Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 3: Hồ Cạn (3)


Cao Minh dành thời gian trong sở cảnh sát và suy nghĩ về những cái xác không đầu trong khi đội điều tra bận bịu vì hàng loạt người đến bảo tìm thân nhân mất tích. Uy và những cảnh sát khác giờ đây không chỉ làm việc và nghiên cứu chuyên môn mà còn phải tiếp những vị khách không ai nỡ đuổi. Họ đều là những gia đình có con trai đang mất tích, nhiều người đau khổ vật vã, nhất quyết đòi nhận dạng những cái xác, nhưng nào đâu có được vì những gương mặt đã chẳng còn.

- Này Cao Minh! Sao cậu không sang bên pháp y hỏi kết quả đi? – Thanh Thanh vừa nói, vừa đưa tay lên miệng che cái ngáp dài. Cô làm cảnh sát đã được ba năm, tuổi đời ngang bằng Cao Minh, nhưng vì trình độ và thứ bậc nên chỉ coi anh là tên sai vặt. Nhưng Cao Minh biết phận mình mới đang là người học việc nên vẫn gật đầu cần mẫn làm theo.

Lúc bấy giờ đã là giờ nghỉ trưa, hai ngày sau khi tìm thấy những cái xác. Điều tra viên như Uy và Thanh Thanh ai cũng là người tận tuỵ với công việc, song ngoài lời khai của đứa trẻ hôm trước thì vụ án lần này chẳng có manh mối nào. Đứa trẻ sau hôm đó cũng mất tích không thể tìm thấy, địa chỉ nó ghi vào đơn trình báo cũng là địa chỉ giả. Như vậy, việc điều tra lần này hoàn toàn phải dựa vào pháp y.

Cao Minh vừa đặt chân tới khu pháp y, đã thấy đội trưởng Lâm ở trong phòng cùng với nhân viên giám định. Chưa kịp gõ cửa, ông Lâm đã vẫy tay hiệu cho anh vào trong phòng lạnh.

Việc giám định tử thi cần có điều tra viện giám sát nên có lẽ Đội trưởng Lâm đã ở đây từ khi bác sĩ bắt đầu tiến hành mổ. Vì mức độ quan trọng của vụ án nên công việc pháp y được triển khai gấp rút. Cả mười cái xác đều đã được lấy mẫu đem đi xét nghiệm tuy nhiên danh tính từng người vẫn còn là một ẩn số.

- Họ tìm thấy mẫu tinh dịch bên trong trực tràng của nạn nhân. Tổn thương vùng hậu môn cho thấy nạn nhân bị hãm hiếp thô bạo. – Ông Lâm cầm tờ giấy ghi những ghi chép sơ bộ trên tay những vẫn tóm tắt lại cho Cao Minh biết tường tận vấn đề. – Nguyên nhân cái chết là do thuốc an thần quá liều, loại này thường xuyên được sử dụng để trợ tử thú y. Những đứa trẻ này chết trước khi bị chặt đầu và nạo dấu vân tay. Thi thể vẫn còn mới nhưng không thể xác định chính xác thời gian tử vong. Giả thiết cho rằng cơ thể đã bị đóng đá lạnh trước khi bị vứt xuống hồ nước và cả mười cái xác cùng bị vứt trong cùng một khoảng thời gian.

- Bị vứt cùng lúc ư? – Anh nheo mày thắc mắc. Chẳng phải đó là điều bất khả thi hay sao khi mà cùng một lúc vứt mười cái xác? Nó thực sự quá mạo hiểm khi mà làm điều đó ở Hồ Cạn, nơi khá đông đúc dân cư xung quanh.

- Đó mới chỉ là giả thiết! – Ông Lâm nói – Hiện tại, bên pháp y cần hoàn tất xét nghiệm xem các mẫu tinh trùng vì nghi vấn có nhiều hung thủ.

Anh đưa mắt nhìn quanh cả mười cái xác trong căn phòng. Tất cả đều đã được giải phẫu xong vào khâu lại thành vết hình chữ y trước ngực.

- Tôi nghĩ không có hung thủ thứ hai đâu...- Cao Minh nói, nhớ lại lời nói của Uy lúc bên bờ hồ. Những giả thiết này anh đã suy nghĩ từ sáng, nay mới có dịp trổ tài suy đoán với đội trưởng Lâm - Tất cả đứa trẻ đều là vị thành niên, nhưng đó không phải là điểm chung duy nhất. Cơ thể chúng gầy mỏng, và đặc biệt xương quai xanh đều nhô cao. Những thứ đó là điểm nổi bật của nạn nhân, cũng có thể đó là điều cuốn hút mà hung thủ thấy ở những đứa trẻ mà hắn chọn. Điểm đặc biệt này tồn tại như một "nét đẹp" chỉ mình hung thủ nhận ra. Việc có tòng phạm khiến sở thích đó của hắn ta bị bình thường hoá. Tôi nghĩ nếu đã là một kẻ giết người hàng loạt, gã này hẳn sẽ làm tất cả mọi thứ một mình chứ không "san sẻ" nó với một kẻ bệnh hoạn khác đâu vì việc đó giống như hắn ta đang hạ thấp chính bản thân hắn vậy.

- Tệ thật! – Nhân viên pháp y vừa nói, vừa chẹp miệng – Những đứa trẻ này mới chỉ tầm 12 đến 14 tuổi. Chúng tôi còn chục mẫu tinh trùng cần xét nghiệm, kết quả sớm nhất sẽ có trong ngày mai, cũng chưa thể giúp mọi người nhiều.

- Chẳng phải đã có rồi sao? – Đội trưởng Lâm chỉ tay vào tờ giấy xét nghiệm sơ bộ - Thuốc trợ tử động vật đâu phải nơi nào cũng bán? Cao Minh, cậu, Uy và Thanh Thanh hãy tìm thông tin về loại thuốc này và các điểm bán, trước hết là trong thành phố, khả năng cao sẽ tìm ra tung tích hung thủ.

Cao Minh nghe vậy liền sốt sắng đáp:

- Rõ! Thưa đội trưởng Lâm!.

Anh nhận lấy kết quả khám nghiệm sơ bộ rồi hộc tốc chạy về trụ sở, bàn bạc với hội Uy và Thanh Thanh. Kết quả tra cứu trên mạng cho thấy cả thành phố tổng cộng chỉ có hai cơ sở thú y được cấp phép sử dụng thuốc trợ tử. Uy chia nhóm thành hai đội nhỏ. Một mình gã sẽ tới trạm cứu hộ chó mèo ở quận Bắc, còn Cao Minh, vì chưa có phù hiệu cảnh sát nên sẽ chung hướng cùng Thanh Thanh đi đến một điểm ngay giữa trung tâm.

- Ê! Cậu lái xe được không? Tôi buồn ngủ quá. Sáng nay tiếp chuyện với người nhà nạn nhân giờ đau hết cả đầu. – Thanh Thanh uể oải đáp, lấy cốc cà phê từ máy bán hàng tự động.

-Được thôi ! – Cao Minh đáp, song, mặt anh biến sắc khi cô ném cho anh chùm chìa khoá ô tô. – Nhưng tôi...tôi không biết...

Lúc ấy tự dưng anh bỗng cảm thấy bản thân có chút hèn kém. Người phụ nữ này bằng tuổi anh, đã có việc làm đều huề, lại còn dùng xe hơi để đi lại. Chưa nói về gia cảnh, chỉ riêng về sự nghiệp, Thanh Thanh đã hơn anh khá nhiều rồi.

- Uê, cậu không biết đi sao? – Cô cười khanh khách, đập thùm thụp vào lưng áo anh. Hành động này càng làm Cao Minh thấy ngại. Mặt anh hơi đỏ lên, nhưng cố gắng kiềm chế cảm xúc, cố gắng không để cô cảnh sát nhận ra.

Khác với tưởng tượng về một chiếc xe hơi sang trọng, ô tô của Thanh Thanh là một phương tiện cũ, lớp sơn xước nhiều và phần cốp còn bị móp lại chút ít. Tuy thế, phần thân xe và đặc biệt là cửa kính thì sạch và sáng bóng. Có vẻ như cô vừa mới rửa xe cách đây chưa lâu.

Không nói nhiều, Thanh Thanh mở cửa xe rồi dúi Cao Minh vào ghế lái, còn cô đi vòng sang phía bên kia rồi ngồi vào vị trí ngay cạnh.

- Sớm muộn gì cậu cũng mua xe đúng không? Sao không thử ngồi lái cho quen chỗ, sau này còn chở bạn gái đi chơi?

- Nhưng tôi đâu đã lái xe lần nào? Tôi...

- Dễ như bỡn... - Thanh Thanh bĩu môi – Chẳng khác trò ô tô đụng là mấy đâu. Đi đến đâu tôi chỉ đến đấy, hai bữa là biết lái xe. Cậu cứ ngồi đó nói "nhưng" mất cả buổi chiều của cả hai.

Nói đoạn, cô với người rồi vặn luôn chìa khoá khởi động, chiếc xe rồ ga một tiếng rồi toàn bộ động cơ kêu gừ gừ như tiếng của một con mèo hen.

- Đi thôi !

Đường vào trung tâm đi vị chi chỉ mười phút đi xe hơi mà khi đến nơi Cao Minh cảm thấy toát mồ hôi hột. Vẻ mặt hoảng sợ khi lần đầu lái xe của anh càng làm Thanh Thanh khoái trá. Cô gào thét cả dọc đường chỉ bảo, nhưng khi đến nơi vẫn cười khanh khách, hệt như đứa trẻ mới chơi tàu lượn siêu tốc trong công viên.

- Cậu vào trước đi! Hỏi mấy câu mà cậu thấy nghi ngờ để tôi đi loay quanh xem – Thanh Thanh đẩy Cao Minh về phía cổng, đoạn ném phù hiệu cảnh sát cho anh – Xong tí về tôi lái!

Cao Minh bị cô đẩy cho việc khó cũng không biết né thế nào. Anh nghĩ âu thì cũng là cơ hội thực tập thể hiện khả năng thám tử quèn trước đây nên đành gật đầu chấp nhận.

Cơ sở thú y này được chia làm hai khu. Một khu giống như một phòng khám nhỏ dành cho chó mèo, có quầy lễ tân và các phòng riêng biệt. Phần còn lại nằm tách biệt hẳn phía sau, ngoài có rào sắt, chắc là trạm cứu hộ động vật bị bỏ rơi.

Cao Minh suy nghĩ mất một lúc. Tệ hơn là Thanh Thanh vẫn ở đó nhìn anh, không rõ là một hành đồng vô tình hay có chủ ý. Điều này khiến anh càng thêm căng thẳng. Anh lẩm bẩm một lượt các câu hỏi trong đầu rồi tiến thẳng vào bên trong.

- Xin chào! Cho hỏi anh đã đặt lịch hẹn chưa ạ?– Nữ tiếp tân hỏi anh bằng một giọng lịch sự

- À, chưa...- Cao Minh đã bất ngờ  với câu hỏi đầu tiên – Tôi không tới đây để khám chữa bệnh cho động vật. Tôi muốn gặp người phụ trách về việc an tử cho động vật tại đây.

- Mời anh lấy số chờ. – Nữ tiếp viên chỉ tay về phía một bảng máy điện tử có in phiếu giấy.

- Không...ý tôi là... chúng tôi đang điều tra một vụ án, cần trực tiếp gặp người phụ trách việc an tử cho động vật! – Cao Minh nói, anh nhấn mạnh chữ "điều tra" cho cô gái biết về mức độ nghiêm trọng cả sự việc.

Nữ tiếp tân ngưng một lúc, hơi cau mày nhìn anh như đang phân tích câu nói của Cao Minh, rốt cục vẫn gật đầu miệng cười miễn cưỡng nói:

- Vâng, mời anh ra kia lấy phiếu chờ.

Anh nghe thế mà lộn cả ruột. Không biết phải nói sao cho lịch sự nữa. Đang loay hoay kiềm chế cảm xúc thì từ đâu Thanh Thanh xuất hiện và giằng lấy cái phù hiệu anh vẫn đang cầm trên tay. Cô đập bốp cái phù hiệu lên mặt bàn, đoạn hét vào mặt nữ tiếp tân:

- Chúng tôi là cảnh sát điều tra án mạng thành phố, cần nói chuyện với chủ phòng khám này!

Cô gái vừa trông con mắt trợn trừng của Thanh Thanh thì mặt tái không còn một giọt máu, nhấn nút điện thoại bàn lí nhí gọi điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com