Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 28

Lời này quả thật có chút khoa trương rồi.

Nhưng lúc Hạ Minh đang thử suy nghĩ, không thể nào nghĩ ra nổi, Tề Hàm đứng trong tuyết lớn cả một đêm, sau đó nhìn hắn và Tần Quân Thiên nắm tay đi qua, sẽ có tâm tình thế nào.

Đương nhiên chuyện xấu hắn làm không phải là tội ác tày trời, nhưng loại thương tổn vì bị thờ ơ, mới khiến cho người ta đau khổ. Hiện tại hắn đã trưởng thành hơn, nhưng không có cách nào trở lại mười năm trước, bù đắp những sai lầm kia.

Hạ Minh mờ mịt nhìn về phía trước, không phải nghĩ đến ánh mắt Tần Quân Thiên hình dung, chỉ là suy nghĩ đến bóng dáng cô độc ngồi đầu giường của Tề Hàm, lòng hắn không chịu không chế bắt đầu làm loạn.

Tề Hàm từ lúc đó đã thích hắn rồi ?

Sau này biến thành yêu hắn, lại càng cố gắng nhiều hơn, không tiếc thay đổi dung mạo và tính cách, lại một lần nữa đến bên cạnh hắn.

Hắn chỉ hận cậu lừa dối, không giải thích nguyên nhân trong đó, nếu có thể yêu nhau một cách đơn giản, ai lại muốn làm một vòng luẩn quẩn lớn như vậy ?

Hạ Minh chợt nhận ra mình đang biện giải cho Tề Hàm, trong lòng bắt đầu thấy khó chịu, vung tay lên, suýt chút nữa làm đổ bát cháo bên cạnh.

Tần Quân Thiên lại càng hoảng sợ, thoát ra khỏi hồi ức, hỏi : "Cậu có khỏe không ? Chẳng lẽ lương tâm lên án, cảm thấy hối hận rồi ? Đáng tiếc sau này Lục Phi Vân lại chuyển học, không ai rõ tung tích cửa hắn. Được rồi, sao tự nhiên cậu lại hỏi về hắn làm gì ?"

Hạ Minh nhắm mắt lại, lòng tràn ngập hình ảnh Tề Hàm, không còn sức lực trả lời hắn,

Cũng may Tần Quân Thiên đã sớm quen với tính tình kì lạ của hắn, lại nói tào lao mấy câu, liền chào tạm biệt rồi đi.

Hạ Minh nghĩ hắn nhất định là bị bệnh rồi, được nghỉ chỉ nằm trong nhà không làm gì, nghĩ về Tề Hàm, sau đó lại bị nỗi nhớ này dằn vặt đến mức điên cuồng.
Lúc không chịu được nữa, liền mở điện thoại ấn số của Tề Hàm, lúc điện thoại sắp có người nghe máy thì lại tắt đi. Nhưng chưa đến một tiếng, lại làm hành động ngu ngốc này.

Cứ như vậy nhiều lần, đến khi điện thoại đã thực sự có người nghe, lúc bên kia truyền đến giọng nữ ngọt ngào : "Số điện thoại không tồn tại" Hạ Minh mới thực sự cảm thấy trống rỗng.

Không sai, hắn nhớ rõ Lâm Hoan đã nói, nửa tháng trước Tề Hàm đã rời khỏi thành phố. Không nghĩ tới cậu không chỉ từ chức, mà số điện thoại cũng đổi luôn

Cậu đi dứt khoát như vậy, không biết là đi đâu ?

Hạ Minh không quan tâm đến chuyện này nữa, mỗi khi chăm chú nghĩ tiếp, lại cảm thấy ngực khó chịu. Đương nhiên hắn biết bản lĩnh của Tề Hàm, dù là một mình ở ngoài cũng có thể tự chăm sóc mình, thậm chí trong nửa tháng, cũng đủ để cậu tìm một tình nhân khác. Nhưng những chuyện linh tinh này, hết lần này đến lần khác đảo loạn lòng hắn, đến khi hắn hồi phục tinh thần, đã gọi điện thoại cho Lâm Hoan.

Lâm Hoan vẫn nhiệt tình như vậy, lại hỏi thân thể hắn thế nào, tối hôm qua ngủ có ngon không, Hạ Minh nhẫn lại hàn huyên vài câu, vẽ một vòng tròn thật lớn, mới mở miệng hỏi tình hình của Tề Hàm. Nhưng kết quả lại khiến hắn thất vọng, Lâm Hoan oán giận nói không ít, nhưng đối với tình hình sau này của Tề Hàm cũng không biết gì cả.

Hạ Minh một khi đã nghĩ đến ý định này, thì sẽ không khống chế nổi, lúc ngắt điện thoại, lại gọi đến số của Từ Nhạc. May mà hắn từng tìm Từ Nhạc, còn nhớ cách liên lạc với tên kia, những người khác không biết Tề Hàm đi đâu, có lẽ em trai cậu sẽ biết chăng ?

Nhưng mà quan hệ giữa Hạ Minh và Từ Nhạc cực kì mong manh, đến nay còn xem đối phương như tình địch, gọi mấy lần, Từ Nhạc đều trả lời hai chữ không biết. Hắn không có cách nào, qua nhiều người bạn biết được nơi làm việc của Từ Nhạc, tan tầm tự mình chạy đi tìm người.
Từ Nhạc lúc này mới cùng hắn đến quán cà phê gần đó ngồi một lát.

Từ Nhạc dù sao cũng còn trẻ, suy nghĩ gì cũng biểu hiện ra ngoài, lúc ngồi đối diện Hạ Minh, trên mặt viết rõ ràng mấy chữ "tôi rất ghét anh".

Hạ Minh cũng hiểu, cho nên lười khách sáo với y, đi thẳng vào vấn đề hỏi : "Tề Hàm đi đâu rồi ?"

"Đã nói mấy lần rồi, tôi không biết."

"Làm thế nào liên lạc với hắn ?"

"Không biết."

"Cậu không phải em họ của hắn sao ?"

"Đúng thế, chỉ là em trai mà thôi" Từ Nhạc liếc nhìn Hạ Minh, châm chọc : "Cũng chẳng phải bạn trai."

Hạ Minh đã nghẹn họng, càng bị y làm cho á khẩu.

Từ Nhạc không phải một người thích mang thù, thấy hắn như vậy, cũng đỡ hơn một chút, nói : "Kỳ thực, tôi còn muốn tình hình của anh ấy hơn anh."

"Hắn..."

"Anh ấy từ nửa tháng trước đã không liên hệ với tôi nữa. Bố mẹ của anh ấy đều ở nước ngoài, có thể nói, hiện giờ không ai biết anh ấy ở đâu."

Sắc mặt Hạ Minh hơi đổi, nắm chặt tay.

Từ Nhạc liếc hắn vài lần, nói : "Không cần lo lắng, anh ấy sẽ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn đâu, bởi vì anh ấy không muốn người nhà lo lắng. Đau khổ hơn thế này anh ấy cũng sống được, huống gì việc này ?"

Nói rồi, lại nhìn Hạ Minh, ẩn ý sâu xa nói : "Về điểm này mà nói, phải cảm ơn anh rồi."

"Cái gì ?"

Từ Nhạc dường như có chút do dự, hai tay chống cằm, qua một lát mới thì thào lẩm bẩm : "Nói cho anh chắc cũng không sao nhỉ ? Anh trai tôi khi còn nhỏ... từng bị bắt cóc."

Mí mắt Hạ Minh nhảy lên.

"Tuy rằng nhanh chóng được cứu về, nhưng trên người đã có vết tích ngược đãi, tâm lý chịu chấn động lớn, sau đó một thời gian dài, anh ấy vẫn không chịu mở miệng nói chuyện."

Hạ Minh bỗng nhớ tới lời Tần Quân Thiên nói, vội hỏi : "Hắn từng tự sát ?"

Từ Nhạc thay đổi biểu tình, thở dài : "Đó là chuyện lên trung học, khi đó anh ấy rất sợ tiếp xúc với người khác, cho dù họ chỉ liếc nhìn anh ấy, cũng đủ để anh ấy sợ run lên. Nói là tự sát, không bằng nói là vì trốn tránh."

"Nhưng tính cách hiện tại của hắn..."

"Quả thực là giống như hai người, phải không ?" Từ Nhạc cười, nói : "Lúc đó tôi cũng cảm thấy kinh ngạc. Lúc đó đại khái là lúc anh tôi học cao tam, có lần anh ấy đi trong một đêm không về, đến sáng thứ hai mới gặp, lúc về nhà lập tức nhốt mình vào trong phòng, cho dù gõ cửa thế nào cũng không có động tĩnh."

"Hắn... đã xảy ra chuyện gì sao ?" Tuy rằng biết Tề Hàm bình an vô sự, lòng Hạ Minh vẫn căng thẳng.

Từ Nhạc lắc đầu, nói : "Không, không ai biết anh ấy làm gì trong phòng, nhưng sau lần kia, dường như anh ấy đã thay đổi thành con người khác. Đương nhiên anh ấy vẫn sợ tiếp xúc với người khác, nhưng anh ấy càng sợ, lại càng ép buộc mình đối mặt. Anh ấy chuyển trường, cố gắng thích ứng với hoàn cảnh mới, bày ra nụ cười cứng ngắc nhất, lắp bắp nói chuyện với bạn học, cho dù anh ấy sợ đến mức hận không thể đá cửa chạy đi. Người chưa từng trải qua, vĩnh viễn không thể hiểu nổi nỗi sợ hãi của anh ấy, mỗi lần tiếp xúc với người lạ, là một loại dằn vặt với anh ấy. Có lúc, anh ấy cười cứng đơ cả mặt, lúc về đến nhà liền trốn vào WC nôn. Nôn hết mọi thứ trong dạ dày, lại dựa vào tường ho khan..."

Hạ Minh cảm thấy khó thở.

Từ Nhạc dường như cũng muốn nhớ lại những chuyện cũ này, nghỉ một lát, rồi lại nói tiếp : "Khi đó tôi còn nhỏ, liền hỏi vì sao anh ấy phải khổ cực như vậy, anh đoán anh ấy trả lời thế nào?"

"Anh ấy nói" Ngữ khí của Từ Nhạc thay đổi, bỗng nhiên mô phỏng theo giọng của Tề Hàm, từng chữ từng chữ nói : "Chỉ có làm như vậy, Hạ Minh mới quay đầu lại nhìn anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com