2. Tái ngộ?
Quá trình đến Băng Cung đã xảy ra nhiều chuyện.
Từ việc chạm trán Hàn Lý Minh và người kế thừa chính thống của Bắc Hải Băng Cung, cho đến quái bệnh đang bùng phát ở Bắc Hải, tình hình tệ hơn những gì Thanh Minh đã nghĩ.
"Các ân công rời đi sớm như vậy, chúng ta thật sự không yên tâm chút nào."
Bạch Thiên nhìn những dân làng đang đổ xô ra ngoài mà bật cười.
"Chỉ với tấm lòng đó của mọi người thôi là ta đã cảm thấy biết ơn lắm rồi. Nhưng mà chúng ta có việc phải làm nên không thể nán lại nơi này lâu hơn được nữa. Mong mọi người sẽ hiểu và thông cảm cho chúng ta."
"Nhưng nếu ân công rời khỏi đây rồi đi đến Băng Cung thì...."
Tất cả mọi người đều không biết phải làm gì đế bày tỏ sự tiếc nuối và biết ơn này.
Đặc biệt là gương mặt của trưởng thôn hệt như đang run rẩy và ái ngại khi nhìn các môn đồ Hoa Sơn. Vì bọn họ đã chữa bệnh cho người trong thôn nên đáng lý ra lão phải đền đáp ơn huệ to lớn đó, nhưng thay vì đòi hỏi hay nhận được thứ gì đó, bọn họ còn cho đi hết thảy số lương thực còn lại.
Ngay cả Băng Cung còn đe dọa họ, vậy nên nhận được sự giúp đỡ như vậy bọn họ thật sự cảm động đến rơi nước mắt.
"Xin các ân công hãy tha thứ cho lão già này bởi lần đầu được diện kiến đã hành xử lỗ mãng như vậy."
"Ngài đừng làm vậy mà, trưởng thôn."
Bạch Thiên cố can ngăn trưởng thôn cứ liên tục cúi đầu.
Đó là những người cực kỳ cảnh giác với ngoại nhân, nhưng một khi đã mở lòng thì ngược lại còn thể hiện lòng biết ơn sâu sắc hơn cả người Trung Nguyên.
Thế nhưng....
Gương mặt Bạch Thiên thoáng nhìn ra phía sau của trưởng thôn rồi tối sầm lại.
'Quả nhiên sắc mặt không được tươi sáng.'
Đó là chuyện đương nhiên.
Dù quái tật đã được chữa trị bằng cách nào đó, nhưng tình hình của ngôi làng trông cũng chẳng tốt hơn mấy. Bế quan bệnh phát sinh ở bọn họ cuối cùng lại được tạo ra bởi chính cục diện hiện tại của Bắc Hải. Nếu cục diện của Bắc Hải không khá hơn thì cũng không có gì lạ nếu một ngày nào đó chuyện tương tự lại tái diễn.
Ngay cả khi bế quan bệnh không phát bệnh thì cứ tiếp tục tình trạng không thế ăn uống đúng cách thì sớm muộn gì cũng như thế cả thôi.
Bạch Thiên nhìn họ với những ưu phiền còn nặng trĩu trong lòng, rồi cúi thấp đầu.
"Đã tới lúc chúng ta phải rời đi rồi."
"Vâng, ân công. Từ nơi này mọi người cứ đi về hướng Bắc, là sẽ thấy Bắc Hải Băng Cung."
"Đa tạ. Vậy thì"
Các môn đồ Hoa Sơn vừa nắm lấy tay cầm của xe kéo thì những người dân làng nãy giờ vẫn im lặng dõi theo họ, lớn tiếng gọi tới.
"Thượng lộ bình an!"
"Thật sự rất đa tạ!"
"Khi trở về, nhất định lại ghé vào đây nữa nhé. Lúc đó chúng ta sẽ tiếp đãi các ân công thật hoành tráng."
Các môn đồ Hoa Sơn vẫy vẫy tay chào họ rồi bắt đầu kéo xe rời đi.
Khởi hành được một lúc, Đường Tiểu Tiểu cứ liên tục quay đầu về nhìn về sau tỏ vẻ không thể yên tâm được.
"Sẽ ổn cả chứ ạ?"
"Trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề lớn gì đâu. Hôm qua Bạch Nhi đã rất vất vả lấp đầy nhà kho của bọn họ rồi."
"Ta đã không nghĩ rằng nó lại hăng hái đến mức đó đấy."
Hắn chỉ tán dương vài lần vì tài năng bắt cá nhanh nhẹn của nó, nhưng Bạch Nhi được cổ vũ bởi lời khen đó mà cứ thế nhảy xuống nước và liên tục đớp mấy con cá lớn lên bờ.
Sau đó nó lại lẳng lặng lặp đi lặp lại việc nhìn mọi người với ánh mắt 'Sao lại không khen thêm nữa chứ?'
"Không rõ là do nó quá thông minh hay ngu ngốc nữa."
"Chắc cũng giống như tên nào đó thôi."
Bạch Thiên thở dài.
Dù sao thì cũng nhờ công của Bạch Nhi mà bọn họ mới có thể lấp đầy cả một cái nhà kho như vậy.
'Thật tiếc khi nhìn thấy khuôn mặt của Tuệ Nhiên tiểu sư phụ dần trở nên buồn bã như vậy.'
Biết làm sao đây? Đó là việc chỉ có bản thân mới có thế xử lý thôi.
Dù sao thì để ăn được thức ăn tươi sống, sau này người dân trong làng cũng phải tự đánh cá, nhưng chỉ với số cá trong nhà kho đó thôi thì việc lấp đầy cái bụng trong một thời gian cũng không phải vấn đề gì lớn. Vì thời tiết lạnh nên nên cũng không có nguy cơ bị hư hỏng.
"Ta nghe nói trưởng thôn cũng sẽ phân phát cá bắt được cho những ngôi làng khác."
"Ừm. Đó là việc tốt mà."
Bạch Thiên lặng lẽ gật đầu. Lời nói của Hàn Lý Minh 'càng sống trong môi trường khắc nghiệt này thì con người càng phải giúp đỡ, nương tựa nhau thì mới vượt qua được.' lại lần nữa xuất hiện trong tâm trí họ.
"Nhưng vốn dĩ chuyện gì cũng có giới hạn của nó. A di đà Phật."
"Đúng vậy."
Ngay lúc đó, Nhuận Tông nãy giờ vẫn chăm chú lắng nghe cuộc hội thoại của mọi người, khẽ mở miệng:
"Chúng ta không thể làm thêm được gì nữa sao?"
"Nữa, lại nữa rồi. Sư huynh lại phát bệnh nữa à, sư huynh đó!"
Ngay lúc đó, Thanh Minh thò đầu ra ngoài qua chiếc lỗ nhỏ xuất hiện ở cái lều của chiếc xe kéo. Và bên dưới chiếc cằm đó, Bạch Nhi cũng thò đầu ra với vẻ mặt vui mừng đắc thắng.
"Sao? Hay sư huynh sống ở đây luôn nhé!"
"Hắt xì!"
"Không, không phải như vậy."
Hai con vật... à không, một người một vật lại đồng thời hắt xì.
"Sao? Lần này định bán kiếm nữa à? Vì là Vạn Niên Hàn Thiết Kiếm nên chắc sẽ bán được với giá cao lắm nhỉ?"
"Ha ha ha ha!"
"Sao lại lôi chuyện đó ra nữa chứ."
Gương mặt của Nhuận Tông trong nháy mắt đã đỏ bừng lên.
"Ta chỉ là vì không biết giúp đỡ sao nên mới...."
"Không thế giúp được nữa."
"Hửm."
Nghe thấy giọng của Thanh Minh trong phút chốc đã trầm xuống lạnh lùng, Nhuận Tông khẽ kinh ngạc mà nhìn về hắn.
"Sao nhỉ, việc giúp đỡ họ cũng không khó khăn gì cả. Thế nhưng cái đó cũng chỉ là một khoảnh khắc mà thôi. Không bao lâu sau, bọn họ sẽ lại giống như bây giờ."
Giọng nói đã nhẹ nhàng hơn, nhưng gương mặt Thanh Minh vẫn nghiêm túc tột độ.
"Vì cuộc sống của bản thân thì phải do bản thân thay đổi chứ không thế trông cậy vào ai khác." Nghe lời đó, tất cả mọi người đều há hốc miệng mà quay lại nhìn Thanh Minh với gương mặt kinh ngạc.
"Sao nào?"
"À không, không có gì."
"Không ngờ từ miệng đệ lại có thế thốt lên những lời đúng đắn như vậy."
"A di đà Phật. Chắc là mặt trời sẽ mọc đằng Tây mất."
"Sao vậy, mấy tên này?"
Thanh Minh trừng mắt.
"Chậc! Được rồi. Muốn nói gì thì nói, muốn đùa sao thì đùa. Mau chạy đi."
Hắn chậc lưỡi rồi lại nhanh chóng chui đầu vào trong lều.
Tất cả các môn đồ Hoa Sơn ngấn người trao đổi ánh mắt với nhau.
'Cái tên tiểu tử này thật quá đỗi kỳ lạ mà.'
Mới hai ngày trước, khi chạm mặt với giáo đồ Ma Giáo, hắn đã khiến người khác khiếp sợ đến nhường nào, thế nhưng bây giờ lại cư xử bình thường như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Bạch Thiên bật cười rồi đốc thúc sư đệ và sư diệt.
"Chúng ta đã mất khá nhiều thời gian rồi. Phải mau chóng di chuyển thôi."
Tất cả mọi người lại bắt đầu dồn sức vào tay cầm, kéo xe băng băng lao về trước.
Nhưng cũng chẳng đến nửa canh giờ sau....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com