Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26

"Ya.. là tóc của tôi, sau lại bảo nấm?"

Jeon Jungkook khó chịu thầm chửi tiệm cắt tóc mà cậu cắt, kiểu gì cậu cũng soái, không hiểu sao Park Jimin nhìn lại ra đầu nấm ? Anh đang bợ lấy mặt cậu, tay đặt lên đầu xoa tới lui.. rồi thất vọng thở dài, Jeon Jungkook khó hiểu nhìn anh.. cứ như anh quên mất mình thì phải, cậu khó chịu.

"Không phải nấm..."

"Park Jimin, anh là đang lơ tôi có phải không?"

"A?... Jimin ?.. Tôi .. tôi là Jeon Jungkook !"

Park Jimin như chắc chắn khẳng định rằng anh là Jeon Jungkook, cảm thấy buồn cười cùng hụt hẫn, cậu vội nắm lấy tay anh kéo về hướng cậu.

"Tôi-mới-là-Jeon-Jung-Kook ! Anh-là-Park-Ji-Min!"

"A! Tôi là .. Jimin.. đúng rồi.. tôi là Park Jimin."

Cười đến híp cả mắt khi mặt Jeon Jungkook áp lại gần anh, Park Jimin như đứa trẻ ngây thơ không còn biết đến gì nữa.

Bốp

Bỗng một cái chổi đập lên đầu Jeon Jungkook từ phía sau khiến cậu giật mình té ra sau.

"Loài cầm thú thích chọc ghẹo con nhà lành tôi đây thấy nhiều rồi, không nghĩ đến ngay người điên cũng không tha!"

"Bà.. bà làm gì thế?"

Jeon Jungkook khó chịu đứng lên đôi co với cô bán cá, lại bị cô dùng chổi đập tới tấp vào người.

"Á, tôi là người quen của anh ta, còn đánh nữa là tôi không khách khí đâu !"

"Người quen ? Cậu ta bị bỏ ở chổ này đã một năm sống chết không ai quan tâm, vậy mà giờ cậu tới nhận người quen ? Hay lắm, để bà đây đánh chết cậu, đồ vô tâm !"

Hình ảnh chổi đập vô người Jeon Jungkook khiến Park Jimin như bị gì đó đánh vào tâm trí, hình ảnh Jungkook với đầu đầy máu cùng những cú đập liên hồi của côn vào người cậu hiện lên trong tâm trí của Park Jimin, anh theo bản năng chạy ôm lấy đỡ cho cậu.

"Không được đánh.. không được đánh, Jungkook.. không được đánh."

"Jimin..?"

Cô bán cá cuối cùng củng dừng tay, nhìn Park Jimin run rẫy ôm lấy cậu nhóc này chắc đúng là người thân thật rồi, cô bĩu môi, vứt cây chổi cạnh cửa, vô lại quầy bán nói  giọng vọng ra.

"Cậu ta trông chừng quán giúp tôi sáng tới giờ rồi, dẫn cậu ấy về nghĩ ngơi đi."

Jeon Jungkook không thèm để ý lời nói của cô,  vội lật người anh ra xem xét có bị thương ở đâu không sau đó vội vàng cõng anh lên trên lưng.

"Đi đi.. đâu .."

"Về nhà anh chứ đâu."

"Nhà.."

"Anh biết chỗ chứ."

Park Jimin nhanh nhẹn gật gật đầu, Jeon Jungkook thấy cuộc sống mình như lật sang trang mới, cậu đi tìm anh, là thức trắng đêm để chạy đi tìm anh...

Jeon Jungkook thấy bóng dáng quen thuộc hiện lên trong tâm trí cậu cả một năm nay, lúc nào, ngày nào cậu cũng chỉ mong tìm thấy anh, mong anh tự động quay về tìm cậu. Anh đang ngồi ngoài nắng, mái tóc vàng trên làn da trắng khiến cậu không thấy gì khác ngoài một thiên sứ vừa rớt xuống từ thiên đàng vậy.

"J.. Jimin.. hướng.. hướng này.."

"Là Jungkook !"

"Kook... Kookie ?"

Đó là biệt danh mà anh hay chọc cậu hồi đi học, Park Jimin mỗi lần bắt được cậu gặm bánh, hết gọi thỏ rồi lại tới Kookie.. mỗi khoảng khắc về cậu, anh đều khắc khi trong tâm.. cho đến khi hóa điên thật, cũng vẫn sẽ không quên những điều về cậu.

"Anh.. có nhầm đường không .. phía trước không có nhà..."

"Có.. có.. nhà của tôi.."

Con đường Jeon Jungkook cõng Park Jimin thật yên bình, mùi của nắng, mùi của gió, mùi của biển, Jeon Jungkook cõng anh trên lưng.. nghĩ rằng được ở cạnh anh ở nơi này củng không tệ, Park Jimin giơ bàn tay nhỏ bé hướng căn nhà gổ đối diện là biển kia, Jeon Jungkook nhăn mày.

"Đó.. đó là nhà sao?"

"Đúng rồi, nhà của Jungkook.. "

"Anh.."

"Là nhà.. của Jimin.. và.. Jungkook.."

Jeon Jungkook câm nín, nếu là ngày trước cậu đã khó chịu với anh, nhưng hiện tại, cậu lại càng thấy anh dễ thương trong sự nhầm lẫn này hơn, cậu sẽ ở cạnh anh.. sẽ không để ai hại anh nữa, sẽ làm lại từ đầu với anh.

Jeon Jungkook đặt anh xuống, cậu nheo mày vì cửa không khóa một chút nào, cứ như không có gì để mà mất vậy, bên trong là một chiếc bàn gỗ nhỏ, và...hoàn toàn không có giường nào, ngoài chiếc nệm cũ được lót ở sàn và chiếc chăn mỏng cùng một cái gối.. Jungkook chợt nghĩ đây có phải dành cho người ở không ?

"Jimin.. anh ở đây một mình như vậy một năm sao ?"

"Ưm.. không.. còn.. còn có Jungkook.."

"Jungkook ? " tôi hiện tại mới ở đây.. anh là ở với Jungkook nào thế ??? "

"Đ.. đây.. Jungkook nè.."

Park Jmin lấy một tấm hình nhăn nheo ở dưới gối , là hình của cậu.. hình cậu hôm đám cưới, nó đã bị nhòe đi một tý.

"Đây là Jungkook."

Jungkook định vươn tay lấy nó thì Park Jimin sợ hãi ôm vào lòng.

"Không được.. đem nó đi.. không được đụng vào Jungkook."

"Thôi không đụng có được không, anh nhìn xem, người trong ảnh và tôi.. hoàn toàn giống nhau đúng chứ ?"

Park Jimin nhỏ bé vươn tay ôm lấy mặt cậu, đôi mắt be bé nheo lại nhìn ngắm mặt cậu, đúng thật là có giống nha, và rồi anh tự nhiên hôn lên trán cậu trước sự ngạc nhiên rồi hướng cậu cười đến tít cả mắt.

"Kookie ah~ đây là Kookie.. đây là Jungkook !"

"aizz.."

Jeon Jungkook chưa bao giờ căm thù một thứ như vậy, tấm hình chính cậu được Park Jimin nâng niu khiến cậu căm ghét nó, như thói quen mỗi lần khó chịu, cậu liếc vật đó và đẩy lưỡi sang bên má phải, tự căm tức chính mình, điều này chỉ có mỗi Jeon Jungkook cậu là làm được thôi.

______________________________________

HEEEEEEEEE =]]]]] tuôi ghét BE, SE, OE lắm luôn =]]]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #kookmin