Chương 48
Sau lần thi đầu trước, Du Cảnh tham gia nhóm đua xe ở Trú Thành, nhóm bạn hẹn anh cuối tuần lái xe đi quanh núi để trốn cái nóng mùa hè.
Xuất phát từ trung tâm thành phố, mười mấy chiếc motor rít ga rất lâu, cảnh vật bao la, trước Halley đằng trước càng bắt mắt.
Khi đến khách sạn, Du Cảnh mới phát hiện chủ nhân của chiếc Halley kia là cuả tình nhân Alex, hắn ta cũng khá bất ngờ, Du Cảnh qua chào hỏi, hắn ta cũng rất nhiệt tình mà qua ôm Du Cảnh.
Ghế sau của hắn có một cậu con trai khác,
không phải Alex, chắc là tình nhân mới của hắn ta, gu của Alex vẫn vậy, vừa gầy vừa trắng, đôi mắt to đến đáng sợ, hắn gọi cậu kia là Tiểu Gia.
Tiểu Gia đi cạnh người mỹ, tựa vào bờ vai của hắn ta, cúi đầu nghịch điện thoại, giống như đang nhắn tin.
Du Cảnh nhớ tới mặt Alex, khoảnh khắc anh ta cười với người mỹ, nghe anh ta nói rằng anh ta đã đi theo người mỹ này ba năm rồi, nếu bị đá sẽ lập tức đi tìm bến đỗ tiếp theo.
Trong vòng này rất nhiều đoạn tình vừa mỏng manh vừa không sạch sẽ, Du Cảnh không hiểu nổi, bởi vậy nhìn nhiều Tiểu Gia thêm vài lần.
Khách sạn lâm khê, sau lưng là một mảnh núi lớn, có suối nước nóng và quán trà ngoài trời, buổi chiều Du Cảnh với bạn bè thưởng trà, đánh mấy ván bài.
Người Mỹ không ở đây, Tiểu Gia ngồi cách
Du Cảnh một bàn, còn lại ba người lần đầu tiên Du Cảnh thấy, chắc là người trong nhóm, trong nhóm nhiều người quá, Du Cảnh chỉ biết có mấy người.
Vận may Du Cảnh không tồi, liên tục thắng bài, bạn bè hâm mộ anh vận khí tốt, tự phàn nàn bài mình thì xấu, tâm trạng anh cũng không tồi, cười đáp "Nhân phẩm có vấn đề."
Anh vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng cãi vã truyền sang từ phòng bên cạnh, có một người khác chỉ vào mũi Tiểu Gia mắng, dùng rất nhiều từ ngữ tục tĩu, bởi vì Tiểu Gia không cẩm thận làm đổ trà lên người hắn.
"Thằng cha người mỹ kia một lần cho mày bao nhiêu tiền? Đúng là đồ bê đê đen đủi."
Người bạn đối diện cười nói: "Truong Bình lại nổi điên ở chỗ này."
Du Cảnh thả bài trong tay xuống, hỏi bạn: "Cậu quen à?"
"Phú nhị đại, tính tình rất kém. Tuy là thấy đồng tính không thoải mái nhưng cũng không cần thiết phải mắng chửi như vậy."
Du Cảnh ngậm điếu thuốc trong miệng , không đáp.
Trương Bình có sở thích chửi người, không tính sẽ dễ dàng bỏ qua, vừa hay người mỹ lại không có ở đây, chắc đã không vừa mắt Tiểu Gia từ lâu rồi.
Không ai giúp Tiểu Gia, người xung quanh đều đang chờ xem náo nhiệt, anh ngồi trên ghế, im lặng chơi bài.
Anh cũng do dự, không định xen vào chuyện của người khác, với lại anh cũng không quen Tiểu Gia, tuỳ tiện gây sự cũng không hay.
Maĩ đến lúc Du Cảnh thấy Trương Bình chuẩn bị động thủ, anh mới đứng lên, ghế dựa là bằng tre, kèm theo đó là tiếng vang.
Bạn thấy Du Cảnh đứng dậy, ngạc nhiên kêu một tiếng, không kịp ngăn lại.
Du Cảnh dí điếu thuốc vào tàn thuốc trên bàn của Trương Bình, đứng ở bên cạnh Tiểu Gia, nhưng vẫn giữ lịch sự khoảng cách với cậu ta: "Làm như vậy không đúng đâu, cậu ta cũng chưa làm gì quá đáng cả."
Giọng anh cực kì bình tĩnh, không có ý định cãi nhau, nhưng Trương Bình lại không nghĩ như vậy.
"Mày là ai?"
"Quan tâm tôi là ai để làm gì, mắng vài câu là đủ rồi, đừng làm ảnh hưởng đến mọi người nữa."
"Mẹ nó mày thiếu đòn à?"
Du Cảnh khoanh tay, vóc dáng anh cao, đôi mắt liếc xuống nhìn Trương Bình, cười hai câu: "Muốn đánh thì tôi phải báo cảnh sát rồi" anh quay đầu lại nhìn Tiểu Gia, "Trở về phòng đi?"
Tiểu Gia đứng dậy, gật đầu.
Hai người băng qua rừng cây, đi lên đường đầy sỏi đá, diện tích khách sạn rất lớn, mấy cái hồ nhân tạo có hòn non bộ xinh đẹp.
Tiểu Gia hơi ngượng: "Vừa nãy cảm ơn anh nhé."
Du Cảnh xua tay: "Không có gì đâu."
"Thật ra tôi vẫn có thể chấp nhận thái độ của anh ta, nhưng dần dà quá tồi tệ, nhưng xã hội là vậy mà, không có biện pháp."
Du Cảnh không nói gì cả, trong lòng hiểu rõ câu nói của Tiểu Gia, anh cũng là một người không được chấp nhận.
Trong rừng cây có vài tiếng chim hót líu lo, Du Cảnh đút tay vào trong túi áo, chậm rãi đi về phía trước, do dự nói: "Bạn tôi là tình nhân cũ của người mỹ kia."
Đôi mắt Tiểu Gia nhanh chóng chớp chớp, cắn môi nói cậu ta cũng không còn cách nào.
"Trong vòng rất khó để tìm một người đúng lòng mình, hắn đối tốt với tôi, còn cho tôi tiền, tình yêu giả dối nhưng vẫn là tình yêu."
Bọn họ không có một liên kết chính thức nào, chỉ có giao tiếp bằng đôi mắt, khái niệm chung tình là gần như không tồn tại.
Du Cảnh giúp Tiểu Gia, trên đường trở về lại xảy ra chuyện.
Phanh lại đột nhiên mất khống chế, anh nhảy khỏi xe và ngã xuống lề đường, Trương Bình lái motor từ phía sau đi lên, khiêu khích dơ ngón giữa với Du Cảnh.
"Mẹ mày, chơi trò bẩn thỉu."
Du Cảnh nhặt cục đá ném thẳng vào, nhưng Trương Bình phóng ga đi một quãng đường xa.
Chân anh đau đến nỗi không thể đứng dậy nổi, xe trên đất bị chày xước, Du Cảnh lại càng xót xe máy hơn, bạn gọi cứu thương cho anh, ở trên xe hỏi là có truy cứu hay không.
"Tôi cũng chẳng có chứng cứ. Quên đi, không so đo với loại chó điên, dù sao cũng không bị nặng lắm."
Đùi phải cuả Du Cảnh bị gãy, không phải phẫu thuật nhưng phải băng bó rồi nẹp cố định, còn phải ở bệnh viện vài ngày, không muốn gọi cho gia đình nên anh gọi cho Trần Triệu Nam, bảo hắn đem mấy đồ sinh hoạt đến bệnh viện cho anh.
Trần Triệu Nam đang ăn được nửa bữa cơm với bạn, lập tức chạy từ nhà hàng đến nhà Du Cảnh, đơn giản sắp xếp một vài thứ.
Có vẻ Trần Triệu Nam chạy vội lên lầu, thở phì phò đặt túi trước giường bệnh của Du Cảnh, nhìn đùi phải Du Cảnh bị thạch cao cuốn sưng vù, lùi lại nắm lấy lan can, bảo: "Tôi bảo cậu phải cẩn thận mà."
"Tôi cũng mong vậy đâu."
Du Cảnh không giải thích vì sao anh lại bị thương, bởi vì anh biết nếu Trần Triệu Nam mà biết chuyện không đơn giản dừng lại ở đây nữa.
Giọng hắn hơi run, vốn dĩ anh cũng đang buồn bực, thấy hắn xong lại vui vẻ hơn một chút, gương mặt anh bị trầy nhẹ, bác sĩ xử lý giúp anh trước, nhưng anh vẫn còn cảm giác bỏng rát.
"Sau này chú ý an toàn được không?"
Trần Triệu Nam không tới gần Du Cảnh, cực kì nghiêm túc nhìn anh hỏi.
"Chắc là có thể."
Không khí yên lặng nửa giây, Trần Triệu Nam hỏi: "Ăn cơm tối chưa?"
"Chua ăn."
Trần Triệu Nam nói: "Tôi đi mua cho cậu."
Gãy xương thì phải dưỡng hơi lâu, motor ở xưởng thì sửa xong rồi, Du Cảnh ở viện một tuần thì được xuất viện, nhưng vẫn chưa tháo thạch cao ra được.
Trần Triệu Nam lái xe đón Du Cảnh xuất viện, bệnh viện còn có thang máy, nhưng nhà của Du Cảnh ở tầng 4 lại không có thang máy.
Du Cảnh chống nạng lo lắng đung ở dưới lầu, Trần Triệu Nam đi sau anh bước lên trên, bảo: "Để tôi cõng bạn."
Chiều cao của họ không chênh nhau lắm, hình thể cũng không khác biệt lắm. Du Cảnh không cảm thấy Trần Triệu Nam có thể cõng anh, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, nắm chặt nạng: "Thôi để tôi tự nhảy lên đi."
"Rồi lại ngã xuống à? Lên nhanh đi."
Hắn cực kiên trì mà muốn cõng Du Cảnh, ngồi xuống rồi quay đầu lại nhìn anh, dùng ánh mắt thúc giục anh mau nằm lên người hắn.
Trần Triệu Nam cõng Du Cảnh thật sự là hơi quá sức, nhưng vẫn cõng lên tầng được, chỉ là tốc độ cực chậm, như kiểu sắp bỏ cuộc đến nơi.
Hành lang cực hẹp, ánh đèn trên tầng hai đã hỏng, ánh trăng xuyên qua khe tường lọt vào, có thể thấy lá cây đang khẽ rung. Tầng 4 không cao, ngày thường Du Cảnh thoải mái mà trèo lên trên, nhưng bây giờ Trần Triệu Nam cõng anh, đi vừa chậm vừa cố hết sức, như kiểu mãi mãi sẽ không lên được.
Tầng hai cực kì tối, Du Cảnh mất thị giác, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhỏ của Trần Triệu Nam, ngửi thấy mùi thuốc lá cực ngạt trên người hắn, có lẽ vừa hút, anh quàng qua cổ Trần Triệu Nam, sờ vào những giọt mồ hôi nóng hổi.
"Trần Triệu Nam, mệt thì để tôi xuống đi."
"Không mệt."
Mở cửa ra, Trần Triệu Nam để Du Cảnh ở ghế sofa rồi mới mở đèn, sau đó mới xuống lầu lấy nạng với túi sách lên.
Du Cảnh rót nước cho Trần Triệu Nam, mặt với cổ hắn đều đỏ bừng, hắn cầm ly nước ngồi cạnh Du Cảnh, nghỉ ngơi vài giây rồi mới hỏi: "Mẹ Lâm không biết à?"
"Không muốn nói với bọn họ."
Chuyện anh nhập viện cũng chẳng kể cho ai, sợ truyền tai đến bố mẹ, mấy ngày nay ở viện thật sự không tốt, Hướng Bùi và Lương Chương tới thăm anh vài lần, Trần Triệu Nam mỗi ngày đều tới, Du Cảnh chân không tiện đâm ra phiền toái, lại ngại làm phiền y tá bận rộn, lúc đi vệ sinh các kiểu, toàn là Trần Triệu Nam hỗ trợ.
Du Cảnh cảm thấy mình cũng không yếu đuối như vậy. Gẫy một chân cũng không tổn hao gì nhiều, vẫn nhảy đi vệ sinh được, nhưng
Trần Triệu Nam lại cực kì cố chấp, khiến Du Cảnh nhìn giống như một kẻ tàn phế, hơn nữa hắn vẫn đang tức vụ đua xe bị thương, suýt nữa không đi ra xưởng lấy xe, định bỏ mặc chiếc xe luôn.
"Tôi ở đây vài ngày, chân cậu như này không tiện, phải có người chăm sóc."
"Thật sự không cần mà." Du Cảnh theo bản năng từ chối, chuyện bé xé ra to quá rồi.
Trần Triệu Nam đặt ly nước xuống, hơi nghiêng người nhìn Du Cảnh, hơi nghiêm túc, khiến cho Du Cảnh cảm giác, bây giờ mà anh từ chối nữa là tới công chuyện liền.
"Du Cảnh," Trần Triệu Nam nhấp máy môi, màu môi đã về như cũ, "Cậu ở một mình tôi không yên tâm, với lại tôi có rất nhiều thời gian rảnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com