Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36

Mọi người sau khi an ủi để cả cô và hắn bình tĩnh thì cũng ai về nhà nấy để gia đình nhỏ có không gian riêng.

Cô vẫn thế, cứ ở trong phòng con đến ngủ cũng không dám. Cơm nước hiển nhiên cũng chẳng thèm.

Mãi đến tối, mở hờ cửa phòng ra thì thấy hắn một mình ngồi lau vết thương, lại tự mình băng bó. Hắn nhìn thấy cô thì khua hết bông băng đi.

JK : Chắc là 2 mẹ con đói rồi, chờ anh một chút, anh lấy cháo.

Hắn bên ngoài cháo hâm đi hâm lại không biết bao nhiêu lần. Chỉ sợ nguội đi đúng lúc cô và con cần.

Khay cháo, nước, thuốc đầy đủ, bưng đến trước mặt cô. Sau đó cũng chỉ dám đứng ngoài cửa nhìn vào. Thấy con vui vẻ ăn liền bất giác cười.

Cô bé sợ nhưng cũng nhanh hết, lấy lại tâm trạng khá nhanh.

Chờ hai mẹ con ăn xong hắn lại bê đồ đi rửa. Cũng vào phòng quần áo chuẩn bị sẵn đồ để cô bế con đi tắm.

Junghee : Ba ơi.

Lúc đi qua hắn cô bé muốn được ba bế, hắn cũng giơ tay ra nhưng chẳng có kết quả. Cô vẫn như thế bế thẳng con đi.

Ban đêm mẹ con ngủ bên trong, hắn không yên tâm về phòng, chỉ có thể mang chăn gối ra sofa. Để khi cô cần gì thì đáp ứng kịp.

Bởi vì mới sảy thay nên cơ thể của cô cũng khá yếu. Hắn lo cho con một thì lo cho cô mười.

Nửa đêm cô có chút đau di chứng, vì không muốn con thấy nên mới mò mẫm đi ra ngoài. Hắn thấy cửa lạch cạch thì ngay lập tức nhổm dậy.

JK : Em cần gì à?

Không thấy cô trả lời, chỉ thấy cô cứ đứng đó tay bấu tường, cả người dần cong lại. Hắn vội chạy lại đỡ rồi bế cô tới sofa.

JK : Em đau sao? Ở đây đúng không?

Hắn có được bác sĩ dặn dò nên đoán là cô đau bụng. Chạy đi lấy thuốc bác sĩ kê sẵn, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa theo hình tròn, giúp cô thoải mái hơn.

Tầm hơn một tiếng sau thì cô đỡ, nhưng hắn vẫn không hề nghỉ tay. Thực sự lo cô sẽ đau nữa. Lúc này cô mới để ý viết thương khá sâu trên tay hắn, có lẽ rất đau.

Y/n : Anh nên đi khâu nó vào.

JK : Cái này vài hôm là khỏi thôi.

Cô thở dài, chán không buồn nói vì nói thì hắn cũng không nghe.

JK : Anh xin lỗi.

...

JK : Em nói đúng, là do anh bất cẩn, đáng lẽ ra phải chọn chỗ tốt hơn cho con. Đều là lỗi của anh.

Y/n : Bây giờ anh nói đâu có ý nghĩa gì nữa.

JK : Đều là do anh.

Lời nói ra khỏi miệng cũng là lúc đầu gối chạm đất.

Y/n : Em không muốn nhắc đến chuyện này một lần nào nữa.

Cô một mạch vào phòng không quan tâm hắn quỳ ở đó bao lâu, đến khi nào.

Sáng hôm sau Ami vì lo cho cô nên đã qua tiệm của anh Jimin lấy ít đồ ăn mang tới thăm hai mẹ con.

Junghee : Mẹ Mi qua chơi với em hả? *ôm cổ*

Ami : Đúng rồi, mẹ Mi nhớ em quá chừng. *thơm má*

Y/n : Cậu đem gì nhiều thế?

Ami : À, anh Jimin gửi cho cậu đó. Mắng em gái xa xả nhưng thương thì vẫn phải thương thôi. Mà Jungkook đâu?

Y/n : Ra ngoài rồi.

Ami : Đi đâu có việc gì à?

Y/n : Không.

Ami : Là sao?

....

Ami : Này, đừng nói với tớ là cậu đuổi cậu ấy đi đấy nhé.

....

Ami : Y/n!

Ami đứng bật dậy, không tin được cái chuyện gì đang xảy ra nữa.

Ami : Cậu bị điên thật rồi. Sao lại làm thế với Jungkook?

Y/n : Anh ấy là tự giác, tớ không ép.

Ami : Anh Jimin mắng cậu không sai tí nào đâu, cậu quá đáng lắm đó.

Y/n : Đến cậu cũng mắng tớ?

Ami : Tớ thương cậu, nhưng không thể mù quáng bênh cậu được. Cậu thừa biết Jungkook không có lỗi tròn chuyện này.

Y/n : Tớ không muốn nghe nữa.

Ami tức thật rồi, quay qua bế Junghee.

Y/n : Cậu làm gì?

Ami : Tớ đứa con bé đến cho Jungkook.

Y/n : Nó là con tớ.

Ami : Nó cũng là con Jungkook, cậu lấy quyền gì tách ba con người ta ra?

....

Ami : Junghee, con có thương ba Jungkook không? Có thấy ba Jungkook đáng ghét? Ba có làm hại con không?

Junghee : Ba thương em lắm. Em thích ba lắm.

Ami thả Junghee xuống ghế, cầm túi xách lên nói một câu cuối cùng rồi bỏ đi.

Ami : Cậu nghe rồi đó, là con của cậu nói đó.

Là hắn biết nếu hắn ở bên ngoài thì cô sẽ không để con ra. Bắt con ở mãi trong phòng thì ngột ngạt nên đã tự giác ra ngoài. Trước khi đi còn chuẩn bị bữa sáng đầy đủ.

Ami đi một lúc thì hắn về, cô trong bếp làm bánh ngọt cho con, không ngừng đảo mắt kiểm tra cô bé đang xem hoạt hình ngoài sofa.

Lúc hắn mở cửa thì cô bé liền vui mừng chạy ào tới ôm cổ. Hắn đương nhiên sẽ ôm lấy con trong hạnh phúc.

Junghee : Ba đi đâu về ạ? Em đợi ba lâu lâu thật lâu.

JK : Ba ra ngoài mua bánh sữa em Sóc thích nhất đó.

Junghee : Yeah Yeah bánh sữa bánh sữa. Em cảm ơn ba ba. *thơm má*

Hai ba con đang vui vẻ vì hắn chợt lướt qua ánh mắt của cô, Sau đó lập tức thả con ra.

JK : Bây giờ ba phải làm việc, con cầm bánh vào ăn cùng mẹ nhé.

Mặc kệ cô bé lưu luyến, hắn cứ thế vào thẳng phòng sách, để hai mẹ con thoải mái.

Đến tận trưa đợi đến giờ con ngủ mới ra ngoài. Thấy túi bánh của mình vẫn nằm nguyên trên bàn. Hắn chỉ biết cầm lấy cất cẩn thận vào tủ lạnh.

Đang tính bóc gói mì ăn lẹ rồi trở về phòng, lỡ cô ra ngoài bắt gặp lại khó chịu. Vừa chế nước vào bát mì thì cô lại đi ra.

JK : Anh tưởng em nghỉ trưa rồi.

Hắn vội bê bát mì muốn đi vào phòng sách ăn nhưng cô lại giật lấy. Một tay đổ nguyên bát vào thùng rác.

Y/n : Em đã làm sẵn đồ ăn để ở ngăn chứa. Anh bị đui sao? không thấy sao? Không biết hâm nóng lại để ăn à?

JK : Anh không để ý.

Cô bất bực ôm trán, xoay người theo hướng khác, không muốn nhìn thấy hắn như này nữa.
Hắn chầm chậm đi tới đằng sau, từ từ ôm lấy cô đang bất lực.

Một người khóc, một người im lặng. Chẳng ai nói với nhau lời nào, nhưng nỗi đau chôn sâu trong lòng đối phương thì ai cũng hiểu.

Cô cự tuyệt vùng ra rồi lại trở về phòng con. Đêm nay vẫn thế, hắn ngủ ngoài sofa. Làm việc đến 3 giờ sáng, tắt đèn một lúc, khi gần chìm vào giấc ngủ thì nghe tiếng lạ từ trong góc bếp.

Hắn bật dậy, tay với lấy cái bình hoa trang trí. Giờ này lạch cạch không lẽ trong nhà có trộm. Tuy nhiên, lúc rẽ vào bếp hắn lại sững người.

JK : Y/n?

Cô ra đây lúc nào, tại sao lại ngồi đó? Hắn đặt đại bình hoa lên bàn ăn, chạy đến ngồi xuống trước mặt cô lo lắng.

JK : Em làm sao? Đừng khóc, có anh ở đây rồi. Nói anh nghe được không. Xin em đấy, đừng khóc.

Cô khóc, nhưng để không phát ra tiếng lại tự mình cắn vào cổ tay đến chảy máu. Hắn cố giằng ra, lấy áo bịt lấy vết thương. Cô vẫn khóc, mặt mũi đều tái nhợt. Hắn luống cuống lau nước mắt.

JK : Em đau ở đâu? Khó chịu chỗ nào nói anh nghe được không?

Cô nhìn hắn, đôi mắt ngập nước, ngập đau thương. Vội vàng ôm lấy cổ hắn, khóc lớn như một đứa trẻ.

30 phút sau, cô nằm trong lòng hắn vẫn còn nấc nghẹn. Hắn chỉ có thể ôm chặt, đặt lên trán cô từng nụ hôn.

JK : Em không ngủ được nên mệt quá đúng không?

Không có câu trả lời, chỉ có tiếng thút thít và cái gật đầu nhè nhẹ.

JK : Có anh đây rồi. Ngoan, nhắm mắt lại một chút.

Y/n : *lắc đầu*

JK : Cho anh biết lý do được không?

Y/n : Em...em...con...trách em.

Thực ra từ lúc tìm thấy Junghee cô chưa hề chợp mắt dù chỉ một lần. Mọi người chỉ để ý rằng Junghee đã trở về, nhưng họ có lẽ quên rằng cô vừa mất đi một đứa con.

Tính ra đã 2 ngày cô không ngủ. Mỗi lần nhắm mắt lại thì bên tai lại văng vẳng tiếng khóc con nít. Trong lòng cô biết Junghee mất tích không phải lỗi của hắn, Đứa bé ra đi là do cô bất cẩn. Nhưng bản thân vì quá sợ hãi và không chịu nổi 2 áp lực một lần nên đã đổ lỗi cho hắn một phần. Còn bản thân chịu dày vò một phần khác. Nghĩ rằng làm vậy sẽ đỡ hơn, nhưng không. Cảm giác đổ lỗi cho hắn cũng chẳng vui vẻ gì.

Nếu như cô đủ bình tĩnh để tìm Junghee thì đứa nhỏ cũng sẽ không sảy ra chuyện. Đây hoàn toàn là lỗi của cô. Cho nên bản thân mới bị giày vò, sống trong sự hối lỗi. đến khi hắn biết được thì tình trạng của cô đã xấu đi nhiều.

Chiều hôm sau, hắn hẹn gặp Ami và Jimin tại quán của anh.

JM : Uống nước đi.

JK : Em cảm ơn.

Ami : Hẹn 2 người bọn tớ làm gì?

JK : Em muốn nhờ 2 người tới gặp Y/n.

Ami : Tớ không đi, tớ thực sự đã dỗi rồi.

JM : Con bé đã biết lỗi chưa?

JK : Y/n... bệnh trầm cảm của em ấy lại tái phát rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com