Mỗi khi nghĩ đến Hương, một cảm giác lo âu lại xâm chiếm, nhưng cô không muốn để Lan thấy điều đó.

Khi Phương đến nhà Lan, cô bước vào và thấy Lan đang ngồi đợi, ánh mắt ánh lên một chút vui mừng khi nhìn thấy cô. Lan đưa tay đón lấy túi đồ ăn. "Chị mua món em thích đúng không?" Lan hỏi, giọng dịu dàng, nhưng cũng có chút gì đó chờ đợi trong ánh mắt.

Phương chỉ mỉm cười nhẹ, đưa túi đồ ăn cho Lan. Nhưng ngay lúc ấy, Lan đột nhiên nói với một nụ cười khẽ: "Bế em lên đi, giống như lần trước... Giống như chị từng bế cô gái nào đó vậy."

Phương khựng lại một chút, không phải vì câu nói của Lan, mà vì hình ảnh của Hương bất ngờ hiện lên trong đầu. Cô không thể tránh khỏi việc nghĩ đến Hương, những kỷ niệm về nàng chợt ùa về mạnh mẽ. Nhưng rồi Phương nhanh chóng giấu đi sự lúng túng trong lòng. Cô cúi xuống và nhẹ nhàng bế Lan lên, cố gắng không để cảm giác ấy lộ ra ngoài.

Lan trong tay Phương nhẹ nhàng như một cơn gió, đôi mắt sáng long lanh nhìn cô. Nhưng với Phương, mỗi bước đi lên cầu thang lại nặng nề đến kỳ lạ. Cảm giác này, dù đang gần gũi với Lan, lại khiến Phương cảm thấy lạc lõng, như thể phần nào đó của cô vẫn đang ở bên Hương.

Khi cửa phòng Lan mở ra, Phương đặt Lan xuống giường, nhưng lại cảm thấy không khí trong phòng quá yên tĩnh. Mọi thứ vẫn giống như mọi lần, nhưng không khí lúc này lại khác. Ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu lên căn phòng quen thuộc, nhưng trong lòng Phương, nó lại trở nên xa lạ.

Phương không thể không nghĩ về Hương. Những kỷ niệm về nàng, ánh mắt khiêu khích, nụ cười nửa miệng đầy thách thức, cảm giác của nàng trong vòng tay cô - tất cả như đang quay lại trong tâm trí cô. Phương khẽ nhắm mắt lại, nhưng trong lòng cô biết, dù cô có làm gì, những hình ảnh ấy vẫn sẽ không thể phai mờ.

Lan kéo tay Phương, đôi mắt đầy sự mong đợi. "Chị sao vậy? Nghĩ gì mà thất thần thế?" Lan hỏi, nhưng Phương không thể trả lời ngay. Cô nhìn Lan, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng giọng cô lại có chút run rẩy. "Không có gì," Phương đáp, và cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.

Lan mỉm cười, kéo Phương xuống giường gần mình. "Đừng nghĩ ngợi nữa. Em ở đây mà. Em là của chị."

Phương lặng lẽ nhìn Lan, câu nói ấy như một lời an ủi, nhưng lại giống như một lời nhắc nhở cô về sự thật. Cô biết mình đang cố gắng tìm kiếm một thứ gì đó, một cảm giác mà chỉ Hương có thể mang lại. Nhưng giờ đây, trước mặt cô là Lan, người yêu thương cô, nhưng không thể nào thay thế được Hương.

Cảm giác lạc lõng ấy đẩy Phương vào một trạng thái mơ hồ. Bàn tay cô vô thức vuốt nhẹ lên má Lan, nhưng trong đầu lại hiện lên gương mặt của Hương. Nụ cười kiêu kỳ, ánh mắt sắc sảo của nàng, tất cả làm Phương không thể tập trung vào Lan.

Lan kéo Phương lại gần hơn, đôi mắt long lanh cháy bỏng, đôi môi khẽ thì thầm: "Đêm nay hãy để em là của chị, Phương. Chúng ta có thể bắt đầu lại, mãi mãi..."

Lời nói của Lan làm Phương cắn chặt môi, cảm giác bối rối xâm chiếm tâm trí. Cô đặt tay lên vai Lan, dịu dàng nhưng kiên quyết đẩy cô ra một chút. Giọng Phương trầm xuống, như muốn giải thích nhưng cũng đủ để giữ khoảng cách: "Lan... Chị xin lỗi. Chị nghĩ bây giờ không ổn. Chúng ta lâu ngày mới gặp lại, cảm xúc dễ bối rối. Chị không muốn vì vội vàng mà khiến cả hai sau này phải hối hận."

Lan nhìn Phương, đôi mắt của cô tràn đầy sự tổn thương, nhưng cũng có một tia sáng le lói trong đó. "Không ổn? Hay là vì chị vẫn chưa quên cô ta?" Lan nói, giọng có chút nghẹn lại. "Phương, em không phải người thay thế. Em yêu chị thật lòng!"

Phương không đáp lại, chỉ nhìn Lan với ánh mắt phức tạp. Cô đang đấu tranh với chính mình. Nhưng ngay lúc ấy, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

Phương nhanh chóng nhìn vào màn hình, trái tim cô như ngừng đập khi thấy tên Hương hiện lên. Cô không thể chần chừ thêm nữa, bắt máy ngay lập tức, giọng Phương vội vã: "Hương?"

Đầu dây bên kia, giọng Hương nghẹn ngào, đầy sự lo lắng và đau đớn. "Phương... Em bị trẹo chân rồi. Giữa đường, chẳng có ai cả. Em không biết phải làm sao..."

Nghe vậy, Phương không còn lý trí nữa. Cô quay lại nhìn Lan, ánh mắt đầy sự áy náy nhưng không có gì có thể ngừng được bước chân của cô. "Em ở đâu? Chị sẽ đến ngay.

Cúp máy, Phương quay sang Lan. "Lan, chị xin lỗi. Hương cần chị lúc này. Chị không thể để cô ấy một mình."

Lan bật cười khô khốc, đôi mắt đỏ hoe: "Chị luôn vậy. Chị bảo em không nên vội vàng, nhưng chỉ cần cô ta gọi, chị chẳng chần chừ dù chỉ một giây!"

Phương cúi mặt, không phản bác. Cô không thể giải thích được cảm giác của mình, nhưng sâu trong lòng, cô biết Lan nói đúng. Hương vẫn là người duy nhất có thể khiến cô vứt bỏ mọi lý trí.

"Lan, chị thật sự xin lỗi..." Phương nói nhỏ, rồi vội vàng quay đi, để lại Lan trong căn phòng với đôi mắt đầy cay đắng và trái tim vỡ vụn.

____________

Lan ngồi trong căn phòng, không gian yên tĩnh vây quanh cô, nhưng trong lòng lại rối bời. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không dừng lại ở bất cứ vật gì cụ thể, chỉ mải miết suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Phương rời đi quá nhanh, không kịp giải thích, không kịp nói một lời từ biệt. Và điều đó, làm trái tim Lan như vỡ ra từng mảnh.

Cô tự hỏi, liệu Phương có thật sự yêu mình? Cảm giác này, sự bỏ rơi ngay khi Hương gọi điện, dường như đã xóa sạch những gì cô đã làm để giữ Phương bên mình. "Khi nãy chị còn bỏ rơi Hương để theo em, vậy mà bây giờ, chỉ một cuộc gọi của cô ta, chị lại chẳng do dự mà quay lưng. Thật nực cười, Phương ạ." Lan mỉm cười nhạt, nhưng trong ánh mắt ấy là sự phẫn nộ.

Những ngày qua, Lan luôn tự tin rằng mình là người Phương thật sự cần, là người duy nhất có thể chiếm giữ trái tim cô. Nhưng giờ đây, với sự xuất hiện của Hương, mọi thứ đã thay đổi. Cảm giác bất lực xâm chiếm lấy lòng Lan. "Chị nghĩ Hương là gì, Phương? Một tình yêu mới? Một sự thay thế tạm thời? Hay chị chỉ đang trốn chạy khỏi em?" Lan thì thầm, nắm chặt tay. "Hương không hơn gì một cái bóng mờ nhạt, một cơn gió thoáng qua. Còn em, em là ánh trăng mà chị không bao giờ quên."

Đưa tay cầm chiếc điện thoại, Lan soạn một tin nhắn gửi cho Phương. Đó là lời mời gọi, là cơ hội để cô giữ lấy Phương, để không phải nhìn cô rời đi mãi mãi. "Phương, khi nào chị rảnh, em muốn nói chuyện. Đừng để những hiểu lầm khiến chúng ta xa nhau hơn nữa. Em vẫn là người duy nhất hiểu chị."

Cô nhấn nút gửi, nhìn vào màn hình điện thoại với một nụ cười lạnh lẽo. Lan biết, dù có phải làm gì, cô cũng sẽ không để Phương đi. Cô không thể thua trong trò chơi này.
______________

Quay lại lúc Hương chưa trẹo chân . Hương ngồi im trong không gian tĩnh lặng của quán nước, đôi mắt nhìn xa xăm qua khung cửa kính, những suy nghĩ chậm rãi đọng lại trong lòng nàng. Nàng nhận ra rằng mình không thể cứ tiếp tục dính lấy Phương mãi như vậy. Tình cảm của nàng đối với Phương không phải là thứ tình yêu mong muốn nhìn thấy người khác thua cuộc hay để thỏa mãn những sự trả thù không rõ ràng. Hương nhận thức rằng tình yêu của mình dành cho Phương là thật, và nó không thể chỉ là một trò chơi hay một sự chiếm hữu.

Cảm giác này khiến nàng cảm thấy mệt mỏi. Nàng không còn muốn tiếp tục gắn bó với Phương trong những mối quan hệ đầy rối ren và dối lừa nữa. Nàng không muốn yêu Phương chỉ để thấy Phương đau khổ hay phải bối rối vì sự phức tạp mà nàng tạo ra. Thực tế, tình yêu của nàng dành cho Phương là điều duy nhất nàng không muốn tiếp tục làm tổn thương.

Hương cảm thấy rằng đêm nay, nếu có thể trôi qua một cách nhẹ nhàng, không có thêm những lời nói hay hành động gây tổn thương, có lẽ đây sẽ là lúc để nàng buông tay. Nàng sẽ không đeo bám Phương nữa, không tiếp tục hy vọng một điều gì đó có thể thay đổi. Nàng cần phải xóa đi hình bóng của Phương, không phải vì căm ghét, mà vì tình yêu thật sự không thể chỉ tồn tại trong những cảm xúc mơ hồ hay không rõ ràng.

Đêm này có thể sẽ là khởi đầu cho sự giải thoát, cho một cái kết không ồn ào, không bi thương, nhưng đủ để nàng bước tiếp trên con đường của mình mà không phải dằn vặt với những cảm xúc không được đáp lại. Hương nhận ra rằng dù có yêu Phương đến đâu, thì tình yêu ấy cũng không thể là lý do để nàng tiếp tục sống trong sự hoang mang và không thể kiểm soát.

Hương đứng dậy rời quán nước, cảm giác nặng nề trong lòng khiến nàng không muốn quay về ngay. Những ý nghĩ lộn xộn bủa vây lấy nàng: một phần muốn buông tay, một phần lại không đành lòng. Nhưng Hương biết, nàng không thể mãi tự giam mình trong những mối quan hệ chông chênh này.

Nàng cứ đi, bước qua từng con đường vắng người, dưới ánh đèn vàng hắt xuống mờ ảo. Trong đầu nàng chỉ vang lên một ý niệm duy nhất.

"Mình phải dừng lại... Mình không thể tiếp tục thế này nữa.

Ý chí mạnh mẽ đan xen với cảm giác đau nhói trong lòng, làm nàng bước đi mà chẳng để ý đến xung quanh.

Bỗng dưng, một viên sỏi nhỏ dưới chân khiến nàng bước hụt. Gót giày cao mảnh của nàng trượt xuống mép vỉa hè, làm cổ chân nàng vẹo đi một cách bất ngờ. Cơn đau nhói lan lên, khiến nàng chao đảo, phải vịn vào cột đèn bên cạnh để không ngã hẳn.

Hương nhíu mày, khẽ rên lên, cảm giác đau buốt chạy dọc từ cổ chân lên đầu gối. Nàng thử nhấc chân lên, nhưng cơn đau lại ập tới dữ dội hơn, buộc nàng phải đứng yên, tay bấu chặt lấy thân cột. Nàng nhìn quanh, con đường tối om, chẳng có bóng người nào qua lại.

Trong khoảnh khắc ấy, nỗi cô đơn lại trỗi dậy. Dù Hương muốn tự mình mạnh mẽ, nhưng cơn đau kéo nàng về thực tại. Không thể đi tiếp, không thể quay lại. Nàng cắn môi, cố chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn rút điện thoại ra, ngập ngừng bấm số của Phương.

Giọng nàng run rẩy, nhưng nàng cố giữ bình tĩnh khi Phương bắt máy:
"Phương... Em bị trẹo chân rồi. Giữa đường, chẳng có ai cả. Em không biết phải làm sao..."

Lời nói của nàng nhỏ dần, như muốn kiềm nén cảm xúc, nhưng trong lòng lại có chút gì đó hy vọng mong manh, rằng Phương sẽ đến – dù chỉ một lần nữa.

_____________

“Phương vội vã chạy đến, lòng ngổn ngang những cảm xúc khó tả. Khi ánh mắt cô chạm vào Hương, trái tim như thắt lại. Nàng co ro ngồi trên ghế đá, ánh mắt hướng xuống đất, mái tóc rối xòa che đi gương mặt, nhưng đôi mắt đỏ ửng của nàng không thể giấu được nỗi đau và sự mỏi mệt.

Phương ngồi xuống bên cạnh, khẽ chạm vào vai nàng. “Hương...” Giọng cô trầm xuống, đầy sự ân hận. “Đáng lẽ chị không nên để em đi một mình.”

Hương ngẩng lên, ánh mắt thoáng chút bất ngờ khi thấy Phương. Nàng định nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại, chỉ có thể cúi đầu xuống lần nữa, như muốn giấu đi cảm xúc của mình.

Phương quỳ xuống trước mặt nàng, đôi tay dịu dàng nâng cổ chân nàng lên để kiểm tra. Nhìn thấy mắt cá chân đã sưng to, cô không giấu nổi vẻ xót xa. “Em đau thế này, làm sao có thể chịu đựng một mình được?”

Hương mím môi, cố gắng giữ bình tĩnh. “Em không sao. Chỉ cần về nhà là được.”

Phương lắc đầu, giọng cô kiên quyết nhưng vẫn tràn đầy sự quan tâm: “Không được. Chị sẽ đưa em đi viện. Cần phải kiểm tra kỹ, nếu không chân em sẽ tệ hơn.”

Không đợi Hương phản đối, Phương đứng dậy, cởi áo khoác của mình khoác lên người nàng, rồi nhẹ nhàng cúi xuống bế nàng lên. Hương hơi bất ngờ, nhưng cơn đau khiến nàng không thể vùng vẫy hay từ chối.

“Chị thật phiền phức,” Hương nói khẽ, giọng nàng đầy sự bất mãn, nhưng cũng có chút gì đó mềm yếu.

“Ừ, chị phiền,” Phương đáp, ánh mắt vẫn tập trung về phía trước khi bước đi. “Nhưng chị không thể bỏ mặc em. Dù em có thấy chị phiền thế nào, thì chị vẫn sẽ làm thế.”

Cả hai im lặng trên đường đến bệnh viện, nhưng từng bước chân của Phương lại chứa đựng bao nhiêu nỗi niềm. Cô cảm thấy mình đã sai khi để Hương một mình, và giờ, cô chỉ mong có thể bù đắp cho nàng bằng cách chăm sóc nàng thật tốt.
___________

Tại bệnh viện, Phương đặt Hương xuống ghế chờ, vội vàng đi làm thủ tục. Hương ngồi im, nhìn bóng lưng hối hả của cô, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Nàng không rõ đó là sự cảm động hay là nỗi buồn.

Một lát sau, Phương quay lại, ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt đầy sự quan tâm.

“Bác sĩ sẽ kiểm tra cho em ngay. Có đau lắm không? Chị có thể làm gì để em thoải mái hơn không?”

Hương khẽ lắc đầu, nụ cười nhẹ thoáng qua môi. “Chị lúc nào cũng vậy. Lo lắng đến mức làm em cảm thấy mình như một đứa trẻ.”

Phương cười khẽ, nhưng trong ánh mắt vẫn ẩn chứa sự day dứt. “Tại chị không muốn em phải chịu đau. Nếu chị đi cùng em từ đầu, có lẽ mọi chuyện đã khác.”

Hương không đáp, chỉ quay mặt đi, nhìn về phía hành lang trắng toát của bệnh viện. “Chị không cần phải cảm thấy có lỗi đâu. Em tự đi là vì em muốn thế.”

Phương cúi đầu, tay siết chặt lại trên đầu gối. “Dù em muốn hay không, chị vẫn thấy mình nên bảo vệ em. Chị... chỉ không muốn em phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.”

Hương im lặng, lòng như bị khuấy đảo bởi những lời nói ấy. Nàng không biết nên nói gì, bởi nàng hiểu rằng trong sự dịu dàng của Phương, luôn có một phần thật lòng mà nàng không dám đối diện.

Lát sau, bác sĩ gọi Hương vào kiểm tra. Phương định theo vào, nhưng Hương ngăn cô lại. “Em tự vào được. Chị chờ ở đây đi.”

Phương nhìn theo bóng nàng khuất sau cánh cửa phòng khám, lòng nặng trĩu. Cô tự hỏi, liệu mình đang cố chấp chăm sóc Hương vì tình yêu, hay chỉ vì cảm giác tội lỗi?

Khi Hương trở ra, cổ chân đã được băng bó kỹ càng. Nàng chậm rãi bước đến, ánh mắt hơi mệt mỏi nhưng vẫn cố nở nụ cười nhẹ. “Xong rồi. Bác sĩ bảo chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, không quá nghiêm trọng.”

Phương thở phào nhẹ nhõm, vội đứng dậy đỡ lấy nàng. “Để chị đưa em về.”

Hương khẽ gật đầu, không phản đối. Nhưng trong lòng nàng, một cảm giác lạ lẫm len lỏi, như thể nàng đang dần chìm vào một mớ bòng bong cảm xúc mà chính mình không kiểm soát nổi.

Trên đường về, Phương không nói gì, chỉ chăm chú lái xe, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua Hương, như để chắc chắn rằng nàng không sao. Còn Hương, nàng tựa đầu vào cửa kính, mắt nhìn ra ngoài phố.

“Phương,” nàng bất ngờ lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ.

“Gì vậy?” Phương hỏi, quay sang nhìn nàng.

Hương không nhìn lại, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài. “Nếu chị không còn yêu em nữa... Chị sẽ dừng lại chứ?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Phương khựng lại, bàn tay hơi run trên vô-lăng. Cô không trả lời ngay, chỉ im lặng, như đang tìm kiếm một câu trả lời trong lòng mình.

_________

Phương quay đầu nhìn Hương khi nàng ngồi xe. Ánh sáng từ đèn đường hắt lên khuôn mặt Hương, làm nổi bật đôi mắt đỏ hoe nhưng bình tĩnh của nàng. Khi Phương  lái xe, Hương nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nàng thấp và mang chút gì đó áy náy.

"Chị Phương... Em xin lỗi vì đã làm phiền chị thế này."

Phương hơi khựng lại, đôi tay đang cầm vô-lăng siết chặt hơn. Cô quay sang nhìn Hương, ánh mắt pha chút ngạc nhiên. Trước đây, Hương luôn mạnh mẽ, luôn giữ khoảng cách. Đây là lần đầu tiên nàng nói những lời như thế.

"Em nói gì vậy, Hương? Em không làm phiền chị đâu. Chị đến vì chị muốn," Phương đáp, giọng cô dịu dàng, nhưng sâu trong lòng lại có chút cảm giác nặng nề.

Hương cúi đầu, tay nắm chặt mép váy, giọng nàng trở nên nhỏ hơn, mang theo sự yếu đuối vừa đủ.

"Thật ra... bây giờ, ngoài chị ra, em không còn ai để nhờ cả. Em... em chẳng biết làm gì nữa..."

Những lời ấy như một cú thúc vào lòng Phương. Cô cảm thấy trái tim mình thắt lại. Hương, người luôn tự lập và mạnh mẽ, giờ đây lại nói rằng nàng không còn ai ngoài cô. Phương thấy mình như kẻ duy nhất có thể đứng bên cạnh, duy nhất có thể bảo vệ Hương lúc này.

"Em đừng nói thế. Dù chuyện gì xảy ra, chị vẫn ở đây. Em có thể dựa vào chị, được không?" Phương lên tiếng, mắt nhìn thẳng vào con đường trước mặt nhưng tâm trí đã rối bời.

Hương khẽ ngước lên, ánh mắt chạm vào gương mặt Phương. Nàng thấy sự chân thành và cả nỗi bối rối trong ánh mắt ấy, khiến nàng không thể không nở một nụ cười nhẹ – nụ cười vừa cảm động, vừa lạnh lùng.

"Chị thật tốt, Phương à. Nhưng em sợ... sợ rằng mình sẽ làm chị mệt mỏi mất," Hương đáp, giọng nàng khẽ run, như đang cố kìm nén một điều gì đó.

Phương lắc đầu, không để nàng nói thêm.

"Không đâu. Em không biết chị đã sẵn sàng đến thế nào khi nghe em gọi sao? Với chị, giúp em không bao giờ là gánh nặng."

Hương quay đầu nhìn Phương, đôi mắt vẫn đỏ hoe nhưng lại ánh lên chút gì đó như đang trêu đùa. Nàng hít một hơi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng từng chữ:

“Chị Phương… em thật sự rất cảm ơn chị.”

Phương ngạc nhiên, ánh mắt liếc sang Hương một thoáng trước khi tập trung vào con đường trước mặt. "Cảm ơn chị? Vì chuyện gì?"

Hương mỉm cười, nụ cười vừa dịu dàng, vừa lạnh lùng, khiến Phương không khỏi cảm thấy bối rối.

“Vì… chúng ta là bạn mà. Nếu không có chị, chắc em đã không biết phải làm sao. Chị đúng là một người bạn rất tuyệt.”

Phương chợt khựng lại, lời nói của Hương như một nhát dao nhẹ nhàng nhưng đầy sắc bén đâm vào tâm trí cô. Hai chữ “bạn” vang lên, kéo cô trở về những gì chính mình từng nói với Hương.

“Chúng ta làm bạn, được không?” Phương đã nói thế, như một cách để giữ Hương ở lại bên mình, nhưng giờ đây, khi nghe chính Hương nhắc lại, cô chỉ cảm thấy nực cười với chính mình.

Cảm giác như bị chính những lời nói của mình phản bội, Phương không khỏi nhếch môi tự cười nhạt. Hóa ra, chính cô đã đặt mình vào vị trí này – một kẻ lạc lối giữa những cảm xúc mà cô không thể kiểm soát.

Hương nhìn thấy sự bối rối trong ánh mắt Phương, nàng khẽ nghiêng đầu, giọng nói tiếp tục dịu dàng nhưng đầy ẩn ý.

“Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện bình thường, đúng không chị? Em thật may mắn vì có chị làm bạn.”

Phương không đáp, chỉ siết chặt tay lái hơn. Trong lòng cô lúc này là một mớ hỗn độn của cảm giác xấu hổ, hối hận, và cả sự mâu thuẫn không thể giải thích

________________

Khi xe dừng trước cửa nhà, Hương khẽ mở cửa, từng động tác chậm rãi, như muốn níu kéo thời gian. Nàng bước ra, nhưng khi quay lại để cảm ơn Phương, một giọt nước mắt vô tình lăn dài trên má, ánh lên dưới ánh đèn đường mờ nhạt.

Phương nhìn thấy, tim cô thắt lại. Hình ảnh Hương đứng đó, mong manh và đầy tổn thương, như bóp nghẹt tất cả lý trí của cô. Trước khi kịp suy nghĩ thêm, Phương vội vàng tắt máy, lao ra khỏi xe.

“Hương!” Phương gọi lớn, giọng cô khẩn thiết, đôi chân bước nhanh đến gần nàng.

“Phương, không… không cần đâu.” Hương giơ tay, như muốn ngăn cô lại, nhưng đã quá muộn. Phương vòng tay ôm chặt lấy nàng từ phía sau, hơi thở gấp gáp phả vào tai Hương, mang theo tất cả những cảm xúc mà cô không thể kìm nén.

“Chị xin lỗi… Chị không thể nhìn em như thế này được…” Phương thì thầm, giọng cô run rẩy, như đang chống chọi với chính bản thân mình.

Hương giãy dụa, cố thoát ra khỏi vòng tay của Phương, nhưng khi nàng dùng quá nhiều sức như thế cũng không lại cô.

“Phương, không được! Chị có người yêu rồi… Chị không thể làm như thế này với em…”

Phương siết chặt hơn, như sợ nếu buông ra, Hương sẽ biến mất mãi mãi. Cô không trả lời, chỉ cúi xuống, và trong một khoảnh khắc bồng bột, môi cô chạm vào môi Hương.

Nụ hôn bất ngờ khiến Hương khựng lại, mắt nàng mở lớn, nhưng rồi nhanh chóng nhắm lại, môi nàng hé ra như để đáp lại cảm xúc mãnh liệt ấy.

Khoảnh khắc ấy như đông cứng thời gian. Dưới ánh đèn mờ nhạt, giữa không gian yên tĩnh của đêm, chỉ còn lại hai người họ – một nụ hôn chất chứa bao nhiêu mâu thuẫn, hối hận và khát khao bị dồn nén quá lâu.

Khi Phương buông Hương ra, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào nàng, như muốn tìm kiếm một câu trả lời nào đó. Nhưng Hương chỉ đứng im, đôi má ửng đỏ, ánh mắt nhìn Phương đầy phức tạp.

“Phương…” Nàng thì thầm, giọng nhẹ như hơi thở, không rõ là đang trách móc hay thừa nhận điều gì.

Phương khẽ lắc đầu, đôi tay vẫn đặt trên vai nàng.

“Chị xin lỗi… Nhưng chị không thể ngăn mình lại. Chị không biết tại sao… nhưng chị…”

"Đừng nói nữa," Hương ngắt lời, đôi mắt nàng thoáng chút cay đắng nhưng lại nở một nụ cười nhạt. "Chúng ta chỉ là bạn… phải không? Như ý muốn của chị."

Phương sững người, câu nói của Hương như một nhát dao cứa thẳng vào trái tim cô. Ánh mắt cô lập tức tối lại, một tia đau đớn thoáng qua nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi vẻ lạnh lùng quen thuộc.

“Ý muốn của chị?” Phương lặp lại, giọng khẽ run. Cô nhìn thẳng vào Hương, cố tìm một tia chân thật sau nụ cười hờ hững ấy. “Hương, em nói vậy là có ý gì?”

Hương nhún vai, đôi mắt lơ đãng nhìn về phía xa như muốn trốn tránh ánh nhìn của Phương. “Chẳng phải chị là người nói chúng ta không nên đi xa hơn sao? Tôi chỉ làm theo lời chị thôi.”

Phương siết chặt tay, cảm giác tội lỗi và nỗi đau đan xen trong lòng. Cô bước đến gần Hương hơn, giọng hạ xuống, đầy tha thiết: “Hương, em biết chị không nghĩ như vậy. Chị chỉ…”

“Chị chỉ cái gì?” Hương cắt lời, giọng nàng bỗng chua chát. “? Chị hối hận rồi à? Nhưng muộn rồi, Phương ạ.”

Phương đứng lặng, trái tim như bị xé toạc. Cô muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn đôi mắt lạnh lẽo của Hương, mọi lời lẽ đều nghẹn lại nơi cổ họng. Hương khẽ cười, một nụ cười buồn bã , nàng không muốn nói , nhưng nếu cứ tiếp tục như này nàng sẽ không thể dễ dàng buôn cô ra . Nói rồi nàng quay lưng bước đi, để lại Phương đứng đó, lạc lõng trong nỗi đau của chính mình.

_____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com