Chương 20
Chương 20:
Nghệ Hưng cảm thấy thời gian gần đây sống rất thoải mái. Lộc Hàm nói đúng, con người không thể sống trong thế giới của chính mình mãi được, thường xuyên giao du kết bạn, cùng họ qua lại mới có lợi cho sức khỏe và tinh thần.
Mỗi ngày chỉ cần thường xuyên đi đến lớp, sau giờ học ở lại luyện tập thêm một chút, những ngày cuối tuần thì cùng bạn bè tham gia mấy cái hoạt động linh tinh cũng coi như giải tỏa áp lực.
Cuộc sống quá hoàn hảo! Nếu so lúc này với quãng thời gian mới đến công ty thì đúng là khác nhau một trời một vực. Cậu rốt cuộc cũng thành công trong việc thay đổi suy nghĩ của người khác về mình rồi! Cậu là niềm tự hào của người dân Trường Sa đó nha!
Chỉ là...nhiều khi vẫn cảm thấy chưa đủ, giống như là luôn thiếu một thứ gì đó.
Nhiều đêm cậu tỉnh dậy giữa chừng, sau đó dù có cố gắng thế nào cũng không thể ngủ tiếp, cũng không biết nguyên nhân vì sao lại như vậy.
Cứ mơ mơ màng màng không rõ...
Bởi vì nghỉ ngơi không tốt, ở trên lớp phải dốc hết sức lực học tập, tan học lại tiếp tục luyện tập thêm lên có một khoảng thời gian Nghệ Hưng bị sụt cân nghiêm trọng.
Một hôm trong lúc nghỉ ngơi Kim Chung Nhân tựa đầu vào vài cậu, bất ngờ bị xương bả vai chọc vào sườn mặt. Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Nghệ Hưng từ đầu tới chân, đau lòng nói: "Anh Nghệ Hưng, tại sao anh lại gầy như thế này?!"
Nghệ Hưng vô thức đưa tay sờ sờ mặt mình, hỏi lại một câu: "Anh sao?"
Nhưng cậu cũng không quan tâm đến vấn đề này. Cứ đều đều như vậy, mỗi ngày ngủ không được, càng ngày càng thấy mệt mỏi, thật sự rất khó chịu.
Giống với Nghệ Hưng, thời gian này Ngô Phàm cũng cảm thấy cuộc sống của mình rất hoàn hảo. Từ nhỏ tới giờ những thứ anh mất đi nhiều lắm nhưng bởi đã rèn được thói quen độc lập nên cũng chẳng cần quan tâm làm gì. Chỉ là có nhiều khi vô tình nhìn thấy lá bùa bình an màu đỏ được đặt cẩn thận trên giá sách, anh sẽ không chút tự chủ nhớ lại ngày tết Âm lịch năm ngoái bọn họ trải qua cùng nhau.
Nghệ Hưng cuối cùng đã cầu nguyện điều gì? Ngô Phàm vẫn còn rất tò mò nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong đầu thôi. Anh không muốn nghĩ ngợi quá nhiều, thay vì suy nghĩ về những việc đã xảy ra trong quá khứ thì anh nên sống với thực tại còn hơn.
Cuộc sống thật yên bình tựa như mặt hồ êm ả không một gợn sóng. Thế nhưng tạo hóa luôn ban cho con người một thứ ngoài ý muốn, mục đích chính là phá vỡ sự êm ả đến mức nhàm chán đang diễn ra. Sau đó sẽ giống như hiệu ứng cánh bướm, bắt đầu một chuỗi các phản ứng dây chuyền kéo theo.
Mọi việc bắt đầu từ một buổi sáng sớm, một buổi sáng sớm tinh mơ tại Hàn Quốc. Thời gian ở Vancouver có lẽ cũng là buổi sáng.
Ngô Phàm vẫn đang mơ màng trong mộng, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Anh bị tiếng chuông đánh thức, mơ hồ cầm lấy điện thoại mới phát hiện là số của mẹ.
"Alo, mẹ có chuyện gì vậy?" Bởi vì bị đánh thức đột ngột nên hai mắt rất đau, Ngô Phàm một tay giữ điện thoại, một tay day day trán để bản thân tỉnh táo hơn một chút.
"Phàm Phàm...Phàm Phàm..."
Giọng nói người phụ nữ bên đầu dây có chút run rẩy, Ngô Phàm liền cảm thấy không thích hợp, cau mày hỏi lại: "Mẹ, mẹ cứ bình tĩnh, rốt cuộc có chuyện gì?"
"Bà ngoại con, bà ngoại đột nhiên phát bệnh. Bác sĩ nói đang trong tình trạng nguy kịch..."
Ngô Phàm lập tức tỉnh táo: "Mẹ, con sẽ trở về ngay bây giờ!"
Ngắt điện thoại của mẹ, cơn buồn ngủ của Ngô Phàm cũng hoàn toàn biến mất. Anh vội vàng khoác bừa một bộ quần áo lên người, tùy tiện thu thập vài món đồ cần thiết, cầm lấy giấy tờ chứng nhận rồi đi ra khỏi ký túc xá. Kết quả vừa đi ra ngoài cửa, bị gió lạnh tạt vào mặt mới nhớ buổi tối nay không có chuyến bay nào. Tỉnh táo hơn một chút liền ý thức được bản thân là thực tập sinh của SM, làm chuyện gì cũng cần phải xin phép.
Buổi sáng sớm ở Seoul, Ngô Phàm tay cầm vali, một mình đứng thẫn thờ giữa phố thật lâu. Cũng không biết gió từ đâu tới thổi lau khô nước mắt trên mặt.
Ngày hôm sau tới công ty, phải trải qua không biết bao nhiêu thủ tục rườm rà, Ngô Phàm cuối cùng cũng được cấp vài ngày nghỉ, một phút cũng không dám chậm trễ lập tức chạy ra sân bay.
Mười giờ bay không tính là quá dài nhưng vì phải cắt đứt toàn bộ liên lạc với mọi người nên làm cho con người sinh ra một loại cảm giác "một ngày dài tựa trăm năm".
Cho dù trước khi lên máy bay, mẹ đã nói tình trạng sức khỏe của bà đã dần ổn định nhưng mà Ngô Phàm vẫn không thể khống chế được tâm trạng lo âu của bản thân. Lúc này ngủ cũng là một khái niệm xa vời đối với anh.
Hành trang của cả chuyến bay chỉ là sự lo lắng, thời điểm vừa bước xuống khoang máy bay liền bị những tia nắng gắt chiếu rọi vào mắt, Ngô Phàm cảm thấy vô cùng chóng mặt.
Anh lại tiếp tục gọi điện cho mẹ hỏi tình hình của bà, nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mẹ bên kia đầu dây thì hơi yên tâm một chút nhưng vẫn nhanh chóng bắt một chiếc taxi đi thẳng tới bệnh viện.
Nhưng khi vừa bước chân vào phòng bệnh, nhìn thấy bà ngoại vẻ mặt thanh thản nhắm mắt nằm trên giường, anh lập tức hiểu được mọi chuyện.
"Lúc bà đi có lẽ là khi con gần đến Vancouver, mẹ Ngô nhìn thấu tâm trạng của Ngô Phàm, vỗ vai anh: "Bà ra đi rất nhẹ nhàng cũng không đau đớn gì cả. Con đừng quá buồn."
Ngô Phàm trầm mặc gật đầu, trong đôi mắt lạnh lùng ngập tràn nước.
"Chỉ bởi bà phát bệnh quá đột ngột, mẹ cũng không chuẩn bị tâm lý nên mới gọi điện cho con." Mẹ Ngô thở dài: "Nghĩ lại cũng là tại mẹ...chỉ làm mọi người thêm lo lắng."
"Không phải vậy đâu mẹ..."
"Bà còn dặn mẹ phải đưa cây trâm này cho con. Đây là món quà bà tặng cho con, nhìn thấy trâm cũng như nhìn thấy bà." Giọng nói mẹ Ngô run rẩy, bà vẫn không dám ngẩng đầu, sửa sang lại quần áo của người mẹ của mình: "Thế nên Phàm Phàm à, đừng đau lòng được không con? Hãy để bà ra đi thanh thản..."
Nghe mẹ nói như vậy, Ngô Phàm không biết mẹ đang an ủi mình hay an ủi chính bản thân mẹ, nước mắt anh chảy xuống, giống như có một cái cớ bám vào để xả ra hết. Lúc này, hình ảnh một Ngô Phàm mạnh mẽ, quật cường hoàn toàn biến mất, chỉ còn một Ngô Phàm ôm lấy bàn tay bà ngoại khóc nấc lên như một đứa nhỏ.
Trong lễ tang, những người đến phúng viếng có ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với người cháu trai này. Anh đứng lặng bên di ảnh của bà, một giọt nước mắt cũng không rơi, một câu cũng không nói, lặng lẽ đáp lễ nhưng người đến chia buồn.
Có người bạn vỗ vỗ vai anh nói một câu: "Cậu đừng quá đau lòng." Anh chỉ đờ đẫn gật đầu, ánh mắt mông lung mờ mịt, không hề có tiêu cự.
"Chắc là chịu đả kích lớn lắm nên mới vậy." Những người đó nhìn Ngô Phàm rồi nói như vậy, thở dài một phen nhưng rất nhanh liền nói sang những chuyện khác.
Từ lúc bước chân xuống Vancouver, ý muốn ở lại đây luôn thôi thúc Ngô Phàm. Suy nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu, muốn gạt đi cũng không có cách nào.
__Tôi vì cái gì mà phải xa rời gia đình để trở thành thực tập sinh? Bởi vì muốn bà và mẹ được yên tâm, để bảo vệ người thân của tôi.
__Nhưng nhìn thấy bà lần cuối cũng không thể, tôi lấy tư cách gì mà đảm bảo có thể bảo vệ được họ?
__Cho nên rốt cuộc tôi tới đất nước đó trở thành thực tập sinh để làm gì?
Những vấn đề liên tiếp kéo đến làm Ngô Phàm không thể không suy nghĩ.
Càng nghĩ càng tuyệt vọng, rốt cuộc hai năm qua bản thân anh đã làm được cái gì? Đi đến Hàn Quốc cố gắng thực hiện ước mơ, đây không đơn thuần chỉ là mong muốn của anh mà còn là nguyện vọng của mẹ nhưng biết đến khi nào mới có thể thực hiện được đây? Một mình cô đơn ở đất nước xa lạ, bạn bè không có, người bạn tốt nhất cũng bỏ rơi mình.
__Nói tóm lại, Ngô Phàm là thằng vô tích sự!
Nghĩ đến đây anh cảm thấy rất thoải mái, trong lòng không chút vướng bận. __Thằng vô tích sự này tốt nhất là nên quay trở về Hàn Quốc một chuyến nữa, thu xếp đồ đạc, chuyện gì cần giải quyết thì giải quyết gọn gàng, sau đó trở lại đây, mãi mãi!
Âm thầm tính toán như vậy, Ngô Phàm ở nhà chăm sóc mẹ vài này rồi mới mua vé máy bay quay trở về Hàn Quốc.
-End chương 20-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com