67
"Đến bên này có chút việc, tiện đường ghé thăm cậu, vừa khéo gặp lúc cậu tỉnh, xem ra hồi phục không tệ."
"A, cám ơn anh chuyện hôm đó." Nét mặt Jimin vô cùng cứng nhắc, mặc dù nói lời cám ơn nhưng có vẻ như hơi lơ đãng.
"Không có gì."
"Anh nói ChangMin quay về Mỹ là có ý gì?"
Wi JiHeon cười cười, "Không có ý gì cả, chính là quay về Mỹ tiếp tục đào tạo chuyên sâu! Bài vở bên kia của nó vẫn chưa hoàn thành."
Jimin nhăn mặt, "Anh khỏi phải giấu tôi, nếu ChangMin không thấy tôi tỉnh lại nó tuyệt đối sẽ không đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ha ha, kỳ thực không có gì, cậu không nên suy nghĩ nhiều, ChangMin khá đơn giản, dù sao tận mắt nhìn thấy vẫn khó có thể tiếp nhận! Nhất là đối tượng lại là người anh mà nó vẫn luôn ngưỡng mộ."
Jimin nghe không rõ, "Thấy cái gì vậy?"
"Cậu và Jeon Jungkook hôn nhau!" Vẻ mặt Wi JiHeon tỏ ra không hề gì, "Không ai nói với cậu sao? Lúc chúng tôi đi vào thấy hai người các cậu đang hôn nhau mà! A không, chính xác là Jeon Jungkook đang hôn cậu, lúc đó cậu đã hôn mê rồi."
Đầu óc của Jimin nhanh nhạy hiểu ra, mặt cậu đỏ bừng lên, lời nói cũng không được trôi chảy, "Anh nói, nói cái gì thế!"
"Có gì mà phải xấu hổ chứ..." Wi JiHeon càu nhàu một câu, trong lòng thầm nghĩ... Với cá tính của Jeon Jungkook, nếu cậu thật sự không may mà chết, ngay cả việc quan hệ tình dục với xác chết cậu ta cũng làm được!
Jimin vừa thẹn vừa tức, tự nhiên để hai đứa em trai thấy được cảnh như vậy, thảo nào ChangMin lại đi mất, nhất định ChangMin rất thất vọng về người anh trai này của nó.
Wi JiHeon thấy vẻ mặt của Jimin thay đổi liên tục, cuối cùng giống như một chú gà trống lông dính đầy bụi đất sau khi thua trận chiến. Hắn có phần cảm thấy không nhìn nổi Jimin như thế, sau đó móc một vật ra khỏi túi, "ChangMin bảo tôi đưa cho cậu."
Jimin chậm chạp không tiếp nhận, nét mặt nghi ngờ nhìn Wi JiHeon.
"Cầm đi!" Wi JiHeon nhét vào trong tay Jimin, "Cậu không nhìn lầm, đây mới thật sự là thẻ nhớ, miếng thẻ cậu đã bẻ gãy là giả, ChangMin đã sớm đem giấu mảnh thẻ thật rồi."
Jimin vẫn cứ cảm thấy khó hiểu.
Wi JiHeon không nhịn được ồn ào một câu, "Sao cậu còn đần độn hơn cả Jeon Jungkook thế! Nói đúng ra là, ChangMin không giận cậu, chỉ là chuyện quá đột ngột, nó có chút không tiếp thu được, nếu không có chuyện lần này, ChangMin đã định đem cái sổ sách này giao cho cảnh sát rồi! Cho nên cậu không cần lo lắng, ChangMin hiểu chuyện như vậy, sẽ thông suốt thôi."
Jimin cúi đầu nhìn mảnh thẻ nhớ đó, trong lòng cảm thấy có lỗi.
Wi JiHeon có chút không chịu nổi, hắn vỗ vỗ vai Jimin, "ChangMin chỉ là mạnh miệng, kỳ thực tôi thấy, nó rất biết ơn Jeon Jungkook, cậu yên tâm, nó nói đến tết nó sẽ trở về."
Jimin chợt ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng.
Bỗng chốc Wi JiHeon hiểu tại sao Jeon Jungkook thích Kim Jimin, trước đây Wi JiHeon vẫn buồn bực, mặc dù khuôn mặt của Kim Jimin không xấu nhưng tính tình vừa đáng ghét vừa ương ngạnh, làm anh em thì được nhưng làm người yêu thì rất khốn khổ.
Nhưng vừa rồi trong nháy mắt, Wi JiHeon đột nhiên hiểu ra, ánh mắt của Kim Jimin tinh khiết hiếm thấy, tinh khiết đến mức khiến người khác an tâm, giống như một giọt sương ngọt rơi xuống sau khi hạn hán kéo dài, làm cho người ta không muốn tiếp tục bôn ba, tình nguyện dừng lại vì cậu ta.
Thế gian hỗn loạn, chân tình khó kiếm, sợ rằng Jeon Jungkook đã rơi vào làn sóng sâu thẳm này rồi!
"Chào cậu, nghỉ ngơi tốt đi! Sáng mai tôi bay sang Mỹ, sẽ giúp cậu chăm sóc ChangMin!" Wi JiHeon cười cười với Jimin.
Lần này trong đáy mắt Jimin thật sự chật đầy cảm kích, miệng cậu vụng về, không biết phải bày tỏ như thế nào, chỉ là liên tiếp nói, "Cám ơn, làm phiền anh rồi, cám ơn..."
Wi JiHeon làm động tác chào quân nhân với cậu, sau đó bước đi.
Jimin nhẹ nhàng vuốt ve thẻ nhớ, trong lòng như trút được gánh nặng, đó là an tâm lâu rồi mới cảm nhận được.
Không lâu sau, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa.
Jimin cứ tưởng là JunSu liền nói, "Vào đi."
Không ngờ, người vào lại là Baek Guk.
"Baek Guk..." Jimin ngồi thẳng dậy từ gối dựa.
"Ơ cậu đừng lộn xộn!" Baek Guk vội vàng đến đỡ cậu, "Cậu tùy ý ngồi là tốt rồi."
"Vâng..." Jimin dựa sát người về phía sau, từ ngày nộp đơn xin thôi việc ở đội cảnh sát cậu không hề gặp lại Baek Guk, cứ tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại ông ấy, bây giờ ông ấy lại tự mình đến thăm cậu.
Baek Guk ngồi vào băng ghế bên cạnh, nghiêng đầu nhìn vết thương trên người Jimin một chút, "Vết thương trên cánh tay không sao chứ?"
"Không sao ạ, bác sĩ nói nghỉ ngơi tốt thì sẽ không bị khuyết tật." Jimin nghiêm túc trả lời, ở một mình với Baek Guk khiến cả người cậu không thoải mái, giống như trong trái tim có vết sẹo không thể lành miệng.
"Jimin, tôi sắp về hưu rồi." Baek Guk chợt nói.
"Vâng?"
"Tôi muốn trước khi về hưu mời cậu trở lại cục cảnh sát."
Jimin không hiểu ý của Baek Guk, "Tại sao?"
Baek Guk thở dài, sau đó rút ra một bức ảnh cũ từ trong ngực, "Cậu xem."
Người trong ảnh chụp khiến Jimin kinh ngạc, nếu như bỏ qua kiểu tóc độc đáo và phong cách trang phục, Jimin sẽ lầm tưởng đó là Jeon Jungkook.
"Đây là..."
"Đây là anh trai tôi, anh trai ruột, bố đẻ của Jeon Jungkook."
"Bố đẻ?!" Jimin hoảng hốt, tất cả mọi chuyện đều không thể tưởng tượng được. Jimin nghĩ chính mình chắc hẳn đang nằm mơ, nếu không những sự việc đã xảy ra trong ngày hôm nay chỉ có thể dùng từ "Ly kỳ" để miêu tả.
"Ha ha... Không ngờ sao?" Baek Guk cười lãnh đạm, đem bức hình cất vào túi áo.
Jimin rất muốn nói với Baek Guk rằng ông ta sai rồi, Jeon Jungkook kỳ thật là con trai của Park Eon, nhưng cậu không thể nói, cậu cũng không muốn bởi vậy mà Jeon Jungkook bị trừng trị.
"Có phải cậu muốn nói tôi sai rồi, Jeon Jungkook là con trai của Park Eon?"
Jimin lại ngạc nhiên, Baek Guk đã sớm biết sao?!
"Kỳ thực vào ngày cậu ra tù tôi đã biết, tôi đã điều tra hồ sơ về Jeon Jungkook. Thấy ảnh chụp của nó thì tôi đoán được thân thế của nó." Baek Guk nói rất rõ ràng, "Tôi nghĩ chắc là Jeon Jungkook không biết sự thật, hình như Park Eon cũng chưa hề nói với nó."
"Baek Guk, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
Ánh mắt của Baek Guk rời sang chỗ khác, ông kể lại câu chuyện cũ đã phủ đầy rêu phong, "Anh trai tôi tên là Baek Cheong Chu, là một thầy giáo phổ thông trung học, anh ấy và Chae Rim Jeo – chính là mẹ của Jeon Jungkook – là bạn cùng đại học, họ đã bắt đầu yêu nhau từ lúc đó. Sau khi tốt nghiệp Chae Rim Jeo vào ngành giải trí nhưng tình cảm của hai người họ vẫn tốt như trước, chưa được hai năm, Chae Rim Jeo quyết định giảm bớt các công việc trong ngành giải trí, kết hôn cùng anh trai tôi. Nhưng không ngờ một lần trong một buổi tiệc rượu, Chae Rim Jeo quen Park Eon, Park Eon vừa thấy Chae Rim Jeo đã ái mộ, tốn công theo đuổi. Nhưng Chae Rim Jeo là một người rất chung thủy, trước sau không đồng ý. Trong cơn giận dữ Park Eon đã cưỡng bức Chae Rim Jeo, thậm chí còn cố ý phái người đâm xe làm chết anh trai tôi..." Tâm tình của Baek Guk chậm rãi bị kích động, ánh mắt mập mờ bất định.
Jimin bất an nuốt nước bọt, lo lắng nhìn về phía Baek Guk.
"Kỳ thực anh trai tôi và Chae Rim Jeo chuẩn bị kết hôn còn có một nguyên nhân khác, khi đó Chae Rim Jeo đã có mang con của anh trai tôi, Park Eon biết chuyện này, nhưng hắn vẫn cứ làm ra chuyện không bằng cầm thú đó! Lúc anh trai tôi bị tai nạn ô tô, tôi đang bí mật tập huấn ở cục cảnh sát, những điều này tôi vẫn luôn không biết, chờ khi tôi biết chuyện cũng đã một năm trôi qua, lúc đó Chae Rim Jeo đã qua đời vì khó sinh..." Giọng nói của Baek Guk hơi run, ông dừng lại hơn mười giây, "Về sau tôi nghe nói em trai của Chae Rim Jeo đã mang con của họ đi, vì vậy tôi bắt đầu tìm kiếm, nhưng em trai của cô ấy vốn ham đánh bạc, để trốn tránh những khoản tiền nợ hắn đã giả tạo rất nhiều thân phận, lại không có nơi ở cố định, nên tôi hoàn toàn không tìm được họ!"
Vẻ mặt của Jimin có chút đau thương, cậu rất đồng cảm với cảnh ngộ đó, "Cho nên ngài vẫn không thể từ bỏ vụ án của Park gia đúng không?"
Baek Guk khoát tay áo, "Có thể là tôi quá cực đoan chăng... Park Eon đã chết, tôi vẫn cố chấp thì có ý nghĩa gì."
Jimin gật đầu, bỗng nhiên cậu nhớ đến điều gì đó, "Chẳng trách..."
"Cái gì?"
"Chẳng trách lúc đó ngài nói ngài rất thất vọng, bởi vì ngài biết Jeon Jungkook là anh cả của Park gia đúng không?"
Baek Guk suy nghĩ một chút, "Không hoàn toàn là thế, kỳ thực lúc đó điều làm tôi thất vọng nhất chính là Jeon Jungkook, không hề nghĩ nó lại có thể nhận giặc làm cha, tôi thật sự cảm thấy rất nực cười, tôi ba lần bảy lượt tìm nó gây phiền nhiễu, kỳ thực là muốn nói thân thế thật của nó cho nó nhưng rốt cuộc vẫn cứ không thể mở miệng."
"Tại sao?"
"Nếu nói ra, nó sẽ rất mâu thuẫn... Cho dù thế nào, Park Eon vẫn là bố nuôi của nó, nếu cho nó biết bố nuôi của nó là kẻ giết hại bố nó, trong lòng nó sẽ rất đau khổ... Hơn nữa về sau Park Eon lại nuôi dưỡng Jeon Jungkook, tôi nghĩ hơn một nửa là do áy náy. Ân oán của một đời, sẽ được hóa giải theo thời gian..."
Jimin nhìn Baek Guk, bỗng nhiên cảm thấy xót xa vì cuộc đời của Baek Guk. Hơn một nửa cuộc đời ông ấy đều sống vì người khác, nhưng cũng may ông ấy đã tỉnh ngộ, chỉ mong sau này ông ấy sẽ thoải mái và cởi mở hơn.
"Kỳ thực khi đó nhìn cậu và Jeon Jungkook, trong lòng thật sự rất tức giận, chủ yếu là tiếc rèn sắt không thành thép, giận nó vì nó đi trên con đường không đàng hoàng, giận cậu vì cậu có thể bị tình cảm che mờ hai mắt. Nhưng mà tức giận đồng hành với mâu thuẫn, nếu như cậu thật sự khai ra chuyện của Jeon Jungkook, khiến tôi tự tay bắt nó vào ngục giam, trong lòng tôi rất không nỡ, tôi cũng là con người, cũng có tính ích kỷ... Cũng may bây giờ nó đã đi đúng đường, tôi thấy rất vui mừng, Jimin, đây đều là công lao của cậu!" Baek Guk lộ một nụ cười nhẹ nhõm.
Khuôn mặt Jimin đỏ ửng như trái cà chua chín, "Baek, Baek Guk, tôi và Jeon Jungkook chỉ là anh em, anh em tốt..." Jimin nói xong những lời này, tức không thể đào lỗ mà chui xuống đất.
"Sao cơ?" Baek Guk nhìn Jimin từ trên xuống dưới, dường như có chút suy nghĩ, "Thế nhưng khi tôi vọt vào kho đông lạnh thì thấy tình huống lúc đó với lời cậu nói không giống nhau..."
Jimin nhất thời có loại thắc mắc "Tại sao mình không bị chết cóng". Đầu óc cậu đấu tranh hồi lâu, cuối cùng cậu mới có quyết tâm hỏi một câu, "Baek Guk, ngày đó rốt cuộc có bao nhiêu người vọt vào..."
"Ha ha ha ha!" Baek Guk yêu thương xoa đầu Jimin, sau đó đứng lên, "Được rồi Jimin, tôi phải đi, hãy cân nhắc lời nói của tôi, tôi thật sự muốn cậu trở về, lúc đó để cậu đi là mong muốn cậu có thể tự quyết định, tôi không hy vọng thân phận của cậu ràng buộc suy nghĩ của cậu, mà bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, cho nên tôi chân thành mời cậu trở về đơn vị." Vừa nói chuyện Baek Guk vừa đi đến cửa, ông quay đầu, giấu đi nụ cười, nghiêm mặt nói, "Jimin, hãy mang chuyện thân thế của Jeon Jungkook xuống mồ, tôi không muốn cho nó biết, hơn nữa hiện tại cuộc sống của nó rất tốt, chắc cũng không muốn biết. Cháu trai của tôi, giao cho cậu đó."
Jimin nhìn bóng lưng của Baek Guk, lúng ta lúng túng gật đầu, âm thầm nghĩ... Hóa ra trái đất thật sự là một vòng tròn, quay tới quay lui, vẫn cứ quay xung quanh con người...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com