Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Bọt trong bụng

Nghỉ hè chỉ còn lại ba tuần, Lâm Mạn Tinh mua một bộ đồ mới cho Du Cảnh để chuẩn bị cho cậu mặc đi học.

Lâm Mạn Tinh rất thích sạch sẽ, bà dọn dẹp nhà cửa rất gọn gàng, vì thế con cái nhất định cũng phải ngăn nắp sạch sẽ giống bà.

Ví dụ như trước khi ăn cơm phải rửa tay, mỗi khi thức dậy phải gấp gọn chăn gối, không được vứt quần áo lung tung, trước đây Du Cảnh không để ý đến những thứ này, bây giờ không làm sẽ bị mắng.

Bị mắng không có gì đáng sợ, đáng sợ nhất là nắm đấm của Du Huy.

Du Huy cũng không nói gì nhiều, chủ yếu là giải quyết mọi thứ bằng vũ lực, cái bạt tai lần đó khiến cậu và ông ngày càng xa cách, những bạt tai tiếp theo cũng rất tự nhiên mà đến.

Có điều ông không đánh Du Hảo, bởi vì chị là đứa trẻ ngoan trước mặt bố.

Còn Du Cảnh không thể làm đứa trẻ ngoan như Du Hảo được, bởi vì tính cách từ khi sinh ra của cậu đã vốn thế rồi, không tài nào khống chế được.

Quần áo mặc buổi sáng vẫn còn sạch, nhưng buổi tối về bẩn đến mức không tìm thấy chỗ nào sạch nữa, thường xuyên trời tối mù rồi mới bước chầm chậm về nhà.

Du Cảnh chạy ra khỏi cửa giống như con ngựa hoang được giải thoát, nắm đấm của Duy Huy đã không còn uy lực với Du Cảnh nữa rồ. Dần dần  cậu hiểu ra rằng, bố đánh cậu nhưng không đến mức đánh chết được, mà nếu đã đánh không chết thì không có gì đáng sợ cả.

Bình thường công việc của Du Huy rất bận rộn, còn Lâm Mạn Tinh là giáo viên tiếng Anh cấp ba. Hai người đều không có thời gian để ý Du Cảnh, còn Du Hảo cũng không ưa Du Cảnh lắm, nói thẳng ra là ghét, bởi vì cảm thấy cậu đã cướp đi một phần tình yêu của bố mẹ.

Chị giở trò với Du Cảnh, đá bóng vỡ kính của một nhà nọ rồi lén chạy ra sông bơi.

Còn cách Du Cảnh trả thù chỉ có thể là cướp búp bê của chị hoặc là tranh thịt trên bàn ăn, ăn được thịt cũng coi như hời hơn là bị đánh.

Du Hảo không thích ăn lòng đỏ trứng, muốn Du Cảnh giúp chị ăn, nhưng Du Cảnh sẽ không ăn miễn phí. Cậu bảo Du Hảo hối lộ cậu năm đồng, cậu sẽ ăn lòng đỏ trứng thay chị.

Du Cảnh góp tiền suốt hai  tuần, mời các bạn nhỏ trong khu ăn kem.

Chung cư chỉ có mấy người đã học cấp hai nên không chơi hợp với Du Cảnh, những đứa còn lại đều nhỏ tuổi hơn Du Cảnh nên suốt ngày quấn quanh cậu.

Du Cảnh chỉ cần cây kem ngọt mấy đồng là có thể mua chuộc được đám trẻ.

Trong đám trẻ con chỉ còn mỗi Trần Triệu Nam không theo Du Cảnh, chiếc răng bị gãy của nhóc còn để ở dưới gối, trước khi ngủ còn cầm trên tay ngắm nghía.

Năm sáu đứa trẻ trong khu đang cầm cây kem ngồi dưới bóng cây, nước kem chảy từa lưa, cả đám ngồi mút kem với nhau.

Du Cảnh ngồi ở chính giữa, cậu đã ăn xong cây kem từ lâu rồi nhưng vẫn còn thấy khát, lại muốn uống thêm nước ngọt.

Trước đây ở dưới quê cậu chưa từng uống nước ngọt, mấy hôm trước Du Huy tan làm có mua cho cậu và Du Hảo rất nhiều chai nước ngọt.

Du Cảnh lại chơi đến khi trời tối mới về nhà, Lâm Mãi Tinh lấy hai chai từ trong tủ lạnh ra, Du Hảo bảo với bố mẹ rằng đợi em trai về rồi cùng nhau uống.

Tay Du Cảnh gõ cha, nước bên trong có màu vàng, vừa lấy trong tủ lạnh ra, hơi nước đọng lại còn nhiều.

Cậu nhìn Du Hảo uống trước, thấy Du Hảo ngước đầu tu một ngụm.

"Không uống sao?" Du Hảo hỏi.

Du Cảnh lắc đầu, cậu ngửi thấy mùi cam của nước ngọt, sau đó cậu uống một ngụm, cảm giác tê dại ở đầu lưỡi chạy đến cổ họng.

Cảm giác đó khiến người ta sảng khoái, cậu nhớ nhung suốt mấy ngày, nhưng ngại nói bố mẹ mua cho mình.

Du Cảnh cắn que kem, răng cứ cạ đi cạ lại, mắt nhìn ông già ở cửa hàng tạp hóa đang ngồi trên ghế xoay nhắm mắt quạt quạt. Du Cảnh không hiểu câu chuyện đang phát ra từ đài radio, chỉ đơn giản là giọng điệu của MC.

Nắng nóng khát khô cả họng, Du Cảnh cầm một đồng còn lại trong tay, tiếng mút kem của cậu bé bên cạnh rất lớn.

Du Cảnh nhìn thấy nước ngọt đang sắp xếp ngay ngắn trên tủ hàng, nuốt nước bọt: "Muốn uống nước ngọt quá đi."

"Nước ngọt? Em cũng muốn uống."

Đầu Tiêu Tứ chảy đầy mồ hôi, duỗi dài chân ngồi dưới đất, quay đầu nhìn Du Cảnh bảo.

Du Cảnh xòe tay ra: "Không có tiền."

Tiêu Tứ ngờ nghệch, vì mẹ nhỏ thường xuyên cầm chổi gà đuổi theo cậu, thế nên trong chung cư có nhà nhỏ là nhộn nhịp nhất.  

Vậy nên Tiểu Tứ không nói gì, một lúc sau ve sầu không ngừng kêu, như đang đổ ập xuống đầu Du Cảnh, cậu ngước đầu nhìn cành cây không thấy bóng dáng con ve nào đâu.

"Ve đâu?"

Du Cảnh khẽ hỏi, Tiểu Tứ cũng ngước đầu, sau đó cả đám trẻ đều ngước đầu tìm ve.

Không tìm  thấy ve, Du Cảnh ngước mỏi cả cổ, lúc cúi đầu lại nhìn thấy Trần Triệu Nam đang đứng dưới ánh nắng đang mím chặt môi lại, bên cạnh có mấy đứa trẻ đi cùng.

Du Cảnh  cắm que kem xuống đất, hếch cằm với Trần Triệu Nam.

Mấy đứa trẻ chia thành hai phe, một phe chơi với Du Cảnh một phe chơi với Trần Triệu Nam.

Trần Triệu Nam đứng nép vào bóng râm của cây, chỗ bóng râm trở nên chặt chội, nhóc vẫn im lặng  liếc nhìn Du Cảnh.

Tiểu Tứ quay đầu lè lưỡi với Trần Triệu Nam, muốn đẩy nhóc lùi về sau: "Muốn đánh nhau hảcTrần Triệu Nam?"

Trần Triệu Nam hoàn toàn không để ý đến Tiểu Tứ, nhóc chỉ nhìn chằm chằm Du Cảnh.

Ở chung cư có nhiều người lớn, nhìn thấy mấy dì cũng đang đứng ngoài cổng. Du Cảnh không tiện so đo với Trần Triệu Nam, đợi lát nữa nếu bị người khác nói ức hiếp em nhỏ, cậu chỉ muốn tìm nơi khác để tiếp tục tránh nắng thôi.

"Trần Triệu Nam, cậu phiền thật đấy!" Tiểu Tứ chắc hẳn trước đây đã không ưa Trần Triệu Nam, Du Cảnh ở bên cạnh Tiểu Tứ, vì nhỏ là đứa người cao nhất nên vì thế có tự tin dám thách thức Trần Triệu Nam.

Trần Triệu Nam cuối cùng cũng mở miệng, liếc  nhìn Tiểu Tứ vẻ mặt xem thường: "Ngu xuẩn."

Tiểu Tứ rất ghét người khác mắng mình ngu, bởi vì đây là sự thật không thể phản bác. Nhỏ nghiêm mặt lại rồi chỉ vào mồm Trần Triệu Nam hét lên: "Trần Triệu Nam! Cậu không có răng, buồn cười quá đi mất."

Cả đám trẻ đều cười, mặt Trần Triệu Nam chắc do  ánh nắng làm cho ửng đỏ, hoặc cũng có thể bị cười đến mức xấu hổ mặt đỏ bừng, còn đỏ hơn cả quả cà chua chín, còn thêm ánh nắng chiếu vào, cả người cậu như quả bom lựu đạn.

"Mẹ tôi nói răng có thể mọc lại!"

Phản bác của Trần Triệu Nam cũng vô tác dụng vì không ai nghe thấy lời nhóc nói, nhưng bọn họ đều biết răng sẽ mọc lại. Tiểu Tứ cười lớn tiếng nhất, ngón tay dường như muốn chọc vào mắt Trần Triệu Nam.

Du Cảnh không nhịn được cũng đang cười, bởi vì cậu phát hiện Trần Triệu Nam nói chuyện bị hở lợi, thì ra nguyên nhân Trần Triệu Nam ít nói là vì không có răng cửa.

Cười một hồi thì Du Cảnh không thể cười được nữa, cậu nhớ đến ngày Trần Triệu Nam bị ngã gãy răng, bộ dạng bị chảy máu rất đáng thương nhưng không hề chảy nước mắt, quả thực coi như một hán tử, Du Cảnh bái phục cậu.

Trần Triệu Nam nắm chặt nắm đấm, đánh vào mặt Tiểu Tứ: "Tao xử đẹp mày."

Tiểu Tứ lớn ngang Trần Triệu Nam, trước đây đánh nhau với Trần Triệu Nam chưa từng thắng.

Du Cảnh thấy ở đây cãi nhau thật chán quắc, hành động của Tiểu Tứ cũng rất trẻ trâu, khiến không khí trở nên ngột ngạt.

Cậu quay đầu lại nói: "Chúng ta đi bơi đi."

Cậu nhìn Trần Triệu Nam, muốn hỏi cậu có đi không, kết quả Trần Triệu Nam đi trước luôn, cùng với một đám trẻ khác ở một góc chơi đánh bi.

Đi đến sông phải đi ngang qua quảng trường trung tâm, cách chung cư không quá xa. Bố mẹ đều không cho phép trẻ con đi đến sống bơi vì quá nguy hiểm, nhưng thường thì không có mấy đứa nghe lời.

Mùa hè quá nóng, không thể nào tránh được cái oi bức, dưới nước sẽ mát hơn, hơn nữa còn rất tự do.

Mấy đứa trẻ tập hợp lại thành một nhóm đi đến bờ sông, cởi sạch quần áo ngoài lẫn quần trong, cả người trần như nhộng ngồi chơi ở bãi bùn. Trên người đều là màu nâu của bùn, cả trên mặt cũng có, không nhận ra ai ra ai, cả đám lại nhảy ùm xuống sông, hắt nước tung toé.

Nhảy xuống nước nên người lại trở nên sạch sẽ, bùn làm cho nước trở nên đục màu.

Ánh nắng chiếu xuống nên nước sông ấm nóng, cằm Du Cảnh để ngang mặt nước, nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu rọi, giống như dưới nước cũng có một ông mặt trời.

Du Cảnh nghĩ đến cảnh Trần Triệu Nam khi nãy bị mọi người chế nhạo, gãy một cái răng cửa nhưng vẫn đến gây chuyện với Du Cảnh.

Khi trở về nhà mặt trời vẫn chưa lặn, con chó của ông chủ cửa hàng tiện lợi bị mất.  Du Cảnh đi vòng quanh chung cư tìm mấy vòng, cuối cùng tìm thấy nó đang nhảy nhót ở ngoài đường, Du Cảnh dắt chó quay về, mặt trời bắt đầu lặn.

Bầu trời biến thành màu cam, Du Cảnh cảm thấy sau lưng ngứa ngáy.

Ông chủ tặng cho Du Cảnh một chai nước ngọt giống như chai nước ngọt mà Du Huy mua, hai tay cậu ôm lấy chai nước, đến mức lòng bàn  tay chảy cả mồ hôi.

Lên tầng nhìn thấy Trần Triệu Nam ngồi ở bậc cầu thang, đang ôm lấy cánh tay, mặt cúi xuống đầu gối.

Cầu thang hẹp, Du Cảnh không thể làm lơ Trần Triệu Nam.

"Này, cậu sao vậy?"

Trần Triệu Nam nghe thấy tiếng ngước đầu lên: "Tôi gãy răng, đều tại cậu."

Trong lòng Du Cảnh nghĩ sao lại trách tôi chứ, rõ ràng bản thân cậu không đứng vững nên bị ngã, nhưng cậu cũng không muốn nói lý với một đứa trẻ mầm non.

"Ồ, thật ngại quá."

Trần Triệu Nam còn tưởng rằng Du Cảnh thật lòng muốn xin lỗi mình, rộng lượng gật đầu: "Không sao, tôi tha lỗi cho cậu mà."

Du Cảnh quay người đi vào nhà,  đúng lúc Giang Ngâm mở cửa ra, bà cúi người xuống trước mặt Trần Triệu Nam rồi vuốt mặt nhóc, dịu dàng hỏi nhóc sao vậy.

Hình như Giang Ngâm một mình nuôi dưỡng Trần Triệu Nam, vì Du Cảnh chưa từng gặp bố của Trần Triệu Nam.

Nhưng Giang Ngâm rất dịu dàng, cũng xinh đẹp nữa, bà xinh đẹp theo kiểu trong sáng, bà thích mặc những chiếc váy nhiều màu sắc, làn da thì trắng hồng.

Du Cảnh chỉ duy nhất ngưỡng mộ Trần Triệu Nam đó là nhóc có người mẹ hết sức dịu dàng, ít nhất dịu dàng hơn Lâm Mạn Tinh nhiều, mặc dù Lâm Mạn Tinh cũng xinh đẹp, nhưng bà rất ồn ào.

Lâm Mạn Tinh và Giang Ngâm rất thân nhau, thường xuyên tay trong tay đi chợ mua đồ, thỉnh thoảng Giang Ngâm còn đến nhà Du Cảnh ăn cơm. Hình như Du Hảo rất thích Trần Triệu Nam, nói nhóc ngoan ngoãn, làm em trai chị thì tốt biết bao.

Nếu như chị biết Trần Triệu Nam nói với Tiểu Tứ "Tao xử đẹp mày" chắc là không muốn Trần Triệu Nam trở thành em trai mình nữa đâu.

Du Cảnh về nhà thì bị đánh, Lâm Mạn Tinh cấu ngón tay lên tay cậu, nơi đó lập tức có một vạch trắng, biết thừa cậu trốn đi ra sông tắm.

Du Cảnh cởi quần chịu đánh, Du Hảo ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác, sẵn tiện đổ dầu vào lửa.

Bị đánh rồi không muốn lì mặt ở nhà, Du Cảnh ấm ức đi ra khỏi cửa, nhưng cậucòn chưa cơm, cầm theo chai nước ngọt mà ông chủ cửa hàng tiện lợi tặng, ngồi xuống đất vừa ngắm sao vừa uống nước.

Du Cảnh liên tục uống mấy ngụm, cậu khát khô cả họng, Trần Triệu Nam từ trên tầng đi xuống, tiếng bước chân của nhóc vang lên khắp đường cầu thang.

Nhóc cầm cái răng và keo dính cao su nhét vào tay Du Cảnh, hỏi Du Cảnh có thể dán lại răng cho nhóc không.

Du Cảnh cười đau cả bụng, nước ngọt cuồn cuộn dữ dội trong bụng, cậu nói răng tự mọc ra sao có thể dùng keo dính cao su dán lại chứ.

"Cậu đúng là ngốc." Du Cảnh nói.

Sau đó Trần Triệu Nam chạy vụt thật nhanh, còn quên cầm cả cái răng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com