Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Cố được ngày nào hay ngày ấy


- Cái đồng hồ Rolex này cắm được bao nhiêu tiền?

Thắng dẫn Trà ghé qua một tiệm cầm đồ, hắn vuốt ve chiếc đồng hồ trên tay một chập, nén đau thương quyết định mang nó đi cầm đồ.

Từ trên xuống dưới Thắng không còn gì giá trị ngoại trừ cái đồng hồ này. Tuy yêu đồng hồ như sinh mệnh, nhưng mà hắn yêu Trà hơn.

Đã hứa không để cô chịu khổ rồi...

Ông chủ nhìn bộ dáng hắn nhếch nhác cứ tưởng chiếc đồng hồ này là do hắn cướp về nên nhất quyết không nhận.

- Cậu đi đi, chỗ tôi không lưu thông hàng phạm pháp.

Thắng giận đến mức đổ mồ hôi hột, hận không thể nhào lên vạch to mắt ông ta ra. Tự nhiên bị hiểu nhầm là ăn trộm thì ai mà chịu nổi.

- Ông dựa vào đâu nói tôi ăn trộm? Nói ông biết đồng hồ này một tỷ hai, tôi vừa mua lúc đầu năm thôi đấy.

Ông chủ nạt lại:

- Còn già mồm, vậy đưa giấy bảo hành hay hóa đơn mua hàng ra cho tôi xem!

Thắng nhất thời ú ớ như kẻ đuối lý, hắn sài đồ đâu có giữ lại giấy bảo hành làm gì chứ, cả một nhà đồ real, bất kể món gì cũng giữ bảo hành thì thật phiền.

- Không cãi được chứ gì, đi đi, đi đi!

Ông ta thầm nghĩ đám lâu la trộm cắp dạo này cũng cứng cựa thật.

Bên ngoài trời đã muốn tối sầm lại, nếu không sớm cắm cái đồng hồ thì bọn họ sẽ không có tiền tìm chỗ ăn ở.

Một triệu của Trà đã sớm đem đi trả tiền taxi lúc tới nhà My hết rồi.

Thắng bấm bụng, nửa tiếc nuối nửa tức giận đem cái đồng hồ vùi vào lòng ông ta:

- Vậy ông muốn ép giá bao nhiêu cũng được, miễn là đưa tôi ít tiền.

Chỉ chờ có thế ông chủ liếm môi, nói:

- Giờ bán luôn đi, tôi trả cậu 50 triệu.

- 50 triệu? Ông đùa tôi hả? - Hắn giận đến khóe môi co rút kịch liệt, mắt trừng muốn nứt.

- Không bán thì đi chỗ khác đi.

Không còn cách nào khác...

- Bán, tôi bán! 50 triệu thì 50 triệu!

Lỗ gần một tỷ mốt, Thắng nghĩ tới mà lòng đau như cắt. Bây giờ hắn mới hiểu nghĩa câu nói hổ lạc đồng bằng bị xem như chó rách là như thế nào...

Bọn họ cầm tiền như những kẻ khố rách áo ôm đi tìm nơi ở tạm. Khách sạn lớn thì không thể ở để tránh tai mắt của mẹ, sự lựa chọn duy nhất chỉ có thể là nhà trọ vừa nhỏ vừa không có điều hòa mà thôi.

Tình cờ gặp được bà môi giới ven đường, bà ấy hứa hẹn dẫn bọn họ tìm nơi tốt, nào ngờ bà ta ôm hai triệu xong lại đẩy bọn họ đến cái chỗ ở như này đây...

- Nhà nhìn cũ quá.

Một nơi nhỏ xíu chưa đến 10m2, nhìn còn bé hơn cái nhà vệ sinh của hắn... Hắn sẽ phải ở một nơi thế này ư?

Nhìn sang khuôn mắt ướt đẫm mồ hôi của Trà, cô vậy mà không hề kêu căng tiếng nào, hắn cũng bèn ngậm miệng làm thinh.

Thắng không có hối hận đâu... nhưng đột nhiên hắn thấy sống mũi mình cay quá, trước giờ hắn chưa từng tưởng tượng có ngày mình thành ra nông nổi phải ở một nơi tồi tàn tương tự như vậy.

Sức lực đã cạn, cộng thêm nỗi thất vọng đánh úp khiến mắt hắn trĩu nặng, đầu đau nhức chỉ muốn nằm xuống.

Thắng cứ thế hôn mê bất tỉnh suốt ba ngày liền.

Ngày thứ ba hắn tỉnh lại thì biết được Trà luôn bên cạnh săn sóc mình. Cô cứ im lặng mà ở cạnh bên hắn, tình nguyện làm tất cả mọi chuyện.

Gia tài lớn nhất mà Thắng có được ngay lúc này chính là trái tim của người con gái hắn yêu. Vậy thì hắn không có lý do gì để từ bỏ, hi vọng mỗi ngày một nhiều hơn.

Đoạn thời gian một tháng ở lại Nha Trang ấy bọn họ không lên mạng xã hội cũng không nhắn tin liên lạc với ai, thế giới và dòng đời cứ bình lặng trôi qua, êm êm đềm đềm, chỉ có hai người.

Ngọn lửa tình bấy lâu đã tăt chợt bùng cháy khiến thắng nhớ lại ngày xưa, cái ngày định mệnh mà hắn gặp được Trà.

Lần đó gặp cô trong khu căn hộ Vinhome, cô đến đó đưa đồ cho bạn nhưng khi lên thang máy thì không biết nhấn, lóng ngóng tay chân.

Thắng nhìn đã biết Trà không phải người sinh sống ở đây, hắn cười cười, nhắc nhở:

- Muốn lên thang máy phải quẹt thẻ, thẻ cô đâu?

Trà xoắn hết cả tay chân, nhất là đứng chung với một người đẹp trai ngời ngời như hắn vừa làm cô thấy ngại, vừa thấy thiếu tự tin.

Cô lễ phép nói:

- Dạ... em không ở đây, em lên đưa đồ cho bạn thôi.

- Tầng mấy?

- Dạ? - Trà hơi run.

- Tôi hỏi cô lên tầng mấy?

- Dạ 20.

Thắng chỉ liếc mắt rồi quẹt thẻ, âm thanh bíp bíp vang lên, hắn nhấn tầng của mình rồi nhấn tầng 20 giúp cô luôn.

Bọn họ gặp nhau như thế đấy, Thắng chắc là bị ấm đầu hay sao mà nảy sinh hứng thú tìm thông tin của cô, nỗ lực vài tháng cuối cùng cũng chinh phục được trái tim thiếu nữ.

Hồi ấy cái gì hắn cũng chơi qua rồi, phá trinh của không ít người, nhưng mà bộ dáng gái nhà lành nghèo rách mồng tơi, thấy cái gì cũng kinh ngạc, cho cái gì cũng vui vẻ như cô thì lần đầu hắn thấy... không khỏi thấy hứng thú.

Người con gái quy quy củ củ, vừa nhát lại vừa ngoan cường, chưa bao giờ nhận quà đắt tiền từ hắn, cũng không ít lần chọc hắn giận điên.

Chỉ bất nhiêu đó đủ để hắn say cô từ lúc nào không hay.

Ở Nha Trang, sáng sớm họ cùng đi dạo biển, Thắng mặc cái áo thun 40 ngàn mua ở chợ Vĩnh Hải cũng rất có phong vị, không che lấp được khí chất.

Thời điểm đó ai ra biển sớm cũng thấy một cặp đôi rong chơi đuổi bắt trên bãi cát, ngây ngô dễ thương khiến ai cũng đỏ mắt ghen tị.

[...]

Trong lúc hai cô cậu còn đang vui vẻ đi trốn, có lẽ họ không biết hành tung của mình đã bị bại lộ rõ ràng dưới mí mắt của bậc phụ huynh nhà Thắng.

Phòng làm việc của cha Thắng không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ màn hình phát ra hắt lên mắt kính của ông, làm cho người đàn ông toát ra sự lạnh lùng khó tính.

Bà Dung gõ cửa, vào tới phòng thì khóa trái, đem tập văn kiện đặt lên trên bàn làm việc của ông.

- Sắp tới tôi đi Ý công tác một chuyến.

- Đi đi, chuyện thằng Thắng cứ để tôi lo.

Bà Dung muốn nói lại thôi, thở dài:

- Ông đừng làm gì hết, để tôi đi, tôi hứa là một tháng sau sẽ đem nó về.

Người đàn ông đột ngột vứt chiếc bút máy xuống bàn khiến bà Dung giật mình. Trong đêm tối âm thanh ấy sắc lạnh như đòi mạng, mang theo áp lực vô hình. Mặt bà thoáng chút đã tái xuống.

- Tôi đã cho bà một tháng rồi, nhìn xem cái kết quả vô dụng của bà đi! Nó đi ra khỏi nhà một tháng rồi đấy!

- Tôi...

- Im miệng, tôi nói để tôi là để tôi làm, bà đừng xen vào!

Tên: Giá như khôbg gặp gỡ
Artist: Hokill

Cho ông ba anh Thắng lên sàn nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com