Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

114 - 117

Vì không có thời gian nên ta không thể làm kĩ đâu nha ><

CHƯƠNG 114 : QUAN HỆ TAN VỠ

Sắc mặt Thẩm Phi âm trầm nhìn chằm chằm Thánh Mặc La Á Qua Đế, đột nhiên, nâng tay lên, một quyền hướng hướng về Thánh Mặc La Á Qua Đế : “Mẹ nó!”

Nhưng ở lúc cách Thánh Mặc La Á Qua Đế chỉ một cm đã bị hắn chặn lại, một quyền mạnh mẽ cứ nhẹ nhàng bị Thánh Mặc La Á Qua Đế bắt được, sau đó bình tĩnh nhìn Thẩm Phi, lạnh lùng nói: “Tôi muốn Hạ Miều, cô ấy chỉ có thể là của tôi.”

“Mẹ kiếp ” Thẩm Phi còn chưa nói, Mạch Tuyết đã nổi giận, đôi mắt đỏ đậm căm tức nhìn Thánh Mặc La Á Qua Đế, phỏng tựa hận không thể ăn tươi nuốt sống : “Thánh Mặc La Á Qua Đế! Chẳng lẽ mày muốn phá hư quy tắc?! Mày phải biết rằng, Hạ Miều là người của Đế Lan Tư tao, cũng là vị hôn thê của Thẩm Phi!”

Lúc này Mạch Tuyết vẫn chưa mất hết lý trí, biết gia nhập lực lượng của Thẩm Phi, Thánh Mặc La Á Qua Đế không giống với người bình thường, hai người bọn họ không có khả năng đấu lại hắn ta, nhưng tóm lại so với một người đối kháng thì tốt hơn.

Thánh Mặc La Á Qua Đế châm chọc nhìn về phía Mạch Tuyết : “ Hạ Miều có phải người của Đế Lan Tư hay không chắc hẳn mày cũng biết rõ, đừng có lấy chuyện này ra nói, còn nói là vị hôn thê Thẩm Phi? Hạ Miều cũng chưa từng thừa nhận, mà nếu cô ấy thừa nhận thì lúc này cô ấy cũng đã là người của gia tộc Thánh Mặc La Á, đương nhiên phải do Thánh Mặc La Á Qua Đế tôi định đoạt rồi.”

“Mày!” Mạch Tuyết hung hăng trừng hắn, đáy mắt lệ khí mãnh liệt làm cho người ta sợ hãi.

Thẩm Nguyệt vẫn luôn im lặng rốt cuộc cũng mở miệng: “Đế, cậu muốn phá vỡ quy tắc trò chơi của chúng ta?”

Giọng nói lạnh nhạt mang theo một chút trầm thấp cùng áp lực, có thêm vài phần nguy hiểm.

Thánh Mặc La Á Qua Đế nhìn về phía Thẩm Nguyệt, trực tiếp mở miệng nói: “Thị trường Nam Âu bên này tôi không chỉ giúp cậu đả thông, thậm chí còn giao tất cả cho cậu làm.”

Lúc trước hai người ký hợp đồng, chỉ bao gồm ba quốc gia ở Nam Âu, không phải toàn bộ Nam Âu, hiện tại Thánh Mặc La Á Qua Đế nói như vậy, không thể nghi ngờ là hắn muốn đem toàn bộ thị trường Nam Âu đưa cho Thẩm Nguyệt làm trao đổi, chỉ cần Thẩm Nguyệt không nhúng tay vào chuyện Hạ Miều, toàn bộ Nam Âu đều theo ý Thẩm Nguyệt.

Đây thật đúng là một khối thịt mỡ lớn, quả nhiên, con ngươi lãnh khốc của Thẩm Nguyệt có một tia dao động, Hạ Miều ở với ai hắn không thèm quan tâm, thứ hắn để ý là ích lợi, mà điều kiện của Thánh Mặc La Á Qua Đế hoàn toàn hấp dẫn hắn.

Nhìn thấy Thẩm Nguyệt trầm mặc, Thẩm Phi biết Thẩm Nguyệt bị lung lay, hắn lập tức căng thẳng: "Anh!” Một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt, trong lãnh khốc lộ ra một chút thỉnh cầu ngay cả Thẩm Phi cũng không biết.

Thẩm Nguyệt thấy vậy hơi ngây người, từ trước đến nay trên mặt Thẩm Phi luôn tràn đầy ý cười, trong con mắt cũng là xảo trá cùng tinh nhuệ, bây giờ lại nhiễm một tia cầu xin, đây thật là em trai Thẩm Phi của hắn sao?

Đáy mắt Thẩm Nguyệt hiện lên một mạt nguy hiểm, Hạ Miều ảnh hưởng quá sâu tới Thẩm Phi, một người nếu đánh mất đi chính mình, bị người khác kiềm chế, vậy thì tương lai chỉ có thể bị hủy, Thẩm Nguyệt hắn tuyệt không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Trừ phi Thẩm Phi không phải em trai hắn, nếu không, vô luận như thế nào, hắn cũng phải ngăn chặn chuyện này.

Thẩm Phi vẫn luôn nhìn Thẩm Nguyệt, hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hắn quá hiểu rõ biểu tình của Thẩm Nguyệt đại biểu cho ý gì.

Quả nhiên, chỉ nghe thấy Thẩm Nguyệt mở miệng phun ra hai chữ lạnh nhạt.

“Thành giao.”

“A ~ mặc kệ các người muốn quyết định thế nào, chỉ cần để Hạ Miều bồi tôi mấy ngày là được.”

Thanh âm đến từ viễn cổ truyền đến, thanh thấu mà mê huyễn, sạch sẽ đến mức có thể tinh lọc hắc ám của thế gian.

Thánh Mặc La Á Qua Đế nhíu mày lại, đôi mắt quỷ mị dời về phía Phong Chi Âu, lạnh lùng mở miệng nói: “Xin lỗi, nếu Hạ Miều từ trong căn cứ sống sót mà ra ngoài, cô ấy sẽ là mẫu chủ của gia tộc Thánh Mặc La Á , chỉ của một mình tôi. ”

Ý tứ rất rõ ràng, nếu Hạ Miều có thể tồn tại ra khỏi căn cứ, được toàn bộ gia tộc đồng ý, vậy thì Hạ Miều sẽ là vợ Thánh Mặc La Á Qua Đế, Hạ Miều sẽ không còn liên quan với những người khác, cô chỉ là của một mình Thánh Mặc La Á Qua Đế.

Khóe môi Phong Chi Âu câu lên một nụ cười nhạt, đôi mắt bị một đám sương che lấp, trong ôn nhu lại hiện lên một tia đen tối, thanh âm trong trẻo lại lần nữa vang lên.

“Không sao, cậu giữ được người rồi hãy nói.”

Ngụ ý chính là, chỉ cần Thánh Mặc La Á Qua Đế có thể giữ được Hạ Miều, đừng để Phong Chi Âu có cơ hội tóm được nếu không Phong Chi Âu sẽ chơi một trận sảng khoái.

Mạch Tuyết nhìn Phong Chi Âu, đáy mắt có nhàn nhạt kinh ngạc, chẳng lẽ hắn ta cũng thích Hạ Miều?

Nhưng nhìn dáng vẻ Phong Chi Âu lại không giống lắm, tựa như gần vì muốn vui mà thôi.

Trong lúc nhất thời Mạch Tuyết đoán không ra tâm tư của Phong Chi Âu, Mạch Tuyết kiêng kị nhất không phải lãnh trầm sắc bén, khí phách tàn nhẫn như Thẩm Nguyệt, cũng không phải lãnh khốc tàn bạo như Thánh Mặc La Á Qua Đế, mà là kiểu người thanh nhã thoát tục tựa như Phong Chi Âu.

Phong Chi Âu quá mức mộng ảo thần bí, bất luận kẻ nào cũng đoán không ra, thế nhân thường thường sợ nhất chính là loại thần bí khó dò.

Mắt thấy Mạch Tuyết muốn nói gì đó, Thẩm Phi lại giữ chặt Mạch Tuyết, đôi mắt đen tối đảo qua vẻ mặt cười nhạt của Phong Chi Âu, lạnh lùng đảo qua Thẩm Nguyệt, sau đó trở lại trên người Thánh Mặc La Á Qua Đế.

Trên mặt tuy rằng vẫn không có nụ cười, cặp kia hồ ly cũng một mảnh lạnh băng, chẳng qua hơi thở hung ác trên người đã thu lại toàn bộ, tốc độ mau làm người không kịp nắm bắt.

“Cậu nói đem Hạ Miều đưa vào căn cứ gia tộc Thánh Mặc La Á vào lúc nào?”
(các anh bớt căng nên để lại từ cậu )

Thấy Thẩm Phi chớp mắt đã bình tĩnh lại, Thánh Mặc La Á Qua Đế không thể không nhìn Thẩm Phi bằng con mắt khác, hắn đã xem nhẹ tên hồ ly xảo trá này rồi, xem ra có một số việc hắn phải suy đoán kỹ hơn……

“Buổi sáng hôm nay.”

Thẩm Phi híp mắt lại, tuy rằng bọn họ chưa từng đi vào căn cứ của gia tộc Thánh Mặc La Á, cũng không biết cụ thể nó nằm ở chỗ nào, nhưng người ta chỉ cần biếtYquốc Mafia thì tuyệt đối biết có căn cứ tên là Vực Kinh.

Bên trong là để đào tạo nhân tài, sĩ tử , bảo tiêu, ngay cả đặc công quốc gia cùng quân đội đặc thù đều có nguồn gốc từ nơi đó.

Nghe nói bên trong vô cùng tàn khốc, nếu người không có năng lực thì chỉ có con đường chết, gia tộc Thánh Mặc La Á cũng không dám đem con họ vào, bởi vì ngay cả bọn họ cũng không thể bảo đảm con mình có thể bình an.

“Cậu xác định cô ấy có thể sống sót mà ra ngoài sao?” Giọng điệu Thẩm Phi rất bình tĩnh, nhưng trong đó lại lạnh  băng giống như băng trùy sắc bén.

CHƯƠNG 115 : QUYẾT ĐỊNH

Thánh Mặc La Á Qua Đế nhìn Thẩm Phi nửa ngày, đôi mắt quỷ mị phỏng tựa vực sâu hắc ám: “Đương nhiên.”

Lạnh lùng phun ra hai chữ, mặc dù ngữ khí lãnh khốc vô tình, nhưng nó lại là viên thuốc an thần trong lòng Thẩm Phi, hắn biết, cho dù Thánh Mặc La Á Qua Đế tàn nhẫn đến mức nào cũng là người nói lời giữ lời.

Thẩm Phi không nói gì thêm, lôi kéo Mạch Tuyết rời đi, đi sau còn có Thẩm Nguyệt cùng Phong Chi Âu, dọc theo đường đi, Thẩm Phi không liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt một cái, quan hệ bây giờ của bọn họ bởi vì Hạ Miều mà xuất hiện vết nứt.

~~~~~

Mà cùng lúc đó, chuyện Hạ Miều bị đưa vào căn cứ gia tộc Thánh Mặc La Á cũng truyền tới tai Thụy Phỉ Hi cùng Thụy Phỉ Á.

“Không nghĩ tới Thánh Mặc La Á Qua Đế lại muốn Hạ Miều làm chủ mẫu gia tộc Thánh Mặc La Á, càng làm cho người không nghĩ tới chính là, giáo chủ của gia tộc Thánh Mặc La Á - Thánh Mặc La Á Qua Y lại gật đầu đồng ý, Hạ Miều này quả nhiên ,thần kỳ.”

Cặp mắt ôn nhu của Thụy Phỉ Á nhộn nhạo một chút gợn sóng, nhìn chăm chú Thủy Phỉ Hi ở đối diện đang hứng thú lắc lắc ly rượu, đáy mắt xanh thẳm có nhè nhẹ nhu tình.

Thụy Phỉ Hi lắc lắc ly rượu trong tay, đem ly rượu để sát vào cánh mũi nhẹ nhàng ngửi, ngay sau đó nhấp một ngụm, khóe môi gợi lên một mạt ý cười.

“Người phụ nữ em coi trọng đương nhiên không giống với người thường, tuy rằng căn cứ gia tộc Thánh Mặc La Á là cửu tử nhất sinh, nhưng nếu cô ấy thật có thể từ bên trong ra được, vậy cũng coi như là thông qua khảo nghiệm của em, đến lúc đó em sẽ tự mình đi đón cô ấy trở về.”

Đáy mắt đầy ôn nhu của Thụy Phỉ Á đột nhiên co rụt lại, một mạt ám trầm quanh quẩn: “Em nghiêm túc?”

Thụy Phỉ Hi nhìn về phía Thụy Phỉ Á , tà tứ cười : “Anh nói đi?”

Thanh âm quyết tuyệt không thể hoài nghi, nếu Hạ Miều thông qua khảo nghiệm, cô sẽ là bạn đời duy nhất của Thụy Phỉ Hi.

Con ngươi nhu tình của Thụy Phỉ Á hiện lên một mạt lạnh lẽo, đột nhiên, chỉ thấy Thụy Phỉ Hi ngước mắt nhìn hắn, khóe mắt lộ ra nhè nhẹ quyến rũ mị hoặc, nhưng khóe môi lại phun ra mấy chữ không rõ ý vị : “Cô ấy chỉ là bạn đời của em.”

Thụy Phỉ Á chỉ trong nháy mắt đã hiểu rõ ý của Thụy Phỉ Hi, Hi đang cảnh cáo hắn a, nếu Hạ Miều thật sự tồn tại mà ra ngoài, cô ta chỉ là của Thụy Phỉ Hi, bất kì kẻ nào cũng không thể đụng tới, bao gồm cả người anh trai là hắn đây.

Ghen ghét trong lòng Thụy Phỉ Á càng ngày càng lan rộng, cây trụ duy nhất trong cuộc đời hắn sao có thể để người khác cướp đi, nếu không có Thụy Phỉ Hi, Thụy Phỉ Á hắn sống ở trên đời này còn có ý nghĩa gì chứ?

Thụy Phỉ Á cụp mắt, che lấp sự chua xót trong đó, nửa ngày sau mới chậm chạp nói : “Anh sẽ không cùng em tách ra, nếu em muốn cùng cô ta ở bên nhau, cần thiết tính thượng ta*.” Nếu không anh không ngại mang theo em cùng rời khỏi thế giới này. ( Ai biết Á có ý gì không >< ))

Một câu cuối này Thụy Phỉ Á không nói ra, nhưng Thủy Phỉ Hi cùng Thuỷ Phỉ Á là song sinh sao có thể không biết Thủy Phỉ Á nghĩ gì, hắn cũng biết hắn cùng Á là một thể, dù là là thân thể hay là linh hồn, bọn họ căn bản không thể tách ra, từ khi sinh ra đã chú định là cùng sinh tồn, cùng tử vong.

Huống chi đã cùng trải qua nhiều chuyện như vậy, ngay cả thân thể cùng tư tưởng đều đã là một thể, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn cùng Thụy Phỉ Á tách ra.

Đối mặt với Thụy Phỉ Hi trầm mặc, Thụy Phỉ Á rất khẩn trương, con ngươi xanh thẳm nhìn chằm chằm Thuỷ Phỉ Hi, nếu Hi không đồng ý, hắn thật sự không dám tưởng tượng mình sẽ làm ra chuyện gì xúc phạm tới Hi, này tuyệt đối là hắn không muốn nhìn đến.

Nhưng mà, Thụy Phỉ Hi lại nhợt nhạt cười, tươi cười quyến rũ mà mị hoặc: “Á, chúng ta là một thể, sao có thể tách ra.”

Thụy Phỉ Á nghe vậy cũng cười, nụ cười là không mông lung như dĩ vãng, mà là ý cười phát ra từ nội tâm, trên thế gian này, chắc là chỉ có Thụy Phỉ Hi mới có thể làm Thuỵ Phỉ Á lộ ra nụ cười này.

~~~~~

Hạ Miều không biết mình đã chạy trong bao lâu, trước ngực hít thở không thông cùng cái bụng co rút làm cô toát mồ hôi lạnh, dưới chân nặng giống như đổ chì, ngay cả nhấc chân lên đều phải cố hết sức, có mấy lần cô xém chút đã té ngã.

Còn Thiệu Lê đứng trên xe việt dã lạnh nhạt nhìn cô, mỗi khi cô dừng lại sẽ mở miệng mắng, thậm chí còn múa may roi da trong tay, mỗi khi roi quất lên trên người cô, da thịt cũng theo đó mà tróc ra, cơn đau xuyên tim làm hốc mắt cô tràn đầy nước mắt, nhưng cô lại liều mạng nhẫn nhịn không cho nó chảy ra.

“Gì đây? Lại không chạy được? Bây giờ mới ba ngàn mét, lấy tốc độ của cô bây giờ đừng nói là một tháng, ngay cả ba tháng cô cũng không có khả năng đuổi kịp tiết tấu của mọi người, đến lúc đó khi cô trở về tập thể chỉ có sống không bằng chết!”

Giọng nói lãnh khốc mà châm chọc lại lần nữa truyền vào lỗ tai Hạ Miều, ngay sau đó hình như Thiệu Lê nghĩ đến thứ gì, tiếp tục trào phúng nói.

“Biết vì sao gọi là sống không bằng chết không? Phụ nữ ở trong căn cứ rất ít ,mà phụ nữ bị đưa vào đều là huấn luyện chuyên môn để sau này làm nhiệm vụ đặc thù, cho nên không cho phép những người đàn ông khác xằng bậy, nhưng những người phụ nữ khác thì không giống.”

“Bởi vì phụ nữ được đưa vào rất ít, những người đàn ông trong đó lại một thời gian dài không chạm vào gái, cho nên chỉ cần có một con gái gia nhập vào, tuyệt đối sẽ trở thành nô lệ cho mọi người, đàn ông có một đống người, muốn phác gục các cô đó là chuyện dễ như trở bàn tay.”

“Đương nhiên, nếu cô thèm khát, những người đàn ông đó tuyệt đối có thể thỏa mãn cô, ở trong căn cứ cô nhất định sẽ không nhàm chán, bảo đảm 24 giờ cô sẽ luôn bận rộn, nhưng lấy thể lực này của cô, chỉ sợ mới chịu đựng được nửa ngày, đã có thể đến Diêm Vương báo danh. ”

CHƯƠNG 116 : DỤC VỌNG NỔI LÊN

Lời nói trào phúng giống như cây dao đâm vào tim Hạ Miều, tuy rằng Thiệu Lê nói hơi quá đáng, nhưng lại là sự thật, nếu cô không trở nên cường đại trong khoảng thời gian này thì kết cục chờ cô chỉ có chết.

Cô đương nhiên biết còn có Thánh Mặc La Á Qua Đế, nhưng nếu cuối cùng nhậm này phát triển đâu?

Cô không thể đem mạng sống của mình giao cho người khác, cô không dám đánh cược, nếu Thánh Mặc La Á Qua Đế ra mặt kia còn được, nhưng nếu hắn không ra mặt, vậy cô còn có thể trông cậy vào ai?

Đôi mắt mê mang của Hạ Miều tựa như được rắc vào tinh bột phấn chấn, sáng ngời mà kiên định, nhìn con đường phía trước mang theo một cổ dũng cảm, bước chân nặng trịch run run cũng vững vàng hơn một chút, lại lần nữa tiếp tục chạy.

Thiệu Lê thấy vậy, đáy mắt lạnh nhạt xẹt qua một mạt khác thường, nhưng biến hóa như vậy cũng chỉ là trong nháy mắt, biểu hiện của Hạ Miều còn chưa đủ để hắn chân chính xem trọng cô ta đâu.

Hạ Miều xem như kiên trì được, chỉ là ước chừng một giờ sau, ở đến chung điểm thời điểm, đôi mắt cô tối sầm, toàn thân té ngã trên đất, bủn rủn không có một chút sức lực, cứ thế mà nằm trên mặt đất.

Nhưng chuyện đáng vui là, Hạ Miều không bị ngất xỉu, một trận hắc ám chỉ là trong nháy mắt, không làm cô hoàn toàn mất đi tri giác, chẳng qua toàn thân rất đau làm cô không muốn động chút nào.

Trước đây cô chưa bao giờ vận động, có thể chạy năm ngàn mét hơn nữa còn không ngất xỉu, cô đã rất bội phục mình rồi ……

“Lên!”

Nghe thấy thanh âm nghiêm khắc của Thiệu Lê vang lên, suy nghĩ muốn chết Hạ Miều cũng có luôn rồi, bây giờ toàn thân trên dưới nơi nào cũng mềm nhũn, không phải cô không muốn đứng dậy, mà là cô căn bản đứng không nổi.

Hạ Miều thấy Thiệu Lê không có hối thúc, một lúc sau cô lại bò dậy lần nữa , ước chừng năm phút sau, Hạ Miều mới hoàn toàn đứng lên.

“Nhảy cóc hai trăm mét.”

Hạ Miều vừa nghe, sắc mặt càng tái nhợt thêm vài phần, bước chân một dúm, thiếu chút nữa té ngã trên đất.

Một đôi mắt sáng ngời kinh ngạc trừng mắt nhìn Thiệu Lê, tựa như đang hỏi: “Thầy không nói sai chứ?!”

Nhảy cóc?!

Hiện tại chân cô có thể nhấc lên đã may mắn lắm rồi, còn nhảy cóc!

Cô có thể nhảy lên mới là lạ!

Nhưng Thiệu Lê lại không chút dao động nào, lạnh lùng nói: “Lúc nào hoàn thành, lúc đó ăn cơm.”

Nói xong trực tiếp xoay người đi đến bên gốc cây ngồi nghỉ, Hạ Miều nghiến răng nghiến lợi, thiếu chút nữa không ác dương phác lang!

Giận thì giận, không cam lòng thì không cam lòng, nhưng cô không có tư cách chống lại.

Vì thế, Hạ Miều bắt đầu nhảy, mỗi lần nhảy hai cái lại bị té ngã một lần, lúc Hạ Miều kiên trì nhảy xong một cái qua lại sau, cô đã mặt xám mày tro, trên người càng thêm đau đớn , da thịt bị trầy da nhiều chỗ, xanh tím một mảnh.

Nhưng suy nghĩ duy nhất trong đầu cô chính là, không thể dừng lại, không thể dừng lại, nếu dừng lại, cô sẽ sống không bằng chết.

Sau này nếu có người hỏi cô, 'cô biết cái gì gọi là cái xác không hồn sao?'

Cô nhất định sẽ nói biết, bởi vì lúc này đây cô chẳng kém gì cái xác không hồn, nhưng sự khác biệt duy nhất chính là tín niệm trong lòng cô vẫn luôn cháy hừng hực, luôn thúc đẩy cô đi về phía trước, dẫu cho thân thể đã thương tích đầy mình.

Nếu nói lúc nãy Thiệu Lê không có cảm giác gì, vậy thì hiện tại, nhìn thân ảnh mảnh mai kia bị té ngã, đứng dậy, nhảy, lại té ngã, cặp mắt kia không có mê ly, mà là một mảnh kiên nghị cùng sáng ngời.

Lần đầu tiên Thiệu Lê có cảm giác kinh sợ, đó là một loại kinh ngạc, một loại kinh lăng, hắn không phải chưa thấy qua người cứng cỏi, nhưng kiên cường như Hạ Miều lại là lần đầu hắn thấy.

Bởi vì hắn ở nàng đáy mắt thấy được khắc vào cốt tủy tự linh hồn chỗ sâu trong phát ra quật cường cùng kiên nghị, như vậy quật cường cùng cứng cỏi phỏng tựa núi đao biển lửa đều tuyệt không có thể mất đi, cho dù là linh hồn của nàng biến mất, như vậy quật cường cùng cứng cỏi như cũ sẽ quyết tuyệt lưu tại thế nhân trong mắt, trong lòng, bất cứ thứ gì, bất luận cái gì lực lượng đều không thể đủ đem này phá hủy.

Thiệu Lê có lẽ không biết, chính là lúc này nếu là có người thứ ba ở đây, như vậy liền sẽ phát hiện, này xưa nay lãnh khốc vô tình huấn luyện viên nghe Thiệu Lê, cư nhiên một thuận không thuận nhìn chằm chằm trong sân kia mạt không ngừng té ngã, bò lên, nhảy lên thân ảnh, không lại dời đi quá tầm mắt.

Kia lạnh nhạt sắc bén đôi mắt quanh quẩn rõ ràng kinh dị cùng than hứa, còn có nhè nhẹ khác quang mang, đó là một loại chưa bao giờ từng có cực nóng, tuy rằng thực thiển, chính là đối với như vậy lãnh khốc vô tình Thiệu Lê tới nói, đã xem như kỳ tích.

Càng không có người biết, vật giữa háng Thiệu Lê dần dần phát sinh biến hóa, phồng lên cái lều trại tỏ rõ dục vọng mãnh liệt của đàn ông.

Thiệu Lê khẽ nhíu mày, dời tầm mắt nhìn về phía huynh đệ đang dựng thẳng, đáy lòng một mảnh kinh ngạc.

Hắn chỉ nhìn một thân ảnh mà đã có phản ứng?!

Nhưng rõ ràng trước đó hắn không có a?

Chẳng lẽ là bởi vì……

Thiệu Lê lại lần nữa nhìn về phía kia mạt đã mình đầy thương tích thân ảnh, toàn thân bị hoàng hôi che lấp, như vậy chật vật đạp hư thân hình theo lý thuyết không có khả năng làm hắn khởi phản ứng, cho nên, duy nhất khả năng chính là trên người nàng kia mạt chợt phóng thích không dung bất luận kẻ nào bỏ qua quật cường cùng kiên nghị, thành công dẫn phát rồi hắn thật lâu trầm tĩnh dục vọng.

Cái nhận thức này, làm Thiệu Lê sắc bén con ngươi trào ra nhè nhẹ làm cho người ta sợ hãi màu đen lốc xoáy, nguy hiểm mà đáng sợ.

Lúc này cảm quan tứ tán, linh hồn hư phiêu Hạ Miều cũng không biết, nàng trong lúc vô tình lại đưa tới một con sói đói nhìn trộm cùng nhớ thương.

Lúc Hạ Miều hoàn thành nhảy cóv, cả người hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, lúc này đây triệt triệt để để ngất đi, ở nàng ngất quá khứ trong nháy mắt, trong đầu duy nhất nghĩ đến chính là, nàng sẽ không cứ như vậy cấp mệt chết đi……

Lúc này trời đã tối, một chuyến nhảy cóc của Hạ Miều ước chừng hơn hai giờ, lúc Thiệu Lê đi qua đi trực tiếp kéo Hạ Miều lên, mềm mại thân hình tức khắc làm thân thể hắn hung hăng run lên, kia vẫn luôn trang nghiêm dục vọng càng thêm ngo ngoe rục rịch lên.

CHƯƠNG 117 : DỤC NIỆM TRẦM MẶC 1

Thiệu Lê ôm Hạ Miều trở về ký túc xá, một đường đi này có ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, không thể nghi ngờ là một loại tra tấn hắn, tuy rằng bởi vì Hạ Miều kịch liệt vận động mà tản mát ra một cỗ hãn vị, nhưng cứ việc như thế, vẫn không làm dục vọng giảm xuống, ngược lại càng tăng thêm.

Tới ký túc xá, Thiệu Lê vốn muốn đem Hạ Miều ném lên giường, nhưng cuối cùng nghĩ nghĩ lại ôm cô vào phòng tắm, phòng tắm trong căn cứ không tồi, cho nên không phải tắm bằng bồn tắm mà là tắm bằng vòi sen.

Thiệu Lê một tay ôm Hạ Miều , một tay mở nước, sau đó đem quần áo Hạ Miều cởi hết ra, da thịt vốn trắng nõn nay lại chằng chịt vết thương xanh tím, đặc biệt là bàn tay, cánh tay cùng đầu gối càng là nhiều vết thương, nạm vào không ít dơ bẩn ở bên trong.

Nghe Thiệu Lê sắc bén đôi mắt càng thêm đen nhánh ám trầm, này vết thương đầy người thân thể mềm mại càng thêm dẫn ra trong thân thể hắn thú tính, cái loại này muốn tàn sát bừa bãi làm nhục xúc động không ngừng ở trong thân thể hắn quay cuồng, đáy mắt dục hỏa cũng càng thêm nồng đậm mãnh liệt.

Chính là cứ việc như thế, Thiệu Lê lại không có dư thừa động tác, một tay hữu lực ôm hôn mê Hạ Miều, làm nàng dựa vào hắn trên người, làm nàng toàn bộ thân mình đứng ở chảy xuôi dòng nước hạ, một tay chậm rãi giúp nàng rửa sạch lên, động tác thuần thục mà nhanh chóng, tuy rằng không có ôn nhu đáng nói, chính là lại cố ý tránh đi nàng miệng vết thương, chỉ là đang xem đến kia sinh động như thật hình xăm khi, trên tay động tác dừng một chút.

Thiệu Lê tốc độ thực mau, không đến mười phút liền giúp Hạ Miều rửa sạch xong, lấy quá một bên khăn lông đem nàng bọc khởi, ôm ra phòng tắm, giữa háng phồng lên cự vật tựa muốn đem kia mê màu quần cấp chọc thông không thể, hắc trầm đáy mắt cũng ẩn ẩn hiện ra vài sợi ẩn nhẫn tơ máu, hô hấp gian có vẻ dị thường trầm trọng trầm thấp.

Như vậy hiện tượng đủ để thuyết minh Thiệu Lê ẩn nhẫn đã tới rồi cực hạn, lúc này hắn cũng không dễ chịu, cái loại này áp lực dục vọng làm hắn huynh đệ trướng đau khó chịu.

Đem Hạ Miều đặt ở trên giường, Thiệu Lê nhanh chóng xoay người vào phòng tắm, đem chính mình rửa sạch một lần, đôi tay cầm giữa háng bồng bột dục vọng, không ngừng trên dưới vuốt ve lên, thấp suyễn rên rỉ chậm rãi vang lên, cùng với nước chảy thanh âm có vẻ dị thường mĩ uế.

Trên tay vuốt ve tốc độ càng lúc càng nhanh, thấp suyễn rên rỉ cũng càng thêm lỗ mãng dày đặc, rồi sau đó một trận sảng khoái thở dài, một cổ tử cực nóng bạch chước chất lỏng phun vải ra.

Trầm tĩnh một lát, Thiệu Lê đem trên tay dị vật rửa sạch sau, lại đem thân thể súc rửa một đạo, rồi sau đó bọc khăn tắm đi ra, nhìn đến trên giường mơ màng sắp ngủ cái gì cũng không biết Hạ Miều khi, vừa mới phóng thích dục vọng lại lần nữa bốc lên lên, kia mềm đi xuống long thân cũng dần dần bành trướng trang nghiêm.

Đi qua đi, xốc chăn lên, đem khăn tắm bọc trên người Hạ Miều kéo ra, hắc trầm con ngươi bình tĩnh nhìn chăm chú trước mắt trắng nõn hoạt nộn che kín xanh tím vết thương thân thể mềm mại, hô hấp dần dần trở nên trầm trọng lên, một tấc tấc đảo qua nàng tiểu xảo lại dị thường no đủ mượt mà bộ ngực sữa, kia hồng mai thượng nhợt nhạt nâu dấu vết làm hắn đáy mắt đằng khởi một mạt tàn sát bừa bãi tơ máu.

Tinh tế bình thản bụng nhỏ, lại đến kia màu đen rừng cây, Thiệu Lê chỉ biết là chính mình hạ thể càng thêm trướng đau khó chịu, làm hắn hận không thể nháy mắt hóa thân vì lang, hung hăng muốn trước mắt cái này làm người nhập ma lại không tự biết nữ nhân.

Nhưng mà, Thiệu lê cũng như vậy làm, trừu rớt trên người khăn tắm, mạnh mẽ ngạnh lãng thân hình một cái quay cuồng, trực tiếp đè ở Hạ Miều trên người, kia thô dài dục vọng đã kêu gào nóng lòng muốn thử, cực đại nấm đầu thổ lộ nhè nhẹ trong suốt giọt sương, quanh thân gân xanh cũng không ngừng bành trướng khuếch trương, có vẻ dữ tợn làm cho người ta sợ hãi vô cùng.

Thiệu Lê nâng dậy chính mình bảo bối long thân, nâng lên Hạ Miều một chân, đối với kia phấn nộn ngủ say tiểu huyệt liền phải một đĩnh mà nhập, đã có thể ở kia nấm đầu chống lại tiểu huyệt khẩu thời điểm, Thiệu Lê động tác dừng lại.

Hắc trầm màu đỏ tươi đôi mắt có chút phức tạp nhìn nhắm mắt hôn mê, hồn nhiên không biết Hạ Miều, kia thanh tú thuần tịnh oa oa trên mặt, mảnh dài lông mi họa ra một đạo âm u mỹ lệ bóng chồng, không tính kiên quyết cánh mũi, tiểu xảo mà mang theo một chút tinh linh bướng bỉnh, phấn nộn môi có chút tái nhợt mà tróc da.

Đột nhiên, hắn trong đầu hiện ra cặp kia dị thường sáng ngời kiên, nhận sinh động như huy con ngươi, hắn không nghĩ cứ như vậy muốn nàng, không phải bởi vì thân phận của nàng đặc thù, không phải bởi vì hắn không dám, mà là bởi vì hắn không nghĩ.

Nữ nhân này cùng mặt khác nữ nhân không giống nhau, có thể nói, nàng đáy mắt cứng cỏi cùng quật cường đả động hắn, còn có nàng ánh mắt trung vũ vũ như sinh, tinh thần phấn chấn bồng bột vầng sáng làm hắn có một loại coi nàng cùng hắn bình khởi mà ngồi xúc động.

Nếu là hắn cứ như vậy lặng yên không một tiếng động muốn nàng, hắn tin tưởng, hắn trong lòng sẽ cả đời có một cái ngạnh, vĩnh viễn đều không thể tiêu trừ.

Nữ nhân này đáng giá hắn tôn trọng, cho nên Thiệu Lê khép lại Hạ Miều chân, đem chính mình vận sức chờ phát động dục vọng đẩy đưa vào nàng giữa bắp đùi, chậm rãi thọc vào rút ra lên, mỗi một lần đưa đẩy đều vừa vặn đưa vào kia kiều nộn tiểu huyệt khẩu, cứ việc không có tiến vào nữ nhân thân thể tới thoải mái, chính là kia mềm mại xúc cảm vẫn là làm Thiệu Lê có khác vui thích cùng thoải mái.

Không ngừng đĩnh động hạ thể, tay chặt chẽ nhéo hạ nhiêu hai chân, làm thứ nhất thẳng xác nhập thừa nhận hắn dục vọng.

Thô suyễn trầm thấp hơi thở chậm rãi tại đây yên tĩnh trong phòng phiêu đãng tự do, cuối cùng, không biết qua bao lâu, một trận sảng khoái khàn khàn gào rống, cực nóng bạch chước chất lỏng toàn bộ phun ở Hạ Miều ửng đỏ một mảnh háng cập kiều nộn ngủ say tiểu huyệt khẩu.

Nghỉ ngơi nửa ngày, Thiệu Lê lúc này mới đứng dậy lấy quá một bên khăn tắm, đem Hạ Miều hạ thể tinh dịch toàn bộ lau, mặc vào ướt đẫm quần áo, vừa định giúp nàng kéo lên chăn rời đi, chính là đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn Hạ Miều nửa ngày, tựa hồ ở suy xét cái gì.

Cuối cùng trầm thấp nói ra một câu: “Coi như là tạ tội tôi xâm phạm cô vậy.”

Tiếp theo ngồi ở mép giường, đem nàng chân gác ở chính mình trên đùi, vươn tay chậm rãi vì này vuốt ve lên.

Trống vắng an tĩnh trong phòng, chỉ thấy một cái trầm lãnh sắc bén nam nhân an tĩnh ngồi ở mép giường, thế trên giường hôn mê nhân nhi không ngừng vuốt ve xuống tay chân, giúp này căng chặt cơ bắp chậm rãi thư hoãn.

Không biết qua bao lâu, thẳng đến Hạ Miều nhíu chặt mày chậm rãi duỗi trường, Thiệu Lê lúc này mới dừng trong tay động tác, từ một bên trong ngăn tủ lấy ra cái hòm thuốc, cho nàng thượng dược sau mới đứng dậy rời đi.

Thiệu Lê trên người cũng không có cái gì thế gia công tử tập tính, cũng không có những cái đó hoang duyên thối nát, tuy rằng hắn đồng dạng là cái hồng tam đại, chính là hắn lúc còn rất nhỏ liền vào bộ đội, có thể nói hắn là ở bộ đội lớn lên, sau lại quốc gia cùng Thánh Mặc La Á gia tộc đạt thành hiệp nghị, thành lập căn cứ này, hắn liền xin lại đây bên này đương huấn luyện viên.

Vì chỉ là quen thuộc căn cứ sự tình, về sau trở lại bộ đội bay lên chức trở thành thiếu tướng mà thôi, hắn hiện tại tuy rằng ở chỗ này, chính là đã là bộ đội thượng tạm giữ chức đại tá cấp bậc.

Như vậy Thiệu Lê tuy rằng lãnh khốc sắc bén, chính là lại có một cổ tử quân nhân nghiêm cẩn, nếu không hắn cũng sẽ không bởi vì đối Hạ Miều sinh ra thưởng thức cùng tôn trọng tâm tính, mà không có chạm vào nàng.

Thiệu Lê cũng quá hai mặt rồi đi ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com