Hồi 1: Vĩnh Hy công chúa
Một mũi tên thanh mảnh xé gió lao về phía tấm lưng nhỏ nhắn vận hoàng phục. Bằng trực giác nhạy bén, nàng vội nghiêng người né tránh, xem như vớt lại được cái mạng.
Nàng đang cưỡi trên lưng một con ngựa trắng không ngừng cắm đầu chạy thục mạng về trước, phía sau nàng, vó ngựa truy đuổi của quân triều đình cuộn lên từng cuộn khói mịt mù.
Chiếc trâm cài đầu điểm xuyết ngọc lục bảo của nàng liên tục đánh đu ngược xuôi một cách thô bạo theo từng cú phi nước đại của con ngựa. Trên vạt áo lụa của nàng có một vệt máu đỏ, trên má nàng cũng vương vài chấm đỏ còn ấm, chứng tỏ vẫn chúng còn mới. Đó là máu của nữ tì thân cận của nàng, Phỉ Thuý. Nàng ta ban nãy đã dùng tấm thân để che chở cho nàng thành công nhảy lên lưng con ngựa kéo xe mà tháo chạy. Chiếc lều xe giờ đây đã bị chôn vùi cùng tấm thân nữ tì trung thành kia dưới lớp cát bụi bên đường.
"Điện hạ...người nhất định phải sống!"
Đằng sau nàng bụi cát mịt mù, là cảnh vệ của hoàng thúc nàng đuổi đến.
Phụ hoàng nàng vừa bị y chém đầu ở đại điện, mẫu hậu cũng bị ép uống thuốc độc tự vẫn. Nàng may mắn trốn thoát cũng nhờ phụ hoàng đã sớm bảo thái giám dẫn nàng đi theo lỗ chó trốn khỏi hoàng cung.
Bây giờ vật phòng thân trên người nàng chỉ có một cây chuỷ thủ, một số ít trang sức và một cây trâm vàng mẫu thân nàng gửi gắm buộc nàng phải mang theo.
Đại mạc Tháp Lý Mộc bạt ngàn nhưng bây giờ đương vào đông, khắp nơi đều phủ một màn tuyết trắng xoá.
Tống Tần Hế không khỏi thấp thỏm sợ hãi, không biết làm sao tránh khỏi tai mắt của đoàn truy binh, bất chợt trước mắt nàng, những chiếc xe lều phất cờ hoạ tiết sặc sỡ dần hiện lên từ xa.
Là tộc người Thiết Sa!
Tống Tần Hề thúc ngựa chạy thục mạng đến sau một xe lều xa nhất, nàng liều mình nhảy xuống ngựa, cởi chiếc áo choàng của mình mắc vào yên. Nàng cắn răng dùng chủy thủ cắt một đường trên cánh tay, để máu mình dính lên áo choàng, sau đó đánh thật mạnh vào mông ngựa khiến nó lồng lộn điên tiết tiếp tục chạy xa khỏi xe lều.
Quả nhiên bọn chúng đã đuổi theo con ngựa của nàng.
Tống Tần Hề thở phào, nhưng vừa trút được hơi thở, một thanh kiếm sắc lạnh đã kề vào cổ nàng, không chút niệm tình mà cắt vào làn da trắng nõn. Một dòng máu đỏ ứa ra từ vết cắt nông.
Nàng nghe thấy giọng một nam nhân hét lớn bằng một ngôn ngữ kì lạ, một lúc sau đó vài tên lực lưỡng mặc trang phục lính tráng chạy lại bắt lấy nàng đưa vào một nhóm nữ nhân đang ngồi tụm lại trên nền đất lạnh lẽo.
Bọn họ trông rất tội nghiệp. Khuôn mặt mệt mỏi, phờ phạc, làn da trắng lấm lem bùn đất, mái tóc màu sáng vốn dĩ được buộc có kiểu cách nhưng lại trông rất lộn xộn như vừa xong một cơn giằng co mãnh liệt. Ánh mắt của những cô gái ấy dè dặt, nỗi sợ hãi luôn trú ngụ trong đáy mắt. Bọn họ đều không dám nhìn lên, chỉ luôn cúi đầu, cảm giác cứ như là chờ chết.
Bọn chúng dẫn nàng cùng đoàn nữ nhân người Hồ đến trước cái trướng lớn nhất, xung quanh trướng có vài tên vác theo thanh kiếm bên mình, ánh mắt dữ tợn, râu quai nón lởm chởm mọc khắp quai hàm.
Lúc này, cách trướng không xa, chủ trại đang cưỡi ngựa cùng thân tín của mình trong một buổi săn sớm. Hai bên ngựa của hắn chất đầy xác động vật, máu tươi còn nhỏ thành từng giọt lên những vết móng ngựa trên nền tuyết dày đặc.
"Cẩn, ngài không vào trong trướng nghỉ ngơi nhấp chút rượu. Thức ăn vừa được đưa đến đấy."
Dục Chương ôm bụng đói meo, cổ họng y đã khát khô đến chừng có thể chén sạch vài vò rượu mạnh.
Ánh mắt của Đặc Cẩn hẹp lại dưới chiếc giáp nửa đầu ôm lấy hai bên má, giữ lấy những lọn tóc hoàng kim buộc nửa đầu. Hắn đột nhiên đưa cánh tay trái lên, đại bàng đang lượn vòng trên trời cao thấy vậy liền sà xuống bám vào cánh tay của hắn.
"Đại Khả Hãn đang vội vã điều binh về trong tình thế nước Hạ vừa đổi quân chủ. Đại Khả Hãn định nhân cơ hội nước Hạ chiến loạn mà đánh chiếm những thành trì ở biên giới à?"
"Từ chỗ trại của chúng ta đến nước Hạ là gần nhất. Đại Khả Hãn muốn gây nhiễu loạn triều cương nước Hạ, sao lại gọi chúng ta về?"
Dục Chương vừa nghe tay vừa đón lấy mảnh giấy trong tay Đặc Cẩn đọc một lượt, y nhìn sang phía lều trại lên tiếng nhắc nhở: "Dù gì sứ giả của Đại Khả Hãn vẫn còn ở đây, tai mắt xung quanh, ngài cũng nên cẩn thận lời nói."
"À còn nữa, mĩ nữ vừa mới đưa đến xử lý như thế nào đây?"
"Như lệ cũ, bán cho bọn thương nhân. Chống cự giết ngay tại chỗ."
Nữ nhân chỉ cần là ngoại tộc thì cũng đều có thể là gián điệp, Đặc Cẩn hắn xưa nay hành động luôn dứt khoát, chỉ cần hắn cảm thấy có nguy cơ gây hại là giết không tha.
Bất chợt từ xa một tên lính chạy lại thì thầm gì đó với Dục Chương. Ánh mắt y liền thay đổi.
"Cẩn này, đám nữ nhân lần này rất thú vị đấy."
Đặc Cẩn nheo đôi mắt sắc lạnh nhìn sang Dục Chương: "Thứ đồ tặng có tai và lưỡi, chúng ta không giữ lại."
"Ngài cứ qua đó xem thử xem. Không chừng lại kiếm được trò thú vị."
---
Dục Chương vén màn trướng lên trước, nhường đường cho Đặc Cẩn bước vào.
Bên hông Đặc Cẩn luôn mang theo một thanh kiếm dài sáng bóng, trông đẹp đẽ chết người.
Tống Tần Hề vốn đang cúi đầu im lặng quan sát tình hình, khi nghe thấy tiếng động liền theo phản xạ ngước mắt lên nhìn.
Tuy trong trướng đã được nhóm lửa nhưng ánh sáng vẫn không rõ bằng bên ngoài trướng, dù vậy nàng vẫn nhìn ra được Đặc Cẩn. Hắn có thân hình cao lớn, tướng mạo khôi ngô, phong thái có phần cao ngạo như một vương tử sa mạc.
Đặc Cẩn không liếc nhìn nàng nửa mắt.
Hắn tiến đến ngồi xuống chiếc ghế bọc da thú duy nhất ở giữa trướng, nghiêng người chống cằm, tư thế khoan thai, nụ cười có chút khinh miệt: "Dục Chương, nữ nhân ở chỗ chúng ta ngươi không cần, vậy mà lại có hứng thú với nữ nhân Trung Nguyên?"
"Ngài không thấy lạ sao? Giữa đại mạc bạt ngàn lại xuất hiện một cô nương mặc Trung Nguyên phục?" Dục Chương mỉm cười, Tống Tần Hề không thích nụ cười này của y.
"Sứ giả đang ở đây. Giải quyết nhanh gọn đi."
Đặc Cẩn vừa dứt lời, đột nhiên ngoài trướng chạy vào một tên lính, y vội vã báo cáo:
"Điện hạ! Có một đoàn người Trung Nguyên vừa tiến vào lãnh thổ của chúng ta. Có trang bị binh mã, lại có vài kỵ binh mặc giáp kì lạ. Mật thám báo xem chừng là Nhiễm Chiếu vương của nước Hạ."
Nhiễm Chiếu vương?
Tống Tần Hề giật mình, đoàn người y đang nói đến lẽ nào là đội quân của đại hoàng huynh nàng. Huynh ấy đã khởi binh chống lại hoàng thúc nhưng thất bại nên đành phải di quân sang đại mạc để trốn truy binh.
"Tiểu nữ có thể giúp ngài giải quyết Nhiễm Chiếu vương, điện hạ."
Nghe vậy Dục Chương có chút kinh ngạc. Nữ nhân này vừa nói Khương ngữ sao?
Đặc Cẩn thoáng ngạc nhiên, nhưng điều y để tâm đến nhất không phải việc Tống Tần Hề nói được Khương ngữ, mà là vì nàng vừa nhắc đến vấn đề hắn đang đắn đo suy nghĩ.
Lúc này Đặc Cẩn mới nhìn thẳng vào Tống Tần Hề đang quì trên mặt đất, hàng lông mày lưỡi mác của hắn nhướn lên, lộ rõ vẻ khinh miệt: "Ai cho phép ngươi mở miệng?"
Dục Chương đứng cạnh cười khẩy. Nhanh miệng quá đấy tiểu cô nương. Nhưng nhìn khí chất này của nàng xem chừng cũng có chút bản lĩnh, cũng đáng để mong chờ đấy.
"Một con chuột nhắt của Trung Nguyên cũng dám mở miệng bảo giúp đỡ chúng ta sao? Điều gì khiến ngươi nghĩ tướng quân Đặc Cẩn của chúng ta cần phải giải quyết Nhiễm Chiếu vương? Nói xem nào."
"Nếu điện hạ không giải quyết Nhiễm Chiếu vương, sẽ có hai trường hợp xảy ra với ngài khi đang tiếp đãi sứ giả của Đại Khả Hãn."
"Một, sứ giả của Đại Khả Hãn sẽ nghi hoặc ngài có dã tâm bắt tay với nước Hạ, nhất là khi ông ta biết đến sự xuất hiện của đội quân nổi tiếng hùng mạnh nhất nước Hạ dẫn đầu bởi Nhiễm Chiếu vương. Hai, nếu Đại Khả Hãn nghĩ thoáng, không cho rằng tướng quân tạo phản, ông ta sẽ nghĩ rằng doanh trại này quá bất cẩn đến mức không phát hiện ra Nhiễm Chiếu vương, và từ đó sẽ điều thêm binh sang đây."
"Cả hai trường hợp, nếu không giải quyết Nhiễm Chiếu vương, tướng quân ngài cũng sẽ chẳng có chút lợi gì cả, thậm chí còn có nguy cơ rước họa."
Dục Chương phì cười, giọng điệu châm biếm: "Bọn Trung Nguyên quả thật gian xảo chẳng chừa nữ nhân. Mở miệng cứ nhắc đến tướng quân thế này, tướng quân thế kia. Ngươi nói vậy chẳng nhẽ ám chỉ Đại Khả Hãn và tướng quân Đặc Cẩn có mâu thuẫn nội bộ à? Ngươi hòng chia rẽ chúng ta sao?"
Tống Tần Hề không để tâm đến lời nói của Dục Chương, nàng tiếp lời:
"Cẩn điện hạ anh dũng vô song, muốn giải quyết Nhiễm Chiếu vương không phải là không thể. Chỉ là...điện hạ muốn giải quyết theo cách nào thôi."
"Nhiễm Chiếu vương của nước Hạ danh chấn thiên hạ, lãnh quân thần sầu, lại có đội kỵ binh xuất quỷ nhập thần. Muốn xử lý Nhiễm Chiếu vương sẽ phô trương không ít. Chẳng phải ngài là đang không muốn kinh động đến sứ giả của Đại Khã Hãn sao?"
Tống Tần Hề ngước mắt lên nhìn thẳng vào Đặc Cẩn không chút sợ hãi, nàng rất chắc chắn về phán đoán của mình: "Hoặc nói cách khác điện hạ đang cố tình không phô trương lực lượng trước mắt sứ giả của Đại Khả Hãn. Theo tiểu nữ biết với tính cách của điện hạ, không phô trương không hẳn là vì khiêm nhường."
Vừa dứt lời, thanh kiếm lạnh đã kề vào cổ nàng.
"Ai nói cho ngươi biết?"
Đôi mắt của Đặc Cẩn trở nên sắc lạnh, hắn lặp lại với điệu bộ không thay đổi: "Ai nói với ngươi là ta đang cố che giấu binh lực trước mắt Đại Khả Hãn?"
Dục Chương đứng cạnh không khỏi cảm thấy thú vị. Nữ nhân Trung Nguyên này trông như cả đời sống trong nhung lụa, nhưng đôi mắt đen láy đó như có thể nhìn thấu cả thời cuộc.
"Không ai nói cả. Đôi mắt của tiểu nữ nhìn thấy."
Tống Tần Hề đưa ngón tay nhỏ chỉ vào mắt nàng, ánh mắt vẫn không chút dao động.
Dưới ánh lửa bập bùng trong trướng, nàng nhìn thấy đôi mắt Đặc Cẩn sáng lên màu ngọc bích.
Nam nhân này thật cao lớn, trông thật cường tráng, mái tóc hoàng kim đặc trưng của tộc du mục trên thảo nguyên phía Bắc lại càng tô điểm nét anh tuấn.
Hắn ta trông khác hẳn vẻ thư sinh nho nhã của người Trung Nguyên.
Tầm nhìn của nàng bắt đầu có dấu hiệu kém đi, nhiệt độ cơ thể có vẻ như đã tăng lên, có lẽ vết thương ban nãy đã bắt đầu nhiễm trùng.
Tuy vậy, nàng vẫn gắng gượng đều giọng cất lời giải thích: "Dựa vào sự hiểu biết của tiểu nữ về những sự kiện sẵn có và thái độ của ngài, tiểu nữ có thể đoán được."
Đặc Cẩn lúc này nghe vậy bèn thu kiếm lại.
Chỉ chờ có thế, đây có thể sẽ là cơ hội cuối cùng, nàng khẳng định một lần nữa:
"Để tiểu nữ giúp ngài, dù sao phụ thân tiểu nữ cũng đã từng qua lại với phủ Nhiễm Chiếu vương, nên cũng có chút tiếng nói."
Nàng tạm thời che giấu thân phận, có trời mới biết chúng sẽ làm gì một công chúa tiền triều của nước Hạ.
Dục Chương im lặng tự nãy giờ lúc này mới lên tiếng: "Người Trung Nguyên không bao giờ làm chuyện vô tư lợi. Nói, ngươi muốn gì?"
"Chỉ cầu điện hạ tha mạng tiểu nữ. Và cầu xin điện hạ đừng đem những nữ nhân nô lệ bán cho thương đoàn."
"Cầu điện hạ tha cho họ một con đường sống."
Dục Chương cười giễu cợt: "Ngươi cứu bọn nữ nhân đó cũng đâu thể cứu toàn bộ những nữ nhân sẽ được đưa đến sau này. Cần gì phải cầu xin cho bọn chúng."
Tống Tần Hề cúi mặt, việc này nàng biết chứ.
"Thân thể này đâu thể làm gì lớn lao, đành chỉ có thể thấy nguy trước mắt là ra sức cứu thôi." – Nàng nói nhỏ, đủ để đối phương nhận thấy sự lực bất tòng tâm của nàng.
"Đuổi chúng đi. Đừng để sứ giả nhìn thấy. Cách đây vài dặm có tộc nhỏ Ô Lan Ba, cứ để chúng tự sinh tự diệt."
"Tạ điện hạ."
Nàng nhíu mày, cánh tay trái bị thương ngày càng khiến nàng đau đớn.
"Dẫn nữ nhân này đi." – Dục Chương ra lệnh cho tên lính đứng cạnh.
---
Đợi khi Tống Tần Hề ra khỏi trướng, Dục Chương mới cười lớn. Y che miệng để ngăn bản thân cười quá nhiều, nhưng ánh mắt y vẫn không thể che giấu tiếp được.
"Thật không giống ngài chút nào, Cẩn điện hạ. Ngày thường ngài sẽ không lọt tai lời nữ nhân nói, nhất là người Trung Nguyên. Hôm nay không những không giết, lại còn thuận nước đẩy thuyền cho ý đồ của nàng ta?"
"Chỉ là một con chuột nhắt. Không đáng để ta để tâm. Nàng ta sẽ làm được gì với thân thể yếu ớt đó?"
"Nếu nàng ta mượn cớ gặp Nhiễm Chiếu vương để tẩu thoát cũng sẽ không sống sót nổi trong đại mạc Tháp Lý Mộc mùa đông. Chi bằng thả một chút để xem chút thú vị."
Dục Chương nghe vậy cười nhạt: "Ngài cũng tàn nhẫn quá đấy."
Đặc Cẩn phớt lờ lời trêu đùa của Dục Chương. Hắn ung dung tựa lưng lên ghế bọc da.
Nữ nhân yếu ớt đó sẽ làm gì để xử lý Nhiễm Chiếu vương đây? Nếu nữ nhân đó thất bại, hắn sẽ cho người bao vây tiêu diệt Nhiễm Chiếu vương, rồi cho thuộc hạ ám sát tên sứ giả của Đại Khả Hãn. Còn nữ nhân đó thì bỏ mặc tự sinh tự diệt, đằng nào nàng cũng chẳng sống sót nổi một ngày dưới trời đông.
Vừa lúc đó, Dục Chương bỗng chợt nhớ ra điều gì, y búng tay như thể vừa bỏ qua một tin tức quí giá chưa kịp thông báo:
"Cẩn này, mật thám của chúng ta báo tin, nước Hạ đang truy tìm tam công chúa Vĩnh Hy của đại vương Tống Hoành đấy."
"Là nữ nhân đại vương Tống Hoành hứa sẽ gả cho điện hạ để cầu hoà. Nhưng bây giờ nước Hạ đổi quân chủ, Đại Khả Hãn lại ráo riết tập hợp binh, e là mối giao ước này không còn hiệu lực rồi."
"Nghe nói nàng ta tài nghệ có thừa, nhan sắc khuynh thành. So với chuẩn mực của Trung Nguyên thì nàng ta là một báu vật đấy."
"Thật tiếc là bức hoạ Vĩnh Hy công chúa đã bị thất lạc trên đường đến đây, bằng không Đặc Cẩn ngài cũng đã được chiêm ngưỡng dung mạo của thê tử tương lai rồi."
"Trừ phi nàng ta có thể vào tận trướng ám sát được ta, còn lại ta không quan tâm."
Dục Chương thở dài thườn thượt. Tướng quân à, ngài cũng cứng nhắc quá đấy. Nhưng dù sao thì, giữa thời loạn thế này, nữ nhân cũng là con dao hai lưỡi.
Thịnh thế nhờ nữ nhân, hoạ nước cũng là từ nữ nhân.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com